Chương 43: Ảnh Hậu Đột Kích 12

Edit: Xanh Lá

Trước nay Lục Trạch đều cực kỳ ôn nhu với Đường Khanh, ngoại trừ lần đầu tiên, chẳng qua lần đầu tiên kia cũng là vì nguyên do bị bỏ thuốc, nhưng lần này, mức độ thô lỗ lại không thua gì đêm đó ở Dạ Sắc, thậm chí còn quá mức hơn.

Không biết qua bao lâu, Đường Khanh chỉ cảm thấy thân thể đã sắp không chịu nổi, ngay cả ý thức cũng trở nên rời rạc, ngay khi cô sắp hết sức, người đàn ông trên người cô rốt cuộc ngừng lại.

“Cố An Nhiên, em chỉ có thể là của tôi, chỉ có thể là của tôi!” Như sợ hãi cô sẽ biến mất, Lục Trạch ôm chặt cô vào trong ngực.

Đường Khanh rốt cuộc có cơ hội thở dốc, kìm nén xúc động cực kỳ muốn chửi bậy trong nội tâm, hít sâu một hơi, “Buông tay.”

Nếu hắn vẫn không buông tay, cô cảm thấy mình cũng sắp bị bóp nát. Nhưng Lục Trạch lại bỗng ôm càng chặt hơn, dùng sức nói: “Không buông, đời này tôi sẽ không buông ra nữa!”

Đường Khanh đã mệt đến không chịu được, vốn định nghỉ ngơi cho tốt, nghe được lời này của hắn, cô liền hoàn toàn mất lý trí, buột miệng thốt ra: “Lục Trạch, anh điên đủ chưa hả! Tôi bảo anh buông tay!”

“Không buông, cho dù tôi điên rồi, tôi cũng sẽ không buông tay, Cố An Nhiên, em tốt nhất nhớ kỹ lời này.”

Dù là ai gặp chuyện như vậy cũng sẽ không thể bình tĩnh được, mà lời này của Lục Trạch, không thể nghi ngờ đã châm lên ngọn lửa phẫn nộ trong lòng cô. Hoàn toàn quên mất hắn là nam chính có thể hắc hóa, chỉ là cô hiện tại không còn sức lực để nổi giận, cuối cùng chỉ có thể cười lạnh nói: “A, Lục tổng, anh đừng quá tự tin.”

Tiếng cười lạnh cùng những lời này đã hoàn toàn chọc giận Lục Trạch, nếu nói lúc trước vẫn còn một tia lý trí, vậy thì Lục Trạch hiện tại, cả người đều giống như dã thú điên cuồng, hoàn toàn mất khống chế.

Hắn không nói một lời, nhưng chỉ cần nhìn cô như vậy, đã có cảm giác nguy hiểm mười phần.

Mà lúc này, hệ thống cũng một lần nữa phát ra cảnh báo, chỉ là thời gian đã muộn.

Hai mắt Lục Trạch đầy vẻ điên cuồng, dưới ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, ngang ngược ra vào, không có bất luận chút ôn nhu nào đáng nói……

Đường Khanh sớm đã nỏ mạnh hết đà, sao có thể chịu nổi thêm lần nữa, cho nên, không lâu sau cô liền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cuối cùng hai mắt nhắm nghiền, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Cũng may, việc cô hôn mê đánh thức một tia lý trí của hắn, nhìn cô gái trong ngực người đầy vết xanh tím, hơn nữa rõ ràng đã hôn mê, nhưng mày vẫn nhíu chặt, trong miệng còn đang bất an nói mớ, Lục Trạch lần đầu tiên cảm thấy lo lắng, sợ hãi cùng ảo não như vậy.

Hắn không nên lỗ mãng như thế…… Rõ ràng biết thân thể cô căn bản không chịu nổi.

“Trợ lý Lâm, lập tức chuẩn bị xe, còn nữa, gọi bác sĩ Hạ đến trang viên.” Gọi xong điện thoại, hắn thật cẩn thận ôm Đường Khanh vào trong ngực, tiếp theo cầm áo sơmi ở một bên mặc lên người cô, lại khác âu phục ra bên ngoài, bảo đảm cô sẽ không bị lộ thân thể, lúc này mới đi đến gian phòng nghỉ trong văn phòng. Gian phòng nghỉ này lúc trước là để hắn nghỉ ngơi tạm thời, bên trong dĩ nhiên cũng treo không ít quần áo của hắn. Sau khi hắn mặc đồ hoàn chỉnh, liền ôm Đường Khanh rời khỏi văn phòng.

Thư ký nhìn mỹ nhân lúc nãy còn hoạt bát đi vào, lại thấy tổng tài đại nhân ôm người đang hôn mê đi ra, lại nhìn quần áo trên người mỹ nhân, tức khắc cả người đều cảm thấy không ổn.

Đã bảo tổng tài không gần nữ sắc cơ mà! Nhưng cô ấy lại nhìn thấy được trên cổ cô nương nhà người ta đầy vết đỏ nha.

Thật là…… quá điên cuồng.

Lục Trạch liếc mắt nhìn thư ký, lạnh lùng nói: “Thu dọn văn phòng một chút.” Tiếp theo, hắn không màng đến biểu cảm kinh ngạc của thư ký mà liền trực tiếp nhấc chân rời đi.

Trong trang viên, bác sĩ Hạ rất nhanh chóng có mặt, sau khi kiểm tra toàn thân cô gái đang hôn mê một lần, đối mặt với ông chủ, lần đầu tiên có chút khó mở miệng nói: “Lục tiên sinh, thân thể Cố tiểu thư có hơi yếu ớt, có một số việc cần một vừa hai phải, không chịu nổi quá nhiều lần, bị hôn mê…… Cũng là vì lý do đó.”

