Edit: Xanh Lá
“Boss, làm sao vậy?” Trần Sinh thu súng lại, thấy Boss nhà mình đang ngẩn người, không khỏi tiến lên hỏi.
“Không có việc gì.” Nói xong, Mặc Diệc thu ánh mắt về, lại trầm giọng nói: “Kiểm kê nhân số thế nào.”
“Bên chúng ta lông tóc vô thương, chẳng qua, Boss, có một chỗ rất kỳ quái, vừa rồi chúng ta kiểm kê nhân số lại phát hiện có mấy người trong góc bị đánh bất tỉnh, tôi đã hỏi anh em xung quanh, nhưng họ đều nói không ai làm.” Trần Sinh càng nói càng cảm thấy kỳ quái, đến cuối còn nhỏ giọng nói thầm, “Không nên nha, trên người lông tóc vô thương, nhưng rốt cuộc là ai đánh ngất? Chẳng lẽ là gặp quỷ.”
Nghe vậy, đôi mắt đen nhánh của Mặc Diệc đột nhiên sáng lên.
Quỷ thì không có chuyện thấy, chỉ e là gặp tiểu yêu tinh.
Nghĩ vậy, khóe miệng chậm rãi gợi lên.
“Boss, tiếp theo làm gì bây giờ?” Vừa mới nói xong, Trần Sinh đột nhiên phát hiện vị Boss gần đây vẫn mang vẻ ‘người sống chớ tơi gần’ hình như…… đang cười?
Anh ta quả nhiên là gặp quỷ……
Mặc Diệc ném súng trong tay cho Trần Sinh, đút tay vào túi, lạnh nhạt nói: “Gọi cảnh sát tới đây, nói thế nào thì chúng ta cũng nộp nhiều thuế như vậy, không thể chuyện gì cũng tự mình làm.”
Trần Sinh gật đầu, tiếp theo liền thấy bóng dáng Boss rời đi.
Công tử nhà họ Mặc giàu có nhất thành phố B đột nhiên tuyên bố muốn đính hôn, tin tức này lập tức khiến toàn bộ giới thương nghiệp khiếp sợ, không ít người bắt đầu sôi nổi hỏi thăm rốt cuộc là tiểu thư nhà nào bắt được vị ‘băng sơn’ thiếu gia này, nhưng bất luận bọn họ hỏi thăm như thế nào, cũng không ai biết nhân vật chính còn lại rốt cuộc là ai.
Dạ gia vì chuyện tiệc đính hôn này mà nháo túi bụi, ông Dạ nhận định một vai chính khác của tiệc đính hôn này nhất định là con gái thứ hai của mình, bất chấp Dạ Khuynh Nhan đã thề thốt phủ nhận.
Ông Dạ cũng hiểu rõ người làm cha như mình cực kỳ không xứng chức, nên vẫn đinh ninh Dạ Khuynh Nhan cố ý muốn Dạ gia xấu mặt, không khỏi giận dữ chỉ trích: “Dạ Khuynh Nhan, Dạ gia ta hầu hạ mày ăn ngon uống tốt, thế nào, mày tìm được chỗ dựa liền muốn thoát ly Dạ gia? Ta nói cho mày biết, chuyện này không có khả năng.”
Dạ Khuynh Nhan như gặp quỷ mà nhìn ông ta, “Tùy cha thích nói thế nào thì nói.” Nói xong, trực tiếp phủi tay rời đi.
Ông Dạ sao lại chịu để cô ấy đi, trực tiếp gọi người ngăn cô lại, sau đó nhốt cô trong phòng. Trước khi đi, ông ta còn không quên uy hiếp: “Dạ Khuynh Nhan, cho dù mày bám được vào Mặc Diệc, nhưng mày đừng quên người cha này của mày có giao tình với cha mẹ Mặc Diệc. Muốn hoàn toàn thoát ly Dạ gia, không có chuyện dễ như vậy.”
Dạ Khuynh Nhan tức đến tay cũng run lên, nhưng cô căn bản không cách nào phản kháng ông Dạ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị giam trong phòng.
Cũng tức giận như Dạ Khuynh Nhan còn có Dạ Khuynh Tuyết, cô ta cực kỳ hận đứa em gái cùng cha khác mẹ này, từ nhỏ đã cướp đi cha cô ta, hiện tại ngay cả người đàn ông cô ta thích cũng muốn cướp nốt. Cô ta sẽ không để Dạ Khuynh Nhan như nguyện, cô ta nhất định sẽ khiến cô phải hối hận!
Đường Khanh lại biến thành mèo trắng nhỏ, ở trong công viên giống như mèo hoang. Vào đêm, gió nhẹ hơi lạnh ập tới, tuy nói cô có lông mèo toàn thân rất dày, chẳng qua trước đó cũng coi như được nuông chiều từ nhỏ, căn bản không thích ứng được gió lạnh như vậy, trực tiếp hắt xì một cái. Đưa móng vuốt nhỏ gãi gãi mũi mình, vừa mới buông, trước mắt liền thấy một tờ báo không biết được gió thổi tới khi nào.
Trang báo rất lớn, chữ cũng rất lớn, chỉ cần không phải người mù, trên cơ bản đều có thể chú ý tới nội dung trên tiêu đề.
# Tiệc đính hôn của công tử Mặc gia giàu có nhất thành phố B, vị hôn thê vẫn là một bí ẩn #
Nói thế nào cũng là nam chính, nên chịu trách nhiệm vẫn phải chịu trách nhiệm, cho nên cô nhanh chóng nhìn qua nội dung trên báo một lần.
