Chương 22: Chương 22: Bạch Cổ

“Nhưng thể loại tán tu như ngươi đột phá hết bát mạch mà chưa đầy một tháng là ta chưa thấy, nhưng kể cả khi có luyện được trong một tháng tháng đi chăng nữa thì, dưới Trúc Cơ kỳ hầu như không có thiên kiếp.”

Mạc Hiểu Nam vẫn dựa lưng nhỏ vào tường, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời đầy sọc sọc xanh đỏ không thấy rõ cảnh sắc như thế nào, sau đó mở miệng nói: “Dù sao cũng chỉ là chuyện hi hữu đừng nhắc đến nữa, nhưng các ngươi có thể bỏ tay ra khỏi mặt ta được không, còn tên kia nữa bỏ cái bàn tay của ngươi ra khỏi tóc ta nhanh.”

Ba người Liễu Phi Phi, Dương Hàn, và nữ nữ tử mang chiến giáp Lâm Phi Nhi ngay lập tức trở về vị trí cũ, còn ho nhẹ một cái.

Sau khi chỗ người nào người nấy về thì Mạc Hiểu Nam đột nhiên mở miệng nói: “Các ngươi đoán thử Bí cảnh đó có liên thông đến bên ngoài không?”

Dương Hàn đưa tay sờ sờ cằm nói: “Theo như ta suy đoán thì bí cảnh là một không gian tách biệt với bên ngoài, thông thường chúng hoạt động theo một quy tắc cố định, mà bí cảnh này có một điểm khác biệt là mỗi cánh cửa của của chúng là một cửa sổ liên kết với một nơi bất kỳ.”

“Nếu muốn ra khỏi bí cảnh thì cần chờ hết thời gian là nó sẽ tự mở ra.”

Lâm Phi Nhi lúc này cũng mở miệng phản biện: “Sao ngươi không đặt thêm thêm trường hợp hi hữu là cánh cổng màu đen kia, nó có thể liên kết với thế giới bên ngoài.”

Bốn người Trác Đa ngồi một bên trên mặt cũng chỉ có dấu hỏi chấm, bởi vì những kiến thức này quá mới lạ đối với bọn hắn, nên chỉ có thể khoanh tay ngồi nghe.

“Nhưng…” Dương Hàn vừa mở miệng nói một từ thì bên cạnh Liễu Phi Phi lại dành quyền trả lời khiến hắn á khẩu.

“Nếu như cánh cổng kia có thể đưa chúng ta ra ngoài sau đó lại biến mất, thì chỉ có thể khẳng định một điều rằng đây không phải là bí cảnh mà là hiện thực, chứ mỗi khi vào một cánh cổng bên trong bí cảnh thì cánh cửa vẫn ở phía sau chờ chúng ta hoàn thành rồi nó sẽ mở ra.”

“Nếu như lập luận của cô nương là đúng thì….” Mạc Hiểu Nam trầm ngâm một hồi sau đó nói.

Đến đây thì cả đoàn lại trầm mặt thêm lần nữa, bởi vì nếu như đây là hiện thực thì có chút rắc rối, Côn Bằng đã bay với vận tốc này thì có trời mới biết nó sẽ bay đi đâu.

“Thôi Thôi, ta đi ngủ đây lo lắng suy tư cũng chả được tích sự gì cả, tùy cơ ứng biến vẫn là chính.” Mạc Hiểu Nam phất phất tay sau đó lấy từ túi trữ vật ra mấy cái chăn bông, nén cho từng người sau đó chừa lại cho mình một cái từ từ cuộn lại thành một cuốn chả, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Bên cạnh bảy người khác một mặt mộng bức trước sự bình thản của hắn.

“Haizz..” cả đám chỉ biết thở dài trước sự thẫn thờ của hắn.

Nhưng bọn hắn bây giờ cũng bất lực làm gì cũng không được, bây giờ mà nhảy khỏi lưng Côn Bằng không rơi chết cũng bị gió với áp suất nghiền nát, chỉ cần nghiêng đầu sang phải hai trái một chút thì chỉ thấy một đống màu sắc lẫn lộn chồng chéo lên nhau trôi đi, mà chúng còn trôi đi với tốc độ không thể tưởng tượng được.

Khiến cả đám một lần nữa lạnh cả gáy, lắc lắc đầu sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc chăn bên trong tay mình, nhưng đột nhiên nhận ra bên trong lộ ra ra một góc của tờ giấy.

Cả bọn ngay lập tức cầm lên đọc một chút thì da gà da ngỗng muốn mọc hết cả lên, bởi vì trong tờ giấy có ghi mấy dòng chữ: “Mau ngủ đi, ta cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đầy ác ý và đề phòng mình ở chỗ này.”

Bọn hắn đọc xong thì ngay lập tức đắp mền nhắm mắt lại, thả ra một tia thần thức bắt đầu thăm dò, thần thức vừa đi được một chút thì đã bị sát ý vô hình phía xa xa đánh tan, cả đám lập tức nín lặng không dám hở miệng hay thở mạnh một chút nào.

Hơn một canh giờ sau luồng sát khí ở phía xa cũng dần dần tan đi, lúc này bốn người Mạc Hiểu Nam, Liễu Phi Phi,... đang trao đổi với nhau.

