Chương 39: Lạc Thiên Thần Kiếm - Vô Thượng Thánh Thương

Bên trong không gian u tối, sắc đen ngập trời khiến con người ta cảm thấy thật đáng sợ, lạnh lẽo và đơn độc. Lâm Thần đứng bên trong không gian đó cả cơ thể là một màu đen tối, duy chỉ có trái tim màu đỏ máu không ngừng đập nhanh đến lạ thường.

Thứ duy nhất tỏa ra ánh sáng ngoài trái tim còn là các đường máu trên cơ thể nhỏ nhắn mảnh mai, hắn đứng bên trong đó không hề nhúc nhích hay chuyển động bởi vì chẳng biết làm gì cả.

Tại đó nơi vị trí cánh tay Lâm Thần một màu sáng vàng nhẹ hiện lên đầy huyển ảo dường như đánh tan xua đi màu đen quanh làm hắn có chút bất ngờ xen lẫn sự khó hiểu, có lẽ vì nơi đây là một màu đen nên Lâm Thần có thể nhìn thấy một con chim lạc cổ đang bay lượn.

Thực chất lạc ấn vốn luôn luôn có mặt quanh Lâm Thần mọi lúc mọi nơi nhưng có lẽ vì cấp độ của bản thân quá thấp, hơn nữa nó lại quá là mờ nhạt nên khó có thể nhìn thấy được.

Mở to hai con ngươi hắn nhìn thấy lạc ấn ấy vậy mà đang biến hóa thành một quả cầu tròn to cơ một quả bóng, chưa dừng lại ở đó Lâm Thần lại càng thêm kinh ngạc khi trông thấy lạc ấn phát ra tiếng nói đầy êm dịu.

"Ta vốn muốn để chút sức tàn này vào những lúc quan trọng nhưng xem ra, phải dùng vào chính lúc này !".

Lâm Thần có chút hoảng sợ giọng mơ hồ phát ra "ngươi là ai ! Sao lại xuất hiện từ cơ thể ta !".

Sau khi Lâm Thần dứt lời thì không gian trở nên yên tĩnh đến lạ, mãi khi qua được vài giây mới có lời đáp trả.

"Kể ra cũng dài dòng, ngươi cứ xem ra và ông nội ngươi là bạn đi!".

"Ông nội!?" Lâm Thần thốt lên bất ngờ rồi rơi vào trầm tư, ông nội hắn là Đại Thiên vũ, nghe nói từ lúc hắn sinh ra thì đã biến mất không rõ còn sống hay đã chết nữa, kể ra cũng hài khi mà vừa lên ba thì cha hắn tức Đại Lâm Vũ cũng mất tăm theo luôn, từ đó chỉ còn lại mình hắn và mẹ sống chung nương tựa lấn nhau, không lâu sau đó thì chị họ hắn chuyển tới.

Hắn lấy tay vuốt vuốt cằm Sau một chút bồi hồi suy ngẫm giọng điệu một lần nữa vang lên "vậy ông chính là dấu ấn trên tay ta đúng không!?".

"Đúng!" Tiếng đáp thản nhiên vang lên.

"Ta biết cháu có rất nhiều câu hỏi, nhưng thời gian của ta không còn nhiều, ta là Lạc Lối hãy ghi nhớ lời ta và làm theo lời ta nói..."

Giọng nói im lặng hồi lâu liền hô to lên.

"NẾU CHÁU MUỐN RỜI KHỎI ĐÂY!!!"

Lâm Thần nghe xong liền ngoan hẳn liền khoanh tay ngồi xuống làm theo lời chỉ dẫn.

"Tụ linh lực vào lòng bàn tay trái, sau đó cảm nhận dòng máu đang chảy bên trong cơ thể, cháu sẽ thấy có một dòng năng lượng màu vàng, khi đó cháu hãy dẫn dắt thứ năng lượng đó đi tới lòng bàn tay từ lòng bàn tay cháu hãy chạm vào lạc ấn phía tay phải vuốt nhẹ!"

