Chương 7: Đoàn tụ

Jaemin đang buồn bã nhập mã bảo mật trước cửa nhà, mặt như đưa đám, cậu thấy thật hối hận. Nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa, anh ta đang đứng trước nhà cậu.

"Có lẽ những gì anh ta nói là thật, anh ta không phải người xấu. Chỉ là do chưa có chỗ để ở nên mới đến đây ở nhờ một hôm thôi.”

Woojin đã bịa ra ra một câu chuyện rồi kể cho Jaemin trên đường về nhà vừa nãy.

Cậu kể rằng 5 năm trước mình bị mất trí nhớ sau vụ ‘Dungeon Shock’, rồi tỉnh lại trên núi Jiri. Ở trên đó, cậu được một Đạo sĩ kì lạ nhận làm đệ tử.

Cậu đã tu luyện trên núi được 5 năm, và gần đây kí ức mới dần quay trở lại. Đó là lý do tại sao cậu trở về Seoul, quay lại ngôi trường cậu học năm xưa trước khi mất trí nhớ.

Câu chuyện mà Woojin kể nghe thật khó tin, đến trẻ con còn thấy nó bất hợp lí. Khiến Jaemin cứ đắn đo mãi khi nhìn Woojin.

‘Nếu anh ta gặp vấn đề như vậy, đáng ra anh ta nên tới đồn cảnh sát.’

Jaemin còn chẳng muốn nói ra ý nghĩ của mình. Vì khi tiếng còi xe cảnh sát lướt qua, cậu thấy Woojin vẫn còn đang loay hoay xua tay đuổi lũ ruồi nhặng khỏi bám vào người.

Jaemin nghĩ cậu sẽ bất tỉnh ngay khi bị cú tát đó đánh trúng. Không, có khi cậu chết luôn cũng nên…

"Thôi đành phó mặc cho số phận vậy. Nếu như có ý xấu, thì anh ta đã làm rồi."

C-cạch, lạch cạch.

Cánh cửa mở ra, Woojin bước vào nhà ngay sau Jaemin. Nhìn xung quanh, cậu nở nụ cười ràng rỡ.

“Ồ, quả là một căn nhà tuyệt vời.”

Ngôi nhà chỉ có một tầng với trang trí đơn sơ. Vì giá đất, giá thuê nhà cứ rẻ dần ở Seoul nên việc sở hữu một ngôi nhà vừa phải không có gì khó. Tuy nhiên, giá điện và giá ga thì lại tăng mạnh, nên việc sinh sống vẫn khá khó khăn.

Lũ quái vật đã tàn phá kha khá cơ sở hạ tầng, nên cũng phải thôi nếu giá có tăng.

Căn nhà này khá rộng, vẫn còn nhiều chỗ trống dù đã đặt một cái bàn và giường vào.

“Ha ha. Hôm nay ta xin ở nhờ nhà nhóc vậy. Nhóc không phiền nếu ta tắm trước chứ?”

Woojin vừa vui vẻ lên tiếng, vừa tiến tới phòng vệ sinh. Cậu cởi bỏ tấm vải che thân rồi nhảy thẳng vào bồn tắm. Jaemin chỉ biết thở dài khi cậu nghe những âm thanh vang lên từ phòng tắm như kiểu “Ừm, ahh , uuw, thặc tuyệt zời.”

“Hàaa… chẳng biết thế này có ổn không nữa.”

Bọn họ đã bàn đủ thứ chuyện trên đường về đây, nhìn anh ta không giống người xấu. Mà đó chỉ là linh cảm của cậu thôi.

Dù Woojin không phải là người xấu, anh ta vẫn khá quái dị. Cậu đã bị cuốn theo câu chuyện, và trước khi nhận ra thì hai người đã tới trước cổng nhà mất rồi.

Jaemin nhai nhóp nhép miếng orion cậu mua ngoài hàng về. Đây là bữa tối của cậu. Toàn bộ số tiền để dành cho bữa tối hôm nay đã bị Woojin lấy mất, nên cậu đành chịu vậy.

“Whew, thoải mái thật. Này, có quần áo gì mà nhóc tính vứt không?”

“…chờ một chút.”

Woojin hành xử cứ như tới nhà người thân vậy. Jaemin không thích tình huống này một chút nào, nhưng chuyện đã xảy ra thì chịu thôi. Cậu chỉ đưa cho Woojin một chiếc áo ngắn tay màu trắng kèm chiếc quần đùi màu đen.

“Anh có đồ lót chưa?”

