Chương 18: Đổi điện thoại

“C…cảm ơn anh.”

“À, không sao đâu. Dù sao thì tôi rồi cũng thu phí cả mà.”

“…Dạ.”

Sunggoo nhanh chóng thu nhặt những Blood Stone nằm rải rác rồi theo sau Woojin. Khi Woojin và Sunggoo thoát ra khỏi Dungeon, một nhân viên công vụ ngoài đó phải căng mắt ra.

“Thế này là sao? Sao chỉ có hai người các cậu ra khỏi hầm ngục vậy?”

“Bọn họ đều bỏ mạng dưới đó với đám quái vật rồi.”

Trước những lời bình thản của Woojin, nhân viên công vụ đó nheo mắt lại.

“Vậy sao các cậu có được đống Blood Stone đấy?”

“Kể cả người có chết đi nữa, thì cũng không có nghĩa là vật có giá trị cũng phải để lại theo họ. Đúng không?”

Câu trả lời đầy quả quyết của Woojin khiến mắt của nhân viên công cộng co lại nhiều hơn nữa. Khi ông xem xét tình huống này, ông có thể đoán chừng họ đã đấm lén sau lưng những người kia để chiếm hết cho riêng mình. Nhưng ông lại không có cách chứng minh điều đó.

“Thôi được rồi. Ký tên ở đây trước khi đi. Tổng cục sẽ liên lạc với các cậu nếu có quyết định điều tra sau này.”

Woojin và Sunggoo ký vào sổ lưu trữ xuất nhập Dungeon. Rồi nhân viên công vụ đó sử dụng con dấu ‘tử’ đánh dấu kế bên các Roused khác, những người đã vào cùng họ.

Ở gần ga tàu, luôn luôn có một tiệm giao dịch Blood Stone gần đó.

Giá của Blood Stone gần như không bao giờ biến động.

Tiệm giao dịch sẽ trích ra một khoảng thuế và nó cũng trích một lượng vào ví tiền của những người đầu tiên phá đảo Dungeon đó. Còn lại thì vào hết của chủ tài khoản.

Khi Woojin bước khỏi cửa hàng giao dịch ga Shinrim, cậu nhoẻn miệng cười tận mang tai.

“Mình kiếm được 13,000 đô chỉ trong 1 lần vào Dungeon.”

Đống Blood Stone trị giá 12,300 đô và cậu lấy thêm 900$ từ ví lũ khốn ban nãy. Vốn dĩ, đáng lý đây là của tám người để chia ra. Nhưng việc quan trọng nhất vẫn là cậu nhận được 13,000$.

Hơn nữa, nếu cậu tính thêm 4,000$ từ việc cứu mạng Sunggoo, vậy thì cậu sẽ nhận được khoảng 17,000$.

“Lần tiếp theo mình sẽ tự dạo quanh Dungeon.”

Nếu cậu có thể kiếm nhiều tiền vậy chỉ trong một lần, cậu không cần phải lo về vé vào. Cậu có thể hoàn thành Dungeon chỉ trong 1 tiếng nên nó sẽ có nhiều lợi ích hơn cho cậu khi hoàn thành nó một mình.

Woojin choàng tay quanh cổ Sunggoo.

“Cho tôi số điện thoại nào.”

“Vâng, vâng.”

Sau khi Hong-sunggoo nhập số điện thoại của mình, Woojin ngay lập tức bấm nút gọi. Sau khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên từ tuối Sunggoo, cậu tắt máy.

“Được, được. Cậu có số tài khoản của tôi chưa nhỉ?”

“Vâng. Em đã lưu nó lại rồi ạ.”

“Được rồi. Đi đường cẩn thận nha.”

Woojin lấy 10 đô từ cái ví đầy tiền của mình ra và dúi vào tay Sunggoo. Sungoo ráng dừng hành động đó lại nhưng cậu đã chậm.

“Dùng số tiền này mà đi về nhà nha.”

“C…cảm ơn. Em cảm ơn anh.”

“À đúng rồi, tôi rất ghét những thằng khốn đâm lén sau lưng đấy.”

“E…em sẽ khắc ghi nó ạ.”

Sunggoo cúi đầu xuống thấp sau khi cậu ta nhìn Woojin vui vẻ rời đi. Mặt Sunggoo lúc này như thể tổ quốc cậu đã rơi vào tay giặc ngoại xâm.

“Hắn ta nói bốn cơ à… Mình sẽ chết nghèo đây cho dù mình móc hết quỹ tiết kiệm.”

