Chương 71: Thoáng qua

Mấy tiếng sau.

Hắn đã đi vào vùng trong cùng của Thiên Kiều Sơn mạch, đúng như lời nói của đám tu sĩ kia, yêu thú dọc đường dường như đã bị tuyệt diệt, nhưng cấm chế vẫn còn rất nhiều nên một số nơi vẫn có vết tích yêu thú cư trú, đa số đều là yêu thú có tu vi cao thâm nên không có một ai dám bén mảng đến gần, đến đám tu sĩ Đăng Thiên cảnh cũng phải kiêng nể ba phần, thì biết mấy con yêu thú này mạnh đến nhường nào.

Lúc này vào được tầng trong cùng của Thiên Kiều Sơn Mạch, thì quang cảnh ở đây không khác gì một khu di tích cổ, công trình kiến trúc đổ nát dây leo cây cối ngổn ngang do chiến đấu gây ra, có nhiều nơi còn vương lại vết máu tươi, thi cốt thì không cần phải nói cũng biết vương vãi khắp nơi, yêu thú tầng trong này cấp bậc đều ở Độ Kiếp hay Đại Thừa cảnh, thậm chí có con còn đạt đến Đăng Thiên Cảnh, vì thế cho nên rất nhiều người không dám đặt chân vào nơi này.

Đại thừa, Đăng Thiên là cấp bậc gì? Là tầng đỉnh của Thánh tích này, tuy bây giờ là vậy, nhưng nếu quay về trước khi trận đại chiến kia diễn ra, nơi này Đại Thừa hay Đăng Thiên ắt hẳn cũng chỉ là sâu kiến không hơn không kém.

Nhưng khi hắn tiến sâu hơn vào bên trong thì chợt nhận ra chỗ này khác hẳn với nơi vừa nãy hắn đi qua, nơi này không có dấu vết chiến đấu, nên vẫn còn giữ được nét hoang sơ của một mảnh di tích thường có, hắn lập tức đi lại bên một bức tường đổ nát, đưa tay vén vài sợi dây leo bám trên vách ra một bên, tay còn lại phủi mảnh bụi bám trên bức tường đi.

Bức tường lập tức lộ ra ba chữ "Thánh Tịch Trì"

Nhìn thấy ba chữ này thì mắt mũi hắn ngay lập tức sáng lên.

"Thánh Tịch Trì" này ở trong bảo điển cũng có ghi, nó là một cái ao được tạo ra từ Thiên Cốt Linh Tỷ ở Thiên Sơn, do chưởng môn Thiên Kiều Môn mang về, tác dụng rất lớn như tẩy kinh phạt tủy nâng cao tư chất, bài trừ tạp chất trong cơ thể, nước của Thánh Tịch Trì này còn có công hiệu dưỡng da nâng cao trăm năm tuổi thọ cho những ai uống.

Nhưng từ khi đại chiến xảy ra thì không biết Thánh Tịch Trì này đã đi đâu, nó biến mất một cách không hề hay biết, nên chỉ được ghi trong bảo điển là Thiên Kiều Môn từng sở hữu.

"Tiểu tử ngươi là người phương nào, sao lại dám bước chân vào lãnh địa của bổn quân." Lúc này một âm thanh lười biếng chợt truyền đến làm cho Mạc Hiểu Nam giật thót cả người.

Hắn quay đầu ra thì thấy một con Cọp màu trắng ba mắt đang nằm phía sau hắn, trên lưng nó còn có một đôi cánh màu đen, không gian lúc này bỗng chốc đình trệ lại, hơi thở của hắn cũng bất chợt trở nên gấp gáp hơn, hắn nãy giờ không hề cảm nhận được bất cứ thứ gì.

