Chương 37: Sự Trở Lại

"Cuộc thi kết thúc !!" .

Tuy chỉ mới qua thời gian bốn ngày, không ngắn không dài, nhưng hắn phải tạm biệt nơi này, hiện tại có thể nói là hắn không thể tiếp tục thi đấu nữa khi mà hầu như mọi bảo vật của mình đều đã trở thành tro bụi.

Đặc biệt là hoàng kim chiến cơ thứ bảo vật không thể thiếu của mình nay cũng đã hư hại nặng nề, may mà nó vẫn còn có thể mang đi sửa chữa được, chỉ là ở nơi này không có đủ dụng cụ cần thiết.

Hắn cũng nhận ra hiện tại mình có thể đi đứng bằng hai chân, một bất ngờ khá lớn nhưng khi hỏi hệ thống hắn biết được, là nhờ bản thân đã lấy được một trong năm nguyên tố sinh lực.

Theo dòng suy nghĩ nếu như theo thông tin trước đó thì ít cần có đủ năm loại thuộc tính, mới có thể chữa khỏi hoàn toàn vậy tại sao bơi giờ mới chỉ có một mà đã có thể đi lại, vậy là một luồng thông tin lại được truyền vào giải thích cho hắn.

Lâm Thần nghe xong gật gù theo như thông tin thì đôi chân hắn hiện tại chỉ có thể đi lại bình thường, như một người bình thường, không thể sử dụng được linh lực và nhiều thứ khác, nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi.

Ngoài ra hắn còn có một khả năng mới không biết xuất hiện từ lúc nào nó in sâu vào não bộ hắn, một loại bí thuật được gọi là Vĩnh Hằng - hồi quang phản chiếu đây là thứ mà hắn đã có được sau cuộc chiến chết lên chết xuống, cũng chính thứ này đã giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh vừa rồi.

Phía chiến trường trước đó Nhu Nhược lúc này thì được Lâm Thần nhờ giúp thu gom lại các mảnh vỡ của Hoàng kim chiến cơ và tên này làm rất nhiệt tình, vô cùng hớn hở.

Đang đăm chiêu suy nghĩ tên này liền chạy lại đưa hắn một cái túi lớn, là túi của ban tổ chức đưa cho, bên trong chứa đầy đủ các mảnh vỡ hắn cần.

Lâm Thần thở dài và nói sẽ rởi khỏi nơi này thì Nhu Nhược cũng gật đầu dù cho có chút hối tiếc, khoảng thời gian tuy ngắn hạn nhưng hắn đã xem Lâm Thần như một người bạn trân quý, giữa không gian đổ nát hai người vẫy tay chào nhau và có lẽ sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.

Sau khi chia tay Lâm Thần lúc này bước đi trên đôi chân của mình, nhờ vào hệ thống mà chẳng mấy chốc hắn đã tới được bìa rừng nơi khởi nguồn của tất cả mọi chuyện đã xảy ra, hắn lúc này nhìn về sau cánh rừng như một lời từ biệt rồi bước ra khỏi khu rừng rất tự nhiên.

Ánh mắt đảo quanh phát hiện nơi này trông rất khác thường, không giống khung cảnh mấy ngày trước khi hắn tiến vào, gãi gãi đầu vài cái bước về phía trung tâm ban tổ chức, hắn cần phải làm một chuyện quan trọng trước khi rời đi.

Đó là làm thụ tục kết thúc cuộc thi, đây là một việc làm quan trọng để tránh sai sót trong số liệu, bởi trước đây từng có một số thí sinh xử dụng lỗ hổng này để chuộc lợi, hay cũng như là tính toán chính xác số thí sinh sống sót.

Ngay khi vừa hoàn thành các thủ tục Lâm Thần lúc này quay đầu lại, thì gặp một người làm cho hắn giật mình lo sợ, chỉ thấy thành chủ Lý Khai thiên đang ngồi nhàn nhã húp nước, mà khi này gã cũng trừng to hai mắt khi thấy Lâm Thần.

Bản năng như thể tuôn trào bất an lo sợ làm Lâm Thần lúc này vặn người chạy đi, ở lại thì ăn đủ, nhưng trước một vị chúa tể tất cả đều vô ích, lúc này từ trong không trung một bàn tay nhô ra tóm lấy cổ áo hắn kéo mạnh, làm hắn hoảng loạn dãy gụa.

Thành Chủ Lý Khai Thiên nhấc bổng hắn trên không trung càu mày nói.

