Chương 17: Chiêu Ma - Chương 17

André càng ngày càng thích ngủ, cậu gần như ngủ mê mệt cả ngày, nhưng không ai nhìn ra vấn đề của cậu.

Bác sĩ chuẩn đoán, kết quả là đề nghị để đỉa lên trán cậu hút máu, sau đó lại cắt cổ tay lấy tý máu – Đừng nói công tước không đồng ý, chính André cũng ngồi dậy trên giường, quơ lấy chiếc giày cạnh giường nện lên trán đám bác sĩ.

“Một đám đồ tể chết tiệt!”

Ai mà không căm ghét bác sĩ?

Bọn họ là một đám đồ tể khoác da bác sĩ, phát minh ra mấy trò cực hình xem là cách trị bệnh. André từng nghe bạn thân miêu tả phương pháp trị bệnh từ các quốc gia phương đông, bởi vậy cậu rất ghét những bác sĩ đề nghị lấy máu, khoan trán.

André ôm gối mềm, đưa lưng về phía công tước, cũng từ chối hắn đến gần – Hiện tại công tước Normandie đã hoàn toàn biến thành đàn ông, mặc trang phục quý ông, mang kính gọng đơn đúng tiêu chuẩn quý tộc thượng lưu.

Isabel không còn nữa, cô tan biến, cô chết rồi.

Tâm André cũng nát, dù càng ngày cậu càng ngủ nhiều nhưng vẫn không quên viết những bài thơ tưởng niệm Isabel. Bi thương vì mất đi Isabel khiến cảm hứng của cậu dâng trào, rất nhanh đã hoàn thành một nửa còn lại của tác phẩm trước đó.

“Tôi không muốn gặp ngài, quý ông.”

Công tước Normandie ngồi bên giường, không có cách nào dỗ dành André khôi phục sức sống như cũ. Dù là uy hiếp hay dùng lời ngon tiếng ngọt, cậu đều không nghe vào tai, ngoại trừ giao lưu cần thiết, nhưng ngủ xong là trở mặt.

Lúc muốn thì ôm chặt lấy hắn, nước mắt đầy mặt nhỏ giọng nức nở, xong việc thì kéo chăn che kín đầu, nói thêm một câu cũng không được, hơn nữa còn nhanh chóng ngủ mất.

Công tước định dùng uy nghiêm dọa André, hoặc là bỏ mặc cậu, trừng phạt cậu, nhưng tính tình André trở nên xấu đi. Gương mặt lạnh lùng, công tước Normandie còn chưa kịp làm khó dễ, cậu đã chanh chua mắng trước.

André vốn là nhà văn mới nổi trong giới văn chương, nổi tiếng với văn phong bén nhọn cay độc. Nói chuyện như kèm theo đinh sắt, suýt nữa đâm xuyên qua người ta.

Dù là bình tĩnh chững chạc như công tước Normandie cũng một lần tức giận đến nỗi sập cửa bỏ đi.

Gặp Isabel thì say mê, bày dáng vẻ đáng yêu, nhưng Isabel chết đi thì dáng vẻ đó của cậu cũng biến mất. Hiện giờ André lạnh lùng, kỳ quái, khiến công tước rất không quen.

“Isabel chỉ là nữ chính trong ảo tưởng của em mà thôi, em nảy sinh tình cảm với Isabel chẳng qua là do ảnh hưởng di tình.”

André ngồi bật dậy, viền mắt hồng hồng trừng hắn, tức giận đến nỗi phát âm không rõ: “Anh không thể bêu xấu tình cảm của tôi đối với Isabel!”

Công tước Normandie lạnh mặt: “Isabel chính là anh.”

“Không phải.” Tầm mắt André dời đến lồng ngực của công tước, lại dời lên gương mặt tuấn mỹ, cậu đột nhiên cảm thấy bi phẫn: “Anh không phải là nàng!”

Công tước Normandie giận tái mặt, hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống André: “Ồn ào đủ rồi đấy, André bé nhỏ của anh. Em có tiếp thu hay không, có thích hay không, quyền lựa chọn không nằm ở em.”

