Chương 1: Không chịu làm việc đàng hoàng cửu hoàng tử

Chương 1: Không làm việc đàng hoàng cửu hoàng tử

"Tên ca là Hồng Tiểu Bảo, là nhân vật con ông cháu cha rất có quyền thế. Nhưng vào ban đêm khi mây đen gió lồng lộng, ca không nhìn thấy năm ngón tay của mình, ca đã không giải thích được tại sao lão cha của ca một cước đá bay ca đến nơi này. . ."

"Taị thời điểm ca xuyên qua, nhớ đến số lượng sinh viên nước ngoài đang học ở trường, ca hoảng hốt nghĩ mình không lẽ sắp giống họ . . . ?"

--------------------

Đại Lục Vận Thiên, Xích Vân Quốc hoàng cung, ở Huyền Thanh Các hoàng đế thư phòng.

"Hoàng thượng " Một người hộ vệ vội vã bẩm báo: "Quốc sư 12 năm đi Vân Du đã trở về, hiện tại đang tại điện Huyền Dương chờ ngài."

"Oh? Quốc sư trở về?" Khi nghe được lời bẩm báo, hoàng đế Hồng Văn Thanh đầu tiên thoáng nhìn người hộ vệ, sau đó đặt xuống trong tay bảng tấu chương và đứng dậy, khẽ mỉm cười: "Thông báo một tiếng, nói trẫm liền đến."

Hồng Văn Thanh, hoàng đế thứ mười tám của Xích Vân quốc, có đôi tai rất lớn cùng vẻ ngoài soái ca lịch lãm. Ngài rất thích những người trong sáng, thiên chân vô tà như một đứa trẻ và ngài cũng rất được dân chúng yêu mến sâu sắc.

"Tuân lệnh" Hộ vệ tiếp lệnh chuẩn bị rời đi lại không biết nghĩ nghĩ gì đó rồi đứng lại, thưa: "Thưa hoàng thượng, ngoài quốc sư đại nhân cùng Vân Thải Tiêu tiểu thư ra, còn có một thiếu niên đi theo. Theo tin tức thuộc hạ cho người tìm hiểu, người này có thể là Diệp Tấn Ninh nhi tử của nhị trưởng lão Diệp Phi Hồng Âm Lôi Các.

"Nhi tử nhị trưởng lão Lôi Âm Các tới?" Hồng Văn Thanh nhíu nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng phất phất tay: "Ngươi đi xuống trước."

"Tuân Lệnh"

Sau khi hộ vệ đi khỏi, Hồng Văn Thanh gõ gõ bàn, suy tư. Hắn khoác một bộ thường phục thay cho long bào, sờ sờ chòm râu trên cằm, thì thầm: "Quốc sư đi Vân Du bao năm hiện tại lại trở lại, không lẽ vì hôn ước năm đó? Ừm, dựa theo tuổi tác để tính, cũng nên đến lúc làm thông gia rồi. Chỉ có điều, con trai nhị trưởng lão Lôi Âm Các là tới làm gì?"

. . .

Trong Huyền Dương nghị sự đại điện .

"Ha ha, mười hai năm không gặp, quốc sư Vân Thánh Hiên phong thái càng cao hơn năm xưa một bậc, nói vậy võ học đã tiến nhập cảnh giới mới ah, chúc mừng chúc mừng." Hoàng đế Hồng Văn Thanh vừa vào nghị sự đại điện đầu tiên nhìn thấy đến nam tử mặc áo bào xanh, vội bước hai bước tiến lên đưa tay nắm, cười ha ha, Hồng Văn Thanh nói: "Một lần biệt ly mà mười hai năm ròng rã, trẫm thiết nghĩ khanh quá ác"

Nam tử chạc tuổi trung niên, tay hắn cầm quạt lông ngỗng, cằm có ba lọn râu dài, nhìn khí thế tiên phong đạo cốt, cực kì ra vẻ.

Người có thể gọi Hồng Văn Thanh như vậy, người đàn ông này là Xích Vân Quốc võ thần hộ quốc, quốc sư tám sao võ giả, Vân Thánh Hiên. Con số nhân tài được đào tạo bởi hắn để hầu hết mọị người cái nhìn khẽ suýt xoa.

