Chương 28: Tuyệt Đỉnh Thiên Tài

Trong khi cuộc thi vẫn đang diễn ra sôi nổi thì tại một nơi khác , cụ thể là học viện ánh sao, khi mà số lượng học sinh hầu như đều đã tới kinh đô hội cổ vũ cho đội nhà, nhìn khuôn viên trường vắng lặng xuất hiện một bóng người khá quen thuộc, là Lý Văn Khôi đang nhẹ bước trong hành lang học viện, đôi mắt đen tuyền đảo quanh rất mờ ám.

Bên cạnh hắn là quyển sách màu đen lơ lửng trong không trung, hắn vừa đi vừa nghĩ đồng thời quyển sách bên cạnh cũng không ngừng lật ra từng trang giấy, mà mọi cử chỉ lạ lùng này đều được Tắc Tinh đang theo sau nhìn thấy, hắn cữ bước đi đến một đoạn đường vắng liền lên tiếng.

"Sinh linh nhỏ bé, ánh mắt của kẻ hèn mọn là sự sỉ nhục đối với ta, với hành động ngu xuẩn ngươi đáng bị trừng phạt".

Nói xong Khôi liền quay đầu lại nhìn về phía một bức tường gần đó cười lạnh, làm Tắc Tinh đứng sau lạnh cả cơ thể, Khôi vẫn cười rồi nhẹ bước về phía bức tường một cách chậm rãi.

Hành động tưởng chừng như bình thương nhưng lúc này hai chân Tắc Tinh đang run lên bần bật vì sợ hãi, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng kì lạ đang không ngừng len lỏi vào cơ thể.

Hắn muốn chạy nhưng chả thể làm gì, phía Khôi lúc này hắn vừa bước, tay lại nâng lên cầm lấy quyển sách vẫn là nụ cười gian, ngón tay cử động vẽ ra một hình ảnh kì lạ, mà sau đó bên trong quyển sách một dòng chất lỏng kì lạ cũng tràn ra chảy xuống mặt đất.

Tắc Tinh nhìn thấy cảnh tượng này thì không ngừng lùi lại, hoảng sợ đến tột độ, ngã ra đất đá chân lùi lại, phía dưới đúng quần cũng đã ướt đẫm kéo dài một vạch trên hành lang.

Dòng chất lỏng đen óng bò trên mặt đất bắt đầu cuốn lấy đôi chân của hắn, từ từ bao phủ lấy toàn bộ cơ thể hắn, Tắc Tinh như gào thét trong vô vọng chỉ có thể nhìn dòng chất lỏng màu đen nuốt chửng cơ thể mình, trái lại vẻ mặt của Khôi lại rất bình tĩnh không quan tâm điều gì đang xảy ra mà tiếp tục bước đi không quên bỏ lại một câu.

"Thứ sinh vật hạ đẳng !".

....

Kinh đô hội cuộc thi vẫn đang tiếp tục diễn ra đầy sôi động, sau một màn thử bảo vật đầy biến cố cuối cùng đã tìm ra hai thí sinh xuất sắc nhất tiến đến vòng chung kết với đại diện của hai miền bắc nam.

Có thể nói trận chung kết sẽ rất đặc sắc khi mà ai cũng biết thành chủ hai miền, đều có thù với nhau, nên trận đấu này người thắng cuộc không chỉ là chiến thắng thông thường mà là của cả một miền của tổ quốc.

Vòng thi thứ ba này yêu cầu kiểm tra là khả năng thực chiến của bảo vật, nó khác hoàn toàn so với việc đánh ngã một hình nhân, yêu cầu cũng rất đơn giản khi mà hai thí sinh chỉ cần lao vào giáp lá cà với nhau nhưng không được dùng linh lực để tránh sự mất cân bằng ai thắng thì sẽ là đương kim vô địch năm này, Lâm Thần nghe xong luật chơi thì gật gù, không cần biết là thắng hay không chỉ cần về nhì là đủ đem đi khè thiên hạ rồi.

Hai người lúc này đã ra sân đứng đối diện nhìn nhau, cho người hỏi vì sao dọn sân nhanh vậy là bởi, khu vực thi được chia làm ba nơi, từ bé đến lớn, khu kiến thức và khu chế tạo xếp thẳng hàng với nhau, sân thi đấu tức khu thứ ba xếp đối diện với hai khu trước và được nối lại với hai con đường nhỏ.