"Ta kêu ngươi vào trong sao mới mấy ngày đã trốn ra đây rồi !".

Lâm Thần gượng cười đảo mắt giải thích "ngài! Thả ta xuống trước đi !"

Vị thành chủ nghe hắn nói thì lắc lắc vài cái trông như nghịch một món đồ chơi sau đó ném xuống như ném rác miệng hô lớn "nói đi, nếu hợp lý thì lần này ta bỏ qua! "

Lâm Thần ôm mông xoa xoa không quên nhìn oán hận một cái sao đó kể về chuyện xảy ra gần đây, vừa nói vừa mình họa, nào là đánh cho bộ xương lên bờ xuống ruộng, khóc lóc xin tha... bla bla trông rất nhập tâm, sống động như thật.

Thành chủ sau một hồi nghe hắn nói liền đoán ngay là cái tên chó rách kia làm nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn lướt qua cơ thể Lâm Thần sau đó cười nói.

"Trông ngươi vẫn còn khỏe chán! Hay là vào đó tiếp không!"

Lâm Thần nghe đến đây liền ngã ngửa ra đất ôm ngực gào thét tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.

"Ta... ta .. rất muốn tham gia chỉ là, ngài cũng biết mỗi người một năm chỉ được tham dự một lần, nếu không!! Dù có lên núi đao xuống biển lửa ta cũng cam lòng"

Vừa nói hai hàng mi hắn cũng rơi lệ, nước mắt chảy dọc long lanh như thác lũ đổ về, nhưng trong thì cười thầm hắn đã đoán trước được việc này nên mới sắn sàng mà chui ra đây nghĩ đi nghĩ lại bản thân thật là tài giỏi.

Bong!

Trong lúc đang tự thủ dâm tinh thần thì một bàn tay vỗ lên đầu hắn, làm Lâm Thần kêu lên oai oái.

"Bớt nói nhảm ta lại không biết ngươi đang nghĩ gì sao!?".

"Được rồi coi như lần này ta bỏ qua giờ thì về nam thành nghỉ ngơi đi!".

Ôm cái đầu đau điếng mà Lâm Thần mắng thầm trong bụng tự nhủ bản thân thật là đen số, dính phải thứ gì không biết toàn làm hắn chịu khổ nói thì như vậy nhưng hắn lúc này vẫn đứng lên lẻo đẻo theo sau thành chủ.

Lúc đi thì nhanh lúc trở về thì chậm đây là điều Lâm Thần suy nghĩ, hắn hiện tại đang trên một chuyến xe bắt về nam thành dự tính đến lúc chập tối thì tơi nơi còn về vị thành chủ sớm đã bay đii đâu mắt tăm, trong lúc rảnh rồi không có việc gì làm hắn lấy từ trong túi áo ra một viên đá đây là số thành quả của hắn giành dụm được khi vẫn còn thi đấu.

Cầm viên đá trên tay nhìn ngắm hồi lâu nhưng chả có gì lạ bèn thu tay cất lại vào trong túi áo, tưởng chừng là đồ ngon xem ra thứ này chả có gì đặc biệt cả, hắn nhìn ra cửa sổ nơi cảnh vật không ngừng vụt qua cảm giác thật êm dịu bèn nhắm mắt ngủ một giấc, suốt bao ngày qua hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi.

Trong lúc đó ở học viện ánh sao, cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục sôi nổi, nhà trường cũng đã thông báo cho tất cả các học viên nghỉ sớm để tập trung tìm kiếm, có thể nói việc có người mất tích làm cán bộ cấp cao trong nhà trường ai nấy đều lo són dái không thôi.

Nếu để chuyện này truyền ra ngoài uy tín trăm năm của học viện coi như mất sạch, nhóm ba người Sự ,Trung, Lâm cũng thế xét về quan hệ bọn họ cũng tính là chỗ người quen, quen ở đây là quen ăn trực bú ké, hơn nữa ai trong số họ cũng biết Việc Lâm Thần và Lệ Thảo là thanh mai trúc mã từ nhỏ nên cũng rất mong hắn sớm trở lại trợ giúp tìm kiếm.

Trong khi tất cả mọi người lo lắng thì vẫn có kẻ trông rất là bình thản mà rất ít người chú ý, là Võ Tắc Tinh hắn tỏ ra dáng vẻ bình tĩnh đến khó lường, nhưng chả có ai nghi ngờ kẻ đầu xỏ lại là hắn là bởi tên này dù có thù với Lâm Thần nhưng chơi rất quân tử nên chả mấy ai nghĩ là hắn làm cả.

