Chương 9: Tạo Hoá Vô Cực

Chương 9: Tạo Hóa Vô Cực

"Tiểu Bảo ca, ta... Ta đi đôi giày cao gót này, hảo .. xinh đẹp không?" Đứng trước mặt Hồng Tiểu Bảo , Vân Thải Tiêu chân đi đặc biệt tinh xảo lạ mắt giày cao gót, cảm xúc rất rõ ràng đang hồi hộp, tim đập như nai con.

Trên thực tế, bất kỳ nữ nhân nào, lần đầu được đi vào loại giày cao gót này, cũng mang cảm giác lạ lẫm, chiều cao tăng lên như nhìn thế giới từ trên cao xuống, sẽ hơi lạ lẫm nhưng đồng thời cảm nhận được sự tự tin trước đây chưa từng có. Mặc dù bản thân Vân Thải Tiêu cũng như hạc lạc bầy gà, như ánh trăng giữa đom đóm, bất quá nữ nhân mà, chắc chắn sẽ không để ý làm cho mình càng tốt, càng xinh đẹp lên trong mắt người mình thích.

"Đẹp mắt! Ngươi đẹp lắm, vô địch đẹp luôn" Hồng Tiểu Bảo đầu gật liên tục như gà mổ thóc: "Ca ngắm ngươi đều có chút kích động muốn . . . không được không được, ca phải mau nghĩ biện pháp tu luyện, đến lúc đó, hắc hắc. Chờ ngươi gả cho ta, ta sẽ làm nhiều bộ quần áo đẹp cho muội mặc, ngươi thích giày cao gót, rồi cả áo cưới này, l sáo trang a, đủ kiểu đồng phục , đồng phục y tá ... hặc hặc" 

Hồng Tiểu Bảo nói mà chính mình nước miếng đều rớt xuống. Trong đầu không ngừng ảo tưởng Vân Thải Tiêu bộ dáng cosplay trong đủ loại đồng phục, khặc...khặc, bộ đồ quân trang quân đội sẽ làm ba bộ, lục quân, không quân, hải quân mỗi quân một bộ trang phục!

"Đại sắc lang!" Vân Thải Tiêu liếc Hồng Tiểu Bảo biểu cảm đã rõ hàng này khẳng định không nghĩ được chuyện gì tốt. Hắn đầu óc đầy tinh ngịch quái đản, nghĩ cái gì đều không phải người thường hiểu được, quỷ chủ ý không bao giờ thiếu với hắn. Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng trong nháy mắt liền đỏ, rút ra cây sáo ngọc chỉ thẳng: "Không cho tiếp tục nói, nếu không ta quất ngươi!" 

Lão Thiên gia, mặt ngài là cuốn sách sao? Nói lật mặt liền lặt mặt !

Hồng Tiểu Bảo dứt khoát giơ tay đầu hàng: "Không nói, ta không nói nữa. Được chưa?" 

"Vậy . . . muội xin phép đi về trước," mắt thấy Hồng Tiểu Bảo bị chính mình hù dọa, Vân Thải Tiêu vui vẻ đi đôi giày cao gót, thuận tay cất đôi hài thêu trước đó, ra ngoài cửa, rất nhanh đã tới thang máy, Vân Thải Tiêu nhẹ giọng kêu: "Đưa ta xuống lầu đi!"

"Ừ, được." Hồng Tiểu Bảo nhún vai, nói: "Sau khi trở về nhớ thường xuyên đi giày cao gót ta đưa. À, đi vào xinh đẹp thì có đấy, nhưng mà không thể vận động quá dữ dội khi đi,nhớ ha."

Tất nhiên chính sự không thể để quên a Hồng Tiểu Bảo vội vàng nói tiếp : "Đúng rồi, muội có thể hay không giúp ca một chuyện nhỏ ?"

"Giúp? Muội giúp được tất nhiên sẽ giúp, ca, huynh nói đi!" Dầu gì đã thu người ta một đôi giày cao gót tám ngàn lượng bạc , dùng còn thật thoải mái, mấu chốt nhất là vô cùng xinh đẹp, nàng rất yêu thích nó rồi. Vì thế Vân Thải Tiêu thật dễ dàng nói chuyện.

Hắc hắc, cá mắc câu!

