Chương 6: Nhị lão nhà họ Phương

Lão thật xui xẻo, thường ngày lão rất cảnh giác, chỉ cần lão gia đang nói xấu ai đó và bị lão phu nhân bắt gặp, vậy đến phiên lão phải gặp xui xẻo nếu như lão gia bị đánh.

Nên từ mấy chục năm rồi lão luyện được một tuyệt chiêu, dùng để chuyên phát hiện ra lão phu nhân sắp tới, nhưng hôm nay một phần đang khuyên giải lão gia.

Một phần đang lo lắng cho tiểu thiếu gia mà hoàn toàn mất cảnh giác, đến bây giờ hối hận thì đã muộn, chỉ đành phải đứng ra giải vây giúp lão gia, nếu không hôm nay lão bị một trận ngược đãi là không tránh khỏi.

Hi vọng lão phu nhân vì tiểu thiếu gia sắp chào đời mà không truy cứu quá sâu đi.

Lão theo Lão gia cả đời người, lão quá hiểu người này luôn, nếu thật bị lão phu nhân đánh thì sau đó hắn sẽ bị lão gia treo lên đánh một trận.

Hiện giờ nhìn thấy lão gia nháy mắt ra hiệu lập tức đen mặt, liên quan gì đến ta đâu, họa của ngài gây ra làm sao bắt ta đi chùi đít, trong lòng cũng khinh bỉ lão nguyên soái.

Ngài trong quân nói một không hai thiết huyết không lùi, nhưng ở nhà thì ta làm sao cảm giác ngài địa vị còn thấp hơn cả lão bộc ta thế không biết.

“ phu nhân ngài nghe lầm, làm gì có ai dám đánh què thiếu gia đâu, hiện tại tiểu thiếu gia sắp sinh tới nơi , có lẽ ngài lo lắng quá nên nghe lầm” : lão bộc đành phải trợn mắt nói xạo dời đi trọng tâm của lão phu nhân đến trên người tiểu thiếu gia.

Nói xong đến lão còn chả tin nhưng phải cắn răng bịa ra, nếu không khi lão phu nhân không có ở đây lão sẽ bị lão gia trả thù tàn nhẫn.

Quả nhiên vừa nhắc đến cháu trai là lão phu nhân sắc mặt lập tức dịu xuống, hiện tại trời cao hoàng đế xa cháu nàng mới trọng yếu nhất, nàng lập tức thay đổi giọng.

“ hừ hừ, lão già chết tiệt, lại dám đánh nhi tử của ta sau lưng ta coi chừng ta lột da rút gân lão, nhưng mà lão nói cũng không sai tên khốn kiếp kia con hắn sắp sinh cũng không chịu có mặt, đợi hắn về ta đảm bảo đánh không chết hắn” : lão phu nhân khinh bỉ liếc nhìn lão nguyên soái.

Nói xạo còn không đỏ mặt, còn với lý do của lão Hứa lão phu nhân tự động quên mất, hiện tại cháu của nàng mới là quan trọng nhất, nàng cũng lên tiếng trách cứ con trai nàng, biểu hiện của hắn làm nàng có chút bất mãn rồi.

Lão nguyên soái cùng lão bộc nghe thì mặt đen lên, nàng thì có thể đánh què con mình, ta là cha hắn lại không thể đánh.

Đây là tình huống gì đạo lý ở đâu ra a, chẵng lẽ ta bị đội nón xanh, mà cũng không đúng tên kia vừa sinh ra ta nhìn thấy tiểu bảo bối của hắn thì biết chắc hắn là con trai của ta rồi.

Ừ chắc chắn không sai rất uy mãnh to lớn giống lão phu, nhớ lại mà lão cảm thán , nhà họ Phương có người thừa kế a.

Hai người không hề hay biết suy nghĩ của lão nguyên soái, nếu biết thì khịt mũi coi thường, cái gì uy mãnh to lớn.

Chỉ lớn bằng con trai hắn một nửa đã rất tốt còn nói giống lão uy mãnh to lớn, cũng may hai người đang nóng ruột quan tâm tiểu thiếu gia cùng cháu trai của bọn họ chào đời.

Mà không phát hiện thần sắc của lão nguyên soái dương dương đắc ý liếc nhìn hạ bộ của mình , khóe miệng câu lên một độ cong tự thỏa mãn, cực độ dâm đãng cùng bỉ ổi không có chút uy nghiêm của một gia chủ chút nào.

“ quả nhiên cha mẹ sinh ta ra thiên phú dị bẩm, hùng tráng không có thiên lý , khặc khặc khặc” : thừa dịp lão quản gia cùng lão phu nhân không để ý.

Lão nguyên soái trong đầu nghĩ tới cha mẹ đã mất của mình, trong lòng cảm khái nghìn vạn quả thực cha mẹ sinh ra lão là sự hoàn mỹ nhất đời hai người.

Quả nhiên là di truyền của gia tộc bọn họ thật sự quá hoàn mỹ mà, đây chính là hoàn mỹ nhất của tạo hóa a.

Không hề biết lão nguyên soái tự kỷ, hai người đều hết sức tập trung lo lắng bên trong, hiện tại đã bắt đầu truyền ra tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ, đã tới thời điểm mấu chốt.

Một sinh mạng mới sắp chào đời, và từ đây một tryền kỳ vang dội khắp hằng hà sa số Vị diện cũng sắp bắt đầu.

-----------------------------------

Lão nguyên soái nguyên danh họ Phương tên Thiên, từ nhỏ sinh hoạt tại một gia tộc nhỏ , cha mẹ chết sớm vì nhiệm vụ, trong gia tộc cũng không ai quá quan tâm tới lão.

Cho nên từ nhỏ đến lớn lão không được dạy bảo gì chỉ có thể sống nhờ phụ cấp một ít từ gia tộc cấp cho vì sự hi sinh của cha mẹ đã khuất.

Nên tới hơn hai mươi lão mới được học viết chữ , dù vậy chưa học tới nơi tới chốn lại gặp phải thời điểm thú triều đột kích.

Cho nên bị bắt buộc gia nhập quân đội cũng may lúc còn nhỏ lão từng bắt được một cuốn công pháp tu luyện cha mẹ để lại.

Và theo lão tìm hiểu thì cuốn công pháp này được truyền từ lão tổ tông mấy trăm đời trước truyền lại, mà lão tổ tông này huyết mạnh thuộc chi nhánh của cha mẹ lão.

Dù bọn họ Phương gia là một gia tộc nhỏ nhưng lịch sử của nó đã xuất hiện từ mấy trăm vạn năm trước.

Và theo thời gian diễn biến cùng phát triển thì gia tộc bọn họ chia ra cực nhiều chi nhánh huyết mạch khác nhau.

Mà quyển công pháp này chỉ có thể là huyết mạch chi nhánh của bọn họ mới có thể tu luyện được, mà khi cha mẹ lão chết đi thì chỉ còn một mình lão là người cuối cùng sở hữu huyết mạch này.

Với lại cũng nhờ thiên phú của lão rất tốt nên mới có thành tựu như hiện tạ.