Chương 76: Hoàn Hảo

Bên trong một thông đạo đầy màu sắc, từng khe hở không gian mở ra, từ bên trong khe hở không gian từng đạo bóng đen phóng ra, người ra đầu tiên tất nhiên là Mạc Hiểu Nam, theo sau là hai thiếu niên cùng một nữ tử lạ mặt, tiếp đó còn không ngừng có người truyền tống đến, vài phút sau đó Lâm Phi Nhi cũng từ khe nứt không gian bên trong bước ra, theo sau là Vân Vũ Thanh Cung cùng Dương Hàn, một hồi lâu thì mới thấy Liễu Phi Phi.

"Hê nhô, Mạc tiểu huynh lâu rồi không gặp!!" Dương Hàn lúc này thấy Mạc Hiểu Nam bèn giơ tay lên hỏi thăm, hắn bay lại gần Mạc Hiểu Nam khoát tay lên vai thì thầm vào tai Mạc Hiểu Nam.

"Mạc tiểu huynh thực sự mãnh nha, mới có mấy năm mà đã có tu vi bực này rồi, thật khiến Dương mỗ khâm phục nha."

Nhưng bên trong hắn lén lút truyền âm cho Mạc Hiểu Nam.

"Mạc huynh bây giờ có rảnh không?"

Mạc Hiểu Nam cũng truyền âm lại, hắn cũng liếc xéo nhìn lại Dương Hàn: "Không rảnh, tên nhiều chuyện nhà ngươi lén lút truyền âm thế này, thì chuyện nhờ vả ắt hẳn không phải là chuyện tốt."

"Không thể nào! Mạc huynh sao lại nghĩ hướng tiêu cực như thế, nghĩ thông thoáng lên nào, chuyện này mười phần là chuyện tốt, không những thế còn có lợi cho cả hai ta, nếu như thành công thì có khi Mạc huynh ra ngoài còn có người chạy đến bảo vệ ấy chứ, đảm bảo không tốn một chút sức nào." Dương Hàn truyền âm một cách thành khẩn: "Không bằng giờ chúng ta giao kèo nhá, nếu chuyện này là chuyện xấu thì cứ tính hết lên đầu tại hạ, đảm bảo không để cho Mạc huynh thiệt thòi."

Mạc Hiểu Nam cũng cởi mở, hắn là người rộng lượng nên không tính toán so đo, thế là đồng ý với Dương Hàn, sau đó Mạc Hiểu Nam còn bị Dương Hàn đâm thấu tim đen.

Bên kia Liễu Phi Phi đi lại bên cạnh Lâm Phi Nhi chào hỏi nàng vài tiếng.

Nhưng Lâm Phi Nhi lại nheo mắt nhìn Mạc Hiểu Nam, dường như nhận ra sự bất thường gì đó.

Liễu Phi Phi thấy vậy cùng nghiêng đầu nhìn, nhưng một lát sau lại thấy nàng đưa tay lên che miệng, nàng thực sự cũng có hơi kinh ngạc, khoé mắt liếc về Lâm Phi Nhi đang đứng kế bên.

Vân Vũ đứng bên cạnh cũng thấy khó hiểu nhưng không hề nhìn ra thứ gì, chủ yếu là do Đạo cảnh của hắn thấp hơn Mạc Hiểu Nam, nếu như có thể cân bằng thì lúc này hắn cũng đã nhìn ra thứ gì đó.

Còn về chuyện kia thì do Mạc Hiểu Nam giấu quá sâu nên không hề có ai biết ngoài Tiêu Dao Tử. Mọi người nhìn vào cũng chỉ thấy hắn hết sức bình thường.

"Cửu phẩm Niệm lực, Vĩnh Hằng Chi Đạo." Lâm Phi Nhi thì thầm, nàng không ngờ rằng chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã đi đến một bước này, quả nhiên không ngoài dự tính của nàng.

Liễu Phi Phi đứng một bên thấp giọng hỏi: "Lâm tỷ, chuyện kia chuẩn bị thế nào rồi?."

"Đã xong rồi nên muội cứ yên tâm, lần này chúng ta sẽ một mẻ bắt gọn hết bọn chúng." Lâm Phi Nhi cũng thuận miệng trả lời, dường như trong tầm mắt nàng lúc này chỉ có Mạc Hiểu Nam, dù sao bây giờ cũng đang trong hình dạng thanh niên bảnh bao nhất, chiều cao tận một mét tám bảy.

Liễu Phi Phi thấy vậy lập tức phì má, nàng nhìn về phía Mạc Hiểu Nam bằng ánh mắt thù hận, sát khí không tự chủ bộc phát.

