Chương 26: Có Thể Là Vậy

Lại một ngày mới qua đi, trong khi Lâm Thần vẫn miệt mài ăn hành ngập mồm ở nam thành với những bài tập không xem hắn là con người thì tại học viện, với sự hội tụ của bộ ba báo thủ, Lâm, Trung và Sự đang trở nên sôi động hơn bao giờ hết.

Ba người đã đứng lên cầm đầu hội thương binh lấy danh hiệu là sứ giả bầu trời thay Lâm Thần đi gây sự ở khắp nơi, bằng vào số lượng hơn chất lượng có thể nói hội thương binh gần như đã trở thành một bang phái tạp nham hùng hậu nhất khu năm nhất.

Trong căn phòng trọ quen thuộc cả ba người lúc này ngồi ở bên trong hương khói tỏa ra nghi ngút, cùng với bàn ăn toàn là rượu thịt, Sự lúc này vừa nhấp một ngụm rượu nói.

"Tiếc là không có Lâm Thần ở đây ta có chút buồn rồi !"

Nghe lời Sự nói bất chợt bầu không khí trở nên cô đặc lại, u ám đến đáng sợ, thời gian như ngừng lại, rồi cả ba thằng lúc này lại nâng ly uống tiếp như chưa có gì xảy ra.

Trung lúc này nhớ ra gì đó vội nói " à ta nhớ nay đi qua khu phố, đọc được thông báo là nó sắp thay mặt thành chủ đi thì rồi !".

"Vây hả? Mà hình như trường ta cũng có một suất thì phải!" Lâm đáp lời.

Sự suy tư gì đó rồi nói "hay là chúng ta đi cổ vũ đi"

"Được !" Cả ba đồng thanh đáp.

Hội thương binh từng chỉ là một nhóm nhỏ gồm vài cá nhân lác đác với sự cuồng thú nhiệt huyết nay đã trở nên hùng hậu, trở thành một lũ mất não ngay khi bộ ba sứ giả lên ngôi.

Có thể nói là chỗ dựa vững trãi để làm chỗ dựa hầu như là mật quyền kiểm soát, đối với bộ phận phụ trách khu năm nhất khi mà khắp nơi treo đầy băng rôn hình ảnh của Lâm Thần đấm toét mồm Tắc Tinh.

Tắc Tinh cũng vì thế mà biến thành trò cười cho toàn trường, hắn lúc này núp sau một bức tường miệng nghiên răng, hắn hận hắn căm thù, sự sợ hãi trước kia hầu như biến mất hắn muốn Lâm Thần phải trả giá cho những gì mà hắn đã chịu đựng, nhưng khi nhìn lại hắn biết mình không có khả năng làm được.

Tắc Tinh biết với sức mạnh hiện tại mình vẫn chưa đủ khả năng để làm được điều đó, nên hắn càng thêm tức hắn vô cách để làm được điều đó, đứng bên mép tường nhìn qua khe cửa sổ nơi thân hình mảnh mai ẩn hiện hắn cười nham hiểm rảo bước trở về.

Bên trong khu rừng gần học viện nơi một thanh niên ít ai chú ý, được biết tới với cái tên công tử bột hắn là Lý Văn Khôi, hắn đứng trong khu rừng đôi mắt đen tuyền đáng sợ trên cơ thể tràn đầy những dòng máu đen lạ đến lạnh người, cùng với đó là một quển sách màu đen ngà trên tay, hắn nói với vọng điệu yếu ớt khàn khàn.

"Với sự giúp sức của Kì Thư Bất Tử ! Ta đã trở lại, hãy nhớ lấy tên ta hỡi sinh linh nhỏ bé đáng thương Hắc Dịch Đế Hoàng đã quay lại" dứt lời Khôi cười lạnh nụ cười của cái chết.

Tại bắc thành Quyết Chí ngồi giữa bông hoa sen đang nở rộ linh hồn hắn chợt rung lên làm hắn lo lắng hỏi "Sự phụ người sao vậy! ?".

Lão già bên trong cơ thể quyết chí rung lên "ta không biết dường như có thứ gì đó khiến ta lo sợ !".