Chữ trên bài báo thật ra không ít, chẳng qua nội dung cũng chỉ có một điểm, đó chính là vị hôn thê có thể là nhị tiểu thư Dạ gia, thậm chí ở một bên còn đăng kèm ảnh chụp Dạ Khuynh Nhan. Lần đầu tiên nhìn nam chính và nữ chính xuất hiện trên cùng một trang báo, hình ảnh kia hài hòa nói không nên lời.
“Hệ thống, ngươi nói xem liệu nam chính có thể đính hôn với nữ chính hay không?”
“Không biết, chẳng qua ta khuyên ngươi vẫn nên qua đó xem một chút đi.”
Đường Khanh tỏ vẻ hiểu, cốt truyện ban đầu của thế giới thậm chí còn nói vào ngày tổ chức tiệc đính hôn đó, Dạ Khuynh Nhan bị bỏ thuốc kích thích, thậm chí còn bị hạ ma túy.
“Đúng rồi, chỉ số hoàn thành hiện tại của thế giới là bao nhiêu?”
“40%, chẳng qua giá trị hắc hóa của nam chính……” Hệ thống đang nói bình thường, đột nhiên nhỏ giọng kinh ngạc nói: “Sao lại chỉ còn có 40%?!”
Đường Khanh nhướng mày, “Nói cách khác giá trị hắc hóa của nam chính giảm xuống?”
“Đúng.”
“A…… Có phải vì hướng đi của thế giới bắt đầu khôi phục hay không?”
Hệ thống cũng bắt đầu buồn bực, ký chủ nhà mình vẫn luôn ẩn thân hành động, theo lý thuyết nam chính không nên phát hiện ra cô mới đúng, hiện giờ giá trị hắc hóa đột nhiên giảm xuống, liệu có phải vì cốt truyện đang phát triển theo hướng tốt hay không?
Đương nhiên, nghĩ gì thì nghĩ, ký chủ vẫn phải tham gia tiệc đính hôn lần này.
“Mặc kệ nó đi, dù sao ngươi đến tiệc đính hôn là sẽ biết.”
“Cũng đúng.”
Thiếu gia duy nhất của Mặc gia giàu có số một đính hôn, cảnh tượng đương nhiên cực kỳ xa hoa hoành tráng, ngoại trừ các nhân vật có tiếng tăm, còn thêm đám phóng viên che trời lấp đất, tất cả mọi người đều muốn biết vị hôn thê rốt cuộc là ai, chẳng qua khi mọi người thấy Mặc Diệc trong bộ âu phục tinh xảo chỉn chu xuất hiện trước mặt mình, căn bản không ai dám tiến lên dò hỏi.
Bà Mặc đầy vẻ tươi cười đứng cạnh con trai nhà mình, vừa nhìn khách khứa xung quanh, vừa nhỏ giọng dò hỏi, “Tiểu Diệc, con chắc chắn Đường tiểu thư sẽ đến chứ?”
Mặc Diệc nhìn cửa khách sạn người đến người đi, giọng nói lãnh đạm, dường như đang nói đến chuyện râu ria.
“Không chắc.”
Vẻ tươi cười trên mặt bà Mặc thoáng chốc cứng đờ, vừa định mở miệng, nhưng khi nhìn đến ánh mắt cực kỳ ảm đạm của con trai mình, bà vẫn ngậm miệng không nói.
Nhưng về phần cha Mặc, ông liếc mắt nhìn đứa con trai đang tử khí trầm trầm kia, hơi có chút tức giận. Ông tuy ngoài mặt ghét bỏ con trai mình, chẳng qua trong lòng vẫn rất yêu thương nó, nhìn dáng vẻ này của nó, trong lòng ông cũng không chịu nổi.
“Tiểu tử thúi, mày nói cho ba biết nhà họ Đường kia ở đâu, ba trực tiếp bắt người tới đây cho mày.”
“Không cần.”
Mắt thấy giờ lành càng lúc càng tới gần, MC đứng trên sân khấu có vẻ đặc biệt xấu hổ, mà khách khứa xung quanh cũng bắt đầu âm thầm đánh giá, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Ngay khi bà Mặc không nhìn được nữa muốn hủy tiệc đính hôn này, lại thấy một cô gái mặc lễ phục hồng nhạt đi tới.
Người tới không phải ai khác, chính là Dạ Khuynh Nhan bị ông Dạ bức bách không còn cách nào.
Từ lúc Mặc gia tuyên bố đính hôn đến giờ, tuy chỉ có hai ngày ngắn ngủi, nhưng cô lại thấy ông Dạ đã phát rồ. Cô ấy rất rõ mình không phải vai chính trong tiệc đính hôn này, nhưng cha mình nhất định sẽ không chịu để yên, không còn cách nào, cô ấy chỉ có thể nhờ Mặc Diệc trợ giúp.
Cầm ly rượu trong tay, cô ấy lấy hết can đảm, đi tới trước mặt hắn, nỗ lực khiến mình trấn định nói: “Mặc tiên sinh.”
Ánh mắt Mặc Diệc lãnh đạm nhìn về phía cô, “Chuyện gì.”
“Về thư thông báo của đại học Thánh Andrews …… có thể gửi trước mấy ngày hay không?” Cách thời gian một tháng mà Mặc Diệc đáp ứng lúc trước, kỳ thật chỉ còn chưa đến mười ngày, chẳng qua cô đã không chờ được.
Mặc Diệc đương nhiên nhớ rõ việc này. Hẳn phải nói, chỉ cần là chuyện liên quan tới Đường Đường, hắn đều sẽ không quên.