Lâm Thần nghe xong liền gật đầu làm theo bắt đầu nhắm hai mắt lại, và đúng như thế bên trong cơ thể hắn thật sự có một dòng năng lượng màu vàng.

Nhờ vào linh lực làm đường dẫn thứ năng lượng đó lại chảy về lòng bàn tay, chính lúc đó hắn mở mắt đặt lòng bàn tay lên vị trí lạc ấn, chỉ thấy tại vị trí lạc ấn có một vòng xoáy hiện ra và khi đó không gian màu đen xung quanh như bị hút vào, hắc dịch lúc này bị biến chất hóa thành màu đỏ máu hòa vào cơ thể hắn đồng thời linh hồn hắn vậy mà có dấu hiệu tăng lên nhè nhẹ.

Thấy thế Lâm Thần lại nhìn lên lạc ấn như muốn hỏi rằng tiếp theo phải làm sao đây, giọng điệu êm tai lại cất lên.

"Được rồi! Tiếp theo cháu phải không ngừng lặp đi lặp lại động tác đó để linh hồn ít nhất đạt đến Chiến Sĩ cấp 5!"

"Ạch..." Lâm Thần cười khổ đợi đến lúc đó chắc hắn đạt tới xương khô cấp năm thì có.

Như thể hiểu được dòng suy nghĩ của hắn Lạc Lối lên tiếng "Đây là một trang sách của kì thư bất tử ! Đúng như cái tên nó mang đến sự BẤT TỬ! Đừng suy tâm gì nhiều mà hãy tập trung tu luyện, còn giờ ta phải đi đây xuất hiện trong thời gian dài khiến linh hồn ta vốn mỏng manh nay càng thêm mờ nhạt".

Dứt lời Lạc Lối hóa thành tia sáng nhỏ nhập vào lạc ấn mặc cho Lâm Thần giơ tay ra sức niu kéo nhưng không thành, hắn còn rất nhiều câu hỏi muốn được giải đáp thứ mà hệ thống chẳng bao giờ nói cho hắn biết.

Hắn ngẩn đầu nhìn trời cao tăm tối, hắn lo cho Lệ Thảo nàng ấy, nhớ những người bạn Sự, Trung, Lâm khi cùng nhau quậy phá, nhớ nụ cười của Như Ngọc, nhớ cô Linh... nhớ tất cả mọi người!!!.

Nhìn vào cánh tay mình hai mắt hắn lóe sáng màu đen, nhớ nhung không phải là cách hắn hiện tại cần trở nên mạnh hơn để trở về, từ đó ngày qua ngày hắn vùi đầu vào luyện tập, điên cuồng làm đi làm lại nhưng động tác tẻ nhạt vô vị, càng ngày xung quanh hắn có các đốm sáng màu đỏ lóe lên.

Tại một nơi vắng vẻ nào đó từ trong không gian một vết rách nhỏ xé toạc không gian hiện ra, từ bên trong đó một người trẻ tuổi bước ra, hắn cả cơ thể tơi tả miệng vẫn còn dính máu tươi.

Miệng nghiễn răng nói "thật đáng chết, khiến ta mất đi một mảnh của kì thư!"

"Lâm Thần sống cho tốt, bởi mạng của ngươi ta chắc chắn sẽ lấy" nói xong hắn lảo đảo bước đi khuất khỏi tầm nhìn.

Khoảng thời gian trôi nhanh như chưa từng có chỉ qua vài nét chữ, tại một thế giới màu đỏ máu, một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân tu luyện, qua khảng thời gian dài chính xác thì là gần hai năm trời ròng rã, hắn Lâm Thần lúc này trông đã trưởng thành hơn cơ thể săn chắc với từng mũi cơ rõ rệt, cả cơ thể trần chuồng bởi quần áo đã mục nát trong suốt thời gian dài, gương mặt hắn trắng trẻo anh tuấn phi phàm dù cho đã bị mãi tóc che đi phân nửa.