Hồng Tiểu Bảo cười thầm, ngoài mặt biểu tình rất nghiêm trang: "Ừm . . . cái này không biết muội có nguyện ý giúp hay không !? Ta đang tìm một khối Linh Lung huyết ngọc.Nghe nói món bảo bối này để chữa trị thương thế rất có hiệu quả."

"Ngươi bị thương?" Nghe được Hồng Tiểu Bảo gấp gáp tìm cái này, Vân Thải Tiêu giọng nói không khỏi xem thêm ít nhiều chút quan tâm: "Có phải là Diệp Tấn Ninh gây ra không?" Ha hả, Diệp Tấn Ninh quả thật rất khổ hắn là có tâm như thế, nhưng vấn đề là không có lực ...

"Không có" Hồng Tiểu Bảo cười nhẹ, biểu tình rất chi là đứng đắn: "Ta bình thường cũng sẽ rèn luyện thân thể ..., gần đây ta rèn luyện quá độ, nên nghĩ vật này phải hữu dụng với ta. À,thật ra thì cũng không phải chuyện lớn, muội không được, ta cũng có thể nhờ phụ hoàng giúp ta tùy tiện lấy một khối..." Hồng Tiểu Bảo vừa nói, vừa len lén liếc ánh mắt của Vân Thải Tiêu. Trời ạ, ca đều nói đến mức này, nàng có thể hảo hảo suy nghĩ không? Phải ý tứ nha !

"Thì ra là thế," Vân Thải Tiêu gật đầu, trực tiếp thò tay vào, từ tay áo cầm ra một khối ngọc thạch màu đỏ tươi như máu, khối thạch lớn chỉ một tấc đường kính: "Tạm thời muội khối thạch này đưa cho huynh sử dụng , chờ thời gian có ta sẽ đưa tiếp. Nhớ lúc tu luyện đừng quá cực khổ, thương gân động cốt căng cơ cũng không phải đùa giỡn, cho dù là Linh Lung huyết ngọc cũng rất khó chữa trị nhanh chóng."

"Ta đã minh bạch! ngươi yên tâm đi!" Hồng Tiểu Bảo cười hì hì nhận lấy Linh Lung huyết ngọc, cẩn thận cất vào: "Vậy muội muội Thải Tiêu, để ta đưa muội trở về đi."

Hai người đi xuống lầu.

Chờ rời khỏi Huyền Tiêu Các, Hồng Tiểu Bảo biến mất sau khi, Vân Thải Tiêu hé miệng cười khẽ lẩm nhẩm: "Tiểu Bảo ca mặc dù không tu luyện đước, nhưng đầu óc suy nghĩ lại là rất nhạy bé. Cái thang máy kia đồ vật có thể nghĩ ra đúng là thật ý tứ mà."

Nàng vừa lầm bầm xong lại nhìn xuống đôi giày cao gót trên chân một chút: "Nếu như có tấm gương để soi thì tốt biết bao . . . haiz . . ."

Nữ nhân thích chưng diện, từ xưa giống nhau, dù Vân Thải Tiêu là tiên nữ biến hóa người phàm cũng không ngoại lệ.

Ngâm nga giai điệu bài hát tới khi về nhà. Vừa vào cửa, Vân Thánh Hiên đã tò mò đi tới: "Chuyện gì vui vẻ thế? Con gặp Hồng Tiểu Bảo đứa bé kia chưa? Cảm giác sao?" Hắn lời này hỏi xong, Vân Thải Tiêu lại không đáp lời, Vân Thánh Hiên càng thêm tò mò.

Chờ nhìn kỹ trên dưới một lượt xong, Vân Thánh Hiên không khỏi kinh ngạc nói: "Nha? Tiêu nhi! Đôi này ống giày rất đẹp mắt a, nhà ta Tiêu nhi vốn là đẹp đẽ, giày này xuyên vào, càng thêm xinh đẹp hơn. Là Tiểu Bảo đứa bé kia đưa cho nữ nhi của cha à? Haha,Tiểu Bảo đứa nhỏ này, thật tinh ý mà"

"Cha, ngươi chê cười người ta." Vân Thải Tiêu thẹn thùng uốn tới ẹo lui, lại ... lại không kìm được di chuyển khắp phòng tìm gương, một bên cất tiếng hỏi: "Nhìn rất đẹp sao cha? Tiểu Bảo ca nói cái này tên là giày cao gót."