Tắc tinh lúc này đang đứng dưới tan cây miệng cười khổ, trong đầu hắn đang rất là hỗn loạn không biết phải làm như thế nào, việc bắt Lệ Thảo là hắn nhưng bản thân hắn lại không nhớ rõ là mình làm.

Hắn không biết phải đối mặt với Lâm Thần người từng đưa hắn trở về từ cõi bóng tối vĩnh hằng như thế nào cả, nói đến đây hắn chợt nghĩ về thứ đó, khi đó thế giới trong đôi mắt hắn là một bóng tối hỗn loạn, tất cả chỉ còn là sự đổ nát tan hoang hắn cảm thấy mình bị nuốt chửng mà chẳng thể nào thoát ra.

Bóng tối xâu xé linh hồn hắn và chính lúc ấy người mà hắn căm ghét xuất hiện , đưa hắn trở về, Tắc Tinh nghĩ về dòng hồi ức trước giờ hắn chưa nợ ai thứ gì có lẽ Lâm Thần là người duy nhất.

Nhưng sau chuyện này có lẽ mạng hắn sắp tàn, đôi chân nhẹ bước đi ngược chiều với dòng người tấp nập tìm kiếm, cảm giác của hắn thật trống vắng đi đến nơi chỉ có mình hắn biết, nơi mà đang giam giữ Lệ Thảo.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra cũng là lúc Lệ Thảo quay đầu về phía cảnh cửa, nàng lúc này đang bị bịt mắt ngồi trên một chiếc ghế đơn sơ, tựa như một kẻ mù lòa, nàng không biết người bắt mình là ai nhưng lại biết rằng người này không có ác cảm.

Nàng mỉm cười môi hồng hé mở để lộ hàng răng trắng tinh như ngọc nhé nới với chất giọng ngọt như đường mật không hề trách mắng hay gì cả, dù cho ban đầu nàng rất lo sợ.

"Ngươi vì sao bắt ta tới đây!"

Đáp lại chỉ là sự im lặng khi tiếng nói văng vẳng quanh căn phòng chật hẹp, Hắn Tắc Tinh đứng đó như dính câm lặng nói không nên hơi, bởi biết rằng chỉ cần hắn nói ra mọi chuyện sẽ bại lộ, hắn sợ hắn sẽ bị đuổi khỏi học viện.

Không gian trở nên yên tĩnh chỉ còn lại tiếng đóng cửa vang xa, hắn đã rời đi, bên trong gian phòng Lệ Thảo hai hàng mi lúc này có chút đọng nước, nàng không sợ nhưng cảm giác cô đơn khiến nàng đau đớn trong lòng, nàng nghĩ tới Lâm Thần và tin rằng hắn sẽ đến đưa mình rời khỏi nơi này, một lần nữa nàng cảm thấy thật cô đơn.

Tại nam thành Lâm Thần lúc này đã xuống xe đẩy nhẹ cánh cửa bước vào tòa cao ốc, đại hắc lúc này đang nằm ngủ phè phỡn nghe thấy tiếng động liền dóng hai lên quay đầu lại, cái đuôi nó lúc này ngoe nguẩy khi nhìn thấy Lâm Thần, vội vã chạy lại nhảy vồ lên người hắn.

Lâm Thần lúc này vừa ôm đại hắc vừa cười hớn hở "đại hắc ngươi lại béo lên rồi!".

Hắn buông lời than thở thì đại hắc liền kêu hú lên tỏ vẻ phản đổi làm Lâm Thần cười to, cả hai lúc này chạy vòng vòng chơi đùa ở phía dưới rất vui vẻ thì Nhu Nhi nàng lúc này đứng trên tầng hai tòa cao ốc tay chống cằm nói khá to làm Lâm Thần cũng nghe được.

"Ta nói ở học viên đang loạn hết cả lên, ấy mà nhân vật quan trọng lại rất vui ha!".

Chỉ một câu nói nhưng làm hắn khựng lại một vài nhịp nheo mắt hướng lên trên ra vẻ khó hiểu, nhìn thấy Lâm Thần đã chú ý nàng nói tiếp, một cách mỉa mai.

"Cái gì mà thanh mai trúc mã? Nuôi vợ từ bé? Giờ đang mất tăm vậy mà vẫn có người vui đùa được!".