Hắn ngồi đó vẫn là nhưng hành động quen thuộc, trong suốt hai năm trời có thể nói hắn đã luyện tập không nghỉ một hơi khi chẳng cần phải ăn uống hay làm gì cả, không gian lúc này cũng đã thay đổi sớm đã biến thành thế giới có màu sắc, riêng chỉ có mặt trời trên cao là vẫn có màu đen nháy.

Nhưng khi cánh tay của hắn đặt lên lạc ấn thì từ trên bầu trời máu đen đó đang bị hút đi, thay vào đó là một màu đỏ tươi trông như cảnh tượng nhật thực.

Ầm...

Một tiếng động lớn vang lên linh lực xung quanh Lâm Thần tỏa ra mạnh mẽ, dấu hiệu của việc đột phá, qua hai năm linh hồn của hắn đã trở nên lớn mạnh đạt tới Chiến Sĩ cấp bảy. Lâm Thần lúc này cũng dừng lại bởi chẳng còn thứ năng lượng màu đen để hấp thụ nữa.

Khi hắn thở dài một hơi cũng là lúc lạc ấn từ cánh tay phải có sự thay đổi, một dòng sáng lóe lên quả cầu ánh sáng chứa đựng Lạc Lối đã xuất hiện, hắn thấy thế cũng nở ra một nụ cười, bởi hắn biết mình sắp được rời khỏi đây, hai năm tu luyện chán bỏ mẹ.

Từ quả cầu giọng nói vui mừng phát ra "Tốt lắm, đã đến lúc rời khỏi đây rồi!".

Nói đoạn Lạc Lối lại lên tiếng "ra đây đi ông bạn già sức của mình ta hiện tại chưa thể phá nát kì thư đâu!".

"Ông bạn già!" Lâm Thần nghe xong liền ngơ ra từ khi nào người hắn lại trở thành viện dưỡng lão vậy?.

Hắn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì từ vị trí lồng ngực liền có một cơn nóng ran nhè nhẹ phát ra, hơi khó chút khó thở theo đó là từng đường hoa văn màu xanh lá cây nổi lên dọc theo cánh tay hắn mà lan xuống từ từ, khi dòng hoa văn tựa như mạch máu đi xuống lòng bàn tay, cũng là lúc nơi đó có một hình tròn nhỏ xuất hiện. Rất nhanh lại có thêm một quả cầu màu xanh xuất hiện bên cạnh quả cầu màu vàng chứa đựng Lạc Lối bên trong kèm với tiếng nói phát ra một cách gượng gạo.

"Haizz... thật không ngờ ta lại có thể gặp được ngươi, chúng ta từng là kẻ thù sống chết để rồi chuốc lấy hậu quả, và giờ ta đã trở lại để bù đắp cho lỗi lầm mình đã gây ra !".

Lạc Lối nghe xong lời nói buồn bã đó và không mấy quan tâm chỉ nhẹ nói "Mọi thứ đã qua rồi hà cớ gì phải hối tiếc".

"Hazz..." lão già nghe xong thở dài sau đó nhìn về hướng Lâm Thần suy tư trầm mặc hồi lâu rồi nói tiếp.

"Đây chắc là con cháu của Thiên Vũ nhỉ?"

Lâm Thần gật đầu cũng là lúc giọng lão già tiếp lời "Ta là Vô Thường rất vui được gặp cháu!" Lão già nói xong liền nhớ lại kí ức khi lão vừa trở lại.

Đó là khi Lâm Thần vẫn còn đang sống với chuột, gián tại nhà kho ở nam thành khi đó lão đã xuất hiện, lão lúc ấy trong lòng cảm thấy hối hận về điều gì đó, và khi gặp được thiếu niên trẻ tuổi ấy, Vô Thường đã nghĩ ra cách để mình sửa sai đó là cướp lấy thân xác Lâm Thần.

Chính lúc đó Lạc Lối đã cảm nhận được nguồn năng lượng quen thuộc nên đã sử dụng vĩnh hằng thư kéo lão già vào bên trong cơ thể Lâm Thần, nếu không chúng ta đã phải đổi nhân vật chính rồi.