Cùng với đó toàn miền Bắc lúc này rung lên kịch liệt đó là một trận động đất khủng khiếp, làm Quyết Chí đang ngồi tu luyện sợ hãi hắn chưa bao giờ gặp loại chuyện này. Thành chủ Bắc thành cũng phát giác ra được liền bay lên cao xem thử một cảnh tượng hùng vĩ được gã thu vào mắt. Toàn bộ dãy núi Hoàng Liên Sơn đồ sộ nay đã mất tăm.

Không lâu sau tại biển đông gợn sóng từng cột nước bắn lên cao trọc trời, tại vị trí mặt biển một vòng xoáy nước khổng lồ hiện ra đồng thời một cỗ kiến trúc đồ sộ ngoi đên khỏi mặt nước một cung điện nguy nga tráng lệ, Long Cung nay tái xuất suốt nghìn năm vắng bóng.

Dường như một điều khủng khiếp sắp bắt đầu.

Tại Nam Thành bên trong tòa cao ốc.

"Một mẫu vật tuyệt hảo !" Một giọng nói lãnh lẽo vang lên trong bóng đêm đầy yên tĩnh.

Giọng nói phát ra bên trong căn phòng nhỏ của Lâm Thần, hắn lúc này đang say giấc sau một ngày luyện tập vất vả.

"Ngươi là một cơ thể tuyệt vời hãy tự hào vì ngươi là kẻ được ta chọn lựa sự trở lại của ánh sáng, ta sẽ dung cơ thể phàm trần nhỏ bé của ngươi chiếu soi những trái tim lạc lỗi quay lại với trời".

Mặc cho lời tự sướng của gã Lâm Thần hắn vẫn không hề nhúc nhích gì cả, chỉ đơn giản là nằm đó nhưng quanh thân thể của hắn, lạc ấn bay ra bao quanh lấy cơ thể như để bảo vệ hắn.

Trước tình cảnh đó lời nói lại phát ra một cách bất ngờ "Ồ Lạc Lối...." rồi gã lại cười khẩy "dù ta biết đó không hoàn toàn là ngươi nhưng với nguồn sức đó hắn sẽ là của ta!"

Trước lời nói của gã lạc ấn lại bay lượn một cách kì lạ dường như nó có ý thức là hiểu được lời nói đó, từ vị trí quả tim Lâm Thần một quyển sách vàng hiện ra nó tỏa ra hào quang sáng chói.

Giọng nói run lên khi nhìn thấy quyển sách vàng "Vĩnh Cửu Thần Thư khô...không thể nào! Nó không thể tồn tại!"

Quyển sách bỏ qua lời hắn nói từ từ mở ra đồng thời nguồn sức mạnh khổng lồ tuôn trào ra ngay sau đó như thể hút lấy thứ gì đó.

Bên trong không gian nhỏ như tỏa ra một luồng sợ hãi khiến ngay cả một người đang ngủ say như Lâm Thần cũng cảm nhận được trong vô thức mà run lên nhè nhẹ rồi lại say giấc.

Quyển sách vàng lơ lửng trong không trung lúc này đóng lại, nó nhập vào cơ thể Lâm Thần giống như chưa hề có gì sảy ra mọi thứ trở về thực trạng yên lặng đến bình thường.

Tại nơi hội nghị Nam Thành đang có một cuộc họp diễn ra, Bần Đái lúc này hớt ha hớt hải chạy vào nhìn về phía thành chủ Lý Khai Thiên đang ngồi chính giữa cuộc họp nói với giọng điệu hớt ha hớt hải.

"Thành chủ ta cảm nhận được tại vùng biên giới dường như có rất nhiều linh hồn xâm nhập đây là một hành động mang tính khiêu chiến!".

Linh hồn không phải là một dạng của sự sống nó chỉ đơn giản là ý thức của một cơ thể sống, trong chiến tranh để thăm dò chiến trường cũng như đưa tin tình báo để chuẩn bị chiến tranh đó là điều mà Bần Đái lo lắng.