Quay lại với cục diễn hai người lúc này đứng đối diện nhau xung quanh là tiếng hò reo cổ vũ, Quyết Chí chống cây thương cắm xuống đất nhìn Lâm Thần, hắn lúc này gương mặt anh tuấn phi phàm đi kèm là mái tóc cháy nửa khá ngố không bảnh, cũng cầm thanh kiếm lên tạo thế như các bộ phim kiếm hiệp mà mình được xem, khá là ngầu lòi.

Ánh mắt Quyết Chí rực lửa có thể nói đây là trận đánh đầu tiên từ lúc hắn sinh ra tới bơi giờ, hồi hộp khó tả, Lâm Thần thì khác hắn vẫn giữ bình tĩnh như một vị tướng sĩ trải qua trăm trận, chỉ đảo mắt liên hồi dò xét đối thủ thật tỉ mỉ .

"BẮT ĐẦU !" Tiếng hô lớn dõng dạc từ ban giám khảo vang lên chính là lúc Quyết Chí dùng chân đá ngọn thương lên xông về phía hắn như hổ đói bắt mồi, hừng hực khí thế, Lâm Thần vẫn bình tĩnh trước thế công, hai tay hắn hướng mũi kiếm lên chuẩn bị cản đòn.

Xoẹt .... keng.

Khi mũi kiếm chạm vào cây thương tiếng tiếng ken két liền vang lên, trượt dài trước mũi thương được làm theo hình trụ tròn, nhưng Lâm Thần không muốn đấu chính diện mà lướt nhẹ qua, hướng kiếm lên cao bổ xuống.

Quyết Chí cũng nhận ra điều đó liền xoay người, cầm lấy cây thương từ dưới quật lên.

Ầm ...keng..

Tiếng nổ đi kèm tiếng vũ khí chạm nhau Lâm Thần bổ xuống, Quyết Chí đánh lên tia lửa văng tung tóe, trước một màn này tất cả khán giả đều vỗ tay cổ vũ, thành chủ bắc thành suy tư khó hiểu, bởi xét về mặt thể chất con trai hắn có cấp độ linh hồn cao hơn hẳn vậy mà đợt ra đòn đầu tiên là ngang nhau.

Thái dương hạ san...à không bụi ánh sáng lúc này từ thanh kiếm Lâm Thần văng ra tung tóe gây choáng cho Quyết Chí làm hắn yếu thế, để mặc cho Lâm Thần bổ đao ép tới đè mạnh cây thương xuống đất.

Tranh thủ chút ít thời gian Lâm Thần thu kiếm thủ thế cho đòn đánh sắp tới, Quyết Chí lúc này mới kịp thích ứng nhìn về phía đối thủ đang thủ thế, hắn rất nhanh tìm ra cách đối phó.

Hai tay hắn chống mạnh cây thương cắm xuống đất tận dụng điều đó liền bật nhảy ra sau, vừa kịp lúc Lâm Thần lao đến, một cú đâm hụt, nhìn phần lưng lộ sơ hở của Lâm Thần, hắn quyết định phản đòn, tay cầm lấy đuôi thương quật mạnh về phía Lâm Thần, đồng thời đá thuộc tính sau khi tiếp xúc với gió đủ lâu liền bốc cháy.

Lâm Thần hắn vừa đâm hụt vừa than tên này khó xơi thì mũi thương đã lao đến, tưởng chừng như Lâm Thần sẽ phải giơ kiếm cản trở cứng đối cứng hoặc tháo chạy và rơi vào yếu thế nhưng không, hắn lúc này nằm bò ra đất làm nhiều người bất ngờ.

Có người hô lên trên khán đài "Tên này bú đá à!"

Có kẻ đeo kính ra vẻ thông thái trả lời "chắc là hít mùi cho quen đó!".

Mặc kệ lời xì xào mũi thương lúc này tiến công dũng mãnh đập thẳng xuống vị trí mặt đất, như thể đưa Lâm Thần về với đất mẹ, khói bụi bay ra xung quanh trong khi tất cả nghĩ trận chiến đã kết thúc thì cũng là lúc khói bụi tản ra, để lộ thân ảnh Lâm Thần không một vết xước xuất hiện.

Nhìn hình ảnh trước mắt nhiều người vỡ lẽ, bởi khi mũi thương chạm vào đất sẽ để lộ một góc độ nhỏ từ khoảng cách Quyết Chí cầm thương đến mũi thương, mà Lâm Thần lại tính toán chuẩn xác khoảng cánh đó mà nằm xuống né tránh.

"Thiên tài !" Có người thầm nói.

