Chương 150: Tế Phẩm 11

Edit: Xanh Lá

Lần nữa tỉnh lại, Đường Khanh là do bị lạnh mà tỉnh, dù là ai bị một cái tay lạnh như thi thể đặt trên người cũng đều sẽ bị lạnh tỉnh thôi!

Cảm nhận được cô gái nhỏ trong ngực trốn tránh, Quân Lẫm không vui mở mắt ra.

Người đã bị ăn sạch từ trong ra ngoài, lúc này Đường Khanh buồn rầu cũng không làm nên chuyện gì cả, chẳng qua khi cô cố nén cảm xúc cáu kỉnh trong nội tâm, lại thấy mái tóc như bị chó gặm kia của hắn, nháy mắt bớt đi không ít tức giận.

“Chào buổi sáng, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho ngài.”

Tức giận tuy bớt đi không ít, nhưng…… xấu hổ nên có vẫn phải có. Vì vậy nói xong, cô liền nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

Quân Lẫm cũng không ngăn lại, chỉ chậm rãi dựa vào đầu giường gật gật đầu, thuận tiện còn chọn món: “Ta không thích ăn cơm Tây.”

Chân Đường Khanh khựng lại, nội tâm chửi thầm, cái bánh chưng ngàn năm này thế mà còn biết cơm Tây cơ đấy.

Đồ ăn Trung Quốc phức tạp hơn cơm Tây, cho dù là một bát mì cũng phải nấu cẩn thận, cần dành không ít tâm tư. Đường Khanh mang ý định lấy lòng người, để tránh cho mình lại lần nữa chọc hắn mà bị hắn ‘ăn’, cũng vì tránh cho lần nữa cảm nhận được loại cảm giác ‘băng hỏa lưỡng trọng thiên’ (băng và lửa cùng ập đến) này, một bát mì đã được cô làm không chút qua loa.

Chờ đến khi vớt mì, Quân Lẫm cũng ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn mì nóng hổi, biểu cảm trước nay lạnh nhạt cuối cùng cũng lộ ra chút cảm giác ‘con người’.

Nói thế nào cũng là người được thắp sáng bàn tay vàng kỹ thuật đầu bếp, một khi cô muốn nấu ăn, vậy món ăn kia tuyệt đối sẽ không kém khách sạn năm sao cao cấp, thậm chí còn ngon hơn.

“Hương vị thế nào?”

Quân Lẫm ăn mì, giọng nói nhàn nhạt, “Miễn cưỡng có thể ăn.”

Chỉ một câu như vậy, hoàn toàn phủ nhận nửa ngày vất vả lao động của cô. Đường Khanh chán nản, trực tiếp duỗi tay đoạt đồ ăn lại, “Nếu khó ăn như vậy thì cũng đừng miễn cưỡng.”

Nhìn bàn tay duỗi đến đây, Quân Lẫm cũng không ngăn cản, chỉ âm u nói: “Nếu ngươi muốn tự mình đút cho ta, vậy cũng không hề gì.”

Tay Đường Khanh hơi cứng lại, nhìn bát trong tay, cầm đi cũng không phải, mà đặt lại cũng không xong, cuối cùng dưới ánh mắt nình tĩnh của đối phương, như khẳng định cô không dám ăn vậy, cô căm giận cầm đũa lên ăn một miếng, vừa nói: “Món này khó ăn, liền không miễn cưỡng Quân tiên sinh nữa. Đợi lát nữa tôi lại nấu món khác ngon hơn.” Mấy chữ cuối cùng cô cố ý nhấn mạnh. Nếu món ăn cô cực khổ làm ra khiến hắn ghét bỏ như vậy, cũng đừng trách cô làm ra thứ khẩu vị kỳ quái gì!

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị ăn miếng thứ hai, bát trong tay đột nhiên bị người ta đoạt mất, tiếp theo cô trợn mắt há hốc miệng nghe đối phương trầm trầm nói: “Lần này thật ra ăn ngon hơn.”

Rõ ràng là cùng một bát mì, trước sau cùng lắm chỉ thêm một chút nước miếng của cô, thằng nhãi này thế mà lại bảo ăn ngon á?

Nghĩ vậy, mặt cô nháy mắt đỏ bừng lên.

Đây là đùa giỡn trần trụi!!

“Hừ, tức giận a, ta thế mà lại bị một cái bánh chưng ngàn năm đùa giỡn!”

Hệ thống nghe ký chủ nói, yên lặng trợn trắng mắt. Từ sau khi cô gặp được cái bánh chưng này, có ngày nào không bị hắn đùa giỡn sao.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Đương nhiên là đùa giỡn lại!”

Nghe ký chủ đầy căm phẫn nói thế, hệ thống cảm thấy mình đã có thể thấy trước tương lai đáng sợ kia.

Sóng gió về một bát mì cuối cùng đã kết thúc, Đường Khanh hiện giờ tuy không có tự do, nhưng nếu cùng Quân Lẫm đi làm gì đó, ví dụ như chuyện đến nhà Mộc Cận lấy hành lý của mình về, hắn vẫn đồng ý.

Đương nhiên, trước khi đi lấy hành lý, hắn dẫn cô đến tiệm cắt tóc một phen.

Nhà Mộc Cận cách ngoại thành cũng không xa, vốn cô còn nghĩ nên lấy lý do gì để đối mặt với cô ấy, kết quả khi cô đang chuẩn bị gõ cửa, lại phát hiện cửa nhà Mộc Cận lại cứ thế mở ra, cô ấy thì không biết tung tích.