"Hoàng thượng khách khí." Bản thân là hộ quốc võ thần, mối quan hệ giữa Vân Thánh Hiên và hoàng đế Hồng Văn Thanh đã được tạo dựng tốt đẹp vô cùng, trước nay đứng luận bình đẳng. Hắn cũng không có thụ sủng mà kinh. Với biểu hiện thân mật của hoàng để, chỉ mỉm cười nói: "Lần này từ Vân Du trở về, thật ra vì nữ nhi của ta Thải Tiêu chuyện kết hôn mà tới."

Quả nhiên!

Nghe xong Vân Thánh Hiên, Hồng Văn Thanh liền quay lại nhìn đứng cạnh Vân Thánh Hiên không xa thiếu nữ.

Cô gái mặc quần dài màu xanh nhạt, khoảng hai tám năm tuổi, đôi con ngươi như từ nước làm ra, linh quang lập lòe. Da như mỡ trăn đông trắng như tuyết, mặt mày ửng hồng! Tay ngọc mười ngón nhỏ thon dài, mềm mại tựa không xương, nàng đang nắm hờ hờ chiếc xanh lục sáo ngọc. Đai lưng nơi eo thon bay múa theo gió, như tiên tử hạ phàm thần thái thoát tục.

"Vân Thải Tiêu, gặp hoàng thượng." Như cảm nhận được Hồng Văn Thanh ánh mắt trông lại, thiếu nữ hành lễ.

Người không chỉ tuyệt mỹ, ngay cả xuất thân cũng là hoản hảo!

Đây là được hộ quốc võ thần Vân Thánh Hiên nâng niu duy nhất viên ngọc quý, Vân Thải Tiêu.

"Mười hai năm không gặp, Thải Tiêu đã xinh đẹp như vậy!" Hồng Văn Thanh trước đó đã chú ý tới thiếu nữ xinh đẹp này, nay nghe nàng thân phận, càng  thêm vui vẻ, nói: "Mọi người đều không phải là người ngoài, con gọi thúc thúc đi, như vậy sẽ gần gũi hơn nhiều."

Vân Thải Tiêu nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng đáp ứng.

Sau khi cùng hai cha con Vân Thánh Hiên chào hỏi xong xuôi, Hồng Văn Thanh cuối cùng nhìn về phía người trẻ tuổi, hỏi: "Vị thiếu hiệp đây tính danh . ."

Nghe được Hồng Văn Thanh đạo, người trẻ tuổi mau mau ôm quyền hành lễ: "Sáu đại phái bên trong 'Lôi Âm Các' nhi tử nhị trưởng lão , Diệp Tấn Ninh gặp bệ hạ." Diệp Tấn Ninh có dáng vẻ đoan chính, mày rậm sắc, mắt sáng như ánh sao, toàn thân mặc bộ áo trắng tuyết. Quả thực dáng vẻ bề ngoài rất tốt. Chỉ có điều khi hành lễ Hồng Văn Thanh ánh mắt lại không ngừng lén lút trộm nhìn Vân Thải Tiêu. Hành vi rất khác lạ, quỷ dị!

"Anh hùng xuất thiếu niên, không sai, không sai." Diệp Tấn Ninh hành động đương nhiên được Hồng Văn Thanh nhìn thấy, hắn khẽ nhíu nhíu chân mày, rất nhanh lại giãn ra, gật gật đầu một cái,  trong lòng lại thầm than: "Thải Tiêu lúc bé bởi có thiên phú tuyệt đỉnh , được vào sáu đại chính phái Lôi Âm Các tu luyện, hiện nay trở về, lại có một thiếu niên đi kèm như thế, rõ ràng chuyện ngày hôm nay xảy ra, sợ là không đơn giản như bề ngoài.."

"Ha hả, bệ hạ" Dù sao người đã thấy rồi, Vân Thánh Hiên cũng lay động nhẹ chiếc quạt, cất tiếng lặng lẽ nhắc nhở: "Chiếu theo hôn ước năm đó, không biết cửu hoàng tử người hiện tại thế nào?"

