Chương 7: Tiểu Bảo ca lễ vật
"Ba năm..." Hồng Tiểu Bảo thì thầm nhẩm đọc hai tiếng này, càng đọc ánh mắt càng sáng rực. Hắn quay lại nghiêm túc nhìn kĩ Vân Thải Tiêu, hung hăng gật đầu, quả đoán nói: "Được!"
Vân Thải Tiêu đối với hắn quá tốt rồi, nàng có thể làm gì đều đã làm, xứng đáng bốn chữ "có tình có nghĩa".
Con gái nhà người ta đều nói như vậy, hắn lại sao có thể cứ tự coi nhẹ mình nữa? Phải biết, với nữ nhân, dù rằng làm võ giả tuổi thọ dài hơn nhiều lắm, nhưng như cũ đoạn thời gian mấy chục năm này, lại là vẫn trân quý tươi đẹp nhất như vậy. Vân Thải Tiêu nàng nguyện ý đem quãng thời gian đó để lại cho Hồng Tiểu Bảo, với sự tin tưởng kì vọng lớn lao như vậy . . . Hồng Tiểu Bảo hắn còn có thể nói gì thêm phụ tâm ý của nàng !?
"Thải Tiêu muội muội, không nói chi nhiều thừa thãi, Tiểu Bảo ca của ngươi, sẽ không để ngươi thất vọng đâu!" Hồng Tiểu Bảo trong khoảnh khắc đó liền cảm giác trong lòng của hắn có một cỗ cảm xúc không biết tên gì gì đó đã bị câu động.
Trong giây lát Hồng Tiểu Bảo làm ra quyết định. Hắn đứng lên, kéo cánh tay Vân Thải Tiêu hướng về Huyền Tiêu Các chạy, vừa chạy vừa hớn hở nói: "Thải Tiêu muội muội, đi theo ca, muội nếu như đã trở lại để quan tâm ta thì ta nhất định phải đưa muội món lễ vật biểu lộ thành ý! Thực ra món quà này ta đã chuẩn bị xong từ rất lâu rồi ..., hắc hắc."
"Lễ vật?" Vân Thải Tiêu cũng mặc Hồng Tiểu Bảo lôi kéo tay nhỏ, nàng hiếu kỳ nói: "Lễ vật gì?"
"Lễ vật...chính là thứ... nữ nhân thích nhất" Hồng Tiểu Bảo cười hì hì nhướng nhướng lông mày: "Ca cho vật này mang cái tên rất hay, kêu giày cao gót!"
Giày cao gót, cái này mới lạ xuất danh từ, trong nháy mắt liền gợi lên Vân Thải Tiêu lòng hiếu kỳ.
Tiểu Bảo ca chuẩn bị cho chính mình lễ vật, tin tưởng không kém đi đâu!
Rất nhanh, Hồng Tiểu Bảo cùng Vân Thải Tiêu vào một gian phòng nhỏ chỉ có mấy thước vuông, sau khi vào rồi liền đóng cửa lại.
Phòng nhỏ bốn bề đều là tường cao, trên tường không cửa sổ, phía vách tường treo hai khỏa lớn dạ minh châu, phát ra mờ mịt ánh sáng nhạt. Vừa đóng cửa lại, có thể nhận ra đây chính là tiêu chuẩn mật thất.
"Đây là chỗ nào?" Vân Thải Tiêu nhìn chung quanh một chút, tò mò đưa tay sờ. Xung quanh bức tường làm từ ván gỗ, thoạt nhìn không tính quá vững chắc, nhưng là như vậy căn phòng trống, tới đây là việc gì?
"Địa phương tốt," Hồng Tiểu Bảo cười hì hì, tiện tay kéo dây nhỏ nơi góc phòng, phát ra "Đinh linh" tiếng vang nhỏ. Hồng Tiểu Bảo tiếp tục nhấn một cái nút nơi cửa "Lầu ba." "Két két ——" ngay tại Vân Thải Tiêu mặt đầy ánh mắt ngạc nhiên trung, căn này phòng nhỏ hơi khẽ lung lay một cái, rõ ràng cảm giác đang chuyển động.
"Chuyện này... Cái này rốt cuộc là thứ gì?!" Vân Thải Tiêu mở lớn hai mắt xinh đẹp.
Giống như vậy khí giới, coi như lấy nàng và cha lịch duyệt du lịch mười mấy năm qua, cũng chưa từng được nhìn thấy đi.