Nghĩ xong về khoảng thời gian đó Vô Thường nhìn về phía Lạc Lối nói "dù là hai chúng ta hợp sức nhưng ta e là vẫn chưa đủ khả năng để xé nát kì thư đâu!, ta nghĩ chúng ta nên đưa tên nhóc này ra trước rồi phong ấn kì thư lại!"

Lạc Lối nghe xong liền gật đầu, đây cũng chính là lí do Văn Khôi tức Hắc Dịch quyết định để lại một trang giấy của Kì thư mà bỏ trốn, bởi hắn biết kì thư khó nát, nên hắn nghĩ bụng chạy trước đợi bản thân hắn mạnh lên lúc đó lấy lại vẫn chưa muốn.

Cả hai người Lạc Lối, Vô Thường lúc này nhìn về phía Lâm Thần, dù hai quả cầu này không có cơ thể hóa thực chất nhưng hắn vẫn biết được là nhờ trực giác, chỉ nghe hai người đồng thanh đáp.

"Cháu nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể dù có gì xảy ra cũng đừng phản kháng!!!"

Lâm Thần không dám chậm trễ hắn đang rất mong chờ cái ngay đi ra khỏi nơi khỉ khô này rồi liền nhắm mắt làm theo.

Hai quả cầu ánh sáng chứa đựng hai lão già tàn lúc này bay về vị trí vũ của mình ngay sau đó Lâm Thần liền thấy sự biến đổi kì lạ của cơ thể mình.

Chỉ thấy từ hau tay hắn vô số đường họa tiết nổi lên như nấp bao phủ lấy toàn bộ cơ thể hắn, hai màu sắc vàng xanh lan tỏa chiếm lấy mỗi người một phần cơ thể hắn, từ đó hai mắt hans cũng chuyển màu từ màu đen nay đã được phát quang bởi hai màu sắc tươi mới.

Cơ thể hắn lúc này tỏa ra sức mạnh khủng khiếp, khiếp đến nỗi dường như có thể hủy thiên diệt địa, phá tan trời, hắn lúc này đang mặc cho hai người sử dụng cơ thể mình một cách thoải mãi.

Lâm Thần giơ hai cánh tay ra khí tức thần thánh quét ngang tứ phía chẳng biết từ lúc nào mà bản thân đã được khoác lên một áo bào xanh vàng đầy uy nghiêm của một vị đế vương.

Tay phải giơ ra lạc ấn cũng bay theo đi kèm theo đó là lời nói hùng hồn đầy mạnh mẽ và cao ngạo hóa thành một thanh kiếm vàng mờ ảo nhưng lại có khí tức chèn ép tất cả giọng nói lúc này cũng vang lên.

"LẠC THIÊN THẦN KIẾM !" Lâm Thần nhìn một màn này mà thầm rùng mình về sức mạnh của hai người này phải biết đây chỉ là một linh hồn đang vô cùng yếu đuối, nếu như trước đây mà con sống thì còn có thế mạnh như thế nào nữa.

Đang đăm chiêu suy nghĩ thì cũng là lúc cánh tay trái của mình xòe ra từ đó một cái cây nhỏ lập lòe hiện lên, cái cây xoáy gốc cuộn tròn vào nhau tạo thành một cây thương màu xanh lá đồng thời sưc smanhj mà nó tỏa ra không khác Lạc Thiên Thần Kiếm là mấy, lúc này giọng nói của hắn môtb lần nữa vang lên gầm trời như mãnh thú gào thét.

"VÔ THƯỢNG THÁNH THƯƠNG !"

Vừa dứt lời cũng là lúc cơ thể hắn bùng nổ sức mạnh, cầm cây thương trên tay trong sự điều khiển của Vô Thường sức mạnh bộc phát thậm chí so với Chúa Tể còn mạnh hơn mấy lầm, chỉ thấy hắn trực tiếp ném thẳng cây thương vào không gian vô tận liền dường như chạm phải một màn chắn ảo diệu cản lấy.

