Dù sao chỉ cần không gặp phải yêu thú cùng cấp hoặc cao cấp hơn quá nhiều, chi quân đội này hầu như có thể làm được nghiền ép.
Theo thời gian chiến đấu càng kịch liệt, lượng tiêu hao vật phẩm tu luyện càng nhanh chóng, kéo theo cảnh giới của Trấn Long Quân Đoàn bình quân mỗi người đề thăng một cảnh giới nhỏ.
Còn Thân Vệ Quân của Phương Thiên Long, thì bình quân thiên phú kém nhất cũng tấn thăng hai cảnh giới nhỏ.
Thiên tài một ít thì ba cảnh giới nhỏ, có người vì chiến đấu quá kịch liệt mà hậu tích bộc phát, tăng hẳn một đại cảnh giới luôn.
Mặc dù tăng lên rất nhiều, nhưng tổn thất cũng không hề tiểu, nhất là ban đầu nửa tháng vì thiếu khuyết vật tư nghiêm trọng, làm cho rất nhiều binh sĩ vì thiếu dược thảo trị thương mà mất mạng.
Cho nên trong khoảng thời gian đó, binh linh hi sinh cũng là một con số rất lớn, điều này làm cho Phương Thiên Long cực độ phẫn nộ.
Nhưng lại hoàn toàn không có cách, hắn chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, tận hết khả năng chu cấp cho người nhà của những binh linh hi sinh tiền trợ cấp nhiều hơn một ít.
Cũng may tài nguyên được Kinh Thành cung cấp khá dư dã, cho nên hắn ra tay trợ cấp cho thương binh cũng rộng rãi hơn một ít.
Như thế lặp lại hơn hai tháng ròng rã, bọn họ cũng khó khăn lắm mới làm cho thú triều ổn định lại, và vì quá nhiều yêu thú cùng hung thú cấp thấp mất mạng.
Cho nên trong vòng vài tháng tới số lượng yêu thú tấn công sẽ phải giảm mạnh, mặc dù yêu thú sinh sản vẫn rất nhanh, nhưng cũng phải cần thời gian phát triển nhất định mới được.
Cho nên Phương Thiên Long có thể nhân cơ hội này trở về thăm nhà mấy ngày, sẵng tiện cũng sắp sang năm mới rồi, nên vừa lúc có thể trở về đón năm mới cùng gia đình.
Từ hai tháng trước hắn đã nhận được tin tức, vợ của hắn đã sinh cho hắn một đứa con trai rồi, mặc dù lúc đó hắn rất muốn lập tức mọc ra cánh bay trở về thăm hai mẹ con họ.
Nhưng chiến sự lúc đó quá mức cấp bách rồi, bản thân hắn hoàn toàn không bứt ra được, bởi vậy chỉ có thể kéo đến hiện tại mới có thể trở về.
Trăm dặm cũng không dài không ngắn, bởi vì không quá cấp bách cho nên bọn hắn di chuyễn không quá nhanh, dù sao mấy vạn dặm xa từ biên giới trở về, ngày đêm trèo đèo lội suối cũng rất mệt mỏi.
Bọn hắn đi chuyển từ từ cũng có thể tiết kiệm cho Thanh Vân Mã số lớn thể lực, và cũng đề phòng một ít bất trắc có thể xảy ra, cho dù đã đến gần Kinh Thành rồi, trên cơ bản có thể xem như an toàn.
Nhưng hiện tại tình hình của đế quốc rất căng thẳng, nhất là hai tháng trước trận đại chiến của ba vị nguyên soái, càng làm cho đế quốc đã tuyết còn phủ thêm sương.
Cho nên dù cảm giác bây giờ là an toàn, nhưng Thân Vệ Quân càng phát ra cảnh giác hơn, nhiễm vụ của bọn họ chính là lấy thân bảo vệ chủ tướng an toàn.
Cho nên bất cứ thời khắc nào cũng phải giữ vững cảnh giác cao độ, nhất là thời kỳ nhạy cảm như thế này, nếu Phương Thiên Long mà xảy ra chuyện gì thì không chỉ Phương Gia hỗn loạn.
Đến lúc đó đế quốc cũng sẽ bị các thế lực lớn lập tức ngửa bài, cả giang sơn lớn như vậy sẽ chia năm xẻ bảy lập tức.
Hiện tại có rất nhiều người hi vọng có ai đó ngu xuẩn nhảy ra tìm Phương Thiên Long phiền phức đây, nếu có thể lấy đi mạng của hắn sẽ càng tốt hơn.
Hành trình vẫn tiếp tục, khi Phương đại tướng quân về tới quân doanh của hắn bên ngoài Kinh Thành, thì đã trôi qua bốn giờ sau.
Hắn hoàn toàn có thể dẫn theo Thân Vệ Quân một vạn người ngựa này vào thành, nhưng nếu làm như vậy thì mấy ngày tới lên triều sẽ bị thành cái đích cho người chỉ trích.
Hắn chỉ cần mang theo một chi tiểu đội theo hầu là được, hiện tại đã tới quân doanh rồi thì an toàn đã có thể xác định không có nguy hiểm, với lại hắn cũng rất tự tin về bản thân.
Hai tháng này cường độ cao đại chiến, quả nhiên giúp cho hắn đột phá đại cảnh giới, hiện tại hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, cho dù có một chi Thân Vệ Quân ngàn người tập kích.
Hắn cũng có thể bảo trụ mạng nhỏ vài giờ, đến lúc đó thì người trong phủ Nguyên Soái chắc chắn sẽ kịp thời phái người cứu viện, hiện tại tai mắt của phủ Nguyên Soái đã xuất hiện xung quanh hắn rồi.
Chỉ cần có gió thổi cỏ lay, thì tin tức sẽ được lập tức truyền trở về trong phủ, cho nên đến lúc này hắn không cần phải dẫn theo quá nhiều Thân Vệ Quân rồi.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho binh lính nghỉ ngơi, người nào cần về thăm gia đình có thể tới bộ quản lý đề đơn xin phép.
Nhưng bất cứ tình huống nào cũng phải còn giữ nguyên năm ngàn người ngựa chuận bị sẵng sàng xuất chiến.
Dù sao tình hình đế quốc bây giờ rất căng thẳng, không ai biết qua ngày hôm sau sẽ xảy ra việc gì đó bất trắc.
Hắn lập tức dẫn theo trăm người lẫn ngựa một mạch phi nước đại cấp tốc vào thành, khi vào thành hắn mới hít một hơi thật dài, mấy tháng rồi hắn mới trở về lại nơi này a, cảm giác lâu tựa như mấy năm vậy.
“ Hô...cuối cùng cũng trở về, thật là hoài niệm a, đi thôi..” : sau khi hít một hơi cảm khái xong, Phương Thiên Long mới ra lệnh hướng về phương hướng phủ Nguyên Soái đi tới.
Trên đường đi có rất nhiều ánh mắt từ các góc tối đảo qua trên người hắn, mặc dù có chút không thích nhưng hắn cũng không tiện nói gì.