Mà tin tức Phương đại tướng quân trở về cũng lan ra cả Kinh Thành, rất nhiều quan to quyền quý đều xách theo quà cáp tới thăm hỏi, một số thế lực lúc trước có ngán chân việc trợ cấp vật tư.
Lúc này hoàn toàn im hơi lặng tiếng, bọn hắn biết Phương Thiên Long người này có thể vì bối phận, mà không thể làm gì được chỗ dựa phía sau bọn hắn.
Nhưng nếu có tâm tư muốn tìm bọn hắn phiền phức, thì cho dù là lão Hoàng Đế cũng sẽ ngồi nhìn mặc kệ.
Cho nên biết được Phương Thiên Long từ tiền tuyến lập đại công lao trở về, những thế lực này lập tức co đầu rút cổ biến mất.
Đến cả dân chúng trong thành cũng biết việc này, dù sao lần này nơi tiền tuyến mà Phương Thiên Long đóng quân, yêu thú tấn công rất nghiêm trọng.
Có rất nhiều dân chúng vì lo lắng con em bọn họ, mà tự chủ tổ chức từng đám trèo đèo lội suối tới đó để tìm hiểu tình huống.
Cho nên chiến tích của Phương Thiên Long được dân chúng cả đế quốc ca tụng, bọn họ biết mấy tháng này.
Nếu không có Trấn Long Đại Tướng, cùng quân đoàn của hắn liều mình thủ thành, thì bọn họ đã bị yêu thú đạp bằng từng tòa thành trì cùng thôn xóm rồi.
Dù cho bọn họ biết đây chính là trách nhiệm của hắn, khi hắn nhận chức vị Tướng Quân này, nhưng trong tâm bọn họ vẫn cảm kích hắn.
Dù sao đế quốc mấy chục năm này, tướng lĩnh vì gặp nguy hiểm thường xuyên bỏ chạy trước binh sĩ rất nhiều.
Những trường hợp như vậy hầu như năm nào cũng suất hiện, rất ít có tướng lĩnh nào liều sống liều chết, xông pha tuyến đầu chiến đấu như Phương gia hai cha con này.
Bởi vậy nói đến hai cha con Phương gia, danh tiếng trong dân chúng đều là cực cao, dù chưa tới mức độ được dân chúng tạc tượng, để trong nhà thắp nhang phù hộ, nhưng tôn kính dành cho bọn họ vượt qua lão Hoàng Đế rất nhiều.
Sau khi trở về hai ngày, Phương Thiên Long cũng từng lên triều diện thánh một lần, chủ yếu là vì lần này hắn thủ biên giới, đánh nhau với yêu thú bạo động lập được đại công.
Bởi vậy hắn xuất hiện trên triều đình chủ yếu nghe lão Hoàng Đế phong thưởng, chức vị của hắn không có gì biến động, dù sao chức vị của hắn cũng đã quá cao rồi.
Nếu tiến thêm một bước thì chỉ có chức vị Nguyên Soái nữa thôi, cho nên ngoại trừ được ghi danh vào bí sử để lưu truyền đời sau ra, thì còn lại là tiền bạc tài bảo, cùng một số tài nguyên tu luyện trân quý.
Ngoài ra hắn còn phải trước mặt Hoàng Đế xin trợ cấp cho những binh sĩ đã hi sinh, lần này quả thật là binh lính hi sinh số lượng có chút nhiều, làm tâm hắn chảy máu không dứt.
Phương Gia bọn họ trợ cấp có chút khó khăn, Phương Gia mới nổi lên mấy chục năm thôi, căn cơ còn quá yếu, tài sản bọn hắn nắm trên tay cũng không nhiều.
Nội việc chi tiêu cho gia tộc tiêu sài hằng ngày, con số tiêu hao đã rất lớn, có tiền dư nộp ngân khố của gia tộc cũng không có bao nhiêu, bởi vậy tính ra Phương Gia chỉ là một đại gia tộc giấy thôi.
Cần tích lũy ít cũng vài chục năm nữa, mới có hi vọng theo kịp mấy gia tộc vài trăm năm lịch sử khác, đây còn là với điều kiện, Lão Nguyên Soái còn sống đủ lâu mới được.
Hoặc trong gia tộc suất hiện một thiên tài kiệt suất, cảnh giới tu luyện có thể bằng với Phương Nguyên Soái mới được.
Bởi vậy chỉ có thể từ Hoàng Đế trợ cấp mới được, dù sao bọn hắn lập đại công cho đế quốc, không thể chỉ đưa một cái thánh chỉ, viết vài câu động viên tinh thần là xong đâu.
Vì vậy hắn đề yêu cầu với lão Hoàng Đế hoàn toàn không chút nào quá phận, mà lão Hoàng Đế cũng vì trước đó mấy tháng, có người cố ý chậm trễ trợ cấp vật tư.
Làm cho số lượng binh sĩ hi sinh gia tăng rất nhiều, cảm thấy có chút đuối lý, cho nên hoàn toàn không chút do dự đồng ý gia tăng trợ cấp cho binh lính hi sinh.
Với lại Hoàng tộc lúc này đang ở thế yếu, nếu như vì chút tiền này mà trở mặt với Phương Gia, thì hoàn toàn không đáng.
Phải biết hiện tại trong năm vị Nguyên Soái, thì chỉ có mỗi Phương lão là Hoàng Đế có thể tin tưởng được.
Nếu vì chút chuyện nhỏ này, mà làm lão Nguyên Soái khó chịu trở mặt, thì Hoàng tộc sau này càng khó khăn cứu rồi.
Lão Hoàng Đế hiện tại ngoại trừ lo lắng giang sơn khó giữ, còn muốn tìm một số đường ra cho hoàng tộc sau này, lão không muốn khi mình ngã xuống hoàng tộc lập tức bị diệt tộc đâu.
Bởi vậy một số người giống như Phương Nguyên Soái, thì lão không đắc tội thì tận lực không cần đắc tội bọn họ.
Sau này nếu như hoàng tộc mất đi ngai vị nắm quyền, thì còn chút hi vọng những người này nhớ tình cũ, mà bảo toàn huyết mạch của hoàng tộc một cái.
. . .
Rạng sáng Hạ Hoàng Lịch ngày 1 tháng 1 năm 73, lúc này cả đế quốc tất cả người dân đều không ngủ, hôm nay chính là một ngày bắt đầu năm mới.
Mọi người ai cũng xum vầy bên gia đình, để chúc mừng một năm trôi qua, đây là một ngày lễ lớn nhất trong năm, ngày này cho dù là ân oán cá nhân lớn đến mức nào, cũng có thể bỏ xuống.
Cũng có rất nhiều người cùng gia đình đi ra dạo phố, các cửa tiệm lớn lúc này mới bắt đầu mở cửa buôn bán, bọn họ có thể buôn bán từ giờ đến trưa hôm sau mới nghỉ ngơi.
Dù sao buôn bán thời gian này lời hơn ngày thường rất nhiều, giá cả hàng hóa đều gia tăng gấp hai trở lên, mà còn là người mua tấp nập, hàng hóa mua bán cực kỳ mau lẹ.