Ầm... xoẹt ... xoẹt

Chỉ thấy tại vị trí mũi thương một vết rách hiện ra cùng với đó là những tia điện, hắc dịch tràn vào như muốn dán lại vết rách, Lâm Thần vốn tưởng rằng mình đã biến nơi này thành màu đỏ nhưng xem ra vẫn quá xem thường một tờ giấy của kì thư, thứ được tạo ra từ vất chất tối.

Khí hắn còn đang suy nghĩ thì cánh tay cầm theo Lạc Thiên Thần Kiếm rốt cuộc chuyển động, hắn vận lực lấy đà trực tiếp xông lên với tốc độ khó thể hình dung, nếu có ai đó nhìn thấy còn tưởng rằng hắn đang dịch chuyển chứ không phải là bay đi.

Keng... xoẹt... roạc.

Một đường kiếm mang theo vô tận sức mạnh chém vào lớp màn đen liền đơn giản mà xé toạc nó, dễ như phá lớp màng trinh ánh sáng lúc này hiện ra tại vị trí mà nó chém xuống, một lần nữa Lâm Thần lại bị hút đi chỉ là trước lúc đó có giọng nói vang lên.

"Sắp tới chúng ta phải ngủ dài dài , ngươi hãy bảo trọng và ... và .." nói đến đây liền có chút ngập ngừng cơ thể hắn lúc này cung đang nhấp nháy liên hồi. Có lẽ trạng thái này sắp kết thúc.

"Long Tộc !" Lời nói vang lên cũng là lúc cả hai người biến mất.

Tại căn phòng số 2022 phòng của Lâm Thần khi này đang khóa cửa nhưng ở bên trong lại phát ra tiếng động ọt ẹt cùng với tiếng chát vang lên bôm bốp.

Chát... bốp .... bạch

Ưm~ a a a

Tiếng da thịt chạm vào nhau vang lên liên hồi cùng với đó là tiếng thở phì phò, tiếng rên đinh tai nhức óc vang khắp căn phòng nhỏ.

"Anh nhẹ ... nhẹ thôi!!"

Bạch... bạch... chát

Trái với giọng nói khẩn cầu chỉ thấy tiếng đưa đẩy càng lúc càng nhanh, cùng với tiếng vỗ mông liên tục.

"Đau~ a "

Dần dần khi tiếng động nhỏ nhẹ dần lại có giọng nói vang lên.

"Nằm bò xuống chổng mông lên! Anh sẽ cho em biết khoái lạc là gì!".

Chính ngay lúc đó từ vị trí gần nơi đặt cánh cửa sổ một vết rách đen xì mở ra từ trong đó một thiếu niên trần như nhộng, mái tóc che mặt vì rất lâu chưa hề chăm sóc bản thân xuất hiện là Lâm Thần.

Khi hắn bước ra liền vươn vai một cách thoải mãi, không biết vì sao mà ánh mắt hắn lại hướng về vị trí chiếc gường nơi có hai cơ thể đang nằm ở trên đó, trừng to hai mắt kinh ngạc không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, hắn phải dụi dụi mắt mấy lần mới dám tin đó là sự thật.

"Ạch..."

Chỉ thấy trên gường là hai thanh niên đang không mặc gì cả một người lúc này đang bò như chó, người còn lại thì đang quỳ gối hai tay ôm lấy phần mông thanh niên bò, một cây kiếm chỉ xuống đất, một cây kiếm chỉ ngang.

Nếu không ngu thì cũng biết hai tên này đang đấu kiếm cùng nhau đầy hưng phấn, hai tên thanh niên lúc này cũng mới nhìn sang thấy Lâm Thần thì hai thằng em liền ỉu xuống mất hết sức sống.

"Đệch mẹ! Học viên có gay hơn nữa còn gường mình!"