Dương Hàn cùng Mạc Hiểu Nam đang tâm sự mỏng bên kia đột nhiên cảm thấy gáy đột nhiên phát lạnh, thì hai người ngay lập tức quay lại, nhưng khi quay lại thì Liễu Phi Phi đã trở lại bình thường, nàng ôm lấy tay Lâm Phi Phi nũng niễu như mèo mướp nói.

"Lâm tỷ, muội hổng chịu đâu, tỷ suốt ngày cứ nghĩ đến tên đồ đằng tử đó, thì mụi tuyệt giao với tỷ đó."

Lâm Phi Nhi cũng chỉ lắc đầu cười khổ, liếc mắt nhìn nàng, mở miệng cười nói đùa một câu: "Muội bao lớn rồi hả, cứ hễ một chút là dỗi thì sau này ai dám làm đạo lữ của muội."

"Hổng có người muốn làm thì tỷ làm đạo lữ của mụi đi (✯ᴗ✯)." Liễu Phi Phi che miệng cười trêu Lâm Phi Nhi một câu.

"Muội…" Lâm Phi Nhi nghe xong thì phì cười không nói được gì.

"Thôi thôi, tỷ muội mình qua kia tâm sự mỏng một tí đi." Liễu Phi Phi vừa lấy lại thế chủ động thì ngay lập tức hành động lôi kéo người ngay.

Còn phía Mạc Hiểu Nam thì lúc này đã nói chuyện xong, hắn cũng chuẩn bị triệu hồi Tiên chu để vượt Không gian cho hải.

Nãy giờ đã hơn nửa tiếng rồi cho nên những người tới thì cũng đã tới đông đủ, nên hắn quyết định khởi hành ngay bây giờ, bởi vì việc di chuyển rất mất thời gian, cho nên khởi hành càng sớm càng tốt.

Hắn đưa tay lên không trung phát hoạ trận pháp lúc trước Tiêu Dao Tử dạy hắn, Dương Hàn đứng một bên thấy cũng trợn mắt ngoát mồm.

"Đến!!"

Ấn ký trên tay hắn bộc phát hoàn toàn, một cỗ trận pháp cũng từ đó bay ra, khi lên đủ độ cao thì đột ngột phình to, từ trong trận pháp một chiếc tiên chu từ từ hạ xuống, chiếc tiên chu lúc trước của Vân Vũ so với chiếc này thật đúng là hạt bí so với quả dưa.

Dương Hàn một bên ấn like, cảm thán vỗ vai Mạc Hiểu Nam: "Mạc huynh thật đúng là uy mãnh, đến phù văn tinh vi như vậy cũng có thể thi triển như không có gì, Dương mỗ thực sự cam bái hạ phong."

Mạc Hiểu Nam cũng lời đáp trả tên này, vì trên người hắn toàn là hố, nói chuyện không để ý thì sụp hố lúc nào không hay.

Khi tiên chu triệu hồi xong Mạc Hiểu Nam cũng phóng lên trên đó, bỏ lại Dương Hàn đang hụt hẫng.

Nhưng Dương Hàn cũng không có bất mãn gì, chỉ cười cho qua thì thầm: "Mạc huynh vẫn như trước đây điềm tĩnh ít nói, thật là khiến cho người ta phải hoài niệm nha."

Sau đó hắn nối tiếp Mạc Hiểu Nam đi lên tiên chu, mọi người cũng dần lên trên đó, đa số tu sĩ ở đây đều chưa bao giờ nhìn thấy tiên chu to như thế này, bởi vì tông môn cao cấp nhất cũng chỉ sở hữu tiên chu dài vài trăm mét, còn cái này thì đã vượt qua ngàn mét có khi còn hơn thế nữa, vật liệu cấu thành cũng nó bọn hắn cũng chưa thể nhìn ra được.

Mạc Hiểu Nam cũng hiện lên vẻ mệt mỏi, hắn khi nãy triệu hồi chiếc tiên chu này cũng đã tiêu hao mất hai phần ba linh lực, hắn cũng không ngờ đến tiêu hao lại lớn như thế.

Khi mọi người lên tiên chu đầy đủ, thì trận pháp tự động cũng được kích hoạt, tiên chu từ từ lướt đi trong thông đạo.

Tiên chu này có năm tầng mỗi tầng có năm mươi gian phòng chỉ riêng tầng năm là chỉ có một phòng những nơi còn lại chỉ là sân vườn cây cảnh, hòn non bộ thu nhỏ, phòng riêng hắn là đặt biệt nó nằm ở tầng này, bên trong phòng nội thất xa hoa không tưởng, có gian chính cùng mấy gian phụ dùng để luyện tập, tu luyện, chứa sách, nơi để đồ ăn, còn có cả phòng ngủ.

Nhưng khi hắn vừa dạo quanh một vòng thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, hắn không hiểu lúc này lại có ai đến, khi ra mở cửa thì thấy Dương Hàn, Lâm Phi Nhi, Liễu Phi Phi và Vân Vũ Thanh Cung đang đứng trước cửa.