Hong-sunggoo đã trở thành Roused được hai tháng và cậu đã kiếm được rất nhiều tiền ở tuổi 21 so với những người ngang tuổi mình. Nhưng nó vẫn không hề dễ để kiếm tiền.

Cậu đã tới các Dungeon 1 sao hằng ngày trong hai tháng qua. Cậu đã có thể tích được 30 ngàn đô. Cậu đã rất thành công trong việc tiết kiệm tiền bạc, gia tăng độ hiệu quả của Fireball và giảm thời gian hồi của nó.

Đó là rất nhiều tiền so với một người bình thường. Tuy nhiên, đó là tiền mà cậu dùng cả mạng sống mình để mà kiếm. Bụng cậu khuấy đảo lên vì ý nghĩ về việc cậu sẽ dùng hết số tiền mà cậu đã chật vật để mà kiếm nó.

Nhưng cậu vẫn được cứu sống khỏi cái chết đã định sẵn, sao cậu ta có thể so mạng mình với toàn bộ tài sản mình chứ? Cậu có thể vay 4,000$ để lấp đầy khoảng tiền còn thiếu của mình.

“Ughh. Khi nãy anh ta giơ 4 ngón tay... mong đó không phải là 400 ngàn.”

Kể cả đó là 40 ngàn hay 400 ngàn đi nữa, cậu cũng sẽ đưa hết những gì mà mình có. Tuy nhiên, cậu không có đủ khả năng để kiếm được 400 ngàn đô. Đó là một thứ quá xa vời.

Sunggoo mong rằng Woojin đừng ra giá cho cái mạng mình quá cao. Cậu bước vào ngân hàng, rút sạch số tiền mình dành dụm được.

*

Woo-soonghoon là một chủ sỡ hữu cửa tiệm điện thoại khá thành công. Ông có 8 năm kinh nghiệm bán hàng và ông dùng số tiền mình tiết kiệm để mở cửa hàng này. Cửa hàng này như đang dần trở thành kinh đô của ông ta vậy.

“Ha-ahm, hôm nay lại ế hàng nữa rồi.”

Soonghoon đang ngáp dài khi bất chợt cánh cửa kính bật mở ra và có người chạy vào.

“Nhà vệ sinh ở đâu thế?”

Hắn ta đột ngột mở tung cái cửa sau quầy rồi đi vào. Soonghoon nhìn mọi việc diễn ra với ánh mắt kinh ngạc. Ông có lẽ đã mất khả năng nói thành lời do ông quá bất ngờ chăng?

“Cái quái gì thế này? Thằng điên này là ai?”

Soonghoon bật dậy khỏi ghế và nói với giọng điệu khó chịu.

“Thưa cậu. Đó là phòng kho. Làm phiền cậu ra ngoài.”

“.…….”

Không hề có lời đáp hay phản ứng lại, mạch máu nổi trên trán Soonghoon. Ông muốn chắc là tên đó không tiểu ngay trong căn phòng nên ông mở cửa ra.

“Ah chết tiệt, cút khỏi đây đ.…”

Áo của Soonghoon bị nắm bởi một bàn tay và ông bị giật mạnh vào trong phòng.

Koo-dahng-tahng.

Bị chọi vào những thùng hàng, Soonghoon biết rằng có gì đó không ổn.

‘Hắn bị điên rồi. Cứu tôi với. Có người muốn giết tôiii.”

Soonghoon nhanh chóng bị bịt miệng, ông cố gắng định hình đối phương. Rồi ông bị kẻ đó dùng một tay nâng lên, cố vung vẩy đôi chân không chạm đất.

‘Cái, cái sức mạnh gì đây?’

Soonghon là một người to con nhưng đối phương lại mạnh hơn ông nhiều. Hơn nữa, ông là dạng độ ngu tỉ lệ thuận với độ to con.

Hweeek, Zzhuk!

Soonghoon bất ngờ bị đấm vào mặt nên ông không kịp nói gì. Tai ông ù đi. Hơn nữa, ông cũng chả nghĩ được gì khi ông bị đánh tới tấp vào mặt.

Hweeek, Zzhuk!

Bên mặt còn lại cũng bị đấm, Woo-soonghoon dần mất đi ý thức. Ông cảm nhận được vị đầm đậm trong miệng mình vì bên trong miệng ông bắt đầu bục máu ra rồi.

Hweeek, Zzhuk!

Soonghoon chợt tỉnh người khi bị đấm lần nữa vô mặt. Một nỗi sợ mà bản năng thấy được. Ông dùng hết sức mình để mở miệng ra.

