Chương 17: Phương Thiên Long lo nghĩ

Chiến đấu lâu dài vì thế lượng thảo dược dùng để chữa thương của bọn họ tiêu hao là số lượng cực lớn, nếu chỉ vết thương bình thường ngoài da thì còn có thể không quan trọng.

Đa số binh sĩ đều luyến tiếc sử dụng dược thảo cầm máu chữa thương, bọn họ đa số đều chỉ dùng miếng vải băng bó không cho máu chảy là được.

Chỉ khi nào lâm vào vết thương nặng ảnh hưởng tới lực chiến đấu, bọn họ mới sử dụng thảo dược để chữa thương.

Còn vũ khí nếu thời gian dài chiến đấu, làm sao không có chuyện hư hao được, nhất là yêu thú đều da dày thịt béo, xương cốt đều cứng như sắt thép vậy.

Để có thể phá vỡ phòng ngự của bọn chúng, thì vũ khí cũng tiêu hao độ bền nhất định.

Vì vậy cứ sau một cuộc chiến đấu, là vũ khí của quân đoàn hầu như tất cả đều phải sữa chữa bảo dưỡng một lần.

Nếu không sửa chữa mà cầm nó ra trận lần thứ hai thì hầu như không đủ sức phá vỡ phòng ngự của yêu thú, vậy làm sao có thể gây thương tích rồi giết chúng được.

Yếu thú là một tộc đàn có sức sinh sản to lớn và mau lẹ nhất trong bách tộc, mỗi ngày đều có vô số yêu thú được sinh ra và cấp tốc trưởng thành.

Nhất là một số loại yêu thú thuộc trùng loại, loại yêu thú này sức sinh sản trong yêu thú tộc đàn thuộc loại đỉnh cấp nhất.

Nên hiện tại tình hình đại chiến kéo rất dài, mỗi ngày đều xuất hiện mới yêu thú bộ tộc, mỗi ngày bọn họ đều phải tiêu hao to lớn lượng tài nguyên.

Thứ bọn họ cần nhất hiện tại không phải lương thực , mà là dược thảo, khoáng thạch cùng vũ khí mới bổ xung.

Mỗi khi nghĩ tới điều này là Phương đại tướng quân lại cực kỳ đau đầu, dược thảo khoáng thạch tài nguyên lưu động trong đế quốc, hầu như đều nắm trong tay các gia tộc lớn, khoáng thạch cùng vũ khí rèn đúc sẵng cũng giống vậy.

Nhất là mấy gia tộc nắm trong tay thương hội, hoặc một số thế lực nắm trong tay những đại khu trồng trọt dược điền, mỏ khoáng sản.

Hầu như 60% tài nguyên dược thảo cùng khoáng sản của đế quốc, đều nằm trong tay của những thế lực lâu đời này.

Bọn họ có đường dây của bản thân thành lập trải qua mấy trăm năm kinh doanh, cho nên trong mỗi lĩnh vực tài nguyên khác nhau đều có quyền lực cực lớn.

Đến cả triều đình hoàng đế nhiều lúc muốn thay đổi, nhưng cũng rất khó ra tay động tới bọn họ, chỉ cần xảy ra chút sai sót nhỏ thôi, là một đế quốc to lớn như này hoàn toàn có nguy cơ kinh tế bại liệt.

Trải qua mấy đời hoàng đế kinh doanh tới nay, càng ngày càng xuống dốc thì hoàng đế hiện tại ngoại trừ nắm trong tay một cái quân đoàn ra.

Hoàn toàn tay trắng cả, mấy trăm năm đường dây kinh tế nắm trong tay hoàng đế, phần thì thưởng công cho đại thần.

Phần thì phong thưởng cho mấy gia tộc môn phái lớn, để ổn định bọn họ trong những lúc có chiến tranh với yêu thú hoặc đường nối vị diện.

Hầu như đều bị chia cắt sạch sẽ, cho nên mới nói đời hoàng đế tiếp theo có nguy cơ bị soán ngôi là vậy, chỉ còn có một cái quân đoàn thì còn ai sợ ngươi nữa.

Mà đời hoàng đế tiếp theo chưa chắc gì đã điều khiển được quân đoàn này, nó chỉ còn nằm trên danh nghĩa của Hạ gia mà thôi.

Nên những thế lực này mặc dù không dám thẳng tay đắc tội Phương Đại tướng quân, nhưng ngầm động tác thì sẽ không thiếu, trước đây hắn bị như thế nhiều lần nên cũng quen thuộc rồi.

Hắn chỉ sợ bọn họ vì suy yếu thực lực của Phương Gia mà chơi trò ngán chân hắn, dù chưa đến nỗi đẩy quân đoàn của hắn đi vào tính hủy diệt đả kích.

Nhưng chỉ cần bọn họ chậm trễ phân phối tài nguyên vài ngày nửa tháng thôi, là quân đoàn bọn hắn tổn thất sẽ cực lớn.

Dù chưa đến mức thương gân động cốt, nhưng chắc chắn sẽ kéo chậm lại khoảng cách giữa tứ đại quân đoàn khác.

Dù sao trước tới giờ mấy chục năm nay, Trấn Long quân đoàn hoàn toàn đều dẫn đầu đi trước còn lại tứ quân đoàn cả.

Mặc dù lo lắng nhưng Phương Thiên Long hoàn toàn không có cách nào, dù sao quy tắc ngầm như thế này đã xuất hiện mấy trăm năm rồi.

Hắn cùng cha hắn lão nguyên soái có tâm tư thay đổi nhưng không đủ sức làm được, tính đâu ra đấy bọn họ cũng chỉ nắm trong tay một cái quân đoàn mà thôi.

Chả khác gì Hạ gia cả, mà gia tộc bọn họ cũng chỉ là gia tộc mới nổi, căn cơ còn kém những gia tộc môn phái mấy trăm năm xa lắm.

“ ai....không biết nàng thế nào rồi, con ta đã sinh chưa.....tính thời gian có lẽ những ngày gần đây rồi..... thật muốn về nhà một chút a.....đã lâu không gặp mọi người rồi.....không biết cha mẹ có khỏe không, mẹ mấy năm nay tình hình sức khỏe càng lúc càng sa sút đi nhiều.....có lẽ ta cần bỏ chút sức tiến đến nơi đó đào chút linh dược cho mẹ điều trị thương thế mới được....”:Phương Thiên Long nhìn về hướng Kinh Thành miệng lẩm bẩm một mình.

Trong mắt toát ra vẻ tưởng nhớ, nhưng sau đó hắn quay đầu nhìn về phía ngoài tường thành, lúc này bên ngoài lít nha lít nhít đều là yêu thú, tiếng ho giết vẫn còn vang lên liên miên không dứt.

Dù chỉ là đê cấp yêu thú nhưng số lượng cực kỳ khổng lồ, ánh mắt của hắn dần dần kiên định lên, nhất là khi nhớ đến tình trạng của lão phu nhân.

Hắn mới nhìn về một phương hướng sau đó suy tư một lát, nhưng rồi cũng lắc đầu hiện tại hắn cần phải ổn định tình hình nơi này cái đã, lúc này hắn không có thời gian rảnh để làm việc khác.