"Vãn bối là tu sĩ nhân tộc, đến Thiên Kiều Sơn Mạch rèn luyện, nếu như có mạo phạm mong tiền bối rộng lượng tha thứ." Mạc Hiểu Nam thành thành thật thật trả lời, bởi vì hắn biết mình đang đối mặt với yêu thú cấp bậc rất cao, bởi vì hắn không nhìn ra cảnh giới của đối phương, nhưng cũng có thể phán đoán được con yêu thú này ít nhất cũng là Đại Thừa đỉnh phong, vì uy áp này gần như trùng khớp với lão giả ở trong sàn đấu giá lúc trước.

Con cọp trắng kia vẫn không động đậy nằm ì một chỗ, hai mắt vẫn như cũ đóng chặt, nhưng nó không hề mở miệng thì cũng có tiếng nói truyền đến trong đầu hắn.

"Đúng là rất lễ phép, đây là quần đầu tiên bản quân thấy được một nhân tộc tu sĩ tôn kính yêu thú như vậy."

Nghe vậy, Mạc Hiểu Nam cũng thở ra một hơi, bởi vì hắn nhận ra con yêu thú trước mắt này không hề có sát khí, vậy nên nó không có ý định ra tay với hắn.

"Ta cảm nhận đạo cơ của ngươi hết sức tinh thuần không hề bị trói buộc, nên ắt hẳn ngươi không phải là người ở nơi này."

Mạc Hiểu Nam vẫn giữ thái độ kính trọng đối phương, nhưng nội tâm lúc này lập tức nhói lên một cái, hắn không ngờ đối phương không cần nhìn thì cũng biết được hắn không phải là người ở nơi này.

"Đúng vậy thưa tiền bối."

"Không tồi, mấy năm gần đây có rất ít người từ bên ngoài vào được trong Thánh tích này, nhưng còn ở tầm tuổi của ngươi mà tu vi đã đạt đến cấp bậc như thế này thì quả là hiếm có, vậy nên ngươi có muốn làm một cuộc giao dịch với bổn quân không."

"Giao dịch??" Mạc Hiểu Nam khó hiểu, hắn nào biết yêu thú cấp bậc như thế này lại muốn giao dịch với hắn.

"Đúng vậy."

Nó lần này muốn nhờ Mạc Hiểu Nam để thoát ra khỏi Thánh Tích này, không phải bởi vì nó chán ghét nơi này mà là vì báo thù, mấy ngàn năm về trước vì một lý do hết sức vô lý nên mới bị bắt giam vào đây, trong vạn năm này nó phải nằm gai nếm mật, ngày ngày uống nước sương sớm để sống, trải qua mấy ngàn năm sống trong một môi trường đậm chất ăn chay trường nên hung tính của nó từ lâu đã biến mất, nhưng không hiểu sao vẫn không được thả ra ngoài, không những không được thả mà còn có người đến quấy rối cuộc sống, muốn thu nó làm tọa kỵ, nhưng vì tôn nghiêm của một thần thú có huyết mạch thượng cổ nên nó đã từ chối, sau đó còn ra tay chống cự nên bị bỏ lại ở nơi này, đến bây giờ đã quá hạn gần bảy trăm năm vẫn chưa được thả ra.

Hôm nay lại có thể gặp được một tu sĩ nhân loại tham luyện Thánh Tích, thì ngu gì không nương nhờ để thoát ra, tuy tôn nghiêm trong lòng có một chút chống cự đắng chát, nhưng vì tự do thì nó không còn cách nào.

Ở trong Thánh Tích này tu vi cao nhất mà tu sĩ hay yêu thú đạt được cũng chỉ là Đăng Thiên cảnh, mà Đăng Thiên cảnh tuổi thọ chỉ khoảng ba đến bốn vạn năm, cảnh giới thật của nó cao hơn Đăng Thiên rất nhiều, nhưng vì bị nhốt vào đây nên thực lực chỉ giới hạn ở Đăng Thiên, nếu gặp đám tu sĩ cai quản thánh tích thì lực bất tòng tâm, nhất là tên ma quỷ Tửu Tứ kia.