Mà lúc này Lâm Thần đã bật dậy hắn cầm kiếm, chuẩn bị tấn công, ở vị trí này Quyết Chí hoàn toàn không thể đón đỡ, Lâm Thần ngắm vào hai chân đối thủ ra đòn, Quyết Chỉ lúc này khá hoảng hắn đẩy cây thương bật lên đồng thời nhảy lên xoay tròn bên trên không chung.

Sau đó hạ cánh và bắt lấy cây thương tẩu thoát ngoạn mục, nhưng không đây đều nằm trong sự tính toán của Lâm Thần một lần vữa vung kiếm vào như không làm các hạt bụi ánh sáng bắn về phía Quyết Chí.

Hắn cười lạnh không ai tắm hai lần trên một dòng sông cả vội quất mạnh cây thương tạo thành một vệt lửa nhỏ, đốt cháy các hạt bụi ánh sáng, nhưng rồi chợt thấy điều đó là sai.

Bởi sau khi bị đốt cháy các hạt bụi ánh sáng liền hóa đen, tạo thành một khung cảnh đen ngòm trước mặt Quyết Chí, thời cơ đã đến Lâm Thần mỉnh cười, ẩn mình trong bóng tối hướng kiếm về phía Quyết Chí.

Hắn lúc này cũng tỉnh ngộ một lần nữa tạo lửa đốt cháy hoàn toàn bụi ánh sáng, hai mắt cũng mở to nhìn xem Lâm Thần đang ở đâu, nhưng lúc này một thanh kiếm đỏ rực kề vào cổ hắn, tất cả im lặng, Quyết Chí thả cây thương xuống vì biết mình đã thua cuộc.

Lâm Thần thu kiếm ấn định chiến thắng nhưng nhiều người thắc mắc, Quyết Chí cũng vậy bởi rõ ràng hắn thấy Lâm Thần sử dụng là ánh sáng mà tại sao lại có bóng tối.

Giọng Ma Thần trong linh hồn hắn run lên "Tuyệt Đỉnh Thiên Tài" Quyết Chí nghe được giọng nói liền biết sư Phụ đánh giá rất cao về tên này.

"Bụi ánh sáng, lửa? Thật không ngờ con thua trước kẻ này cũng phải!"

"Nhưng con không hiểu ?" Quyết Chí thắc mắt.

"Để ta giải thích, khi mà vừa rồi hắn tung đòn bụi ánh sáng thì con cố gắng phá giải nó bằng hỏa lực từ ngọn giáo, nhưng thực chất đó là đòn đánh nhử, để con lơ là và rồi tung ra một đợt bụi ánh sáng theo sau, ánh sáng truyền đi chạm vào bụi ánh sáng bị hủy, nhưng bụi ánh sáng bị hủy lại ngăn cản ánh sáng truyền đi và tạo thành một cái bóng đen phía sau, và thu được cảnh tượng con đã nhìn thấy".

Quyết Chí nghe vậy đơ người chính hắn phải thốt lên vì quá hoàn hảo, đây là điều mà một người bằng tuổi hắn có thể nghĩ ra sao thật khó tin nhưng đó là sự thật và hắn chấp nhận điều đó, một thật bại nhưng nó là một bước tiến lớn nhìn về phía Lâm Thần đây có lẽ sẽ là kẻ mà hắn xem trọng nhất cần phải vượt qua.

Sau một tràng dài im lặng thì rốt cuộc cũng có vài cá nhân lác đác giơ tay, rồi càng lúc càng hiều hơn, và rồi tất cả đều hô vang trước một trận đấu đầy kịch tính, hội thương binh, Sự, Trung ,Lâm, Lệ Thảo ai nấy đều tươi cười vui vẻ trước chiến thắng.

Toàn bộ học viện ánh sao hô lớn tên hắn khắp khán đài, có cả những kẻ từng thù ghét hắn như băng ba con sói đen cũng vui vẻ hô hào, dù ghét nhưng không thể phủ nhận vinh quang mà hắn mang lại họ tự hào, bởi khoái cảm chiến thắng.

Lúc này vị MC bước lên hô vang tên hắn "CHÚC MỪNG ĐẠI LÂM THẦN TRỞ THÀNH ĐƯƠNG KIM VÔ ĐỊNH NĂM NAY!"

bầu không khí càng thêm sôi trào, tuôn chảy như thác lũ trán về, khắp đấu trường pháo sáng băn tung tóe, hoa cỏ bay khắp nơi trong gió, Lâm Thần đứng một bên hắn cũng vui nhưng không thể cười, cảm giác mình chiến thắng nhưng lại thấy không phải.

