Edit: Xanh Lá
Điều mà Đường Khanh kỳ vọng cũng không xảy ra, bởi từ sau chuyện thần quả, Thần Ánh Sáng tuy mỗi ngày đều tới đây, nhưng thời gian ở lại rõ ràng ngắn đến không thể ngắn hơn nữa, trên cơ bản mỗi lần xuất hiện cũng chỉ cùng cô ăn xong bữa sáng, về phần thời gian khác, hắn chưa nói, cô dĩ nhiên cũng sẽ không hỏi. Về phần Ma Hoàng, mỗi đêm tới đây cũng chỉ ngủ bình thường, quy củ đến mức khiến cô không dám tin tưởng.
Cứ như vậy, hơn một tháng này của Đường Khanh trôi qua bình lặng đến không thể bình lặng hơn nữa, ngay khi cô đang nghĩ xem làm thế nào để phá vỡ sự bình lặng kia, Hoàng thành lại xảy ra một chuyện lớn.
Trong hướng đi ban đầu của thế giới, hoàng tộc bên trong Hoàng thành trên cơ bản đều là nhân vật không quan trọng, rốt cuộc trong thế giới này sự ủng hộ của dân chúng dành cho Quang Minh Giáo chủ vẫn cao hơn đối với hoàng tộc, hơn nữa Quang Minh Giáo thờ phụng Thần Ánh Sáng, rất nhiều chuyện của hoàng tộc đều cần có Giáo Hoàng tham dự.
Nếu nói chỉ cần Giáo Hoàng không xảy ra chuyện, hoàng tộc mặc dù có đổi người làm hoàng đế cũng không gây ra sóng gió lớn lao gì, nhưng hiện giờ lại khác.
Đầu tiên là Giáo Hoàng mất tích, tiếp theo trong hoàng tộc lại xảy ra **, sau khi lão hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, mấy vị hoàng tử trong tay nắm thực quyền đều lao vào nội chiến, trong khoảng thời gian ngắn, cuộc chiến không thấy khói thuốc súng đều ngày ngày trình diễn bên trong Hoàng thành.
Giáo Hoàng mất tích, Quang Minh Giáo liền dường như không còn ai để trông cậy, đồng loạt dồn hết hy vọng vào Thánh Nữ.
Vốn dĩ việc này đối với Đường Khanh cũng có vấn đề gì cả, dù sao cô cũng là người từng làm hoàng đế, chút việc xử lý đơn giản cô vẫn biết làm, nhưng còn chưa đợi cô nhấc tay, Nhị hoàng tử bên kia lại đột nhiên mang theo kỵ sĩ hoàng gia bao vây toàn bộ Quang Minh Giáo.
Nhóm kỵ sĩ vây quanh giáo đường, đây là điều chưa từng có trong lịch sử, nên rất nhanh đã dâng lên sóng to gió lớn trogn kinh thành.
Sau khi Đường Khanh biết được tin tức, vẫn không lộ ra nửa điểm hoảng loạn, “Thống, sao ta lại ngày càng xem không hiểu hướng phát triển của thế giới này?”
Hệ thống tỏ vẻ, “Không chỉ một mình ngươi, ta cũng xem không hiểu.”
“Thôi được rồi, trước hết đi ra ngoài rồi nói.”
Đường Khanh cực kỳ bình tĩnh, lại không nghĩ rằng có một ngày mình thế mà lại thua trên tay một nhân vật không quan trọng.
Nhị hoàng tử thân là hoàng tộc, gương mặt kia tuyệt đối tuấn mỹ, nhưng người trước nay luôn thích sự vật đẹp đẽ như cô, lần này lại không hề có chút tán thưởng, ngược lại lộ ra một tia chán ghét.
“Thánh Nữ đại nhân.” Khóe môi Nhị hoàng tử khẽ nhếch, thấy cô không có nửa điểm tôn kính, ngược lại cà lơ phất phơ nói: “Thánh Nữ đại nhân cũng biết vì sao hôm nay bổn hoàng tử đến chứ?”
Đường Khanh cao ngạo đứng, đầy mặt lạnh nhạt, “Ta cũng không muốn biết.”
“A……” Nhị hoàng tử lộ ra một tia châm biếm, chợt chỉ đám dân chúng sớm đã tụ lại xung quanh, buồn bã nói: “Thánh Nữ đại nhân không muốn biết, chẳng qua e là đám dân chúng này vẫn rất muốn biết đấy.”
Đường Khanh có chút không kiên nhẫn, “Nhị hoàng tử có chuyện nói thẳng.”
“Thánh Nữ đại nhân có biết chuyện Giáo Hoàng mất tích không?”
“Chuyện toàn bộ Hoàng thành đều biết, ngươi cảm thấy ta có biết hay không?”
“Vậy Thánh Nữ đại nhân cũng biết, bên trong Hoàng thành hiện giờ có chó săn của Ma tộc bóng tối trà trộn.”
Lời này tức khắc kích động ngàn tầng sóng, còn chưa đợi Đường Khanh trả lời, dân chúng xung quanh liền lộ vẻ tức giận, những tên Ma tộc đáng chết đó đã hại bọn họ không nhẹ, hiện giờ thế mà lại có người nguyện ý làm chó săn của Ma tộc, quả thực vứt hết mặt mũi của Nhân tộc bọn họ rồi!
Một tia dự cảm không tốt hiện lên trong lòng, Nhị hoàng tử đột nhiên mang quân đến đây, lại nói rõ muốn gặp cô, chuyện lần này chỉ e là hướng về phía cô mà tới.