------

Hắc xì!

Tứ huynh bí ẩn đột nhiên nhảy mũi, hắn lấy tay xoa xoa mũi của mình, trong lòng đột nhiên này lên một suy nghĩ: "Ai lại dám mắng Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ ta… Ừm, có lẽ lại là đám ghen ăn tức ở với bản thiếu đây mà."

Hắn lúc này đang ở trong một gian phòng đầy kinh văn, thanh khí ngập tràng cả gian phòng rộng bao la, thoáng nghe còn có đại đạo chi âm lẩn quẩn, mà trước mặt hắn là tám chồng sách cao mấy trượng, nhưng ở nơi này không những chỉ có một mình hắn mà còn có nhiều người khác, đa số đều là do vi phạm sai lầm gì đó mới được đưa vào đây, đối với đám gia hoả ăn chơi quen thói ghét học hành thì nơi này chẳng khác gì địa ngục, Tứ huynh bí ẩn đã cũng vào đây được hai tuần sau khi bố trí xong Thánh Tích, hắn bây giờ phải sống trong này gần một ngàn năm, một ngàn năm đó phải sám hối về việc mình đã làm.

"Aiii aii, chán quá chán quá, tất cả đều là do tên trưởng lão kia gây ra, nếu không xảy ra thì bây giờ Phích Lịch Thủ ta đã đi thăm Tiểu Bạch rồi, Tiểu Bạch ngươi có nhớ ta không, ngươi có nhớ chủ nhân anh tuấn tiêu sái, phong thái vô song, phong lưu phóng khoáng lòng mang đại nghĩa như ta không?" Tứ huynh bí ẩn lúc này vơ quẩy bút mực trên tay, rất nhiều loại than phiền oán trách tuôn ra, hắn vào đây mới có hai tuần nhưng đã chán muốn chảy nước, thế mà còn phải sống trong này gần một ngàn năm, nhưng hên là trong này nội thất đầy đủ, có động phủ bế quan, đối với tu tiên giả như hắn mà nói ngàn năm bất quá cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn, bế quan hai ba lần là hết một ngàn năm.

Nhưng trong này cứ mỗi vài tháng lại tập hợp giáo dục, thuyết trình một lần vậy nên việc bế trường quan là bất khả thi.

Hắn bây giờ đã muốn đi chơi lắm rồi, ngồi đọc ba cái sách nhảm ruồi này đúng thật là không phù hợp với hắn một chút xíu nào cả.

Lúc hắn đang chán nản thì bên ngoài có một nam thanh niên đi vào, trên cổ còn đeo tai nghe miệng ngậm một cây kẹo mút, lắc tay đồng hồ rolex, tai đeo khuyên, mặc quần đùi thể thao áo ba lỗ trông rất xì tai, không chỉ có vây trên bắp tay còn xăm năm chữ Hận Đời Không Đối Thủ: "Hello comrade! Why are you here?"

Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống, hậm hực nói: "Nói tiếng người!"

--------------

Trong lúc này Mạc Hiểu Nam cùng với Cọp trắng lúc nãy đã hoàn thành giao dịch, điều kiện của nó cũng rất đơn giản, đó là chỉ cần Mạc Hiểu Nam mang nó ra ngoài thì sẽ được chọn ba món bảo bối trong ngân khố của nó, ngoài ra trong thời gian đó nó cũng sẽ trở thành bảo tiêu bảo vệ cho Mạc Hiểu Nam, dù sao tu vi Mã Hiểu Nam vẫn còn rất yếu, nhỡ đâu nửa đường treo game thì ai đưa nó ra ngoài bây giờ.

Vì vậy nó liền trở thành tọa kỵ tạm thời cho Mạc Hiểu Nam, cả hai bên đều lập thêm một khế ước để đảm bảo an toàn cho cả hai, nếu một người trong cả hai vi phạm thì sẽ ngay lập tức bị tâm ma quấn thân, kiếp hoả ngay lập tức hạ xuống, thiêu đến khi nào thân tử đạo tiêu thì thôi.

