Chương 5: Hầm ngục bị khóa

Xác chết của lũ quái được tận dụng để triệu hồi Chiến binh Skeleton với [Thể lực 5; Tốc độ 8; Sinh lực 5].

Tiêu hao Ma lực: 1; Yêu cầu Khống chế: 1

Nhờ đánh bại 27 con Drabbit, Woojin đã lên 2 cấp. Hiện tại cậu đang ở cấp 3. Mỗi khi lên cấp cậu nhận được 5 Điểm Chỉ số và cậu đã xài 10 Điểm cho Ma Lực và Khống chế.

Ma lực: 15; Không chế : 14

Chỉ số 'Khống chế' cho thấy khả năng điều khiển Skeleton. Vì vậy nếu cậu triệu hồi 15 con thì cũng chỉ điểu khiển được 14 con thôi. Một khi Quái vật Triệu hồi thoát khỏi phạm vi Khống chế, chúng sẽ trở thành quái thú nằm ngoài tầm kiểm soát.

“Trỗi dậy đi, thuộc hạ của ta!”

Woojin đã đạt tới đỉnh cao của Chiêu Hồn Sư. Sau khi quay trở lại, cậu phải bắt đầu từ cấp thấp nhất, tuy nhiên đây là con đường cậu từng đi qua. Sẽ chẳng bao giờ các ma pháp hay niệm chú có thể gây khó khăn cho cậu.

Cậu hoàn toàn có thể triệu hồi Chiến binh chỉ với ý niệm của bản thân.

“Koo-roo-roo.”

Đống xác chết xung quanh bắt đầu nứt toạc ra, từ đó những Chiến binh Skeleton trỗi dậy. Chúng khá cùi, nên hầu như Woojin chẳng bao giờ dùng tới trước đây. Tuy vậy, cậu vẫn rất vui mừng khi được thấy chúng lần nữa.

“Tiến lên nào.”

Cho dù không có Skeleton pháp sư ở phía sau hỗ trợ, cậu vẫn dễ dàng đối phó với lũ Drabbit này. Woojin và đám thuộc hạ men xuống những bậc thang. Lập tức, lũ Drabbit lao tới theo phản xạ tự nhiên.

“Xông lên!!”

“Keeehhhhk!!”

Những chiến binh Skeleton phát ra tiếng kêu ghê rợn, rồi lao lên chém tới tấp lũ quái bằng những con dao xương.

Puh-uk!

“Kee-hk!”

Một Skeleton đã về với cát bụi trong nháy mắt với đòn thiết đầu công của Drabbit. Đám còn lại may mắn hơn, chúng chỉ bị đớp vào chân hoặc tay.

Dù sao Skeleton cũng chỉ là những bộ xương, mấy đòn cắp hay đớp chẳng có gì nguy hiểm. Nhưng chúng rất yếu, khả năng tấn công chẳng ra đâu vào đâu. Chúng dùng những thanh dao cùn bằng xương, nhưng chẳng thấm thía gì trước lũ Drabbit.

Vì vậy nhiệm vụ chính của chúng là làm khiên thịt, không... khiên xương để Woojin tấn công, và chúng đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình.

Puh-uk, puk!

Woojin vung búa, đập nát sọ từng con một. Trong nháy mắt, ba con Drabbit đã bị xử tử, và cậu dùng chính xác của chúng để triệu hồi thêm ba con Skeleton khác.

“Kee-kee-keek.”

Một con ngã xuống, nhưng số lượng vẫn tăng lên nhanh chóng. Bảy con Skeleton hùng dũng bao bọc Woojin tiến lên phía trước.

“Kwweeehk!”

Đột nhiên, từ trong những ô cửa kính vỡ nát của tàu điện ngầm bỏ hoang, nhưng con Drabbit lao ra. Chúng đông vô kể, đến mức Woojin phải ngây người trong chốc lát.

“Chặn chúng lại!!”

Bảy Chiến binh Skeleton lập tức dàn thành hàng tạo lên một rào chắn.

Puh-puh-puk!

Lũ Drabbit lao tới như thiêu thân, thiết đầu công thẳng vào bức tường chắn cứng cáp.

Puh-suk!

Con skeleton ở giữa gục xuống, một con Drabbit đã vượt qua, lao lên nhắm chuẩn xác vào đầu Woojin.

Woojin vung búa thật mạnh.

“Thêm một con!”

