Chương 31: Cự nhân

Sau đó hắn nhét mặt dây chuyền vào lại bên trong áo, ánh mắt thâm thúy nhìn lên tán cây rộng lớn, đang kêu rào rạt do những cơn gió nhẹ thổi qua.

Sau đó hai mắt từ từ nhắm lại, thả lỏng cơ thể bắt đầu cảm nhận mọi thứ xung quanh, từng sợi linh khí phiêu lãng trong không trung bắt đầu dao động chuyển hướng chui vào cơ thể hắn, bắt đầu ngộ đạo, cũng ngay lúc này một đóa hoa sen trắng từ trên không trung nở ra.

Bầu không khí lúc này cũng bắt đầu huyền ảo dị thường.

“Ồ”

Dường Hàn đang bê một thùng nước lớn đi ngang qua, thì thấy Mạc Hiểu Nam dựa người vào gốc cây tĩnh lặng, hắn cảm nhận được linh khí xung quanh có chút dao động, thì một đóa hoa sen trắng bên cạnh Mạc Hiểu Nam đột nhiên nở ra khiến hắn hết cả hồn.

“Trúc cơ ngộ đạo có thể sản sinh dị tượng được hả?”

Hắn vội vàng nghiêng đầu sang bên kia hô lớn một tiếng: “Mọi người đến đây, chúng ta có chuyện tốt để bàn rồi này.”

Trác Đa, Vương Dã,... đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tắm rửa thì nghe tiếng của Dương Hàn bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

“Có chuyện gì vậy?”

Lâm Phi Nhi quay đầu sang phía hắn hỏi: “Tên nhiều chuyện, lần này lại là chuyện gì nữa đây.”

“Mạc huynh ngộ đạo sinh dị tượng nha.”

Trác Đa cùng ba người trong nhóm nghe xong câu này mặt đầy chấm hỏi: “Dị tượng là cái gì? chúng lợi hại lắm sao?”

“Đương nhiên lợi hại.”

Dương Hàn ngay lập tức bỏ thùng nước xuống, tay chà chà vào đạo bào của mình, sau đó lấy từ nhẫn trữ vật ra một cuốn sách.

“Dị tượng là thứ nói lên ngộ tính của mình, thường thì Kim đan trở lên mới có thể sản sinh dị tượng khi ngộ đạo hoặc là độ kiếp thành công.”

“Chưa hết, dị tượng còn chia ra rất nhiều cấp bậc cùng chủng loại khác nhau, của Mạc huynh đệ lúc này là Bạch liên là cấp bậc thấp nhất trong bảng xếp hạng tất cả các loại dị tượng, nhưng cũng đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà tự ti, thắt cổ tự vẫn.”

“Bạch Liên tuy xếp hạng thấp nhất nhưng ý nghĩa của nó lại không tầm thường nha, nó tượng trưng cho tâm cảnh của tu sĩ không vướng bụi trần, thuần khiết thanh cao.”

“Nói cho các ngươi biết có mấy tu sĩ khi ngộ đạo, có thể sinh dị tượng Bạch Liên.”

Nhưng lúc hắn đang nói, thì Bạch Liên bên cạnh Mạc Hiểu Nam lúc này bắt đầu tách ra làm hai, sau đó lớn lên thành kích thước tiêu chuẩn của đóa đầu tiên.

Dương Hàn nói một mạch nửa canh giờ.

“Dị tượng Bạch Liên thường chỉ tồn tại vài phút rồi biến mất, sau đó lại hiện lên…” Dương Hàn đang nói hăng say thì một tiếng nói vang lên cắt ngang lời nói của hắn.

“Dị tượng của tên kia còn chưa tan mà còn tăng lên mấy chục đóa rồi kìa.” Lâm Phi Nhi chỉ tay về phía Mạc Hiểu Nam nói.

Dương Hàn ngay lập tức cứng họng, quay đầu lại nhìn về phía Mạc Hiểu Nam hai mắt lập tức muốn rơi ra bên ngoài.

Đám Bạch Liên trôi nổi bên cạnh Mạc Hiểu Nam lúc này bắt đầu đổi màu, cái thì đổi màu xanh, cái thì đổi màu hồng nhạt hồng đậm, có cái thì biến đen thui và đủ thể loại màu khác.

“Hở Hở đây là dụ gì? Bạch Liên còn có thể biến đổi thành màu sắc hay sao? còn có thể tự nhân đôi nữa hả?”

Lúc này, mấy chục đóa đủ màu sắc dị tượng bắt đầu nở rộ, hương hoa thơm ngát từ bên trong tản ra, cả đám Dương Hàn hít vào một hơi sau đó bắt đầu mông lung, tâm trí mơ mơ màng màng ngã rật xuống đất.

Đúng lúc này Vân Vũ Thanh Cung cũng từ dưới núi đi lên tay phải nắm một bình đan dược, khi hắn vừa bước lên thì nhìn thấy cả đám Dương Hàn nằm lăn lóc dưới đất, không khỏi khiến hắn kinh ngạc: “Có phòng sao không vào nằm lại nằm bên ngoài?”