Từ trên đài khán giả nhóm ba người Sự, Trung,Lâm chạy xuống chúc mừng không thôi, Lệ Thảo đứng một bên nhìn hắn nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, Lâm Thần cũng thấy điều đó tiến lại nắm lấy tay nàng, cảm nhận cảm giác ấm nhẹ hắn rốt cuộc cũng nở một nụ cười.

Vài ngày sau tại nam thành dù cuộc thi chế tạo đã qua đi nhưng sức nóng vẫn mãi còn đó, tên tuổi của Lâm Thần cũng vang xa cả nước, đứng trên ngọn tòa cao ốc khi không còn là các bài tập luyện, khó nhọc, gian nan hắn nhìn về phía xa, gió nhẹ thổi, đã có lúc hắn quên mất bản thân mình là ai, nhưng giờ đây hắn biết mình là ai, hắn thấy mình có loại cảm giác kì lạ, khó ta khiến hắn nhớ về mình trước đây, hắn nhớ nhưng lại không muốn trở lại.

Đã ba tháng kể từ lúc hắn đến đây, kể ra xa học viện đã lâu có lẽ tận dụng chút thời gian nên về xem thử một chuyến,bước xuống tòa cao ốc hắn rời khỏi nam thành bắt một chuyến xe chuẩn bị trở về.

Đường khá xa đến giữa trời chiều thì tới, nhìn cánh cổng trước mắt làm bao kí ức trong hắn ùa về, khoảng thời gian ở nam thành hắn cũng sắp tự kỉ luôn rồi, hắn bước vào khuôn viên trường nhưng lạ thay khuôn viên trường tấp nập nay không một bóng người yên lặng đến lạ.

Hắn bước vào sâu hơn đi trên những hành lang nhỏ cảm giác kì lạ càng dâng trào, bởi không một bóng người, hắn vội kiểm tra lại xem mình có đi lộn sang khu năm hai không, nhưng không hề lộn.

Nhìn đoạn đường vắng hắn thấy một bóng người đang bước về phía mình, càng lúc càng gần, rồi khi hắn xuất hiện Lâm Thần cũng nhận ra kẻ đó là Lý Văn Khôi, hắn cũng nhìn Lâm Thần rồi thốt lên.

"Ồ ...Lại thêm một sinh linh nhỏ bé!" .

Lâm thần "...."

"Đừng lo hỡi sinh vật phàm trần hạ đẳng mọi thứ sẽ không đau đâu!"

Lâm Thần "...."

Nghe những lời Khôi nói làm Lâm Thần khó hiểu cho rằng tên này nghiện đá, hít sinh ngáo, khôi lúc này lại làm những động tác kì lạ, và sau đó một bóng đen nhầy nhụa lại xuất hiện, tiến về phía Lâm Thần làm hắn có chút sợ hãi.

Chỉ thấy bóng đen bò từ từ đến trước vị trí dưới chân Hắn gì dừng lại sau đó lại bò về, Khôi lúc này thấy hiện tượng lạ liền chú ý Lâm Thần hơn, hắn dùng ánh mắt đen tuyền nhìn hắn đánh giá, làm Lâm Thần lo sợ tên này là gay, định chuồn thì lúc này.

Từ vị trí cánh tay hắn lạc ấn bay ra, mà khi nhìn thấy dấu ấn bay vòng xung quanh Lâm Thần, Khôi thốt lên.

"Lạc ...Lối....?...ngươi vì sao lại ở đây!?".

Lâm Thần không nhìn thấy lạc ấn xung quanh mình liền khó hiểu tên này cư xử rất bất thường "lạc gì cơ? Mày lạc đường à !".

Khôi lúc này mỉm cười "hahah.... nếu vậy Vô Thường chắc cũng đến rồi" hắn nói xong liền xoay người rời đi để lại Lâm Thần suy đoán tên này vừa hít cần sa.

Hắn lúc này không quan tâm mình vừa gặp chuyện lạ, liền đi dạo vài vòng xung quanh nhưng không thấy ai, rồi hắn đi đến khu vườn sau trường gặp ông lão lao công và biết được cả khu năm nhất ăn mừng nên đi du lịch ở đảo Phú Quốc, đúng kiểu kèo thơm mà nhà vô địch chả được húp.

Nói thêm một hồi thì biết được tối mai họ mới về đến, nên hắn cũng chào tạm biệt ông lão rồi trở về căn phòng quen thuộc, chờ bọn họ về.