“Cứ… cứu tôi với.”

Hweeek, Zzhuk!

Thay cho câu trả lời, một bàn tay lại vung về phía ông. Soonghoon cảm thấy tuyệt vọng vì đôi má tê tái của mình bị đấm lần nữa.

‘Hắn ta hoàn toàn mất trí rồi. Nếu không cẩn thận, mình sẽ chết mất.’

Chẳng phải ông ta có thấy trên TV? Bạo lực không phân biệt mục đích mục tiêu? Chẳng phải những vô tội bị đánh vô cớ sao? Hoặc có thể ai đó gửi người tới giết mình sao? Rồi ông nghĩ lại, đối phương tiến vào phòng kho nơi không có CCTV. Ông chắc chắn đây là một kế hoạch tấn công.

“Này. Lão kia.”

“Da. Dạ, thưa ngài!”

Lần đầu tiên, kẻ đó dùng lời nói thay vì nắm đấm. Soonghoon đáp lại ngay theo phản xạ.

Hweeeek, Kwadahng.

Người đó lần nữa chọi Soonghoon vào tường một cách thô bạo.

“ooh-ook.”

“Đứng dậy. Vểnh tai lên mà nghe.”

“V..vângg.”

Đã khá lâu kể từ khi ông rời ngũ nhưng bản năng sinh tồn ông đã gợi nhớ tất cả.

Nếu ông ho he tiếng nào, cảm giác như ông sẽ bị đập cho tới chết.

Đối phương đang tỏa ra một bầu không khí ngột ngạt. Tư thế hắn như một ông trùm Mafia vậy, kẻ có khoảng trăm tên dưới trướng mình.

“Tao ghét lũ chó dám đánh sau lưng mình và cả những thằng có ý định lừa tao nữa.”

“.……”

Bọn họ chưa hề gặp nhau thì sao ông có thể đánh sau lưng hắn được? Soonghoon quá sợ hãi để tỏ vẻ vô tội.

Woojin liếc ông.

“Mày không định nói gì với tao sao?”

“T, tôi xin lỗi.”

Ông rất muốn biết mình đã làm gì sai.

“Whew, được rồi. Hãy coi như đây ngày may mắn của mày.”

“.….”

“Nếu đây là tinh cầu Alphen, tao chắc chắn sẽ giết mày ngay lập tức.”

“.…….”

Soonghoon không hề biết sao hắn có thể nói ông rất may mắn trong tình huống như vậy.

“Hãy cảm tạ vì được sinh ra tại Hàn Quốc đi.”

“Vâng, thưa ngài! Hàn quốc vạn tuế!!.”

“Đừng làm quá!”

“Vâng.”

Cậu đang sống trong một đất nước có lẽ phải. Cậu phải theo luật pháp và đạo đức nơi này, nên cậu không thể vì giết người này mà vi phạm pháp luật được.

Woojin quyết định ngừng.

Cạch

Cậu ném cái điện thoại rớt ngay xuống chân Soonghoon.

“Mày bán tao cái điện thoại mới nhất này vào ngày hôm qua.”

“.……”

Ăn lone rồi.

Soonghoon cuối cùng cũng nhớ ra đây là ai. Người này giống như một tên nhà quê mới lên thành phố vậy và ông bán cho hắn một chiếc điện thoại trị giá ít hơn 10$ với giá tiền là 90$. Ông đã vui tới mức mà ông nhớ kĩ tên người đó là gì.

‘Tên cả tin ngày hôm qua là hắn sao?’

Làm sao một người có thể thay đổi tới vậy?

Cái thằng cả tin ngày hôm qua nay quay lại đây như một tử thần. Hơn nữa, có vẻ như hắn là Roused. Nếu ông biết người này là Roused, ông đã không dám thử cái trò lừa đảo vụng về đó rồi.

“Tao mua cái điện thoại mới…..”

“.……”

“Nhưng khi tao về nhà, tao được nói rằng đó là đời cũ rích rồi.”

“Nó, nó là…”

“Có lỗi kĩ thuật bên mày à?”

Đây là tình huống cực kỳ nghiêm trọng khi mạng ông như được treo trên sợi chỉ, nên ông suy nghĩ nhanh chóng. Woo-soongjin có 8 năm kinh nghiệm như một người bán hàng, tất nhiên, ông biết ý Woojin là gì.

“H, hẳn tôi đưa nhầm mẫu rồi rồi.”

“Tao biết mà.”

