Chương 143: Tế Phẩm 4

Edit: Xanh Lá

Đường Khanh bị giọng nói của hệ thống làm cho sợ tới mức lui về sau mấy bước, cô cảnh giác nhìn về phía “Mộc Cận” kia, tuy gương mặt giống nhau, nhưng nếu nhìn kỹ, con ngươi trong mắt kia cũng không tròn như của người, mà hơi dựng đứng quỷ dị.

“Ngươi là thứ gì.”

“Mộc Cận” kia thấy cô phát hiện, đột nhiên cười phát ra tiếng “zzz zzz”, đó là loại tiếng cười cô chưa từng nghe thấy, mà mặt “cô ta” cũng bởi tiếng cười quỷ dị này mà bắt đầu vặn vẹo khác thường.

Đường Khanh lại lần nữa móc ra một tờ lôi phù, không cần biết cô ta là yêu ma quỷ quái gì, trực tiếp nổ chết là được.

Nhưng “thứ” kia lại nói: “Ta không sợ lôi phù.” Nói xong, cô ta lại tiếp tục: “Ta khuyên ngươi vẫn nên bó tay chịu trói, phản kháng sẽ chỉ khiến ngươi ăn thêm đau khổ.”

Nhìn dáng vẻ tự đắc của cô ta, Đường Khanh nheo mắt lại, “Nếu không sợ lôi phù, vậy…… cái này thì sao!”

Nhanh chóng rút ra dao găm lúc trước cột vào cổ chân, đây là thứ tốt tiện tay lấy đi từ Sở gia. Dao găm này sắc bén vô cùng, quan trọng nhất là dao găm trừ tà, tất cả những thứ tà tính gặp nó đều phải né xa ba thước, mà nếu bị nó làm bị thương, miệng vết thương sẽ gần như không có khả năng khép lại.

Thứ kia hiển nhiên không nghĩ tới cô còn có chiêu này, sau thoáng chốc ngạc nhiên, liền nhanh chóng tránh né.

Tuy nhiên, thân thể này của Đường Khanh dù thể chất kém, nhưng một chiêu bất ngờ này vẫn chơi rất lưu loát thuận lợi.

Thứ kia hiển nhiên không nghĩ tới mình lại có thể bị cô chém thương, khuôn mặt vốn cao ngạo nháy mắt liền vặn vẹo, gương mặt cực kỳ giống Mộc Cận kia cũng dần biến thành gương mặt thật.

Đường Khanh tuy đoán được cô ta không phải nhân loại, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến dáng vẻ cô ta lại là thế này, ngoại trừ cái đầu không người không quỷ kia, những chỗ còn lại đều là thân rắn, mà nơi bị cô chém thương, mặc dù cô ta đã biến về bản thể nhưng vẫn đổ máu không ngừng.

“Thế mà lại dám đả thương ta! Ta muốn ngươi chết!”

Trong mộ thất* (căn phòng trong mộ địa) quanh quẩn tiếng rống giận của xà nữ, Đường Khanh nghe mà khóe miệng hơi giật giật, nói với hệ thống: “Cái thứ quỷ này có phải bị bệnh hay không, cô ta vốn đã muốn ta chết rồi mà! Hơn nữa, lớn lên xấu như vậy đúng là cay cả mắt! Ta đã nói ta chán ghét mộ địa rồi!! Đây ‘con mèo nhà nó’ không khác gì quay phim kinh dị cả!!”

Hệ thống cực kỳ cạn lời, hắn đã nghĩ với tiêu chuẩn hiện tại của ký chủ hẳn là không đến mức sợ xuống mộ, hóa ra là thế này nha.

Xà nữ tức giận cực kỳ kinh khủng, toàn bộ mộ thất đều lay động trong tiếng rống giận của cô ta. Tiếp theo, mấy vạn con rắn từ bốn phía đột nhiên tràn vào, bầy rắn dày đặc kia rất nhanh liền chiếm cứ toàn bộ những lối đi trong mộ, khiến người nhìn mà da đầu tê dại, cũng không biết chúng nó bò như thế nào, mà lại có thể làm ngơ sức hút của trái đất, ngay cả trên đỉnh đầu cũng bị chiếm cứ toàn bộ.

Đường Khanh nhìn từng đôi mắt lạnh băng như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào mình, đang nghĩ ngợi xem làm thế nào để đột phá trùng vây, lại thấy con rắn nhỏ kia đột nhiên phi về phía mặt mình.

Dưới sự kinh hãi, cô lập tức nắm chặt dao găm trong tay chém nhanh về phía con rắn lao tới đó. Rốt cuộc cũng là bảo bối của Sở gia, con rắn nhỏ kia sau khi bị dao găm chém phải, lập tức rớt xuống mặt đất, tiếp theo với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nó nhanh chóng biến thành rắn khô, rốt cuộc không cách nào nhúc nhích.

Mà lúc này, hệ thống đột nhiên nghĩ ra đối sách, “Khanh Khanh, máu của ngươi là linh huyết, rất có lực hấp dẫn. Mau rạch cánh tay mình, nhỏ linh huyết vào bầy rắn kia, thừa dịp bầy rắn bạo động liền nghĩ cách đi.”