Mạc Hiểu Nam vừa mở cửa ra Dương Hàn lập tức thò đầu vào trong, ai mắt sáng như đèn ô tô hô to một tiếng: "Oa oa, Mạc huynh đệ phòng ngươi thật là rộng nha, không như phòng chúng ta chật hẹp, tiện nghi còn không bằng một phần ba phòng của ngươi luôn."

Mạc Hiểu Nam ngay lập tức chỉnh đốn lại tinh thần, chìa tay mời mọi người vào trong: "Chư vị mời vào."

Hai người Lâm Phi Nhi cùng Liễu Phi Phi vẫn như trước dính với nhau, hai người cũng thi lễ với Mạc Hiểu Nam sau đó vào trong, Vân Vũ cũng gật đầu rồi chào Mạc Hiểu Nam một cái sau đó bước vào, dù sao luận bối phận hắn cũng cao hơn Mạc Hiểu Nam một bậc.

Mọi người vào trong liền cảm nhận được một tia thanh khí xộc vào mũi.

"Thật là dễ chịu! Đến nơi này tá túc quả nhiên là một quyết định cực kỳ sáng suốt." Dương Hàn nháy nháy mắt, khoác vai Mạc Hiểu Nam: "Mạc huynh ngươi có cần đệ đệ không?"

Mạc Hiểu Nam vẫn chỉ liếc mắt, mở miệng nói: "Tên giảo hoạt ngươi lại muốn đẩy ta vào hố sao? Tiếng đại ca này của tên giảo hoạt không dám nhận nặng vai lắm."

Mạc Hiểu Nam bẻ cổ một cái sải bước đến phòng ngủ, nhưng vừa bước vào bên trong phòng ngủ thì thấy Lâm Phi Nhi với Dao Lạc Tuyết ngồi trêu đùa với nhau rất vui vẻ, hắn cũng không muốn làm phiền nên khép cửa lại, đi ra ban công lấy ra một cái ghế tựa nằm lên đó, hai tay bỏ ra sau ót.

Vân Vũ Thanh Cung cũng từ trong phòng đi ra, hắn đứng ở ban công, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"Mạc tiểu đệ, mấy năm nay có vẻ đã gặp nhiều chuyện rắc rối nhỉ?"

Mạc Hiểu Nam vẫn còn tỉnh táo nên trả lời hắn: "Trong mấy năm gần đây đệ gặp không ít khó khăn, ban đầu bị vây khốn hôn mê mất hai năm nhưng cuối cùng cũng may mắn thoát khỏi, lần tiếp là độ kiếp bởi vì phát lực quá nhiều nên dẫn đến phản phệ, tốn mất mấy năm để nghỉ dưỡng, cũng may là có người chăm sóc nên mới có thể trở lại."

Tuy hắn nói không phải là chính xác hoàn toàn với đầy đủ dữ kiện, nhưng cũng có tám phần là thật.

Nói xong mấy lời này hắn đưa tay lên cổ xoa xoa tiêu ấn trên cổ mình, ánh mắt cũng trở nên nhu hoà, giọng nói cũng không còn cứng rắn lạnh lùng nữa.

Vân Vũ nghe vậy cũng nhíu mày, hắn không nghĩ rằng Mạc Hiểu Nam lại xảy ra nhiều biến cố lớn như vậy, nhưng dù sao nguy hiểm luôn đi đồng với tạo hoá.

"Vậy thân thể đệ không có việc gì chứ?"

"Đã khôi phục được chín thành, tuy còn có chút không thoải mái nhưng nói chung là không đáng ngại, còn huynh dạo này thế nào?."

"Cũng không có gì, dạo gần đây đang suy nghĩ về vấn đề tiếp theo nên làm gì."

Mạc Hiểu Nam nghe vậy cũng bật cười: "Huynh không cần lo lắng nhiều như thế, chuyến đi lần này ít nhất cũng cần ba tháng mới đến nơi, mà khi đến nơi Thánh Tích đại điển diễn ra thì chúng ta vẫn có thể suy nghĩ đối sách, dù sao đệ cũng không biết Thánh Tích đại điển là cái giống gì, nên cũng không cần phải nghĩ ngợi chi cho nặng đầu, kế hoạch tốt nhất có thể áp dụng vào lúc này vẫn là tùy cơ ứng biến, binh đến tướng chặn."

Vân Vũ nghe vậy cũng cười theo. Dương Hàn lúc này đột nhiên từ trong phòng đi ra, còn mang theo ba chai rượu, Mạc Hiểu Nam ngửi được mùi rượu thì lập tức bật người dậy, hắn nhìn sang Dương Hàn giơ tay ra.