Xích Vân Quốc có lệ, mỗi hoàng đế đều phải cùng hộ quốc võ thần định ra hôn ước, rút ngắn hai phương hữu hảo quan hệ.

Nếu như hộ quốc võ thần người chọn ra là nam, hoàng đế bên này tuyển người là công chúa mà gả ; ngược lại, hộ quốc võ thần sinh nữ nhi, hoàng đế liền phải tuyển một vị hoàng tử kết hôn với nàng.

Hộ quốc võ thần Vân Thánh Hiên chỉ được một nhi nữ, Hồng Văn Thanh liền bầu ra một hoàng tử với nàng thành hôn. Và hoàng tử được chọn này chính xác cùng tuổi với Vân Thải Tiêu, người được Hồng Văn Thanh yêu thích nhất Hồng Tiểu Bảo!

Sở dĩ gọi Hồng Tiểu Bảo, là bởi cửu hoàng tử ra đời, thể nhược, lại được coi như cục cưng quý giá, lẽ đó đặt tên Tiểu Bảo, ý tứ hi vọng khoẻ mạnh thân thể vững chắc như mấy vật gia bảo gia truyền. Nói đến, danh tự này, vẫn là Vân Thánh Hiên năm đó tự mình nghĩ ra.

"Ai, đứa nhỏ Tiểu Bảo này của ta... " Nhấc lên chính mình thương yêu nhất và đau đầu nhất nhi tử. Hồng Văn Thanh cũng có chút buồn bực: "Hắn hàng ngày đều rất vui vẻ, chỉ là thích làm một số việc không được đàng hoàng cho lắm, gọi đầu ta phải đau đây."

"Hả? Không làm việc đàng hoàng?" Nghe xong lời này, Vân Thánh Hiên không khỏi cau mày nói: "Chẳng lẽ năm xưa ta để cho hoàng tử bộ ( Lưu Vân Long Trảo Công ), hắn vẫn không luyện?"

Hồng Tiểu Bảo thể chất suy nhược, Vân Thánh Hiên biết, trước khi đi du lịch cố tình để lại cho Hồng Tiểu Bảo một bộ công pháp bí tịch gọi hắn tu luyện, mong hắn cường thân kiện thể, nhưng là bây giờ nghe ý tứ của Hồng Văn Thanh, công pháp hắn không luyện?

"Ai...một lời khó nói hết." Hồng Văn Thanh thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu : "Quốc sư đừng cùng ta nói bây giờ, trước đi nhìn xem."

Không lẽ Cửu hoàng tử xảy ra chuyện? Nhìn dáng dấp hoàng đế Hồng Vân Thanh sự tình có vẻ rất nghiêm trọng.

Hai cha con Vân Thánh Hiên liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu: "Được."

Dọc theo đường đi đến cửu hoàng tử vị trí Huyền Tiêu các, Diệp Tấn Ninh luôn đứng sát gần Vân Thải Tiêu bên người, Hồng Văn Thanh cũng nhìn thấy, trong lòng liền sáng tỏ

Kết quả mới bước vào Huyền Tiêu các cửa chính, liền thấy vô số người hầu cầm xẻng một đường chạy vội, cùng lúc đó một trận mùi hôi thối truyền đến, Hồng Văn Thanh bốn người quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy vài tên người hầu đẩy tới một chiếc xe chở phân!

Luôn luôn tiên phong đạo cốt, rất có điểm phiêu phiêu tử vũ hóa đăng tiên mùi vị Vân Thánh Hiên trực tiếp nhìn sững sờ con mắt : "Đây . . . tình huống thế nào?"

Việc khác thường tất có lý do, vừa vào cửa đã chứng kiến cảnh tượng như thế, bốn người ngược lại càng không vội vã. Hồng Văn Thanh ngăn tên người hầu đang muốn thỉnh an, làm cái cấm khẩu thủ thế.

Một đường tiến lên, mọi người rốt cuộc nghe đến một thanh âm của người trẻ tuổi.