Đang suy nghĩ thì một hương thơm nhè nhẹ chui vào mũi hắn, hai mắt hắn cũng bắt đầu có chút mông lung, tay chân cũng bắt đầu run rẩy lảo đảo đi được mấy bước về phía trước sau đó ngã rật xuống đất chỉ kịp trăn trối hai chữ: “Chết tiệt…”

Bình đan dược trong tay hắn cũng rơi xuống đất, chiếc bình này dường như rất mỏng manh, vừa chạm đất đã vỡ ra, đan dược lăn khắp nơi gặp phải hương sen bắt đầu tan biến thành những luồng khí xanh.

Hương sen lan tỏa khắp cả ngọn núi, tất cả những động vật hít phải đều bắt đầu hôn mê, có kiên cường cách mấy cũng không tỉnh táo quá bốn giây.

Mặt trời lúc này cũng đã biến mất tại chân trời, màn đêm bao phủ khắp chốn, chỉ có những ánh đèn từ trên những ngọn núi khác chiếu rọi, còn Bạch Thư Sơn dường như là ban ngày bởi vì cây đai thụ phát ra ánh sáng, rọi sáng cả một khoảng không rộng lớn.

Trong thức hải của Mạc Hiểu Nam lúc này, một nam thanh niên đột nhiên đứng dậy, hai mắt dường như xuyên thấu qua thức hải nhìn chằm vào mấy chục đóa Bạch Liên dị tương, lúc này đã biến thành mấy chục màu sắc khác nhau đậm có nhạt có.

“Tên nhóc này đang ngộ cái gì đây, tại sao lại moi cái thứ dị tượng chết tiệt này ra.”

Bởi vì, trong trí nhớ của hắn loại dị tượng này sinh ra từ cảm xúc của con người, cái màu đen đại diện cho tâm ma, cái màu đỏ đại diện cho sự hung tàn khát máu,.. mà tên nhóc này bao nhiêu tuổi, còn chưa đến mười tám thì lấy đâu ra tâm ma, lấy đâu ra ham muốn, còn cái khát máu kia nữa.

“Chậc, không ra tay chỉnh lại tên nhóc này thì phiền phức lớn.” Hắn tặc lưỡi một cái, thân thể bắt đầu mờ nhạt.

Bên cạnh Mạc Hiểu Nam, nam thanh niên lúc nãy hiện lên đưa tay chỉ vào mi tâm của Mạc Hiểu Nam, bắt đầu phong bế cảm ngộ truyền một tia thần hồn của mình vào bên trong.

Hắn muốn đưa mình vào bên trong mộng cảnh của Mạc Hiểu Nam để dò xét, nhưng đến lúc vào thì hắn đột nhiên ngẩn người.

Vì trước mặt của hắn là một thế giới tràn đầy đạo văn, phật chú vang vọng khắp bầu trời, bên dưới lại là chiến trường, bên trên trời xanh là tiên đảo nơi phồn hoa, có người đánh cờ, có người đánh bạc, có cướp giật có nên công nghiệp không khói.

Hắn hét lớn: “Tên nhóc này ngộ cái gì không ngộ lại ngộ ra mấy thứ tạp nham này.”

Bầu trời do tiếng hét của hắn lập tức sụp đổ, chiến trường tu sĩ yêu nhân, phàm nhân đứng yên sau đó từ từ tiêu tán, tiên hạc bay trên trời cũng dần phai nhạt.

Tiên đảo rộng bao la trên bầu trời cũng bắt đầu tan vỡ, từng mảnh đất lớn nứt ra rơi xuống nhưng chưa chạm vào chiến trường đã tan biến, bên trong tiên đảo một cự nhân đang ngủ say.

“Thì ra là do tên cự nhân này gây ra, ta còn tưởng tên nhóc này có thể nghĩ ra mấy thứ như thế quá thật không tầm thường đấy.”

Hắn đưa tay lên một tia màu hắc khí phóng thẳng về phía cự nhân, cự nhân đang ngủ say cảm nhận được nguy hiểm chí tử lập tức mở mắt ra, tròng mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm thanh niên áo đen gào thét.

Hai tay cự nhân to và dài hơn mấy dặm, đưa về phía trước nhằm cản tia hắc khí, nhưng khi chạm vào tia hắc khí lập tức bị tia hắc khí xoắn nát, máu màu vàng văng tung tóe.

“Một cự nhân giun dế Lịch Tư cảnh mà cũng dám cướp người của ta.” Thanh niên áo đen cười gằn nói.

Cự nhân kia dường như nghe hiểu những lời hắn nói, vừa mới mở miệng nói được một chữ thì tia hắc khí kia đã xoắn nát đầu nó: “Tiền…”

Nam thanh niên áo đen dường như ăn trong bụng cự nhân, hừ hừ nói: “Muốn xin ta tha mạng chứ gì, mấy thứ đó ta nghe mòn cả tai.”

“Những tên cướp người như ngươi, chết là đáng.”

Thanh niên áo đen sau khi xử lý xong cự nhân bắt đầu quan sát xung quanh, bắt đầu dò tìm tung tích của Mạc Hiểu Nam, tìm hơn nửa ngày mới thấy bóng dáng của Mạc Hiểu Nam.

Bởi vì, lúc này Mạc Hiểu Nam đang ngồi tại một gốc cây đại thụ bên cạnh là một tấm bia mộ, trong tay cầm một quyển thư tịch, bắt đầu ngâm nga vài câu thơ, đọc cảm ngộ tu hành của mình bấy lâu nay.