Dương Hàn phối hợp ăn ý ném một bình rượu sang, không chờ bay đến tay Mạc Hiểu Nam đã lập tức nhảy lên bắt lấy, hắn rất thích uống rượu bởi vì lúc còn bé xíu bị một tên nghiện rượu trong làng xúi dục, thế là hắn thường xuyên bỏ tiền ra mua rượu uống, còn hay lấy trộm rượu của phụ thân, nhưng lần này cũng bị bắt, sau đó bị tẩn cho một trận nhừ tử.

"Vân Vũ huynh, có cần làm một chai không?" Dương Hàn đưa chai rượu trong tay ra.

Vân Vũ cũng không ngại nên tiếp lấy chai rượu trong tay hắn, nhưng Vân Vũ nào biết đây là Bách Đoạn nhưỡng, là một loại rượu có thể khiến người tu hành say khướt.

Mạc Hiểu Nam lúc này đã rót đầy một ly rượu, những giọt rượu quấn đục màu hổ phách, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khiến người ta khó nhịn được mà muốn uống một hơi, hắn nâng ly lên hớp một ngụm nhỏ.

"Rượu ngon!"

Hắn đây là thật lòng, bởi vì mùi vị thực sự rất mê người, rượu vừa chạm đến đầu lưỡi đã khiến cho người ta có cảm giác tê dại sau đó là mát lạnh, mùi vị đắng chát pha lẫn với một chút ngọt ngào làm cho hắn không thể cưỡng lại được, rượu có hương thơm như một đoá hoa u lan, thanh thanh dịu dịu làm cho hắn u mê từ những giọt đầu tiên, dư vị thật đúng là khó cưỡng.

Hắn mỗi lần chỉ hớp một ít, làm như vậy mới khiến hương rượu khó phai.

Dương Hàn không nghĩ đến chỉ một chút rượu mà lại khiến cho Mạc Hiểu Nam vui sướng như vậy rồi.

Vân Vũ bên kia cũng đã rót ra một chút, hắn tuy không thích rượu nhưng cũng không ghét rượu, nhưng nói chung chung là vẫn uống được, nhưng khi hắn uống một ngụm thì lập tức ho khan, vì rượu này đối với hắn có chút mạnh, đầu lưỡi đã bị rượu làm cho tê cứng, nhưng sau đó lại mát lạnh thoải mái.

Dương Hàn bước tới nhảy lên ban công sau đó đặt mông ngồi xuống, định khui nắp chai rượu thì bị Mạc Hiểu Nam chặn lại, giật mất, thay vào đó là hắn lấy chai của mình rót cho Dương Hàn, còn chai kia thì cất vào nhẫn trữ vật, Dương Hàn lập tức khiếp sợ.

"Không được lãng phí!"

Rót xong Mạc Hiểu Nam về lại chỗ cũ tiếp tục thưởng thức rượu ngon, còn Dương Hàn vẫn đang ngốc trệ với cảnh tượng vừa mới xảy ra, đúng là quá nhanh quá nguy hiểm.

Vân Vũ đứng bên cạnh cũng ngoác mồm, hắn không biết Mạc Hiểu Nam lại có thể yêu rượu đến như thế.

Lúc này, đầu của Mạc Hiểu Nam đã lâng lâng, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây sáo trúc, và đây cũng là món nhạc cụ duy nhất mà hắn biết chơi.

Bởi vì lúc trước nhà nghèo thì tiền đâu mà mua đàn, nên chỉ có thể vào rừng chặt trúc về tự làm, tự chơi đến bây giờ hắn cũng là một tay thiện nghệ trong lĩnh vực sáo trúc.

Vi~ vu~~

Không còn tỉnh táo nên hắn chỉ có thể dựa vào bản năng để chơi sáo trúc, tiếng sáo của hắn du dương thanh tao khó tả, phải nói là xuất thần nhập hoá, thanh điệu hầu như đều kết hợp với nhau tạo nên một bản âm trầm lắng, nhưng lại du dương cường điệu.

Vi~ Vu~

Người bên dưới mạn thuyền nghe được cũng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng vì bị ban công che khuất nên không hề thấy Mạc Hiểu Nam, nên chỉ có thể nghe thấy âm thanh du dương của tiếng sáo, mọi buồn phiền trong lòng cũng theo đó mà tan biến.

Có người nói nhỏ.

"Thật hay."

"Không biết người nào lại có thể thổi sáo đến cấp độ này, âm thanh thoát tục, thanh tao thấm đẫm hương vị thương cảm."

Tuy có người không am hiểu về sáo nhưng khi nghe thấy cũng phải khen không dứt.

Trong mắt Mạc Hiểu Nam bây giờ chỉ có hình ảnh của Dao Lạc Tuyết, bởi vì vậy nội tâm hắn hiện lên một mực nhớ thương, nên tiếng sáo càng ngày càng nặng nề, thương ý da diết, phải biết hắn xa nàng còn chưa đến một ngày.

