Chương 119: Thánh Nữ Của Ma Hoàng 3

Edit: Xanh Lá

Trong chính sảnh, Đường Khanh vừa bước vào liền thấy không ít người ngồi bên trong, ngoại trừ vị Giáo Hoàng hiền lành kia, còn có không ít giáo chủ mặc áo bào trắng cùng mấy vị kỵ sĩ mặc trọng giáp.

Mọi người thấy cô tiến vào, trong mắt không có nửa điểm coi nhẹ, đều đồng loạt đứng lên chào hỏi cô.

Đường Khanh hơi gật đầu, tiếp theo nhìn về phía Giáo Hoàng, “Giáo Hoàng đại nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mấy người trước mắt này đều không phải giáo chúng bình thường, nhìn đến mấy vị kỵ sĩ kia, lại đều là kỵ sĩ hoàng gia kiêu dũng thiện chiến đó.

“Mấy thành ở biên cảnh Âu Á đều đã bị ác linh xâm lấn, còn có không ít người nhiễm ôn dịch màu đen. Chuyện này hết sức nghiêm trọng, nếu như xử lý không tốt, sợ rằng sẽ gây ra tổn hại lớn không thể đo lường đại lục Âu Á.” Giáo Hoàng lớn tuổi nói đến việc này, trong ánh mắt hiện đầy phẫn nộ, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy được trong sự phẫn nộ kia là một tia sợ hãi.

Ông già rồi, đã già đến mức không thể trở lại chiến trường được nữa, cho nên ông sợ hãi, sợ hãi bóng tối xâm chiếm đại lục ánh sáng này.

Đường Khanh bị mọi người gửi gắm hy vọng, nếu theo hướng đi ban đầu của thế giới, thì trong chính trận chiến này, Thánh Nữ sẽ gia nhập phe của Ma Hoàng, chẳng qua hiện giờ đã đổi thành cô, cô sẽ không bao giờ làm loại chuyện như thế, vì thế cô gật mạnh đầu.

“Giáo Hoàng đại nhân yên tâm, con nhất định sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”

Thánh Nữ là người có khả năng chữa trị lợi hại nhất trên thế giới này, nếu có cô tương trợ, hơn nữa thêm nhiều pháp sư hệ ánh sáng cùng kỵ sĩ hoàng gia như vậy, khả năng chiến thắng vẫn rất lớn.

Giáo Hoàng nhận được sự hứa hẹn của cô liền hơi thở ra nhẹ nhõm, chẳng qua trước khi đi, ông vẫn nhắc nhở: “Lâm Na, lần này đi ra ngoài, con phải chú ý an toàn, nếu…… nếu địch nhân thật sự quá mạnh, không thể đánh bừa, trở về chúng ta thương nghị thêm.”

Rốt cuộc Giáo Hoàng cũng nuôi cô từ nhỏ tới lớn, vẫn luôn coi cô như con gái ruột của mình, cứ như vậy ngàn dặn vạn dặn, lúc này mới để cô đi.

Vì để trấn an lòng người, chuyện biên cảnh bị ác linh xâm lấn cũng không được tiết lộ ra, nên đoàn người Đường Khanh rời đi cực kỳ kín đáo, chẳng qua trước khi rời Hoàng thành, mọi người vẫn đi tới Thánh điện, cầu nguyện với Thần Ánh Sáng, hy vọng có thể thuận lợi trở về.

Làm Thánh Nữ, Đường Khanh đương nhiên đứng ở vị trí đầu, chẳng qua, không biết có phải ảo giác của cô hay không, mà lần nữa mở mắt ra, cô liền phát hiện Thần lực Ánh Sáng của mình dường như lại mạnh lên không ít.

Vốn còn đang nghi hoặc, nhưng ánh mắt của giáo chúng và kỵ sĩ xung quanh lại cho cô biết rất rõ ràng, đây hết thảy đều không phải ảo giác.