Vì điều luật rất hà khắc, nên mới có thể tạo dựng được niềm tin.

"Lên đi, bản quân dẫn ngươi đi lấy đồ!" Cọp trắng lúc này mới chính thức cử động, nãy giờ nó hoàn thành tất cả mọi thứ chỉ bằng Niệm lực hết sức đơn giản.

Mạc Hiểu Nam cũng nghe lời nhảy lên trên người nó, Cọp trắng ngay lập tức vỗ cánh một cái, gió từ cú vỗ cánh đó xé toạc mặt đất, thân hình cao lớn của nó hóa thành một tia sáng phóng thẳng về phía xa, Mạc Hiểu Nam ngồi trên lưng run cầm cập, bởi vì chứng sợ tốc độ cùng độ cao lần trước lại tái phát.

Theo bản năng hai tay nắm chặt lấy bộ lông mềm mại, cả người ép chặt vào lưng để không bị văng ra phía sau.

Nhưng chưa đến hai mươi phút thì tốc độ phi hành đã giảm xuống.

Cọp trắng lúc này đã hạ xuống một gốc một cái cây rất to, thân cây gần hai trăm mét, chiều cao tối thiểu cũng phải bốn ngàn mét, xuyên thủng cả bầu trời, một cái rễ cây cũng đã to bằng một tòa nhà, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một cái cây to đến như vậy, trên thân cây còn phát ra thứ ánh sáng làm người ta cảm thấy dễ chịu, nồng độ linh khí ở đây còn nồng đậm đến mức đáng kinh ngạc, nếu như nói chỗ khi nãy đã là nồng đậm thì chỗ này phải gấp ba gấp bốn lần.

Nếu như ở nơi này bế quan thì phải nói là làm chơi ăn thật.

"Tiểu tử ngươi còn chưa chịu xuống sao? muốn ở trên lưng bổn quân bao lâu nữa mới chịu đây."

Mạc Hiểu Nam lập tức hoàn hồn, ho khan mấy tiếng, mặt mo cũng đỏ ửng, hắn từ trên lưng cọp trắng nhảy xuống, bởi vì hình thể khá lớn nên khi Mạc Hiểu Nam đứng bên cạnh chỉ cao khoảng một phần mười chiều cao Cọp Trắng mà thôi, cơ thể nó lúc này đột nhiên sáng lên, từ một con Cọp cao gần mười mấy mét ngay lập tức hoá thành một nữ tử trắng trẻo diễm lệ, còn mặc trên mình một bộ áo lông thú màu trắng, trên tai đeo một chiếc hoa tai có đính một viên hồng ngọc lấp lánh, trên đầu còn có hai cái tai thú run run.

Mạc Hiểu Nam trông thấy lập tức trợn mắt há mồm, hắn không ngờ con cọp uy mãnh khi nãy lại là nữ tử, mà nữ tử thì tại sao tự xưng mình là bổn quân?

"Không cần phải thắc mắc chuyện đó, bổn quân chỉ là danh xưng thuận miệng mà thôi, nên cũng không cần để ý nhiều làm gì, bổn quân với tiểu tử ngươi bây giờ đang là đối tượng hợp tác, nên cũng bình đẳng không cần sợ hãi."

"Bổn quân tên Dao Lạc Tuyết còn tiểu tử ngươi tên gì?"

Mạc Hiểu Nam ho nhẹ một cái, bởi vì hình dạng này của nàng làm cho Mạc Hiểu Nam rung động một phen, bởi vì nàng hoá thân đúng chuẩn gu của hắn.

"Vãn bối Mạc Hiểu Nam mong tiền bối hết sức giúp đỡ."