Dương Hàn với Vân Vũ vừa mới thoát khỏi đả kích này thì ngay lập tức bị Mạc Hiểu Nam bế vào một đả kích khác, nước mắt nước mũi chảy đầy ra mặt.

Dương Hàn lấy tay lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Hu hu..Không ngờ âm luật lại có lực công phá lớn đến như vậy, ta đã cố nhịn rồi mà vẫn không được, Hu hu…"

Chỉ có Vân Vũ là vẫn còn nhịn được, nhưng cuối cùng vẫn gục ngã trước ngưỡng cửa của thành công, từng giọt nước mắt cũng từ từ lăn xuống, trước mắt hắn xuất hiện một chuỗi ngày bi thương lúc nhỏ, cảnh cha mẹ hắn từ từ già đi, tan biến trước mặt hắn, cảnh những người huynh đệ đồng môn thân thiết từng người gục xuống.

Phải qua hơn mấy phút tiếng sáo mang theo thương cảm mới kết thúc, người nào nghe được nó cũng khóc hết nước mắt.

Mạc Hiểu Nam lúc này đã buôn cây sáo trúc xuống, hắn khi này đã hoàn toàn không biết trời trăng mây gió gì nữa, hai mắt chỉ còn lại màu đen, thương cảm trong lòng cũng hoà nhập vào tiếng sáo phóng xuất ra ngoài, hắn từ từ chìm vào giấc ngủ miệng còn không ngừng nói nhỏ "Dao Dao chờ ta ×3,14".

Dương Hàn giơ tay ấn like cho người thanh niên làm hắn rơi lệ, sau đó mang theo khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi đi vào trong phòng, lấy khăn lau đi, Vân Vũ cũng không ngoại lệ.

Tiêu Dao Tử đang nằm trong thức hải Mạc Hiểu Nam gãi gãi mông, tai hắn từ lâu đã bịt kín nên không hề nghe bất cứ thứ gì, bởi vì lần trước Mạc Hiểu Nam còn cho hắn ăn cơm chó, nghe lời đường mật khi tên tiểu tử này âu yếm Dao Lạc Tuyết, làm cho hắn hoài nghi nhân sinh, nên bây giờ vẫn còn đeo nút tai cách âm, mang kính lọc hình ảnh Mạc Hiểu Nam với Dao Lạc Tuyết, còn một lý do nữa là tên tiểu tử này có quá nhiều tài lẻ, nhưng quan trọng là nó có tính đả kích rất mạnh đến nữ tử, nên việc đổ sớm hay đổ muộn chỉ còn là vấn đề về thời gian.

Mạc Hiểu Nam cưa cẩm Dao Lạc Tuyết cần bao nhiêu thời gian? Không đến bốn năm đã có thể làm cho nàng nguyện ý lăn giường với hắn, đây là thực lực gì? Loại sức mạnh gì mới có thể làm được như vậy.

"Tiểu tử này cũng thật là, xa nhau mới có mấy tiếng đã như vậy, nếu như mấy năm chắc hắn điên luôn mất." Tiêu Dao Tử cười ngâm.

Lúc đó bên trong phòng ngủ, Lâm Phi Nhi đang ngồi bên cạnh cửa sổ, hai mắt nàng lúc này đã phiếm hồng khi nghe tiếng sáo khi nãy, vì tính cách mạnh mẽ nên nàng vẫn nhịn không rơi lệ, còn Phi Phi lúc này đã ngủ đến chảy dãi nên không biết trời trăng mây gió gì.

-------------

Tiên thuyền cứ như vậy bay trong thông đạo không gian.

Tu sĩ trên Tiên Chu cũng dần thích ứng với hoàn cảnh ở đây, hằng ngày ra vào nói chuyện rất nhộn nhịp, có người còn tổ chức tỷ thí, bởi vì trên tiên chu có luôn phòng để luyện tâph thực chiến.

Có người ngồi trên ban công nghĩ ngợi gì đó, có người dứt khoát bế quan.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã gần hai tháng, lúc này Tiên chu cũng đã thoát khỏi thông đạo truyền tống, đang phiêu phù trên một vùng biển rộng lớn bao la nhìn không thấy điểm cuối.

Do Tiên chu đã được lập trình sẵn nên không ai có thể thay đổi lộ trình di chuyển.

Mạc Hiểu Nam cùng Dương Hàn lúc này đang khoanh chân ngồi trên thành tiên chu, trong tay còn cầm theo một cái cần câu, bên cạnh Mạc Hiểu Nam là Lâm Phi Nhi, nàng cũng tựa sát người vào vai hắn nhắm mắt hưởng thụ, tuy Mạc Hiểu Nam không phải loại người hoa tâm, nhưng ai gặp phải tình huống này thì cũng chỉ biết phó mặt cho số mệnh, dù sao hắn cũng là người hứa sẽ bảo vệ người ta suốt đời, nên làm một nam nhân có chí lớn đã hứa thì phải giữ lời.