Cái xác của con Drabbit văng ra xa, từ đó lại sinh ra một Chiến binh nữa.

Woojin áp sát những con Drabbit đang kẹt giữa những đám Skeleton, cậu vung búa đập liên hồi.

Bùm-bùm-bùmm!

Tiêu diệt xong vài con, cậu mới dừng lại để triệu hồi thêm Chiến binh Xương.

Woojin có tất cả 15 điểm ma lực (MP).

Ma lực của cậu sẽ cạn kiệt nếu cậu triệu hồi hết 15 lần. Ma lực có thể dần hồi phục, nhưng cũng có thể sử dụng vật phẩm hoặc Kĩ năng để hồi lại.

Nếu cậu chọn nâng chỉ số [Hồi Phục], khả năng hồi MP tự nhiên của cậu sẽ được gia tăng. Với một pháp sư, những chỉ số quan trọng nhất là Trí Tuệ, Ma Lực và Hồi Phục.

Chỉ số [Chữa lành] liên quan tới khả năng phục hồi các vết thương trên cơ thể, nó gia tăng khả năng hồi phục [Sinh lực], thứ tiêu hao mỗi khi sử dụng Ma pháp hoặc Kĩ năng Chiến đấu.

Đó là chỉ số quan trọng nhất đối với class Chiến binh.

Woojin có 10 điểm ở cả Hồi Phục và Chữa Lành. Sau một khoảng thời gian, Hồi Phục sẽ đem lại 10 MP, nhưng quan trọng hơn là 10 điểm ở Chữa lành.

Sau một khoảng thời gian ngắn, những vết thương nhỏ sẽ biết mất mà chẳng để lại sẹo.

“Chết hết đi!”

Tin vào khả năng chữa lành của mình, cậu lao lên tung hoành.

Boo-oong, puk! Boo-oong, pul!

Cậu đã vượt xa giới hạn của người bình thường, mỗi lần búa vung xuống, một con Drabbit sẽ phải bỏ mạng.

Vài tá Drabbit chụm lại dưới ga tàu này đã bị đánh bại chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Khi Woojin vừa lên cấp 4, ma lực của cậu cũng sắp cạn kiệt và may thay lũ Drabbit đã chết hết.

“Ha… khát quá.”

Woojin nhìn quanh, nơi này đã trở thành một bãi xác Drabbit, rồi cậu tiến tới chiếc máy bán hàng tự động. Cậu dễ dàng cạy tấm kính của chiếc máy cũ nát.

Kengg.

Với sức mạnh phi thường của mình, cậu nạy được một khoảng khá rộng, một vài lon nước vẫn còn nguyên. Woojin với lấy lon coca rồi phủi phủi bề mặt.

Đống bụi bay mịt mù trong không trung. Lon nước này vẫn còn hạn sử dụng, nên cậu thoải mái thưởng thức nó.

Ddak. Cheeeek.

Bật nắp lon coca, cậu nốc ừng ực cả một ngụm lớn.

“Kooaahhh. Ggguhooo.”

Hơi ga xì xèo khiến cậu ợ một hơi thỏa mãn. Woojin mỉm cười.

Cậu đã đánh bại toàn bộ quái trong ga tàu này. Nhìn bãi chiến trường xung quanh, cậu suýt nữa tưởng nhầm rằng mình đang ở trên Hành tinh Alphen. Tuy nhiên, lon nước có ga mà cậu chưa nếm suốt 20 năm qua đã phủ nhận điều đó, cậu đang ở trên Trái Đất...

“Mình thực sự cần phải về nhà.”

Ma lực của Woojin đã được hồi đầy, nên cậu sử dụng Kĩ năng 'Tìm kiếm' thêm lần nữa.

“Hmmm.”

Phía đầu toa tàu bỏ hoang, có những tia sáng màu xanh nhè nhẹ. Tiến tới gần, cậu nhìn thấy một viên đá đang phát sáng to bằng ngón tay. Đó chính là Return Stone.

Khi cậu với lấy viên đá, ánh sáng dần mờ nhạt đi.

Woojin quay trở lại nơi xuất phát với viên đá trong tay, tiến lại gần lớp chắn, Return Stone bùng lên một ánh, rồi tan thành những hạt bụi li ti khi nó chạm vào lớp chắn.

Che-che-choot.

Sau khi quan sát lớp chắn ấy tan biến, Woojin bước từng bước lên những bậc thang thoát hiểm ở cổng thứ nhất ga Gwachun.

