Chương 13: Lại Vĩnh Thiên chiến Nhãn Cầu

Hắn đang định đưa tay chạm vào khối huyết dịch, thì trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một hình ảnh một tòa thành đang bị một đám mười huyết quỷ và trăm bộ khô lâu tàn phá, ác linh bay đen cả bầu trời thây ma chạy đen cả đất, nếu như có thể chú ý thì bên trên đám ác linh còn có một con mắt khổng lồ đang tìm kiếm thứ gì đó trong tòa thành, những hình ảnh này hiện lên chỉ có một giây nhưng đã làm cho tim hắn chậm một nhịp.

Khi hắn hoàn hồn lại thì khối huyết cầu kia đã biến mất, chỉ còn chừa lại mình hắn đứng lẻ loi một mình, sau đó tim hắn đột nhiên nhói lên một cái miệng phun ra một ngụm máu, thân thể lại bắt đầu teo nhỏ tóc bắt đầu biến xanh, mắt cũng chuyển lại thành màu xanh, cảnh giới trên người hắn từ luyện khí tầng một bị đá xuống bát mạch đỉnh phong, làm hắn muốn phun thêm ngụm máu.

Hắn ngay lập tức quay đầu về phía cửa hàng chạy đi, bởi vì tình hình bây giờ rất rắc rối hắn không thể nhận định chuyện khi nãy có xảy ra hay không, nhưng nếu nó xảy ra thì sẽ xảy ra ở đâu.

Hắn vừa chạy vừa lắc đầu tay chùi chút máu dính trên miệng, nâng cao cước bộ chẳng mấy chốc đã đến được cửa hang động, thì quang cảnh trước mặt hắn khiến nhịp tim của hắn lại chậm thêm một nhịp, trước mặt hắn lúc này là một khoảng sân rộng lớn của một ngôi làng, mà cảnh tượng này đã hắn thấy được mấy lần, đó chính là cảnh vật của Qua Dương thôn, điều khiến hắn không ngờ nhất chính là tại sao bên dưới qua dương thôn lại là hang ổ của đám quỷ vật này, đại não của hắn lúc này bắt đầu vận hành hết công xuất, nhưng đột nhiên mồ hôi trên đầu hắn chảy ròng ròng, hắn ném lữ nhận thương về phía cổng làng, hắn cũng nhanh chân chạy theo, thanh trường thương sắc bén không gì tả được, chiếc cổng gỗ giống như là đậu hũ bị thanh trường thương chém đứt khúc trên sau đó rơi xuống, trên vết chém lại có máu chảy ra tấm bảng ngay lập tức hóa thành huyết thủy ngấm xuống dưới đất.

“Chật! lần này rắc rối thật rồi.” Mạc Hiểu Nam vừa chạy vừa nghiến răng nói.

Khi hắn vừa bước chân qua cánh cổng thì phía sau hắn, hơn trăm căn nhà bên trong Qua Dương thôn bắt đầu uốn éo hóa thành từng khối huyết cầu, không dừng ở đó mặt đất bắt đầu nứt ra, từng bộ xương khổng lồ bắt đầu đứng dậy, cũng bên trong các vết nứt ác linh và thây ma bắt đầu trồi lên chẳng mấy chốc cả ngôi làng đều tràn ngập yêu vật.

Mạc Hiểu Nam thấy cảnh này da gà da ốc đều nổi lên hết, bởi vì thực lực bây giờ của hắn giết hai ba bộ xương khô kia thì dư xài, nhưng hơn trăm bộ thì tuyệt đối không phải là đối thủ, huống chi binh lực của địch nhân còn có trăm khối huyết cầu, đây là thứ khiến hắn kiêng kỵ nhất, bởi vì man lực không có tác dụng với nó.

Sau đó hắn không quan tâm đến diễn biến phía sau nữa, điều cần làm bây giờ là quan tâm mạng nhỏ của mình, bật hết ga để chạy trốn khỏi nơi thị phi này, hắn đang chạy thì thấy bốn người Trác Đa hai mắt đỏ như máu lao thẳng về hướng hắn.

“Cmn, lại bị khống chế đạo tâm các ngươi mỏng như lá lúa vậy.” Mạc Hiểu Nam cắn răng nói.

Hắn không suy nghĩ nhiều lấy từ trong áo ra một lá bùa màu vàng rồi la lớn: “Phá Tà Phù mở.”

Lá bùa ngay lập tức bị đốt cháy một vầng hào quang bừng lên, khiến cho ác quỷ đang khống chế tâm trí của bốn người Trác Đa bị đánh văng ra ngoài, đám bọn hắn ngay lập tức ngã xuống đất, còn bốn con ác linh vẫn ở trong vầng hào quang ngay lập tức hóa thành tro tàn, Mạc Hiểu Nam chạy đến bên cạnh nắm cổ áo của bốn người bọn hắn chạy đi.