Một vật bản thân tự chuyển động gian phòng nhỏ? Tiểu Bảo ca rốt cuộc như thế nào chế tạo ra ?!
"Hặc hặc... đây là tiểu phát minh mới của ta." Hồng Tiểu Bảo bắt đầu cho Vân Thải Tiêu giải thích cặn kẽ: "Gian phòng này là do khe trượt cố định trụ, phía trên dùng khóa sắt liên tiếp, ta kéo một cái chuông, bọn hộ vệ cũng biết ta tiến vào, sau đó ca lại nhấn một cái lầu ba, bọn họ liền bắt đầu chuyển động cơ quan, căn phòng liền theo khe trượt lên cao hoặc là hạ xuống, tới chỗ liền dừng lại."
Đây cũng có thể được ư?!
Vân Thải Tiêu nghe trợn mắt hốc mồm, loại đồ vật thông minh cao độ này hắn cũng nghĩ ra được? Không hổ là cổ linh, tinh quái Hồng Tiểu Bảo, quả nhiên không thể dùng thường nhân ý nghĩ suy đoán nha!
"Há, đúng rồi, ta kêu vật này là thang máy." Hồng Tiểu Bảo dương dương đắc ý nói ra tên đồ vật thần kì này, sau tiếng "Lạch cạch" nho nhỏ rung động, Hồng Tiểu Bảo mở cửa phòng: "Tốt lắm, đến rồi, đi ra đi."
"Thang máy?" Vân Thải Tiêu cảm giác hôm nay tiếp xúc lượng tin tức có chút lớn.
Sau đó rất nhanh nàng phản ứng lại, mau mau lật ra Hồng Tiểu lời Bảo nói dối: "Đây thang máy, là do bọn hộ vệ nhân lực chạy chứ? Nếu không nếu là thuần cơ quan, ngươi bấm nút chuông kia làm gì?"
Quả nhiên, nghe lời này, Hồng Tiểu Bảo mặt già không khỏi đỏ lên, hắc hắc cười đáp lấp lửng: "A, ha ha, không cần để ý những chi tiết này, bình thường ta lại không thể tu luyện, buồn chán sao..."
Đây cũng không nên trách hắn, ai bảo hắn sinh một cái gì Tham Lang thể chất đây? Không thể luyện Võ, nhàm chán làm điểm vật nhỏ giết thời gian, rất bình thường đúng không? Lý do này rất tốt sử dụng mà!
Lúc này hai người đã tiến vào Huyền Tiêu Các lầu ba, đây là một thư các lớn, phía ngoài bày mấy kệ sách, có đủ các loại các dạng sách vở, trung tâm dựng tủ bình phong ngăn cách, từ xa nhìn lại, sẽ thấy những ngăn nho nhỏ, mặt trên trưng rất nhiều món đồ đẹp đẹp lạ mắt.
Cuối phòng, để một chiếc giường lớn, nhìn tạo hình thiết kế, chắc là bình thường dùng để nghỉ ngơi.
"Vào đi," Hồng Tiểu Bảo mang theo Vân Thải Tiêu trực tiếp đi vào bên trong, rất nhanh tới cuối phòng, Hồng Tiểu Bảo chỉ mép giường nói: "Muội trước ngồi ở chỗ này chút, ta đi lấy đồ."
Đây vừa vào nhà đã kêu an vị trên giường, như vậy bầu không khí thật là quỷ dị đến không thể quỷ dị hơn, còn mang theo từng tia từng tia mập . . . mờ.
Nhất là ánh đèn chung quanh lờ mờ, nếu lúc này Hồng Tiểu Bảo nói trở lại một câu "Ngươi gọi a, gọi rách cổ họng cũng không người đến cứu ngươi" vậy thì thật sung sướng rồi, hặc hặc.
"Tiểu... Tiểu Bảo ca, ngươi muốn đi đâu?!" Vân Thải Tiêu bỗng nhiên cảm giác có chút thấp thỏm.
Đây là trời tối trăng mờ cô nam quả nữ, tình ngay lý gian, kiền tài liệt hỏa...
Trong nháy mắt đó, Vân Thải Tiêu đầu xuất hiện đủ loại trong chốn giang hồ liên quan tới cô nam quả nữ một phòng truyền thuyết, sắc mặt càng ngày càng đỏ chót. Nhưng may mắn, đối Hồng Tiểu Bảo nhân phẩm nàng vẫn rất tin tưởng, umm, ít nhất cũng sẽ không quá tệ...