"Này, tay chân nhất định phải cẩn thận một chút, đều đã nghe rõ chưa? Đây chính là một bước mấu chốt nhất, không thể có nửa điểm sai lầm!" Thanh âm kia nghe chỉ khoảng chừng chừng hai mươi tuổi, tuy rằng không tính trầm thấp hùng hậu, nhưng nghe vào trong ngược lại thật thoải mái đâu. Hồng Văn Thanh cười nói: "Tiểu bảo đứa nhỏ này, không biết đang chơi cái gì, chúng ta lại nhìn nhìn xem hắn đang chơi cái gì!"

Vân Thánh Hiên cùng Vân Thải Tiêu cũng là hiếu kì, Diệp Tuấn Ninh thì lại ngoắc ngoắc khóe miệng, vung lên một tia ý cười có vài phần xem thường. Ba người cùng Hồng Văn Thanh nhịn xuống mùi hôi thối, tìm đến một địa phương tính là bí mật, lén lút quan sát.

Nơi này là huyền tiêu các hậu viện, xung quanh cây lá sum suê, nước chảy cầu nhỏ, phong cảnh rất tốt. Mà cửu hoàng tử Hồng Tiểu Bảo, thì lại đứng chỉ huy bọn người hầu đào đất , trên còn bày đặt không ít thiết quản, gốm sứ, mảnh gỗ chất liệu đồ vật. Kỳ diệu nhất là, Hồng Tiểu Bảo cách đó không xa, còn bày một cái lạ mắt đồ vật từ sứ trắng!

Có một lỗ hổng hình bầu dục phía trên, dưới có cái bệ, mặt sau còn có một hình hộp vuông vuông, không biết để làm gì.

Rất nhanh, bốn người liền biết rồi. Chỉ nghe Hồng Tiểu Bảo nói rằng: "Đều cẩn thận chút ha, đây chính là ta tân nghiên cứu chế ra bồn cầu, rất quý giá, làm bằng gốm sứ, đừng làm vỡ hỏng đó !"

Bồn cầu? Vật gì vậy?

Cố nén trong lòng hiếu kỳ, bốn người tiếp tục nhìn lén.

"Đúng đúng đúng, phải như vậy, tiếp tục đào, ừm . . .lại đào sâu xuống , sâu nữa a , nhớ cho ta đào thẳng tắp từ trên xuống dưới!" Hồng Tiểu Bảo đứng chỉ huy, lại không nghĩ tới bọn người hầu đang chăm chú đào, bỗng có một tên hớn hả lớn tiếng nói: "Cửu hoàng tử, ta đào được một vật!"

Hồng Tiểu Bảo hiếu kỳ: "Vật gì? Đưa ta nhìn một chút!"

"Đây ạ." Người hầu kia vội vàng đem đào được đồ vật để lên Hồng Tiểu Bảo-cửu hoàng tử tay. Đồ vật rất bẩn, mặt trên dính đầy bùn đất, Hồng Tiểu Bảo cũng không ngại dơ, duỗi tay áo, mạnh mẽ chà xát, sạch sẽ, rốt cục nhìn rõ ràng thứ này.

Đây là một chiếc đẹp đẽ vòng tay, mặt trên nạm chín màu ngọc thạch: hồng; da cam; lục; thanh lam; tử; trắng; đen. Bên trong còn toả ra tia sương mù nhàn nhạt, sờ trong tay có chút ấm áp, có vẻ rất thần kỳ.

"Đồ tốt!" Hồng Tiểu Bảo vui vẻ, trực tiếp đem vòng ngọc đeo lên cổ tay, cười nói: "Mỗi người thưởng hai lạng, quay đầu lại tự đi lĩnh thưởng!"

Chúng người hầu cảm ân đức: "Tạ cửu hoàng tử!" Rồi lại đào tiếp!

Nửa canh giờ(1 tiếng) rốt cục hố to đào xong, cửu hoàng tử đầu tiên gọi người đem dài khoảng chừng sáu thước gốm sứ làm lót , sau đó đặt xuống hố đã đào, lại gọi người đem xe chở phân đẩy tới, người hầu đổ phân bên trong xe tanh tưởi chất thải lúc đi vệ sinh , toàn bộ đổ xuống -- lần này trên sân mùi thối càng nồng. . .