"Đẹp mắt, quả thật đẹp mắt." Vân Thánh Hiên cười ha hả cầm lấy gương đồng, đặt cạnh Vân Thải Tiêu bàn chân: "Ngươi nhìn xem một chút, cha cũng không lừa ngươi."

"Quả thật không tồi," Vân Thải Tiêu đừng trước gương đồng xoay trái xoay phải càng xem càng hài lòng, thở dài, thoả nguyện nói: "Tiểu Bảo ca rất khéo tay, vậy mà không luyện được chân khí, điều này khá đáng tiếc ..."

Huyền Tiêu Các Hồng Tiểu Bảo chợt hắt xì hơi một cái: "Ai lại quan tâm nhắc tới ca vậy..."

Hắn nói linh timh một lát, sau khi chắc chắn xung quanh không có người mới mở miệng kêu gào: "Lão gia hỏa, Linh Lung huyết ngọc tới tay, mau mau, cái này tu luyện làm sao? Ta đã không kịp chờ đợi *, hắc hắc, ngươi hiểu."

Nói thật, mặc dù Hồng Tiểu Bảo người này tính nết dù rất lạc qua, nhưng chuyển kiếp tới thế giới này rồi không thể tu luyện, đúng là thật lớn tiếc nuối.

Cái thế giới này, hoàn cảnh cực kỳ phức tạp và nguy hiểm. Nếu như không có chút bản áp thân, ở ru rú trong thành cũng coi tạm được. Nhưng nếu nghĩ muốn ra khỏi thành đi đâu dạo chơi thăm thú cái gì, rõ ràng nên vô vọng với điều này..

Bởi vì, trên thế giới khắp nơi đều xuất hiện yêu thú ẩn náu sinh sống. Mặc dù yêu thú mạnh yếu có phân cấp bậc, nhưng là lấy Hồng Tiểu Bảo thực lực hôm nay, coi như yếu hơn yếu nhất yêu thú đi nữa cũng có thể một đợp cắn xuống đầu của hắn.

Một điều nữa là bây giờ Vân Thải Tiêu lại nguyện ý chờ hắn ba năm. Cô nương nhà người ta như hoa như ngọc mang trong lòng mối tình thắm thiết gửi gắm nơi hắn. Vì lẽ đó, chung quy Hồng Tiểu Bảo không thể vẫn đồ không lý tưởng phải không?

"Hắc hắc, chuyện lạ đời, ngươi còn để ý chuyện này ư," Mộng Tiên Cơ chậm rãi nói: "Ta bộ này công pháp đặc biệt hệ thống tu luyện, chính là cướp đoạt sự thần kỳ của đất trời, dùng tinh hoa của nhật nguyệt, hoàn toàn phóng xuất ra toàn bộ con người thân thể tiềm lực công pháp. Bộ công pháp này, ta gọi là Tạo Hóa Vô Cực Thần Công, tuyệt đối đỉnh đỉnh cấp công pháp, ít nhất ở nơi sinh ra ta đất "Thánh Long đại lục", ta còn chưa thấy qua có ai công pháp so với ta chế tạo Tạo Hóa Vô Cực Thần Công mạnh hơn."

Tạo Hóa Vô Cực Thần Công! Chỉ cần cái tên này đã đủ uy mãnh đẳng cấp rồi a các huynh đệ!

"Môn công pháp này, có lợi đến mức đó không?!" Hồng Tiểu Bảo trợn to hai mắt: "Còn nữa, gia gia ngài nói đến thánh long đại lục, đó là địa phương gì? Ta cha sinh mẹ đẻ tới bây giờ làm sao chưa từng nghe qua? Chúng ta cái thế giới này không phải kêu Vận Thiên thế giới sao?"

"Tiểu tử thúi, đừng nói quá nhiều, ngươi không nên biết ngươi cũng đừng có hỏi, lúc có thể nói tự khắc ta sẽ nói cho ngươi biết." Lão gia hỏa hừ hừ nói: "Ngươi có còn muốn học ta bộ công pháp này hay không. Hả?"

"Muốn!" Hồng Tiểu Bảo quả quyết gật đầu.

Tương lai mình có thể hay không đảm nhiệm thế giới một phương, cưới được Bạch. Phú Mỹ nàng dâu, đi tới nhân sinh đỉnh phong hết thảy dựa vào cái này, phải muốn!