“Thánh Nữ đại nhân thật lợi hại.”

“Đúng vậy, lần này có Thánh Nữ đại nhân ở đây, nhất định có thể an toàn đánh bại những ác linh đó!”

Nhìn ánh mắt kích động của mọi người, Đường Khanh chỉ cười nhàn nhạt, cũng không nhiều lời.

Rời khỏi Hoàng thành, dọc theo đường đi vẫn hết sức an toàn, nhưng khi mọi người dần tới gần biên cảnh, lại thấy màu đen tối tăm trên không trung kia tràn ngập ở đó. Còn chưa bước vào, mọi người đã có thể cảm nhận được bóng tối dày đặc kia.

“Không ngờ đã nghiêm trọng như vậy!”

Người mở miệng chính là một kỵ sĩ, mặt hắn đầy vẻ kinh ngạc, từ khi hắn sinh ra tới nay, đại lục ánh sáng chưa bao giờ gặp phải sự tấn công quá lớn như vậy, tức khắc, hắn nắm chặt tay, thân là kỵ sĩ, hắn nhất định phải bảo vệ dân chúng đã ủng hộ bọn họ!

Đám kỵ sĩ tràn đầy ý chí chiến đấu, chẳng qua một vài pháp sư lại lo lắng sốt ruột, xâm nhập nghiêm trọng như thế, nếu như khống chế không kịp, sớm hay muộn cũng sẽ lan tràn đến Hoàng thành, đến lúc đó…… đại lục ánh sáng liền coi như xong.

Các pháp sư dồn toàn bộ ánh mắt về phía Đường Khanh, luận về thần lực Ánh Sáng, không ai có thể lợi hại hơn cô được, thành bại lần này, hoàn toàn dựa vào cô.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Đường Khanh hơi ngẩng đầu, “Thần Ánh Sáng sẽ phù hộ chúng ta.”

Dứt lời, mọi người lúc này mới đột nhiên nhớ ra, vị trước mắt này chính là người được Thần Ánh Sáng ưu ái, phải biết rằng bọn họ cầu nguyện mỗi ngày, thần lực Ánh Sáng của cả một năm dồn lại cũng không nhiều bằng một ngày của cô nha.

So sánh với các pháp sư, đám kỵ sĩ vẫn tương đối lạc quan, “Đúng vậy, có Thần Ánh Sáng ở đây, chúng ta nhất định có thể đánh bại bọn họ!” Nói xong, kỵ sĩ cầm đầu đột nhiên ghé mắt, nói với Đường Khanh: “Thánh Nữ đại nhân, phía trước là rừng rậm đi thông tới biên cảnh, e là sẽ có hiểm nguy, chẳng qua ngài yên tâm, có chúng tôi ở đây, sẽ không để ngài xảy ra chuyện.”

Nhóm kỵ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ Thánh Nữ, tuy Thánh Nữ có Thần lực Ánh Sáng dồi dào, nhưng luận về thực chiến đao thật kiếm thật, thì lại là cọng bún sức chiến đấu bằng 5. Đương nhiên, nếu nói về pháp thuật, thì pháp thuật hệ chữa trị của Thánh Nữ lại là khắc tinh của toàn bộ ma pháp bóng tối.

Đường Khanh nhìn không trung vẩn đục cách đó không xa, ánh mắt bình thản, “Làm phiền rồi.”

Mới nói trong rừng có khả năng gặp nguy hiểm, mọi người mới vào đó chưa đến nửa giờ, đã nghe được tiếng kêu  cứu cách đó không xa.

Đường Khanh vừa định tới đó điều tra, đã bị kỵ sĩ ngăn cản, “Để ngừa có trá, xin Thánh Nữ đại nhân ở lại chỗ này.” Nói xong, hắn liền chỉ một kỵ sĩ khác, “Joy, ngươi qua đó xem đi.”