"Mạc Hiểu Nam? Tên nghe lạ tai quá nhở, họ Mạc dường như cũng có nghe qua ở đâu đó rồi thì phải." Nữ tử này lấy tay vén tóc mai lên, miệng thì thầm, nhưng bởi vì không thể nhớ ra cho nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều.

"Thôi đi vào bên trong lại nói tiếp!" Dao Lạc Tuyết vẫy vẫy tay với hắn, nàng cũng từ từ đi về phía trước, nhưng đi được bảy tám mươi mét thì chân nàng lại nhích cao hơn bước trước khoảng mươi lăm centimet, một bậc thang thủy tinh chợt hiện ra, bầu trời lúc này không còn yên ắng nữa mà có ngàn vạn quần tinh xuất hiện.

Kết tiếp bâch thang đó là hơn mấy ngàn bậc khác hiện ra, cầu thang dường như xuyên qua cả trời mây hướng đến đỉnh ngọn cây, thang này hầu như bao quanh cây đại thụ siêu to khổng lồ này.

"Tiền bối, cây này là cây gì vậy?" Mạc Hiểu Nam không hề biết gì về loại cây này cả.

Trong bảo điển cũng không hề có nhắc đến.

"Đây là Hoàng Kim Thánh Thụ, một trong những loại cây có sức sống mãnh liệt nhất tiện giới, bình thường có thể cao đến vạn mét, cực hạn là hai vạn ba ngàn mét."

"Hai vạn ba ngàn mét!!" Khiếp sợ khiếp sợ.

"Loại cây được xếp vào loại cao và to nhất tiên giới, là cây mà Tiên tộc thường cư ngụ, nhưng do niên kỷ của cây này còn nhỏ cho nên chỉ phát triển đến như vậy."

Hắn hít vào một hơi thật sâu, hai vạn mét là định nghĩa như thế nào? Cây bình thường có thể cao vài trăm mét đã là không thể tưởng tượng được rồi, ở trong rừng ngoài Linh Tương Thôn cũng có một cây giống như này, nhưng nó nhỏ hơn rất rất nhiều, chiều cao chỉ có một trăm hai bảy mét.

"Cây này cần bao nhiêu thời gian để phát triển đến cực hạn của nó vậy Tiền Bối?"

"Cái đó thì bản quân cũng không biết, nhưng cũng có thể suy đoán, chắc hẳn cần khoảng mấy chục vạn năm cũng nên."

Mạc Hiểu Nam nghe xong cũng choáng váng, một cái cây mà cần phải tốn mấy chục vạn năm để phát triển lên hình thái to lớn nhất.

Nếu như vậy thì cái cây ở vùng ngoại ô Linh Tương Thôn, chắc chỉ được trồng khoảng mười mấy hai mươi năm trước khi hắn chuyển đến.

Điều làm cho hắn bất ngờ là nơi hắn ở lại có một loại cây hiếm gặp trong Tu Tiên Giới, nếu như lần sau có trở lại thì cũng đến xem một lần thử coi sao, hắn không biết thư tịch lúc trước có còn ở đó hay không, vì khi phụ thân hắn còn tại thế thường hay mua sách về cho hắn đọc, nhưng cuối cùng lại bị hắn hại chết, nếu như không phải lúc đó hắn cố chấp thì chuyện đó đã không xảy ra.

“Cha người chưa chết phải không, chưa chết phải không!!”

“Người đã hứa với con sẽ cùng nhau trở thành tiên nhân cao cao tại thượng cơ mà!!”

“Hứa một ngày nào đó sẽ cùng con đi tìm mẹ cơ mà.”

“Tại sao! tại sao?…Tại sao!!!”

Nghĩ đến chuyện này thì hốc mắt hắn đột nhiên đỏ lên, nước mắt không tự chủ rơi xuống, bước chân cũng từ từ chậm lại, hắn quay đầu nhìn về chân trời xa xa nghẹn ngào.