“Haha, anh đã làm phiền cậu nhiều rồi, giờ đến đồ lót cũng mượn thì còn ra thể thống gì nữa, thả rông chút cho mát cũng được.”

Woojin cười ha hả, vừa thay đồ xong liền lại mở tủ lạnh, lấy ngay chai nước mát tu ừng ực. Jaemin chẳng còn hơi đâu mà ngạc nhiên trước những hành động của anh ta nữa.

“Whew. Em phải học bài đây.”

“Ok ok. Anh không quấy đâu. Cứ học bài thoải mái. Mà anh dùng máy tính được không?”

Cái gì cũng đòi được, đúng là 'tự nhiên như ruồi'...

“…. anh cứ tự nhiên.”

Jaemin đành nhường ghế chỗ bàn máy tính cho anh ta. Cậu mở bàn ăn ra rồi bắt đầu soạn sách vở, cố gắng tập trung vào học tập.

Sau khi ba mẹ qua đời, người thân duy nhất còn bên cạnh cậu là chị gái. Căn nhà này, thậm chí quyền được học hành, tất cả đều là nhờ sự hi sinh của chị cậu.

Ngay lúc này đây chị ấy đang làm việc quần quật ngoài công xưởng. Cách duy nhất để cậu đền đáp công ơn này là học hành thật chăm chỉ.

Jaemin vùi đầu vào học khiến Woojin chẳng còn dám bắt chuyện.

“Wao, không những đẹp trai, nó còn có ý chí học tập thật đáng sợ.”

Woojin cảm thán, rồi cậu bật máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm thông tin về các Hầm ngục. Không có cách nào tốt hơn sử dụng internet để tìm hiểu về bất cứ thứ gì.

“Xem nào. ‘Dungeon Shock’. Mồng 5, tháng 8… Huh? Tầm đó cũng là lúc mình bị triệu hồi.”

Khi cậu bị triệu hồi tới Hành tinh Alphen, cũng là lúc những ga tàu trên Trái đất bỗng trở thành những Hầm ngục, chắc chắn đây không phải là tình cờ. Cậu không nhớ chính xác, nhưng linh tính mách bảo rằng cả hai đều diễn ra trong cùng một ngày.

“Nghĩa là có liên quan.”

Tại sao cậu lại bị triệu hồi sang phía bên đó trong lúc Dungeon Shock xảy ra? Lúc trước Woojin không quan tâm đến những việc này lắm, cậu chỉ cố gắng sống sót với ao ước trở về nhà mãnh liệt.

Nhưng bây giờ cậu cảm thấy gì đó thật bất an.

‘Roused...”

Cậu bất ngờ khi đọc thông tin về họ. Roused là những kẻ thức tỉnh có thể sử dụng các năng lực siêu nhiên như dịch chuyển tức thời, sử dụng lửa, tốc độ siêu phàm, hay thậm chí là triệu hồi undead giống cậu cũng có...

Những kỹ năng đặc biệt của Roused rất quan trọng, độ thành thạo chúng cho thấy độ mạnh yếu của Roused, cũng có những Roused với những kỹ năng yếu xìu nhưng họ được công nhận nhờ khả năng sử dụng những Tạo tác - những thứ rơi ra trong hầm ngục.

Và để sử dụng được Tạc tác, họ chắc chắn phải có ma lực trong người...

Thế giới này tồn tại ma lực.

Là một người sống trên hành tinh Alphen lâu năm, Woojin đã quá quen thuộc với ma lực, nhưng việc chúng xuất hiện ở Trái đất vẫn khiến cậu rất bất ngờ.

Vì đặc tính của các Hầm ngục là thường nằm dưới lòng đất, các vũ khí hạng nặng đều không thể sử dụng được. Do đó, nghiễm nhiên Roused trở thành những người hùng của Trái đất này, không chỉ ở Seoul.

Và từ đó hệ thống phân cấp Roused, quái vật cũng như Hầm ngục ra đời.

Các Roused chia đẳng cấp theo chữ cái, từ F E D đến A AA S SS... vân vân; còn quái vật và Hầm ngục được chia theo sao, càng nhiều sao thì Hầm ngục càng nguy hiểm và quái càng mạnh.

Hầm ngục < Dugeon > – Nói đúng ra là một quả bom hẹn giờ. Bên trong đầy rẫy quái vật đang chực chờ tấn công trái đất, thơi gian phát nổ là một tháng kể từ lúc cánh cổng xuất hiện.