Chỉ có Dương Hàn ngồi một bên sắc mặt hơi có chút khó chịu, hắn thấy chướng mắt cái cảnh suốt ngày bị đôi gian phu dâm phụ Mạc Hiểu Nam này nhét cẩu lương vào mồm, tuy không phải là lúc nào cũng thấy nhưng thân là một thẳng nam, một người yêu hòa bình ghét chiến tranh, nói không với cẩu lương, hắn nhịn không nổi lên tiếng cười cợt: "Mạc huynh, huynh thấy cô nương đằng kia thế nào?"

Mạc Hiểu Nam trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ừm, cũng không tệ, thân hình cũng được diện mạo không đến nỗi nào, chẳng lẽ Dương huynh muốn kết người ta làm đạo lữ sao? Vậy thì cũng không cần phải ta, bởi vì chỉ cần Dương huynh vừa mắt thì cứ tiến đến, đúng hông Phi Nhi"

Phốc!

Lâm Phi Nhi lúc này bật cười.

Dương Hàn nghe xong sắc mặt lập tức đen như đít nồi, cần câu trong tay cũng bị hắn bóp nát, vì hắn không ngờ Mạc Hiểu Nam lại phản đam gắt như vậy, một kích chí mạng.

Hắn buồn bực ném cần câu xuống dưới biển luôn, quay đầu nhảy xuống khỏi thành tàu đi về phía Liễu Phi Phi đang nằm tắm nắng, Mạc Hiểu Nam cũng hơi hồ nghi nhìn lại, thì hắn thấy Dương Hàn đang quỳ gối bên cạnh nàng mật báo thứ gì đó.

"Phi Phi quân sư cũng thấy rồi đấy, đôi gian phu dâm phụ kia tình cảm rất sâu, tuyệt chiêu của tại hạ không thể nào xoay chuyển cục diện được, nên xin mời quân sư xuất núi thảo phạt cẩu lương quân đoàn, lập uy cho liên minh FA."

Phốc!

Khục!

Lúc này Mạc Hiểu Nam cùng với Lâm Phi Nhi đồng loại phì cười.

Liễu Phi Phi hé mắt liết Dương Hàn sau đó nhàn nhạt nói: "Đúng là thành sự thì ít mà bại sự thì có thừa, tên phế vật nhà ngươi thật đúng là thất bại của tạo hoá, gỗ mục không thể khắc, ngươi muốn lấy yếu địch nhiều cũng phải lựa thời cơ, đừng cứ hở lúc nào cũng muốn đánh, muốn để đôi gian phu mỹ phụ này tách ra thì cần một kích chí mạng vào ngay đúng điểm yếu, nhưng điểm yếu đó vẫn chưa hiện ra nên cần phải chờ đợi chờ đợi."

Dương Hàn chắp tay khâm phục trả lời: "Quả không hổ là quân sư, lời nói thật chí lý."

Phi Phi lật người sang một bên không thèm để ý đến tên não lợn này nữa, nhưng thực ra trong lòng nàng cũng đang tức tối mà không thể nói ra, nàng nãy giờ chứng kiến cảnh tay trong tay, vai kề vai, ôm ôm ấp ấp, lời thơm tiếng mật của hai người bọn hắn lọt vào tai nàng, khiên cho lửa giận càng bùng cháy hơn, trị số hận thù đối với Mạc Hiểu Nam cũng tăng lên theo cấp số nhân.

Lúc này hai người cũng đang thì thầm gì đó, bởi vì Mạc Hiểu Nam trong bóng tối kích hoạt trận pháp cách âm nên liên minh bên kia không nghe thấy gì cả.

Mạc Hiểu Nam nắm lấy tay nàng, hai mắt nháy nháy nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết của Lâm Phi Nhi: "Nàng thấy thế nào?"

Lâm Phi Nhi cũng trầm ngâm một hồi sau đó nhẹ nhàng nói: "Hai người bọn họ cũng không có ý gì đâu, chỉ là do ế ẩm quá lâu nên mới hình thành tính cách như vậy."

"Không ý ta hỏi là hai bọn họ cũng khá hợp ý nhau, tại sao không tiến thêm một bước nữa ấy."

Nàng nghe hắn nói như vậy, lông mày cũng giãn ra cười nhẹ, chớp chớp mắt với hắn: "Huynh nghĩ một khúc gỗ với một chiếc lá có thể tạc thành một bức tượng hoàn mỹ sao?"

Hắn lắc lắc đầu.