Người tên Joy không có nửa điểm do dự, lập tức cưỡi ngựa chạy về phía có tiếng kêu cứu kia.

Tiếp theo, liền thấy Joy dẫn theo một nữ tử đáng thương quần áo tả tơi đi tới.

“Đại nhân, vị cô nương này bị Ma tộc tập kích.”

Đường Khanh nhìn nữ tử đáng thương trước mắt này, thấy trên người cô ấy đầy những dấu vết đỏ, không khó suy đoán cô ấy đã gặp phải chuyện gì. Không suy nghĩ nhiều, cô trực tiếp cởi áo choàng trên người mình xuống, đưa qua, “Mặc vào đi.”

Nữ tử nhìn thiếu nữ loá mắt như thần linh trước mắt mình, căn bản không dám đưa tay ra nhận, sợ làm bẩn áo cô, vì thế lắc lắc đầu. Trong khoảng thời gian này, Ma tộc xâm lấn, người gặp phải chuyện như cô ấy có rất nhiều, huống hồ cô ấy đã xem như may mắn, cũng không bị Ma tộc chà đạp.

Đường Khanh thấy cô ấy cự tuyệt, hơi nhíu mày, tiếp theo cô nhảy từ trên ngựa xuống, bá đạo khoác áo lên người cô ấy, hỏi tiếp: “Cô gái, cô là người ở đâu?”

Nữ tử tức khắc luống cuống chân tay, thậm chí ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng có chút ửng đỏ.

Cũng may, rốt cuộc có pháp sư không nhìn được nữa, Thánh Nữ đại nhân không biết mị lực của chính mình, hành động này của ngài ấy, sao còn dò hỏi được chút tin tức gì đây.

“Cô nương, vị này chính là Thánh Nữ Quang Minh Giáo, cô nói cho chúng ta biết cô là người ở nơi nào, cùng với cô có biết tình hình hiện tại trong thành rốt cuộc thế nào không?”

Mấy vấn đề hỏi xuống, nữ tử tức khắc kích động không thôi, thế mà liền lập tức quỳ xuống, “Thánh Nữ đại nhân, ngài cứu chúng tôi với.”

Nữ tử chính là một dược sư, sau khi ác linh xâm lấn, ôn dịch hoành hành, trấn nhỏ nơi cô ấy sống cũng không thể may mắn thoát nạn, vì thế, cô ấy liền muốn vào rừng tìm chút thảo dược, ai ngờ Ma tộc đáng chết kia lại ẩn núp trong rừng, còn thiếu chút nữa chà đạp hủy hoại cô ấy, cũng may cô ấy gặp Thánh Nữ đại nhân. Giờ đây trấn nhỏ nhất định được cứu rồi!

Về phần bên trong thành, nữ tử chỉ là dược sư của trấn nhỏ, nên cũng không quá rõ tình hình bên trong thành, chẳng qua trong thành có Quang Minh Giáo, nên cũng hơi tốt hơn một chút so với trấn nhỏ.

Đường Khanh cũng không cự tuyệt lời cầu cứu của cô ấy, dù sao cũng đều là đuổi bóng tối đi.

Trấn nhỏ quả nhiên như lời cô gái kia nói, cách rừng rậm cũng không xa. Không lâu sau khi ra khỏi rừng, mọi người liền thấy một trấn nhỏ đầy hoang vắng.

Nhìn dân chúng nằm trên đất kéo dài hơi tàn, tâm tình mọi người đều trầm xuống, Đường Khanh tuy sắc mặt nhàn nhạt, nhưng cô đã trực tiếp lấy pháp trượng của mình ra.

Một đoạn chú ngữ đơn giản kết thúc, trên pháp trượng xuất hiện một quả cầu nước thật lớn phiếm ánh sáng vàng kim. Quả cầu nước trực tiếp phân chia ra thành vô số bong bóng nước nhỏ, phàm là người được bong bóng nước chạm vào thì đều nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.