Chết tiệt. Mày đánh người chỉ vì một sai lầm sao?

“Đưa tao cái khác.”

“Mẫu, mẫu nào…”

“Sao tao biết được? Mày chọn cho tao đi.”

“.….”

“Đưa tao cái đắt nhất.”

“.……”

Woo-soonghoon suy nghĩ kĩ về nó. Nhưng ông không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ lấy cái Smartphone cuối cùng còn lại trong kho.

*

Woojin với vẻ mặt vui tươi đi ra khỏi cửa tiệm điện thoại.

“Hoo hoo. Thế giới hôm nay bỗng trở nên tươi đẹp hơn biết nhường nào.”

Nó chả cần tới một giây sau khi bản đồ mở ra. Thiết bị dò tìm đã tìm ra chỗ cậu cần tới, cùng lúc đó, nó cũng đưa cho cậu chỉ dẫn định hướng. Internet thật là lẹ và mọi thứ đều thỏa mãn cậu.

“Huh huh. Điện thoại đời mới thật là tuyệt.”

Woojin mở danh bạ ra.

[Mẹ] [Do-jaemin] [Jaemin thật] [4 Ngàn ] [Chủ tiệm điện thoại]

“Tên đó chuyển dữ liệu chuẩn đấy.”

Với người thời hiện này, danh bạ là thứ liên kết những người xung quanh của ai đó. Woojin cười hiểm khi nhìn vào dãy số điện thoại. Cậu nói với lão bán điện thoại rằng cậu sẽ quay lại. Cậu yêu cầu lão đó, Woo-soonghoon , nhập số điện thoại vào, rồi Woojin cảnh báo ông đừng có mà đổi số điện thoại.

Woojin gọi cho mẹ mình để biết địa chỉ nhà hàng mà mẹ cậu đang làm. Nó không xa nhà lắm. Woojin bước khá nhẹ nhàng khi về nhà.

‘Hoo hoo. Sau khi mình tiết kiệm thêm chút nữa, chúng ta sẽ đủ để chuyển nhà. Trước hết, mình nên khuyên mẹ nghỉ việc đã nhỉ?”

Woojin có chút khó chịu về chỗ mẹ mình làm nhưng đây vẫn là lần đầu cậu tới. Thế nên cậu mua một hộp quà rượu vang.

[Nhà hàng Soongmi]

“Mình nghĩ chỗ mẹ nói là đây hả?”

Woojin đã tìm thấy nhà hàng vào khoảng 4 giờ.

Mắc dù không phải giờ cao điểm, nhưng cái nhà hàng nhỏ đó vẫn đông kín nửa chỗ.

Rrring.

“Xin chào quý khách.”

Khi tiếng cửa mở được vang tới quầy, một cô gái trẻ theo phản xạ chào khách với ánh mắt vẫn đang dán lên màn hình điện thoại.

Pew pew. Pee-buh! Pew pew pew.

Soongmi vẫn đang chơi game dở chừng. Cô buồn bã kết thúc trận và đưa đầu mình lên nhìn.

“Anh đi mấy ng…”

Soongmi đang định lên tiếng theo phản xạ thì chợt mắt cô căng tròn ra.

Chàng trai kia có một cơ thể khỏe khoắn, đi kèm là một bờ vai rộng lớn hợp với dáng người cao ráo của mình. Cậu không quá đẹp trai nhưng ưa nhìn. Cậu mang theo một bầu không khí nặng nề. Cậu là hiện thân của vẻ đẹp của bóng tối với luồn hào quang hắc ám quanh mình.

Tuy nhiên, mặt chàng trai đó trông như…

“Oppa Woojin đó sao!?”

“Uh? Sao em lại ở đây, Soongmi?”

Woojin nhẩm lại tên nhà hàng, và cậu sớm hiểu ra ý nghĩa của nó.

“Mẹ anh làm ở tiệm của em?”

“Uh? Mẹ anh?”

“Anh đang nói về cô Lee-soogyung.”

“Cô đầu bếp?”

Đôi mắt ngạc nhiên của Soongmi trở nên tê lại. Cô đầu bếp chính là mẹ Woojin?

Còn nữa…

“Có chuyện gì với anh thế, oppa? Năm năm trước, chẳng phải…”

Woojin cười.

“Come back home.”(PS: Nói bằng tiếng Anh củ chuối theo kiểu Hàn.)

“Ah….”

Một tiếng thở dài phát ra từ miệng Soongmi.

Mối tình đầu của cô, người đã biến mất 5 năm trước, đã trở lại.