Hệ thống vừa nói, Đường Khanh mới nhớ tới bàn tay vàng của mình đời này chính là linh huyết kia, nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, vào lúc xà nữ phát động công kích lần hai, cô lập tức làm theo lời hệ thống nói.

Linh huyết cực kỳ có lực hấp dẫn, trước đó trên người cô không bị thương, đàn rắn này cũng không thể ngửi được mùi máu tươi mỹ vị đó, chẳng qua hiện giờ sau khi cô nhanh chóng cầm máu sau, tất cả rắn đều bị linh huyết vẩy ra ngoài kia hấp dẫn, tiếp theo, khi tất cả rắn dồn vào nhau cướp đoạt, cô lập tức ném ra lượng lớn lôi phù.

Nhiều lôi phù như vậy, dường như có thể nổ sập cả mộ thất này, ngay khi ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên một bàn tay kéo cô ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Đường Khanh còn chưa thấy rõ đối phương là ai, chẳng qua bàn tay đỡ mình kia lại trắng nõn thon dài. Có thể có đôi tay đẹp như vậy, diện mạo đối phương tuyệt đối sẽ không kém, chẳng qua khi mình xuống mộ, dường như chưa từng thấy có người như vậy nha.

“Cảm ơn người anh em nhé.” Vừa mới nói xong lời cảm tạ, đang chuẩn bị dò hỏi đối phương đi theo giáo sư nào, kết quả vừa quay đầu lại, cô thiếu chút nữa sợ đến độ quỳ rạp xuống đất.

Khuôn mặt nam tử dần hiển hiện trong mộ thất âm u, mà khi dung mạo hắn hoàn toàn hiển lộ, dường như hết thảy đều trở thành nền, tóc dài như mực lười biếng buông xuống, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt cực kỳ thâm thúy cùng làn da cực trắng phác hoạ ra một hình ảnh đủ khiến người ta hít thở không thông.

Chẳng qua bức họa này tuy đẹp, nhưng lại là một loại đẹp bệnh trạng.

“Người anh em?” Giọng nói trầm thấp lười biếng vang lên, nam tử nhìn cô một lượt trên xuống dưới, tiếp theo liền hé mở môi mỏng, hơi ghét bỏ nói: “Tế phẩm?”

Nghe được lời này, Đường Khanh đầu tiên là sửng sốt, ngay khi cô muốn giải thích mình không phải tế phẩm, lại thấy đối phương mặt không biểu cảm nói: “Ta đói bụng.”

“Cái gì!” Người nào đó bị dọa đến dưới chân mềm nhũn, run run rẩy rẩy nói: “Người anh em, đừng ăn ta mà, ta không thể ăn đâu.”

Đây chính là nam chính đó, mặc dù linh lực bị cướp đi một phần, nhưng trước mặt hắn, mình căn bản không có nửa điểm năng lực đánh trả nha, hu hu hu, xin đừng ăn mà!

Quân Lẫm lại nhíu mày, tiếp theo tay nhẹ nhàng cử động, xách cô lại gần, “Dài dòng.”

“Không dài dòng mà, ta thật sự không thể ăn, ngươi đừng ăn ta nha. Chi bằng như vậy, tay nghề nấu cơm của ta rất tốt, về sau ngươi muốn ăn cái gì, ta đều làm cho ngươi ăn được không. Còn nữa, ta còn có thể giúp ngươi tìm được thứ ngươi mất đi, còn cả người quan trọng nhất với ngươi nữa, quỳ xin đừng ăn mà.”

Đường Khanh dong dài lằng nhằng nói một đống lớn, nhưng đối phương vẫn như cũ không dao động cúi đầu.

Dưới xúc cảm lạnh như băng, Đường Khanh cảm thấy lần này mình thật sự xong rồi, “Hu hu hu, hệ thống, sắp bị ăn, cầu thuốc giảm đau, cầu chết nhanh một chút!”

Ngay khi hệ thống cũng cho rằng nhiệm vụ lần này sắp thất bại, đối phương cũng không làm ra hành động quá khích, chỉ là ghé đầu xuống cổ cô, tiếp theo, âm thanh liếm mút ái muội vang lên, hệ thống hơi run rẩy khóe miệng.

Còn tưởng hệ thống chủ chữa xong, nam chính của thế giới sẽ liền bình thường, ai có thể nghĩ đến! Ai có thể nghĩ đến a!!

Đường Khanh chỉ cảm thấy trên cổ tê rần, cảm giác đau trong dự đoán vẫn chưa truyền đến, ngược lại cô nghe được chút âm thanh cực kỳ khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn.

Gia hỏa này thế mà lại chỉ hút máu?

Bởi vì lòng còn sợ hãi, mặc dù đối phương đã buông mình ra, cô vẫn cảm thấy hết thảy việc này có chút không chân thật, đến tận lúc nghe được hệ thống nói.

“Khanh Khanh, lúc trước tổng bộ mở họp có nói, nếu nam chính hắc hóa xuất hiện một chút lệch lạc, đó cũng là hiện tượng bình thường, chỉ cần bọn họ không muốn hủy diệt thế giới là được.”

“Nên ý của ngươi là?”

“Nam chính này…… rất có thể cũng giống như đám ngươi gặp được lúc trước.”

Đường Khanh:……

Lần đầu tiên xuyên nhanh liền gặp được hệ thống không đáng tin cậy như vậy, xin hỏi có thể đổi được không?