Hắn dừng trong chốc lát rồi nói thêm: “Nghỉ ngơi trước đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

André bị ánh mắt lạnh như rắn độc nhìn chằm chằm, vô thức rụt vào trong chăn, lúc nhận ra, cậu càng cảm thấy bi thương. Cậu thầm nghĩ, nếu là Isabel, chắc chắn cô sẽ không lạnh lùng như vậy.

Công tước Normandie thiết huyết, lạnh lùng, đầu cơ… Hắn còn là một tên ác ma, sao có thể so sánh được với Isabel? Đàn ông sao có thể so với Isabel xinh đẹp?

André rất khó chịu, cậu sờ sờ thịt thừa trên bụng. Có lẽ gần đây thường ngủ nên bụng cậu đầy thịt mỡ, xoa xoa rất thoải mái, dễ nghiện.

Gần đây những khi bị áp lực, cậu sẽ xoa xoa cái bụng mỡ.

Cậu thầm nghĩ, thảo nào bạn cậu luôn ưỡn cái bụng bự như đang mang thai, nói thế nào cũng không chịu giảm cân, thì ra xoa bụng có thể giúp người ta tạm thời quên đi bao ưu phiền bi thương, giảm bớt áp lực.

Xoa xoa một lúc, André ngủ quên mất. Lúc tỉnh lại, cả người cậu lung la lung lay, cậu sửng sốt một lúc mới nhận ra bản thân đang ở trong xe ngựa, ngọn đèn màu da cam rọi sáng một góc xe.

André ngẩng đầu lên, trông thấy cái cằm của công tước. Ở góc độ này, trông hắn vẫn đẹp trai như trước, cậu đang gối đầu lên đầu gối hắn, còn hắn thì đang đọc sách.

André không nhận ra chữ viết trên quyển sách kia, hắn khép sách lại, cúi đầu hỏi: “Dậy rồi?”

“Tôi ngủ bao lâu?”

Dù có đèn nhưng trong xe vẫn rất tối, cửa sổ đóng kín nhưng vẫn có thể nhìn thấy bầu trời hơi sáng bên ngoài.

Cậu không biết bây giờ là hoàng hôn hay hừng đông.

“Bây giờ là hừng đông.”

Vậy là cậu đã ngủ nửa ngày trước và nguyên buổi tối. Bọn họ sắp trở lại thành, khoảng cách từ trang viên Normandie về thành phố không quá xa.

André ngồi dậy, dựa lưng vào nệm lót lông thiên nga mềm mại, rũ mắt trầm tư.

Công tước Normandie lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, một lúc sau, hắn do dự nói: “Có phải em… mập lên không?”

André trợn tròn mắt, sau đó hung hăng trừng hắn, giờ phút này, mái tóc đỏ phảng phất như sắp bốc cháy, càng thêm chói mắt.

“Chỗ nào? Tôi mập chỗ nào?”

Dáng vẻ nhe răng trợn mắt thế này giống như công tước chỉ ra, cậu sẽ nhào lên cắn hắn, lá gan lớn hơn rồi. Nhớ lại hai tháng trước, khi vừa biết được thân phận của hắn, André sợ đến nỗi thấy người là run, bảo làm cái gì là làm cái đó, so với khi đối mặt với Isabel còn ngoan ngoãn hơn.

Công tước Normandie cười một tiếng, vươn tay ôm người vào lòng, xoa xoa cái bụng mềm mại của cậu. Thịt trên bụng vô cùng rõ ràng, đương nhiên gương mặt nhỏ nhắn cũng tròn hơn một vòng, trắng mịn trơn bóng, khiến người ta yêu thích không buông tay.

“Anh thích.”

André cười lạnh một tiếng: “Rất nhiều người thích tôi.”

Các quý ông và phu nhân trong vòng xã giao đều cam tâm tình nguyện cho cậu tiền, bạn bè trong giới văn chương yêu mến cậu, ngay cả cô gái bán hoa nhìn thấy cậu cũng đỏ mặt. Ngài công tước thích thì tính cái gì?

Hiện giờ công tước Normandie không có cách nào đối với mỹ nhân trong ngực, cưng không thể cưng, mắng không thể mắng, trước đây hắn chưa từng gặp chuyện khó giải quyết như vậy. Ngài công tước tạm thời chưa tìm được biện pháp xử lý André, đành lựa chọn im miệng, thế là cậu ngày càng kiêu căng.