Lục Trạch trầm mặt, lo lắng trong lòng cũng thoáng buông xuống, tiếp theo lạnh giọng hỏi: “Cô ấy khi nào thì tỉnh?”

“Chắc khoảng hai giờ.” Bác sĩ Hạ nói xong, lại lập tức nói: “Chẳng qua trong thời gian ngắn, Cố tiểu thư không nên làm vận động kịch liệt.”

Nghe vậy, Lục Trạch khẽ nhíu mày, chẳng qua cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Bác sĩ Hạ kiểm tra xong, để lại một chút thuốc, hơi có chút đồng tình nhìn cô gái hết sức nổi danh này, chẳng qua bà ấy cũng chỉ có thể đồng tình, chuyện khác còn không tới phiên người ngoài như bà ấy tới quản.

Đường Khanh lại lần nữa tỉnh lại, là vì bị một cảm giác khác thường đánh thức, cô nhìn người đàn ông đang ở giữa hai chân mình, lại lần nữa đen mặt, nhưng còn chưa đợi cô mở miệng, Lục Trạch đã rất bình tĩnh nói: “Đừng làm rộn, vết thương của em cần bôi thuốc.”

Đường Khanh bị một câu ‘vết thương của em’ làm cho ngây ra trong chớp mắt, khi đối phương đưa ngón tay vào nơi không thể miêu tả kia, tức khắc mặt cô đỏ bừng.

“Anh, dừng tay!”

“Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì.”

Lục Trạch thế mà lại thật sự không làm gì, tuy nói lúc trước hắn mất khống chế, nhưng cũng không phải loại người không bằng cầm thú kia, trong lúc người mình âu yếm bị thương mà còn nghĩ tới việc đó, chẳng qua Đường Khanh rốt cuộc vẫn không tin được hắn, sau khi ngăn cản không có hiệu quả, chỉ có thể cảnh giác nhìn động tác của hắn, đợi đến lúc hắn ngừng tay, liền lập tức co người nép sang một bên.

Lục Trạch nhìn hành động của cô, hơi nheo lại hai tròng mắt, Đường Khanh bị hắn dọa sợ, thấy dáng vẻ này của hắn, lập tức nói: “Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ.”

Rõ ràng cô vừa mới tỉnh lại, tuy thân thể mỏi mệt, nhưng ý thức lại cực kỳ tỉnh táo, cho nên lời này, không thể nghi ngờ là đang lừa hắn.

“Nếu mệt mỏi, vậy liền nằm cùng đi, đúng lúc tôi cũng mệt.” Lục Trạch nói, động tác ưu nhã cởi quần áo ra.

Đường Khanh giống như con thỏ bị kinh sợ, mà khi cô vừa cử động mạnh một chút, đã lập tức đau đến nhíu mày.

Hệ thống là đồ lừa đảo! Đã nói chỉ làm một nữ pháo hôi thôi, hiện tại cô đã phải làm pháo hôi còn phải dỗ dành nam chính sắp hắc hóa, đây là chuyện gì!!

Đường Khanh khổ trong lòng, nhưng lần này cô không dám tiếp tục chọc giận nam chính, cô thật sự không muốn lại gặp chuyện như vừa rồi. Cô! Không! Chịu! Nổi! A!

Lục Trạch nhìn dáng vẻ cô hết hồn sợ hãi, khẽ nhíu mày, “Lại đây.”

Đường Khanh do dự một chớp mắt, cuối cùng mới thật cẩn thận dịch người qua.

Cũng may Lục Trạch không làm ra hành động kinh người gì, chỉ là ôm cô vào trong ngực, sau đó liền thật sự nhắm mắt, bắt đầu ngủ.

Đường Khanh liếc mắt nhìn người bên cạnh. Không thể không nói, rốt cuộc cũng là con cưng của thế giới, khuôn mặt Lục Trạch tinh xảo vô cùng, thoạt nhìn cũng tuyệt đối cảnh đẹp ý vui, chỉ là…… Cô hiện tại không có tâm tình thưởng thức, giờ cô chỉ muốn phát điên!

“Hệ thống, ngươi cút ra đây cho ta!”

“Chuyện gì.”

“Ngươi còn hỏi ta chuyện gì!” Đường Khanh chán nản, nghĩ đến cách mình bị đối xử lúc trước, liền một mạch nổi khùng với hệ thống: “Hệ thống chủ của các ngươi nhất định đã xảy ra trục trặc! Nếu còn không giải quyết, bà cô ta muốn bãi công! Bãi công!!”

Hệ thống:……

Đừng nói cô muốn bãi công, ngay cả hắn cũng muốn bãi công đây này. Lẽ ra pháo hôi sẽ không bị vướng mắc tình cảm, nếu có cũng chỉ là yêu đơn phương, cho nên sẽ không xuất hiện hình ảnh mosaic* gì đó (*hình ảnh nhạy cảm bị làm mờ), kết quả…… sau khi gặp được ký chủ phiền phức này, hắn liền liên tiếp bị nhốt trong phòng tối. Tâm hắn cũng rất mệt nha.

Ngươi phải biết rằng, phòng tối cũng đáng sợ lắm đấy!

“Thôi được rồi, vậy cùng nhau bãi công đi.”

“Ủa? Ủa?” Lần này đến phiên cô trợn tròn mắt, “Cục cưng à, ngươi làm sao vậy?”