"Muội sống với bọn hắn lâu nên cũng hiểu, Phi Phi là một cô bé hết sức ương bướng tính cách táo bạo cứng nhắc, còn tiểu tử Dương Hàn kia thì mềm dẻo hơn, nhưng mưu mô xảo quyệt tiểu kỹ nhiều vô số, luôn dùng tiểu kỹ để khiến cho người ta nhập hố, thuận tiện thay hắn giải quyết phiền phức, nên Phi Phi rất ghét."

"Nhưng muội thấy đây cũng là lần đầu tiên hắn ăn thiệt thòi trên tay người khác đó."

Mạc Hiểu Nam nghe xong cũng thấy hơi buồn bực, chẳng nhẽ chuyện lúc trước giao kèo với tên này cũng là một cái hố, nếu như vậy thì nguy to, nếu như không có phòng bị thì chắc hẳn sẽ ăn quả thiệt lớn.

Đang nói chuyện thì cần câu đột nhiên động đậy, chẳng mấy chốc đã bị kéo thành hình vòng cung, Mạc Hiểu Nam cũng hơi kinh ngạc, bởi vì hắn ngồi đây thả cần cũng chỉ là đang kiếm thứ gì đó để thư giãn, nhưng không ngờ lại có thể câu trúng thứ gì đó.

Hắn dùng sức kéo lên, không ngừng truyền linh khí vào trong cần câu để dây câu không bị đứt, hắn hạ thấp cần câu sau đó giật mạnh lên.

Ầm!

Một thứ màu đen lập tức bị kéo lên khỏi mặt nước, lượn một vòng sau đó rớt xuống mạn thuyền.

Mấy người khác nhìn thấy cũng nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy trên mạn tàu là một con kình ngư dài ba mét, toàn thân đều được bao bọc bởi lớp vảy màu vàng sáng bóng đang giãy đành đạch.

Mạc Hiểu Nam xoay người nhảy xuống mạn tàu, sau đó đưa tay tiếp Lâm Phi Nhi, nàng đặt tay lên trên tay hắn rồi nhẹ nhàng đáp xuống mạn tàu.

Hai người sánh vai đi đến bên cạnh con Kình ngư kia.

Hắn không biết tên con kình ngư này là gì, cũng không biết nó có ăn được hay không.

Lâm Phi Nhi đi lại gần nhìn sơ qua thì cũng đoán được đây là loại cá nào.

"Đây là Yên Chi Ngư, một loài kình ngư thường sống ở các vùng biển lạnh giá, thường xuyên đánh lật thuyền của ngư dân biển, nên hay được liệt vào danh sách nhiệm vụ cấp thấp trong tông môn, thực lực cũng ở tầm luyện khí viên mãn."

"Thịt có thể ăn được, vì là kình ngư được thiên địa dưỡng dục, cho nên thịt của nó rất tốt cho những người bị thương hay vừa mới độ kiếp, vừa hay huynh cũng đang có nội thương trong người ăn vào cũng sẽ tốt hơn."

Mạc Hiểu Nam nghe vậy cũng trợn mắt, hắn không ngờ tiện tay cũng có thể câu lên báu vật.

"Tuy nhiên do loài cá này không chịu được nóng cho nên khi nấu lên thịt sẽ bị biến chất, dược tính sẽ biến mất thay vào đó là độc tính, cho nên nó chỉ có thể ăn sống."

"Ăn sống???" Hắn hơi nghi ngờ nên hỏi.

Nàng cũng gật đầu.

Hắn cũng hoài nghi nhân sinh luôn, đây là lần đầu tiên hắn gặp loại cá kỳ lạ như thế.

"Chỉ cần cắt lát ra là được, thịt cũng không tanh cho nên rất dễ ăn."

Hắn nghe vậy cũng đành thở ra một hơi, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây đao, bởi vì hắn thấy vảy con cá này rất dày nên dao bình thường chắc không thể làm được gì.

Hắn bế con cá lên khỏi sàn tàu, đặt lên cái bàn lớn mà Dương Hàn vừa lấy ra.

Thủ pháp dùng dao của hắn cũng rất điêu luyện, cho nên nếu áp dụng vào bảo đao chắc cũng không sao, hắn lấy tay che mắt nó lại một đao chọc xuyên qua đầu đến khi nó chết mới rút ra, kỳ diệu là trên lưỡi đao hay đầu cá đề không có bất cứ chút máu nào, nhưng hắn cũng chả quan tâm dù gì cũng là loài cá ăn sống, thì còn cái vẹo gì để mà nghi vấn nữa, hắn huy động lưỡi đao từ từ xuyên qua lớp vảy cá, ép dọc theo bề mặt dưới của lớp vảy kéo một cái nhẹ, một miếng vảy cá đã được lọc ra mà không dính bất cứ chút thịt nào, cứ tiếp tục như thế cho đến khi không còn chút vảy nào.