Với tính tình cẩn thận của Mộc Cận, không có chuyện cô ấy đi vắng còn mở cửa.

Đi vào trong phòng, hết thảy bài trí đều cực kỳ gọn gàng, không có chút dấu vết hỗn loạn nào cả, dường như chủ nhân chỉ tạm thời ra cửa mà thôi. Nhưng Đường Khanh lại phát hiện trên một góc bàn có một tờ giấy, trên tờ giấy  không có quá nhiều nội dung, chỉ có ba chữ.

Về Sở gia.

Nhìn chữ trên tờ giấy này, Đường Khanh tức đến độ trực tiếp cầm điện thoại lên. Trong nháy mắt điện thoại kết nối, cô cả giận nói: “Mộc Cận đâu?”

“Sở Ca, con nói chuyện như thế với ba con à?”

Nghe giọng nói uy nghiêm của đối phương, Đường Khanh cười lạnh một tiếng, “Tôi hỏi lại một lần, Mộc Cận đâu?”

“Chẳng qua là một bé gái mồ côi dòng bên Mộc gia, đáng giá cho con để ý như vậy?” Sở Hùng Vệ vẻ mặt thản nhiên, lại nói tiếp: “Gia tộc rất tức giận với chuyện con tự mình xuống mộ, hạn cho con trở về trong ba ngày.”

Nghe thế, Đường Khanh trực tiếp cúp điện thoại, Mộc Cận tuyệt đối đã bị Sở gia mang đi, nếu không với người như Sở Hùng Vệ, sao lại biết tên người dòng bên Mộc gia chứ.

Tức thì tức, nhưng lý trí vẫn còn. Cúp điện thoại xong, cô chuyển ánh mắt về phía Quân Lẫm. Nghĩ đến hiện tại mình là tế phẩm của hắn, chỉ có thể nói: “Tôi muốn xin kỳ nghỉ.”

“Không cho.” Quân Lẫm lạnh nhạt mở miệng, tiếp theo dưới ánh mắt giận dữ của cô, hắn lại chậm rãi nói: “Ta đi cùng ngươi.”

“Hả?”

“Không được?”

“Được chứ, đương nhiên là được.”

Có vị này, quả thực không cần đặt Sở gia vào mắt nha.

Vì thế, cùng ngày hôm đó, hai người liền trực tiếp lên máy bay tư nhân, đi tới thành phố H.

Trong chớp mắt máy bay hạ cánh kia, Đường Khanh không khỏi oán hận người giàu, hoặc nói đúng hơn là oán hận nam chính, rõ ràng là một gia hỏa vừa mới thức tỉnh, mà đã đủ hết từ nhà, xe, đến thuộc hạ, quả thực là người thắng trong cuộc đời! Đâu có giống cô, mệt chết mệt sống còn phải lo bị người ta ăn chứ.

Thôi được rồi, đã không cần lo lắng, bởi vì đã “ăn”.

Yên lặng thu hồi ánh mắt “hận người giàu”, Đường Khanh bước vào sân bay thành phố H.

Trong nháy mắt cô rời khỏi sân bay, một người đàn ông trung niên rất quen thuộc trong trí nhớ đã tiến về phía cô.

“Tiểu thư, tiên sinh chờ ngài ở nhà, xin mời đi qua đây.”

Người đàn ông trung niên chính là quản gia Sở gia, cũng coi như thuộc hạ đắc lực của Sở Hùng Vệ, trước mắt ông ta tuy luôn miệng gọi cô là tiểu thư, nhưng nội tâm Đường Khanh lại rất rõ, gia hỏa này chưa bao giờ coi Sở Ca ra gì cả.

“Nếu tôi không đi thì sao.” Đường Khanh cà lơ phất phơ mở miệng, thấy đối phương rõ ràng kinh ngạc trong chớp mắt, lúc này mới phụt cười: “Đùa ông thôi.”

Sắc mặt quản gia khẽ biến, chẳng qua rất nhanh lại khôi phục bình thường, “Tiểu thư thật thích nói đùa.” Nói xong, ông ta nhìn người đàn ông đứng cạnh tiểu thư nhà mình, khẽ nhíu mày, “Tiểu thư, tiên sinh chỉ bảo một mình ngài trở về.”

Đường Khanh lạnh giọng cười, “Ông ấy cũng đâu nói không cho tôi dẫn người theo.” Nói xong, cô đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay Quân Lẫm, nói với vẻ sắc mị: “Anh trai này anh tuấn như vậy, tôi chính là một giây cũng không muốn tách ra nha.” Vừa nói, cô còn không quên liếc mắt đưa tình sang Quân Lẫm.

Vốn chỉ muốn khiến đối phương buồn nôn, không nghĩ tới đối phương chẳng những đón lấy ánh mắt quyến rũ của cô, còn cúi đầu cầm lấy tay cô cực kỳ ái muội hôn lên đó, “Như cô gái nhỏ đáng yêu của tôi đã nói, chúng tôi sẽ không tách ra.”

Núi băng đột nhiên nói lời âu yếm, điều này thực sự khiến Đường Khanh dại ra, chẳng qua rất nhanh cô liền khôi phục trấn định, thấy quản gia vẫn đứng một bên, cô có chút không kiên nhẫn nói: “Này, không phải muốn dẫn đường sao.”