Vân Thải Tiêu tim đập như hươu chạy, Hồng Tiểu Bảo ngược lại thì đáp như lẽ đương nhiên: "Thử giày dù sao cũng phải ngồi mới thử được chứ?" Hồng Tiểu Bảo rất mau trở lại cầm tới đôi giày cao cổ, đặt lên Vân Thải Tiêu trên tay : "Thải Tiêu muội muội mời xem, giày này đằng trước thấp sau cao chắc chắn, gót giày nhô cao, khi đi cưỡi ngựa mang rất thuận tiện, gót giày có thể bám vững vàng trên bàn đạp..." Hồng Tiểu Bảo khẽ mỉm cười, tiếp tục giải thích: "Nhưng mà í, thứ này chỗ diệu dụng không phải để mang cưỡi ngựa. Loại giày này thường xuyên đi còn có thể làm cho thân hình muội trở nên đẹp hơn, nhưng là rất tốt đồ vật đấy."
Vân Thải Tiêu vươn bàn tay mảnh khảnh thanh tú nhận lấy giày cao gót, cầm ở trong tay tinh tế vuốt vuốt.
Đôi gày cao gót được chế tác vô cùng tinh xảo, Vân Thải Tiêu càng ngắm nhìn càng yêu thích thích, nàng nhỏ giọng hỏi "Vậy đôi giày này, chế tác từ gì vậy Hồng ca?"
"Haha...đây nhưng là bí mật lớn, Thải Tiêu muội muội ngươi không là người ngoài ta mới liền nói cho ngươi thôi đó." Hồng Tiểu Bảo chỉ đế giày: "Đế giày, ngàn năm Hồng Liễu Mộc cả khối điêu khắc mà thành, bền chắc mềm dẻo, phía trên điêu khắc hoa văn, màu sắc là tự nhiên nâu đỏ sắc." Hắn lại chỉ mặt giày: "Chất liệu chính làm mặt trên giầy cùng với này ống giày, là từ Hồng Liễu Mộc màu sắc và Linh Ngưu Bì chế tạo, mềm mại thư thoáng, khô ráo mà không cứng đờ.
Cuối cùng Hồng Tiểu Bảo tổng kết: "Tuyệt đối hàng cao cấp, đáng giá xứng làm lễ vật tặng ngươi."
Nghe xong Hồng Tiểu Bảo giải thích, Vân Thải Tiêu mắt miệng há to, "Ngàn năm Hồng Liễu Mộc, Linh Ngưu Bì, hai thứ này đây đều bao nhiêu tiền a..."
"Đương nhiên," Hồng Tiểu Bảo vui vẻ nói: "Đây một đôi giày, tám ngàn lượng bạc, vẫn chỉ tính vốn bỏ ra thôi."
"Tám ngàn lượng!" Vân Thải Tiêu ngây ngẩn: "Một đôi giày?"
"Đó là dĩ nhiên," Hồng Tiểu Bảo ưỡn ngực nhìn Vân Thải Tiêu ngạc nhiên: "Thải Tiêu muội muội của ca như vậy giống tiên nữ tỷ tỷ a. Tiện nghi vật phẩm ta đều không muốn đưa!"
Tám ngàn lượng bạc một đôi giày, lễ vật này thực rất đủ quý trọng —— phải biết, bình thương nhà một năm tiêu xài, chỉ hết năm lượng bạc khoảng chừng. Con số tám ngàn lượng, dư dả mua loại tốt nhất trang viên rồi, đối ứng trên địa cầu tương đương biệt thự sang trọng cấp bậc.
"Ngươi chỉ giỏi miệng ngọt a," vỗ mông ngựa ai chả thích nghe, Vân Thải Tiêu mặt nóng lên, nói lí nhí: "Vậy, vậy ngươi đi ra ngoài trước đi."
Hồng Tiểu Bảo mặt đầy kỳ quái, hỏi "Àh? Đi ra ngoài? Đi đâu à?"
"Cô gái đổi giày, ngươi một cái đại nam nhân chẳng lẽ còn muốn xem sao?!" Vân Thải Tiêu sắc mặt đỏ bừng: "Chúng ta chưa thành thân đâu..."