“Các ngươi đúng là không nhạy bén chút nào hết, ban nãy không phải ta nhắc các ngươi biết thì có lẽ cả đám đã chầu ông bà rồi.” Mạc Hiểu Nam truyền âm.

Liễu Phi Phi truyền âm lại: “Đúng là chúng ta quá sơ suất, nhưng ngươi dựa vào cách nào mà có thể nhận biết nơi này có sinh vật khác cư trú.”

“Là lúc con Côn Bằng này bắt đầu giãy dụa, khi đất nứt ra ta thấy một thứ gì đó đang ẩn núp dưới rãnh đất, cơ thể chúng trắng như tuyết hai mắt đen láy, miệng chỉ có hai chiếc răng chân tay thì không có.” Mạc Hiểu Nam truyền âm nói.

“C...” Dương Hàn đột nhiên bật dậy hô lớn, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì đã bị Mạc Hiểu Nam bịt miệng kéo lại.

“Bé bé cái mồm thôi! ngươi chê mạng mình không đủ lớn sao.” Mạc Hiểu Nam thì thầm trong tai hắn.

Lúc này Lâm Phi Nhi cũng truyền âm cho bọn hắn: “Bạch Cổ, loài cổ trùng này rất ít khi xuất hiện, nó có cơ thể miễn nhiễm với mọi loại độc tố, man lực hầu như không có tác dụng với nó, đến cả thiên hỏa còn chả làm nó tổn thương được đấy.”

“May mắn là bọn chúng sẽ không tấn công con người mà không có mục đích, nhưng tốt nhất vẫn là đứng làm phiền bọn chúng, Bạch Cổ này luôn đi theo bầy đàn mà một đàn thì không dưới triệu con.”

“Triệu con....triệu con……” Tiếng nói lanh lảnh này vang trong đầu Mạc Hiểu Nam không dứt.

“Nhưng tại sao trên lưng Côn Bằng lại có thứ này?” Dương Hàn đột nhiên hỏi.

Lâm Phi Nhi trả lời: “Có trời mới biết.”

“Thôi ngủ đi!!! ngày mai không biết thứ gì đang chờ chúng ta đâu.” Mạc Hiểu Nam lần nữa truyền âm.

Sau câu nói này hắn thật sự chìm vào giấc ngủ sâu.

Mọi người ai nấy cũng bắt đầu tĩnh tâm, không như Mạc Hiểu Nam ngủ thẳng cẳng.

Một ngày sau.

Côn Bằng cuối cùng cũng ngừng lại, thân thể to lớn vài ngàn dặm của nó bắt đầu hạ xuống một vùng đất rộng mênh mông.

“Ầm!!!!”

Mọi thứ dưới bụng và hai cái cánh đều bị nghiền nát, cát bụi ngay lập tức tạo thành bão cát càn quét hơn trăm dặm, đám Mạc Hiểu Nam lúc này cũng giật mình tỉnh lại.

Hắn ngóc đầu dậy hai tay dụi dụi mắt ngáp một cái nói: “Đến nơi rồi sao.”

Nhưng vừa mở miệng thì cát bụi ập đến.

“Vù..vù…”

Đất đá cây cối văng tứ tung, miệng hắn lúc này đã đầy cát bụi không còn chỗ nào để nhét thêm nữa, nhưng chẳng mấy chốc cả thân thể Côn Bằng đã hòa nhập với mảnh rừng, đám Mạc Hiểu Nam cùng Dương Hàn cũng bị vùi lấp dưới lớp đất vài chục trượng, mà trên mặt đất vô số cổ trùng nổi lên từ trong miệng chúng từng hạt giống rơi ra, hạt giống bắt đầu sinh sôi nảy nở.

“Không đến mười phút mảnh đất vài ngàn dặm trên lưng Côn Bằng đã hóa thành một mảnh rừng xanh mướt suối chảy róc rách, cổ trùng cũng chui xuống đất biến mất không một dấu vết.

Mà khi bọn nó chui xuống thì từ dưới đất đám Mạc Hiểu Nam lại chui lên, thân thể người nào cũng dính đầy bùn đất tóc tai bù xù.

Còn Mạc Hiểu Nam thì đứng một góc khạc nhổ hết đất cái trong họng.

“Phi..Phii...”

“Đúng là xui xẻo, mới tỉnh dậy đã ăn cả một miệng đất.” Mạc Hiểu Nam đưa tay gạt gạt miệng oán trách nói.

“Các ngươi đứng đây ta cùng Liễu Phi Phi đi thay đồ, chớ có tìm đường chết mà đi nhìn lén.” Lâm Phi Nhi liếc mắt nói.

Mạc Hiểu Nam, Dương Hàn với đám Trác Đa đồng loạt phất tay nói: “Được Được.”

Sau đó hai người ngay lập tức phóng thẳng vào bên trong khu rừng, để lại sáu người bọn hắn.

“Nhìn vào không thể tin nổi là chúng ta đang đứng trên lưng của một con Côn Bằng luôn đấy.” Mạc Hiểu Nam quan sát chung quang bắt đầu nhận xét.