Chạy một mạch hai ngày hai đêm không dừng lại một chút nào, cuối cùng cũng đến một thị trấn rộng lớn, nhưng vừa đến tòa thành thì hình ảnh trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh một trận chiến khốc liệt, hắn không do dự mà rẽ hướng khác chạy đi, theo như hắn dự đoán thì tòa thành này chẳng mấy chốc nữa sẽ chìm trong biển máu, nên hắn quyết định lướt qua không vào trong, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị một đoàn quân khô lâu chặn lại, khiến hắn khóc không ra nước mắt, phía sau đám khô lâu còn có huyết cầu bọc hậu, mây đen trên trời đột nhiên kéo đến sấm chớp ầm ầm, ác linh từ bốn phương tám hướng tụ tập lại.

Hắn bây giờ chỉ còn cách quay lại tòa thành bởi vì đây là cách duy nhất, bởi vì bên ngoài không ra được nên chỉ còn cách chạy vào bên trong, bốn người Trác Đa hai ngày nay vẫn bị hắn kéo lê, khi quay lại được cổng thành thì hắn ngay lập tức chạy vào, khi vào trong thành mọi ánh mắt đều dán trên người hắn, những tiếng xì xào bàn tán vang lên.

“Các ngươi không lo chạy còn ở đó bàn tán, đám yêu vật kia đến huyết tẩy cái thành này rồi.” Mạc Hiểu Nam hét lớn.

Hắn vừa dứt lời thì cổng thành cao hơn ba mươi trượng bị một thứ gì đó phá nát, khói bụi từ vụ nổ văng xa hơn tám trăm mét, vài phút sau đó một bóng trắng bước từ trong đám bụi bước ra, một thân xương trắng bên trong hai hốc mắt có vô số oan hồn đang gào thét, tay cầm thiết chùy, phía dưới chân nó vô số thây ma lao tới bắt đầu cắn xé người sống, chẳng mấy chốc cả tòa thành rơi vào hỗn loạn, tiếng gào thét vang vọng cả tòa thành, người đạp lên người để chạy trốn.

Nhưng không chỉ có một con khô lâu mà là trăm con từ phía sau bước vào, con nào cũng cầm vũ khí, phía sau tường thành là một đống huyết cầu bắt đầu đứng một chỗ bắn huyết khí lên trời.

Sau đó huyết khí rơi xuống nhiều như mưa, đụng trúng ai là người đó ngay lập tức hóa thành huyết thủy, Mạc Hiểu Nam hai mắt muốn lòi ra ngoài lắp bắp: “Các ngươi làm thế này thì ai mà sống nổi.”

“Thôi thôi, chúng ta lại lên đường tránh chuyện thị phi, vố này không thể trêu vào được.” Hắn lấy ra một viên ngọc anh đan bỏ vào miệng sau đó nuốt xuống, khí huyết trong cơ thể bắt đầu khôi phục, tiếp tục nắm lấy cổ áo bốn người Trác Đa lôi đi, hóa thành một luồng khói bị chạy thẳng vào sâu bên trong.

Hắn vừa chạy được hai dặm, thì sâu bên trong tòa thành có một tòa tháp cao hơn trăm trượng, từ bên trong tòa tháp hơn trăm đạo thân ảnh bay ra, người nào cũng cầm vũ khí trông rất lợi hại, nhưng Mạc Hiểu Nam vẫn không để ý bọn hắn, thứ hắn qua tâm lúc này là lão đạo đang đứng trên nóc tòa nhà, khí thế trên người hắn không yếu hơn Lăng Tu Phúc lúc trước hắn gặp, có khi còn cường hãn hơn nữa ấy chứ.

Trên bầu trời ác linh tập hợp lại thành một nhãn cầu to hơn năm trăm mét, nó nhìn chằm chằm vào lão giả, thì trong không gian một âm thanh uy nghiêm vang lên: “Lại Vĩnh Thiên ngươi hôm nay không cứu nổi tòa thành này đâu, đáp án tốt nhất là nên giao nó lại cho ta hahaaha.”

Lão đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào con mắt ở trên trời lạnh lùng nói: “Chưa đánh mà ngươi đã biết mình thắng chắc rồi sao, thật là kêu ngạo, nhưng ta thích.”

Lại Vĩnh Thiên đưa tay trái ra một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, thanh kiếm toàn thân trong suốt như kim cương, sau mười giây nó bắt đầu chuyển sang màu xanh, lưỡi kiếm tản ra từng tia mộc linh khí khiến cho chỗ lão đứng từng cây cỏ mọc lên, Lại Vĩnh Thiên chỉ mũi kiếm về phía nhãn cầu, một luồng kiếm quang đâm thẳng vào nhãn cầu.

“Ầm!!!!”