Nếu một Hầm ngục được phá đảo trước khi đồng hồ chỉ số 0, nó sẽ trở thành một Mỏ. Nếu thất bại, Dungeon Break sẽ xảy ra.

Mỏ < Mine >- ban đầu nó chỉ là cách gọi ngắn gọn giữa các Roused, nhưng rồi đến chính quyền cũng dùng từ này. Những Hầm ngục đã được phá đảo sẽ chỉ xuất hiện quái vật cơ bản, vì khi Boss bị tiêu diệt thì sẽ không xuất hiện nữa, và đây là lúc chúng được khai thác triệt để, từ BloodStones, những vật phẩm, đến những Tạo tác,...

Mỏ sẽ bị reset sau một khoảng thời gian nhất định. Lâu thì vài tháng, ngắn nhất thì cũng phải vài ngày. Không ai rõ khi nào thì các phó bản sẽ reset, nên quân đội được điều động canh giữ chúng.

Dungeon Break - đây là một sự kiện tồi tệ xảy ra khi không thể phá đảo Hầm ngục sau một tháng. Đúng như tên của nó, cả cái chỗ ấy sẽ bùng nổ.

Cánh cổng ngăn cách sẽ biến mất, những con quái vật sẽ tràn ra thế giới bên ngoài.

Woojin đã tới [Cửa số 1 Ga Gwachun], nó là một Mỏ. Và cấp độ của lũ quái dưới đó thấp đến mức Bloodstone (Huyết thạch) còn không xuất hiện. Da thịt lũ Drabbit cũng chẳng dùng để làm gì. Nó trở thành một Mỏ hoang khi không còn giá trị gì. Đôi lúc, nó cũng là chỗ cày cuốc cho Roused mới vào nghề. Tuy nhiên rất ít người làm vậy.

Woojin tra cứu tới thông tin về bang hội Hammer.

Cậu muốn tìm hiểu về tòa nhà cao sừng sững được xây tại nơi cậu ở trước kia. Cậu thực sự rất tò mò.

Jaemin bắt đầu thấy mỏi cổ sau một hồi học bài, nên cậu cựa quậy chút. Cậu bất chợt ngó sang màn hình máy tính và bất ngờ.

“Ồ, anh đang tìm hiểu về bang hội Hammer à?”

“Hử? Nhóc, không cần dùng kính ngữ đâu. Em có gì về họ không?”

“Đương nhiên là biết rồi. Đó là một trong ba bang hội thành công nhất Hàn Quốc mà.”

Mắt Jaemin rạng ngời khi nhắc đến họ. Bang hội Hammer, Hwarang và KH là ba bang hội hùng mạnh nhất Hàn Quốc này.

“Nó giống kiểu một tập đoàn à?”

“Ừ… ừm… cũng không hẳn. Ban đầu đó chỉ là nơi các Roused tụ tập, hợp tác; nhưng dần dần mở rộng và trở thành những công ty lớn. Không, gọi là hội liên hiệp các Roused thì đúng hơn.”

Jaemin lắc lắc đầu, cậu đang sắp xếp lại những câu chữ lộn xộn của mình.

“Với các Roused, nó là một liên đoàn. Với người thường như em thì đó là một công ty. Đó là nơi mà ai cũng ao ước. Không có chuyện gia nhập được chỉ với mấy bằng cấp tạp nham đâu.”

Jaemin đang học hành cật lực vì cậu nhắm tới một trong ba bang hội lớn nhất Hàn Quốc. Những quyền lợi cho nhân viên của họ rất khủng khiếp, thu nhập thì khỏi bàn. Nếu được nhận, cậu muốn báo đáp những công lao vất vả của người chị đang ngày đêm làm việc nuôi sống cậu.

“Ha.. vậy à?”

Jaemin mắt sáng như sao, cứ ngồi nói mãi về họ. Woojin ngồi nghe đến mỏi cả tai, rồi anh chuyển chủ đề.

“Sao cũng được, mà có lẽ đám nhóc hỗn láo lúc chiều sẽ lại quấy phá nhóc nhỉ?”

Vẻ mặt Jaemin tối sầm lại khi nhớ về chúng, đặc biệt là Lee-soohyuk. Cậu thoát khỏi kiếp nạn hôm nay nhờ Woojin, nhưng ngày mai sẽ không may mắn như thế nữa...

“Này, mai anh có chút công chuyện trên trường, anh sẽ giúp nhóc lần cuối. Đám nhóc kia sẽ chẳng dám hó hé gì nữa đâu.”

“D... Dạ?”

Jaemin lo lắng nhìn nụ cười nham hiểm của Woojin.