*

“Thoải mái quá. Cứ tưởng là ị ra quần tới nơi rồi.”

Oh-Joonhwan là một cảnh vệ cấp 9. Sau khi cuộc tấn công kết thúc, ông ta đã được thuyên chuyển tới Hầm ngục [Cổng Thoát hiểm Số 1 Ga Gwachun] với vị trí là Nhân viên Kiểm soát. Đã một tháng kể từ khi được chuyển tới đây.

Ông đã hoàn thành nhiệm vụ công tác tạm thời mà chẳng gặp vấn đề gì.

Ngay ngày mai, ông sẽ được quay trở lại tổng cục. Tuy nhiên, sau khi quay trở lại bốt gác từ nhà vệ sinh, ông cảm thấy choáng váng đầu óc.

“Cái… cái quái gì thế này?”

Cánh cổng dẫn tới Phó bản đã được mở ra.

Hoa mắt chóng mặt, cả bầu trời như sụp đổ.

“D.. dân thường đi vào à? Ha… chết mình rồi.”

Khả năng rất thấp một Roused (Người được Thức tỉnh) sẽ bước vào một Hầm ngục đã được phá đảo. Hầm ngục [Cổng Thoát hiểm Số 1 Ga Gwachun] không phải nơi những nguyên liệu đặc biệt sẽ xuất hiện. Nó chỉ đơn thuần là một phó bản bỏ hoang với đống quái cấp thấp, Drabbit.

Trừ phi một Roused cấp thấp muốn tới đây luyện tập, vì chẳng ai muốn tới một phó bản mà chẳng rớt cái gì cả. Đời nào lại có Roused muốn tới một nơi vô nghĩa thế này.

Không chỉ vậy, những Roused muốn vào đây phải ký vào một số giấy cam kết, xác nhận. Đó cũng là công việc của ông khi trông coi nơi này.

Nhìn qua cánh cửa thép, ông thấy rằng một lớp chắn đã hình thành. Nó có nghĩa là có ai đó đang ở bên trong.

“Hầy.. chết tiệt. Phải gọi đội hỗ trợ ngay mới được.”

Với một Roused, lũ Drabbit chỉ là đám tép riu, nhưng nó vẫn là quái vật với dân thường. Oh-Joonhwan đang vội vã gọi tiếp viện, đột nhiên lớp chắn tiêu biến và một người đàn ông bước ra.

“???”

Ngay trước khi ông ta kịp quay số, Woojin chậm rãi bước ra, và cậu rất bất ngờ khi thấy Joonhwan đang đứng sững người nhìn chằm chằm mình.

“À, tôi đã mở khóa và đi vào vì chút hiếu kì…”

“Cậu.. cậu là một Roused?”

Trước câu hỏi của Joonhwan, Woojin chẳng biết phải trả lời sao. Trước khi cậu kịp mở lời, ông ta đã vội lên tiếng.

“Phù. Cậu suýt làm tôi tổn thọ 10 năm đấy. Xin hãy ghi lại thông tin cá nhân vào đây. Cũng hên thật. Sao cậu lại tìm tới Hầm ngục vô dụng này? Cậu đã một mình cân nó, nên hẳn cũng mạnh đấy.”

Ông ta đưa một Bản tổng hợp người Tiến hành Phó bản cho Woojin. Cậu ghi tên và một số hiệu bất kì. Rồi cố kiệm lời nhất có thể.

“Ông nghĩ sao tôi muốn vào đây chứ? Tôi chỉ muốn về nhà thôi..”

Cậu không muốn giải thích chút nào, nên tốt nhất là im lặng. Người đàn ông kia vẫn cố bắt chuyện cậu. Sau khi điền đầy đủ thông tin, Woojin mới thở phào hỏi một câu.

“Giờ tôi đi được rồi phải không?”

“À, cứ tự nhiên.”

Rồi cậu bước đi hiên ngang trong bộ quần áo rách rưới, bỗng dưng Woojin quay đầu lại. Năm năm không ngắn như cậu cứ tưởng, có quá nhiều thứ thay đổi, và có lẽ giá xe buýt công cộng cũng tăng nhiều rồi...

“Bây giờ một chuyến xe buýt hết bao nhiêu tiền?”

Người canh công đơ người, ông không biết trả lời như thế nào, chẵng lẽ bọn Roused không biết gì ngoài đánh nhau à..