Cuộc đời hắn có một có hai sai lầm lớn nhất, một là không thể cứu được phụ thân, hai là không thể báo hiếu.

Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là sống thật tốt để không phụ lòng phụ thân, tiếp là đi tìm mẫu thân.

Phụ thân hắn từng nói với hắn mẫu thân là một tiên nữ, nhưng khi còn nhỏ hắn không tin bây giờ tin cũng không thể làm được gì, bởi vì tiên giới bao la rộng lớn muốn vàng, giờ đi tìm mấu thân trong biển người thì chả khác gì mò kim đáy biển.

Hắn lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, tiếp bước theo sau Dao Lạc Tuyết, nàng đi phía trước nghe được động tĩnh phía sau, nhưng cũng không quá quan tâm cho lắm, bởi vì suy cho cùng thì chuyện người khác thì nàng đâu có tư cách gì để xen vào, huống chi hai người còn ký xuống một khế ước.

Và bầu không khí kỳ lạ đó cứ kéo dài như vậy cho đến khi đi lên đến độ cao hai ngàn mét cách mặt đất, ở nơi này có vài gian nhà trúc đơn sơ được dựng trên một táng cây, trước mặt căn nhà trúc là một cái bàn nhỏ với vài chiếc ghế, phía bên phải còn có mấy tấm vải đang bay phấp phới, bên cạnh còn có một khung cưỡi và tấm vải đỏ đang dệt dở.

Tâm tình hắn lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, hắn lại gần bên khung cửi đưa tay vuốt ve nó giống như đã quen biết từ lâu, hắn nhớ khi còn ở nhà phụ thân hắn cũng thường hay sử dụng khung cửi để dệt vải kiếm tiền, nhưng vì lý do mặt mũi nên không nói ra ngoài, nên nghề chính vẫn là thợ săn cùng đốn củi kiếm sống, phụ thân hắn còn rất giỏi thơ văn, cầm kỳ thi hoạ thứ gì cũng biết.

Đến đời hắn thì phế toàn tập, thơ văn cũng biết đôi chút, còn cầm kỳ thi hoạ thì mù tịt, chỉ có nấu ăn với uống trộm rượu là đỉnh cấp, lúc còn là người bình thường kiến thức còn chưa học hết, đến khi đặt chân vào con đường tu tiên lại càng học không hết.

Dù sao thế giới này cũng là nơi mạnh được yếu thua, nắm đấm ai mạnh thì người đó nắm quyền.

"Tiểu tử, ngươi biết sử dụng khung cửi sao?'

Hắn lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Không biết."

"Chỉ là đang hoài niệm một chút về trước kia mà thôi."

Nàng nhìn ánh mắt âm trầm đầy sâu lắng của hắn thì cũng xa vào trần mặc, nàng cũng là lần đầu tiên gặp trường hợp này, một tên nhóc chưa đến ba mươi tuổi lại có thần thái như vậy thật khiến cho nàng ghen tị.

Nàng thở ra một hơi, thả lỏng hai hàng mày liễu rồi mở cửa bước vào gian nhà trúc, bên trong gian nhà trúc cũng bày bố rất đơn giản, chỉ có một cái bàn bốn cái ghế, hai tấm bình phong, một cái là che đi giường ngủ của nàng, còn cái kia kia đi thư phòng nơi nàng thường hay đọc sách.

Mạc Hiểu Nam đứng bên ngoài nhìn hoàng hôn buông xuống, nhưng từ phía xa có rất nhiều bóng đen to lớn đang bay về phía cây đại thụ này, và cũng như hắn cùng Dao Lạc Tuyết, tất cả đều đáp xuống dưới mặt đất, hoá thành nhân hình từ từ đi lên trên này, Mạc Hiểu Nam thấy vậy thì đưa tay vào nhẫn trữ vật lấy ra tấm vải đen lúc trước khoác lên mình, hạ thấp sự tồn tại của mình xuống.