Rồi hắn lại lắc đầu bởi hiện tại nếu xét về độ tuổi thì hắn đã là năm ba, nên đây tính ra cũng không còn là phòng hắn, nhưng việc hai tên gay chơi nhau là có thật, chả hiểu sao khi nhìn hai tên này thằng em trong quần hắn đang ỉu lại càng co rúm lại, hiển nhiên cảnh tượng này ghê bỏ mẹ.

Tránh mắt sang một bên Lâm Thần nhìn về phía cửa sổ chiếu thẳng xuống khuôn viên học viện cảm thán cem ra vẫn không khác khi xưa là mấy, nhưng có một điểm khiến hắn chú ý.

Đó là một cặp đôi đang bước dưới sân trường, Lâm Thần chỉ liếc qua cũng biết đó là Tắc Tinh, về phía cô gái bên cạnh dù chỉ là tấm lưng nhưng lại khiến Lâm Thần run lên.

"Lệ...Thảo...e...m!"

Lâm Thần ngây người đứng chôn chân như chết lặng, hai năm, hai năm thời gian hắn trong đầu chỉ nghĩ và lo lắng cho một người, hắn càng nghĩ hai chân càng mềm nhũn ra.

Về phần hai tên gay kia không hiểu sao khi nhìn vào Lâm Thần lại thấy trên đầu hắn lờ mờ có một chiếc nón xanh.

Khi cặp đôi đó bước đến giữa quảng trường thì Tắc Tinh liền quỳ xuống, đi kèm với đó là một vòng người vây quanh, hắn loay hoay lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo giơ lên.

Lâm Thần siết chặt nắm tay hắn không tin, hắn không thể chấp nhận sự thật này, hắn không cam tâm, trong suốt hai năm qua những lúc u sầu, cô đơn lạnh lẽo, ai là người khiến hắn nhung nhớ nhất chính là nàng ấy, vậy mà bơi giờ.. chẳng hiểu sao lúc này hắn rơi lệ, không phải lệ thảo mà là lệ thần nhưng vẫn tiếp tục nhìn.

Hai tên gay bên cạnh lại nhìn về hướng Lâm Thần lần này là một chiếc sừng đâm thủng cái nhón xanh và nhô ra vô cùng sống động.

Hắn không muốn điều đó xảy ra liền trực tiếp đạp vỡ cửa kính lao xuống nắm đấm vận toàn bộ linh lực bắn xuống như tên nhờ vào cấp độ Chiến Sĩ cấp bảy của mình tốc độ thì khỏi phải bàn.

Bên dưới khung cảnh lãng mạn vãn tiếp tục khi cánh tay thon trắng tinh giơ ra và được Tắc Tinh bắt lấy, nàng quay mặt sang một bên đỏ ửng hai má mỉm cười, xung quanh là tiếng hò reo không ngừng.

Tắc Tinh có được sự ủng hộ thì miệng đã tươi thì khỏi phải tưới cánh tay đặt lên hộp nhỏ chuẩn bị mở ra nói.

"TA SẼ YÊU THƯƠNG VÀ BẢO VỆ CHO EM NẾU NHƯ TA NÓI SAI ! TA THỀ! MIỆNG MÌNH SẼ CHẲNG CÒN RĂNG!"

Ầm...

Nói là có Lâm Thần lúc này lao xuống bay với tộc độ khủng khiếp như chim, hướng nắm đấm chưa đầy linh lực cùng sự tức giận va chạm trực tiếp vào miệng tên này, chỉ thấy hai mắt Tắc Tinh như muốn lòi hai con mắt ra, miệng lõm sâu xuống răng cũng vì thế mà rụng như sung, đồng thời hắn cũng bay xuyên qua dòng người cắm sâu vào tường trước sự bất ngờ của cả toàn bộ học viên.

Nhìn Tắc Tinh dính chặt vào tường tay vẫn nắm chặt chiếc hộp nhỏ lúc này mở ra để lộ hai chiếc nhẫn tinh xảo có đính một viên ngọc màu đỏ có hình trái tim khiến hắn đau, đau trong lòng...