Chương 145: Tế Phẩm 6

Edit: Xanh Lá

Giáo sư Lâu máu đen đầy mặt ngồi dưới đất, hai tay không biết từ khi nào đã biến thành hai lỗ máu thật lớn, hai chân tuy nhìn như nguyên vẹn, nhưng một chân trong đó lại uốn lượn hoàn toàn không giống chân người bình thường. Nghe được có người kêu ông ta, hai mắt ông ta âm độc ngẩng đầu, “Ai?”

Nhưng ánh mắt có âm độc đến đâu, dáng vẻ chật vật của ông ta lúc này lại không có chút lực chấn nhiếp nào cả, ngược lại khiến người ta cảm thấy ông ta đáng thương.

“Người tới lấy mạng ngươi.” Quân Lẫm đặt Đường Khanh ở một bên, lạnh giọng mở miệng.

Rốt cuộc cũng rời khỏi khối băng nào đó, Đường Khanh nhanh chóng cách xa hắn năm bước, tiếp theo chà xát đôi tay đã đông cứng của mình.

Ánh mắt giáo sư Lâu nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ mang theo một tia bệnh trạng này, chẳng qua lời nói ra lại là với Đường Khanh: “Nha đầu Sở gia, giáo sư hay không giáo sư, chẳng qua là lừa gạt người. Theo bối phận, cháu phải gọi tôi là chú.”

Ngàn năm trước năm đại gia tộc phản bội tư tế. Vì sợ hãi bị trả thù, nên bọn họ vẫn luôn cực kỳ đoàn kết, chẳng qua sự đoàn kết này duy trì tới bây giờ, ít nhiều vẫn có chút biến chất. Nhà họ Lâu sa sút, đây cũng là lý do vì sao vị giáo sư Lâu này phải tự mình đến đây, về phần bốn gia tộc khác, tuy nói Tề gia và Mộc gia cũng có người tới, nhưng đó chẳng qua là tiểu bối đùa giỡn mà thôi, không ai thực sự để trong mắt cả, rốt cuộc bọn họ cũng chưa được kế thừa bảo vật gia tộc. Về phần Đường Khanh, trước đó nguyên chủ là lừa nhà mình lén xuống mộ, nếu Sở gia sớm biết mộ địa cô xuống là nơi này thì sớm đã ngăn cản.

Năm đại gia tộc đối với bên ngoài đều giả bộ không quen biết nhau, đây cũng là lý do vì sao ngay từ đầu lúc tiến vào mộ địa, giáo sư Lâu tỏ ra hờ hững với Đường Khanh như thế, chẳng qua hiện tại, nếu ông ta muốn giữ mạng mình, chỉ sợ còn phải dựa vào nha đầu này.

Chỉ là không biết rốt cuộc vì sao nha đầu này lại bám được vào một cao thủ như thế, hơn nữa vị cao thủ này dường như còn có địch ý rất sâu đối với mình.

Đường Khanh thấy đối phương lôi kéo quan hệ, ngược lại cũng không làm mất mặt ông ta, dù sao đều là người sắp chết, gọi một tiếng “chú” cô cũng không thiệt gì.

“Chú Lâu, sao chú lại ở chỗ này vậy.”

Giáo sư Lâu nhìn Đường Khanh toàn thân nguyên vẹn không tổn hao gì, nội tâm ghen ghét khó tả. Cùng đi xuống mộ, ông ta thiếu chút nữa đột tử tại đây, nhưng cô lại được người bảo vệ đến không có chút hề hấn nào! Nghĩ vậy, ánh mắt ông ta nhìn Quân Lẫm đột nhiên sáng lên một tia hy vọng.

“Nha đầu Sở gia, năm đại gia tộc chúng ta giao tình quá sâu, nếu hôm nay cháu có thể cứu tôi ra ngoài, vậy ngày nào đó cháu có chuyện gì, chỉ cần nói với Lâu gia tôi là được.”

Đường Khanh nghe giáo sư Lâu nói năng hùng hồn, cực kỳ bó tay, “Chú Lâu cảm thấy nếu một ngày có chuyện mà ngay cả Sở gia cũng không có khă năng giải quyết, Lâu gia các vị có thể giải quyết được sao?”

Nhà họ Lâu đã sa sút, căn bản không cách nào so sánh với Sở gia của cô. Cho cô một hứa hẹn như vậy, có dùng được cái rắm.

Lời này thực sự chọc tức giáo sư Lâu không nhẹ, nhưng trước mắt ông ta lại không dám tức giận, chỉ sợ cô bỏ lại mình. Ngay lúc ông ta đang nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng Đường Khanh, Quân Lẫm đột nhiên mở miệng.

“Ngày nào đó có chuyện gì, đều có ta giải quyết, về phần ngươi, cầm đồ vật của ta cũng nên trả lại cho ta rồi.”

“Vị tiên sinh này, không biết sao anh lại nói như vậy? Tôi vẫn chưa lấy của anh thứ gì, trong đây sợ là có hiểu lầm gì đó.”

Giáo sư Lâu sợ sệt cười nói. Vị nam tử cao lớn tuấn mỹ trước mặt này, không biết vì sao, ông ta không khỏi có cảm giác quen thuộc. Gia tộc trộm mộ lấy đồ của người trước nay không cần lý do, chẳng qua nếu ông ta thật sự trong lúc vô tình lấy phải thứ gì của hắn, trả cho hắn cũng không sao, chỉ cần hắn chịu đưa mình rời khỏi chỗ này.