“Nhị hoàng tử sao phải giấu giếm, ngươi mang theo kỵ sĩ đoàn tới Quang Minh Giáo chúng ta, chẳng lẽ hoài nghi trong giáo ta có chó săn?”
“Không phải hoài nghi, mà là có chứng cứ xác thực.”
Đường Khanh đã đoán được hắn muốn nhằm vào cô mà tới, lại không nghĩ rằng việc hắn nắm giữ chứng cứ lại không có nửa điểm bịp bợm.
Nhị hoàng tử đột nhiên lấy ra một mảnh vải nhỏ không biết xé ra từ bộ y phục nào, hỏi: “Thánh Nữ đại nhân có nhận ra được mảnh vải này đến từ đâu không?”
Đây là một miếng vải màu trắng, mặc dù nó rất nhỏ, nhưng Đường Khanh vẫn nhìn ra chất liệu vải dệt cực kỳ quý báu, đây là loại vải mà người thường thậm chí quý tộc cũng không thể có được, bởi đây là pháp bào của cô.
Pháp bào của Thánh Nữ được chế tác từ nguyên liệu đặc biệt, cho dù là một mảnh nhỏ, cũng rất dễ dàng nhận ra.
Sau khi Nhị hoàng tử lấy mảnh vải vụn này ra, lại nói: “Thánh Nữ đại nhân cũng biết ta lấy được mảnh vải này từ đâu chứ?”
Đường Khanh lúc này, tuy vẫn mặt không biểu cảm, nhưng nội tâm đã không còn bình tĩnh nữa.
Pháp bào này sở dĩ biến thành mảnh nhỏ, đều là do Ma Hoàng gây ra, bởi vì chính hắn đã xé nát nó. Chỉ là, rõ ràng mảnh vải này hẳn phải ở lại chỗ của hắn (Ma Hoàng), vì sao lại xuất hiện trong tay Nhị hoàng tử.
Hắn ta, rốt cuộc có được nó như thế nào.
Nhị hoàng tử thấy cô thờ ơ, lạnh giọng cười, “Thánh Nữ đại nhân cũng thật trầm ổn.” Nói đoạn, hắn ta lại nói: “Xin hỏi Thánh Nữ đại nhân, lúc trước ngài làm thế nào đoạt lại Sơ Vân Thành từ trong tay Ma tộc, thậm chí còn ép bọn họ trở về Vùng Đất Hắc Ám? Cùng với, vì sao ngài ngay cả điều tra cũng không cần, liền biết chuyện Thủy Thành có nội quỷ.”
Ánh mắt Đường Khanh híp lại, lúc trước cô bức lui Ma tộc, cũng không phải không có ai dò hỏi, chỉ là Giáo Hoàng đều giúp cô ngăn cản xuống, trước mắt hắn ta đột nhiên nhắc lại chuyện xưa, sợ là có chuẩn bị mà đến, thậm chí chỉ e đã biết không ít chuyện.
Có thể biết được nhiều chuyện của cô như thế, chỉ có một người.
Nhị hoàng tử thấy cô không nói, thừa thắng xông lên, “Nói đến đây, xưa nay Thánh Nữ đều cần giữ gìn sự thánh khiết, nhưng ta lại nghe nói, Thánh Nữ đại nhân ngài đã không còn thánh khiết, không biết việc này có phải sự thật hay không?”
Ma Hoàng tên khốn kiếp kia!
Nội tâm Đường Khanh tức đến ngứa răng, nhưng những chuyện trước đó cô đều có thể tìm lý do tránh đi, mà chuyện này chỉ cần có người kiểm tra một chút, liền lập tức biết được thật giả.
Thánh Nữ mất đi thánh khiết chính là đại sự, vô luận lúc trước ngươi đã cống hiến bao nhiêu, trước mặt mọi người, cũng đều là phản đồ.
Lời Nhị hoàng tử nói đã khiến đám đông ồ lên, tất cả mọi người mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Thánh Nữ.
Mà cô, lại vẫn cao quý ngạo nghễ như cũ, “Nói đi, Nhị hoàng tử hôm nay đến đây, là vì vị trí Giáo Hoàng, hay là vì vị trí Thánh Nữ này.”
“Thánh Nữ đại nhân cũng thật thích nói đùa, hoàng tộc không được nhập giáo, dù ta muốn vị trí Giáo Hoàng này, dân chúng cũng sẽ không đồng ý.”
Hoàng tộc đã có được quyền lợi rất lớn, nếu như ngay cả Quang Minh Giáo đều bị bọn họ khống chế, vậy thế giới này liền thật sự thành một nhà độc đại, cho nên mới có quy củ hoàng tộc không được nhập giáo này, mục đích chính là để giám sát lẫn nhau.
Cho nên, lời Nhị hoàng tử nói cũng không khiến bất luận kẻ nào phản ứng, ngược lại có người hô to chuyện trước đó theo lời Nhị hoàng tử rốt cuộc là thật hay giả.
“Thánh Nữ đại nhân, dân chúng đang hỏi ngài đấy.”
Nhìn nụ cười tràn đầy ác ý kia của Nhị hoàng tử, Đường Khanh thật sự hận không thể tiến lên làm thịt hắn, chẳng qua trước công chúng, cô chỉ có thể nhịn.
Có thể nói ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa chứng cứ trong tay hắn, Đường Khanh liền giải thích cũng lười, chỉ mặt không biểu cảm mà nói: “Nhị hoàng tử muốn đối phó ta thế nào đây?”
Nhị hoàng tử lại nói: “Xem Thánh Nữ đại nhân nói này, nếu những việc này ngài chưa từng làm qua, ta nào dám đối phó ngài chứ.”
“Nhưng nếu ta đã làm thì sao.”