Sau đó chặt đầu và đuôi con cá ra, một tay nắm lấy hết các cơ quan nội tạng bên trong người Yên Chi Ngư ra để vào một cái thùng, nhưng làm đến bước này hắn chỉ thấy đúng một chút máu.

Đây không phải là điều làm hắn bất ngờ nhất, vì cái làm hắn bất ngờ là thịt của Yên Chi Ngư khi lóc ra khỏi xương sống có màu hồng pha một chút đỏ, thịt rất mịn còn tản ra hương thơm nhàn nhạt.

Hắn không ngừng lại mà tiếp tục lóc mấy miếng còn lại, rồi bỏ sang một bên, từ từ cắt thịt ra từng khối nhỏ sau đó mới cắt lát mỏng chừng một phân, chiều dài chiều rộng tầm bốn đến năm phân, nguyên một con Yên Chi Ngư dài hơn ba mét cũng đủ cho cả trăm người ăn, vừa hay lại đủ số cho những người trên tiên chu.

Hắn chỉ lấy ba phần cho hắn cùng với Lâm Phi Nhi, còn lại để cho người trên tiên thuyền tự phân.

Dương Hàn cùng Liễu Phi Nhi tranh dành mỗi người hai phần, bởi nhìn món này có vẻ rất ngon.

Trước khi ăn Mạc Hiểu Nam còn lấy thùng nội tạng của Yên Chi Ngư cùng đầu và xương của nó đốt thành tro bụi, sau đó rải xuống biển cả rộng mênh mông.

Sau đó hắn dắt tay Lâm Phi Nhi đi lên trên phòng, phía sau là ba đĩa cá đang trôi lơ lửng.

Hai người đi đến bên cạnh chiếc bàn ngoài ban công bắt đầu thưởng thức, tuy thịt cá mềm và ngọt nhưng hắn vẫn thấy thiếu một ít gì đó, bèn lấy thêm một ít nước tương mà năm trước hắn đã ủ, thịt cá quyện với nước tương tạo ra một cổ mỹ vị khó tưởng.

Mạc Hiểu Nam cùng Lâm Phi Tuyết vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, tình cảm cũng vì thế mà tăng lên.

Còn ở một góc nào đó, có hai bóng đen đang nhai ngấu nghiến thức ăn trong miệng, một bên chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó.

"Không thể tin được là hắn còn biết nấu ăn, thật đúng là thất sách, lần này Lâm tỷ thực sự đi quá xa rồi."

Dương Hàn đứng bên cạnh nhấm nháp từng miếng cá thơm ngon ngọt vị, trên tay hắn không biết từ lúc nào đã có thêm một chén nước tương.

"Quân sư không cần phải buồn như vậy, trận chiến bây giờ còn chưa có kết thúc, chúng ta vẫn còn cơ hội để xô đẩy con thuyền chở cẩu lương này."

"Xô cái con mắt ngươi, đúng là tên não heo, ngươi không biết muốn chinh phục một cô gái trước tiên phải chinh phục được bao tử trước sao? Có thế mà cũng không biết, đúng là sống chật đất tốn oxi."

Dương Hàn cau mày đưa tay xoa xoa cằm, hắn đột nhiên gật đầu tán thành, đúng là hắn không biết vụ này thật.

"Lâm tỷ ơi, tỷ đừng bỏ muội đi theo tên đó chứ, tỷ đi rồi thì ai ngủ với muội đây."

"Vậy để ta ngủ thế cũng được!" Dương Hàn cười đùa nói.

Thứ hắn nhận lại chỉ là âm thanh khinh bỉ đến cùng cực, thứ âm thanh mà đến súc vật nghe cũng thấy tự ti.

"Ghê tởm!"

Nói xong Liễu Phi Phi quay người rời đi.

Để lại Dương Hàn đứng đó một mình với hai đĩa cá cắt lát.

Bỗng chốc có Vân Vũ đi qua, thấy Dương Hàn đứng thất thần một mình, hắn cũng lại gần đưa tay xửa đánh động cho hắn tỉnh, thì nghe Dương Hàn phun ra một câu: "Nữ tử đúng quả thật là một giống loài khó hiểu, sáng nắng chiều mưa buổi trưa nổi bão."

Hắn quay đầu rời đi bỏ lại một mình Vân Vũ ngơ ngác không biết chuyện gì.

Sau khi ăn xong hai người lại ngồi tựa bên nhau ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống, bên cạnh cũng đột nhiên xuất hiện thêm hai cái bóng đèn, luôn chọc cười phá rối, nhưng cuối cùng không có tác dụng mà lại hỗ trợ cho hai người bọn hắn xích lại gần nhau hơn.

Làm cho Liễu Phi Phi tức học máu, xuýt chút nữa xỉu tại chỗ.