Đường Khanh nấp sau lưng Quân Lẫm, đột nhiên có chút xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà nói: “Chú Lâu, có phải chú cảm thấy trông người này giống với vị tư tế trên bích hoạ ở cửa vào kia không?”

Dứt lời, mặt giáo sư Lâu nháy mắt vặn vẹo, cuối cùng ông ta cũng nhớ tới cái gọi là cảm giác quen thuộc này từ đâu ra! Hóa ra lại là như vậy!

“Ngươi, ngươi, ngươi đừng tới đây.” Kéo chiếc chân tàn phế, giáo sư Lâu thống khổ xoay mình trên đất, ông ta không thể chết được, không thể chết ở chỗ này được!

Quân Lẫm đi từng bước một về phía ông ta, trong mắt không hề có nửa điểm thương hại: “Yên tâm, giết ngươi ta còn ngại tay bẩn.” Lời tuy như thế, nhưng hành động tiếp theo của hắn lại khiến giáo sư Lâu sống không bằng chết.

Bởi tay chân gần như bị phế toàn bộ, giáo sư Lâu liều mạng trốn cũng không thay đổi được gì. Cuối cùng, một cái chân lành lặn duy nhất cũng bị người hung hăng giẫm xuống.

Chỉ nghe một tiếng xương cốt vỡ vụn, tiếp theo trong mộ liền vang vọng tiếng thét đau đớn chói tai.

“A!”

Đường Khanh bị tiếng thét thống khổ này dọa cho hơi run lên một chút. Lâu gia lấy mắt của Đại Tư Tế, nên mục đích cuối cùng của Quân Lẫm sợ là hai mắt giáo sư Lâu, chỉ là giáo sư Lâu này đã đủ thảm, nhưng hắn vẫn không dừng tay lại. Nhìn gương mặt hắn không đổi sắc từng chút giẫm nát chân đối phương, cùng máu thịt tràn ra từ ống quần đó, cô bỗng dưng nghĩ tới chính mình. Trong cốt truyện ban đầu của thế giới, chính cô đã phải chịu chung cảnh ngộ với giáo sư Lâu, hơn nữa cô còn thê thảm hơn giáo sư Lâu nhiều, cô còn bị hắn xé xác ăn sống từng miếng một.

Nghĩ vậy, cô thiếu chút nữa cất bước chạy đi, nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến tai cô từ trong tiếng thét chói tai hỗn loạn.

“Tế phẩm nếu không ngoan, thì sẽ phải chịu trừng phạt đó.”

Quân Lẫm thật ra không tiếp tục tra tấn giáo sư Lâu nữa, hắn trực tiếp duỗi tay khoét hai mắt ông ta. Đợi làm xong hết thảy, hắn khẽ nhíu mày, tỏ vẻ cực kỳ không vui, “Kêu lớn tiếng như vậy, thật ồn muốn chết.” Dứt lời, hắn mặt không biểu cảm tháo cằm đối phương xuống.

Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, Đường Khanh đã bị dọa đến đứng về nguyên tại chỗ, nhìn hắn từng bước một đi về phía mình. Nghĩ đến kết cục mình bị ăn từng miếng, cô tức khắc sợ hãi lấy lòng: “Quân Lẫm à, có đói bụng không? Ngài xem, giữ tôi lại thì mỗi khi nghĩ đến liền có thể ăn một ngụm, nếu tôi không còn nữa, về sau liền không cách nào ăn được nha.”

“Ăn” trong miệng cô dĩ nhiên là uống máu, nhưng Quân Lẫm lại hơi nhướng mày, “Ồ? Mỗi ngày đều ăn?”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Máu có thể tái sinh, chỉ cần không hút cô thành thây khô, nuôi một chút vẫn có thể đầy máu trở lại.

Thấy hắn không nói, Đường Khanh nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói: “Ngài cảm thấy ý này thế nào?”

“Mỗi ngày đều ăn……” Quân Lẫm nhìn cô, cười như không cười nói: “Thật ra không tệ.”

Đường Khanh nào biết “ăn” trong miệng hắn và “ăn” trong suy nghĩ của mình là hai nghĩa hoàn toàn khác biệt. Lúc này vừa thấy hắn đồng ý, cô tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Cái kia, đồ của ngài đã lấy được, khi nào thì chúng ta ra ngoài đây?”

Tuy không hiểu lắm, nhưng nhìn tròng mắt đã khô khốc trong lòng bàn tay hắn, hẳn là hắn đã lấy lại được hai mắt của mình.

“Đồ vật đã lấy được tới tay, lúc nào rời đi cũng được.”

“Cái đó, vậy lúc rời đi có thể giúp tôi một việc hay không?” Tuy sợ muốn chết, nhưng nghĩ đến mấy người cùng mình tiến vào mộ địa kia, cô vẫn nói: “Tôi cùng mấy vị giáo sư và bạn học cùng nhau vào đây khảo cổ, trước mắt đã mất liên hệ với bọn họ, ngài có thể giúp tìm bọn họ sau đó dẫn bọn họ cùng rời đi không?”

Quân Lẫm cũng không trả lời, chỉ hỏi lại: “Trong đó có Mộc Cận ngươi nhắc đến lúc trước?”

“Đúng đúng đúng.” Thấy hắn nhắc tới nữ chính, Đường Khanh lập tức gật đầu, thuận tiện còn khen cô ấy: “Mộc Cận rất thông minh, cái gì cũng vừa học liền biết, hơn nữa vẻ ngoài còn rất xinh đẹp……”