Những này làm xong xuôi, bồn cầu mới cố định lại, trận gió nhẹ thổi qua:

"Tiểu bảo, con đang vui vẻ mân mê thứ gì đó?" Mắt thấy lúc này đã bắt đầu ở xung quanh nắp phòng nhỏ, Hồng Văn Thanh bốn người lúc này mới đi ra. Hồng Văn Thanh chỉ vào bồn cầu, hỏi: "Vật này dùng để làm gì?"

Nghe được phụ hoàng tới hỏi, Hồng Tiểu Bảo khà khà cười cợt, có chút ngượng ngùng, đáp: "Vật này ta đặt tên là bồn cầu tự hoại, có thể có dùng lúc đi vệ sinh chỉ cần ngồi ở trên mặt này giải quyết mọi thuận tiện xong, nhấn cái nút này, nước trong két liền chảy xuống, rửa sạch sẽ, rất thực dụng!"

"Ngươi bận rộn hơn nửa ngày, chỉ là làm cái nhà vệ sinh ư? !" Hồng Văn Thanh bốn người toàn bộ đều kinh ngạc đến ngây người rồi!

Đặc biệt là Vân Thánh Hiên cùng Vân Thải Tiêu, nghe đều trợn mắt ngoác mồm! Diệp Tấn Ninh nhưng là xoay người đi, vai không nhịn được run run.

Tên cửu hoàng tử này trước đây Hồng Văn Thanh buồn bã nói hắn không làm việc đàng hoàng, bây giờ nhìn lại, rất sự thật a, không chút khoa trương !

"Ah, đương nhiên rồi, không chỉ có làm chiếc nhà vệ sinh này " Hồng Tiểu Bảo phi thường đắc ý, nói: "Đây là ta một hạng phát minh mới, ta cho nó một cái tên gọi "khí mêtan" ! Đơn giản tới nói, chính là khi đem . . . những vàng bạc chất thải vào đây. Này bình nước tiểu sau khi lên men tốt, sẽ sản sinh ra chất khí, có thể dùng cho đốt lửa, nấu cơm, vô cùng tiện lợi, đây phải gọi là hoàn hảo bảo vật mà, dùng tốt vô cùng !"

Vân Thánh Hiên đã có chút nghe không vô -- không cố gắng luyện võ, làm những đồ chơi vớ vẩn, nghĩ hữu dụng cho cuộc đời !?

"Hừm, tiểu bảo . . . " Vân Thánh Hiên tiến lên một bước: "Ban đầu thần để cho người ( Lưu Vân Ưng Trảo công ), người có tập luyện qua?"

"Ngài là vân bá bá?" Nhìn thấy Vân Thánh Hiên, Hồng Tiểu Bảo vội vã tiến lên chào: "Vân bá bá, đã lâu không thấy rồi! Ngài cho con để lại công pháp, con đương nhiên phải luyện rồi"

"Luyện làm sao? Biểu diễn bá bá xem một chút?" Vân Thánh Hiên vội hỏi.

"Ưm...cái này sợ là không được, " Hồng Tiểu Bảo tỏ rõ thật không tiện trả lời: "Luyện thì luyện, nhưng mà không luyện thành!"

Lúc này đến lượt Vân Thải Tiêu đều nghe không được, nhíu nhíu mày. Diệp Tấn Ninh cũng "Xì" một tiếng bật cười, lại Vân Thải Tiêu bên tai, nhỏ giọng nói: "Xem ra vị hôn phu của nàng, quả nhiên giống trong truyền thuyết,  không những không làm việc nghiêm túc , còn là một tên phế vật!"

------------

Sách mới hiện tượng mới, sách mới công bố rồi, Hồng gia tiểu bảo ca hoa lệ lên sàn!

Hào Minh các anh em, mọi người còn có đó không?

Hành trình mới bắt đầu, liệu có thể chăng theo ta đồng thời vượt mọi sóng gió, vượt mọi chông gai? !

Cầu nhấn theo dõi truyện, cầu phiếu đề cử, cầu đánh giá! Sách mới mong tất cả chống đỡ! !