Lâm Thần nghe xong liền cảm thấy bất an trong lòng đầu nảy số, suy nghĩ mãi thì biết được chuyện gì đang xảy ra bèn cấp tốc chạy ra khỏi nam thành, đại hắc thấy thế cũng đuổi theo, Nhu Nhi nàng nhìn thấy đại hắc chạy theo tên đáng ghét kia liền bực dọc than thở, đúng là uổng phí nàng chăm sóc nó bấy lâu nay từ giờ sẽ cho nhịn ăn, sau đó cũng liền quay trở về phòng.

Nghĩ mãi vẫn không ra vì sao cha mình lại bảo nàng nói cho hắn biết chuyện này nhưng cũng mặc kệ, thành chủ lúc này cũng đang ngồi trong một căn phòng, không ngừng chăm chú vào một quyển sách mục nát suy ngẫm.

"Lạc..." thành chủ chỉ nói lên một chữ rồi dừng lại vì trang sách này ấy vậy mà lại thủng đúng chỗ quan trọng.

Thở một hơi dài sau đó gập đôi quyển sách lại, để ý sẽ thấy những hạt bụi rơi lấm tấm trên mặt bàn, sau vài giây suy ngẫm vị thành chủ lại nói tiếp.

"Lạc... ngươi cuối cùng là ai, những kẻ được chọn hay chính là linh hồn cổ đại!!!".

Bên ngoài học viện ánh sao Lâm Thần sau khi bắt được một chuyến xe cũng liền đã đến nơi, hắn vội vàng hấp tập lao thẳng vào học viện mặc cho bác tài xế đang vẫy tay bửi bới vì hắn chưa trả tiền, lao vào trong học viện hắn chạy khá nhanh làm nhiều người chú ý, và khi biết đó là Lâm Thần có vài người giờ tay ra nhưng đều bị Lâm Thần đẩy sang một bên, ba người Sự, Trung, Lâm đang đi loanh quanh cũng thấy hắn liền chạy lại nhưng không bắt kịp bước chân của hắn.

Nhìn đàng vẻ của hắn Sự nghĩ chắc Lâm Thần đã biết chuyện của Lệ Thảo rồi nên cũng không có gọi hắn, Lâm Thần hắn lúc này đang vô cùng lo lắng, dù chỉ thông qua lời nói của Nhu Nhi nhưng hắn đã hiểu được phần nào sự việc gì đang diện ra.

Trong đầu hắn chỉ tồn tại đến một cái tên mà bản thân cho là khả nghi nhất đó là Lý Văn Khôi, nên liền muốn đến gặp cái tên này.

Tại kí túc xã nam lầu hai tại một căn phòng chính giữa hành lang Lý Văn Khôi lúc này đang ngồi trên ghế vô cùng nhàn nhã uống trà trông rất tự tại thì một tiếng động lớn vang lên làm gã ho sặc sụa.

Ầm....

Chỉ thấy cảnh cửa phòng lúc này bị đánh bay sang một bên, Lâm Thần đã xuất hiện với cánh tay bốc khói và rỉ máu.

Văn Khôi hắn vẫn rất bình tĩnh nở một nụ cười hiểm.

"Ngươi tới rồi!".

Lâm Thần khi này đã tức giận cực độ hét lớn.

"NÀNG ẤY Ở ĐÂU?".

Văn Khôi gã vẫn bình tĩnh xoay ghế lại, nhếch mép.

"Ta không biết!".

Lâm Thần lúc này tiến lại túm lấy cổ áo tên này nhấc lên. "Tao biết việc này liên quan đến mày, khôn hồn thì nói !"

"Thì sao chứ ! Ngươi có thể làm gì" Văn Khôi tỏ vẻ khinh rẻ bên cạnh hắn kì thư bất tử xuất hiện bay trên không trung, sau đó chảy ra một loại chất lỏng kì dị.

"Nói cho ngươi biết ta làm chuyện này không phải vì cô ta mà là ngắm đến ngươi!".

Hắn vừa dứt lời cũng là lúc cả căn phòng hóa thành dịch đen tạo thành một thế giới màu đen thu nhỏ, hí hửng nói.

"Trách thì trách cơ thể này quá phế vật, và ngươi lại là một cơ thể tuyệt vời, và hơn hết là nó Lạc Lối, sau hôm nay mới chính thức là lúc Hắc Dịch Đế Hoàng tái xuất!".