Nhưng linh hồn cũng có điểm yếu là vô cùng yếu ớt cần ít nhất đạt đến cấp Binh Đế để có thể xuất hồn, thường thì trừ khi chiến tranh xảy ra mới phải sử dụng đến cách này không thì đéo có binh đế nào rảnh mà xuất hồn đi chơi dao quanh cả.

Thành Chủ lúc này suy tư gã cũng đã cảm nhận được nhưng không lên tiếng là bởi khi đang tập trung cảm nhận thì tất cả linh hồn bất ngờ biến mất không rõ dấu vết đây là một điều rất lạ thông thường nếu có Linh hồn đột nhập dù có trở lại nhanh chóng cũng không thể biến mất một cách kì lạ.

Không chỉ tại Nam thành mà ngay cả bắc thành miền trung đều có một cuộc họp nổ ra vì vấn đề này, Bần Đái lúc này nói tiếp một cách nói ẩn ý khó hiểu.

"Không lẽ... di ngôn của thành chủ đời trước đã thành sự thật!".

Lời này vang lên một cách mà ngay cả thành chủ cũng lo lắng.

Khi mà thế giới mới được hình thành con người xuất hiện, một thế giới chứa đầy linh lực đậm đặc có những tồn tại khủng khiếp được sinh ra nó tồn tại vượt trên tất cả, mạnh hơn tất cả và khi những kẻ đó ngã xuống linh hồn sẽ không tan biến nó tồn tại đấu tranh với thời gian, với một mục đích duy nhất tìm kiếm một cơ thể mới được gọi là linh hồn cổ đại.

Đây là di ngôn mà cả thành chủ ba miền đều nói, ba thành chủ đời trước đều là tồn tại cấp Thần nhưng cũng chỉ có thể đánh đuổi một linh hồn cổ đại, có thể nói nếu như sự đột nhập này là một hoặc nhiều linh hồn cổ đại gần như đối với một quốc gia Việt Nam mền yếu như lúc này sự diệt vong gần như là không thể tránh khỏi.

Bầu không khí cuộc họp trở nên lạnh lẽo giọng thành chủ trầm mặc " Có thể là vậy !?".

"Không có gì là tồn tại mãi mãi một quốc gia cũng vậy ?" Giọng buồn phiền của thành chủ vang lên.

Sau cuộc đột nhập của kẻ lạ mặt dường như Lâm Thần đã tỉnh lại bầu trời lúc này đã là giữa đêm, hắn cảm nhận một sự lạnh lẽo khó tả nên không thể ngủ tiếp được, đôi mắt lim dim mở chuẩn bị ra ngoài đi vệ sinh.

Sau vài tháng luyện tập hiện tại hắn đã có một căn phòng ngủ khang trang đàng hoàng không cần phải ngủ với chuột và gián đúng là không uổng công tạp luyện.

Vừa đẩy cửa ra thì một bóng đen liền phắn vào chân làm hắn té ra đất một cú đau điếng, là đại hắc chỉ thấy nó chạy thẳng vào gầm dường lo sợ mà run lên bần bật như gặp ma, Lâm Thần dù tức giận nhưng buồn cười nhiều hơn người ta nuôi chó canh nhà mà con hàng này lại sợ chả bù với lúc đuổi hắn.

Lâm Thần hắn không biết cảm giác của chó rất nhạy bén đặc là với nguy hiểm, vừa rồi nó cảm nhận được một tồn tại khủng khiếp nên đâm ra sợ hãi tột độ, hắn mặc kệ nó bản thân đang rất buồn nên rất nhanh bước đi tìm nhà vệ sinh để giải tỏa.

Vừa bước đi hắn thấy căn phòng của Nhu Nhi vẫn đang sáng đèn đi kèm là tiếng nước chảy, nếu không phải đầu đất thì ai cũng biết nàng đang làm gì, hắn dừng lại trước cửa tâm lý suy nghĩ có nên nhìn vào không, hắn sợ bị phát hiện lần nữa sợ là cô nàng này e là không chết không thôi với hắn.

Nghĩ thế nhưng ánh mắt đã sớm dán vào khe cửa nhỏ cuộc đấu tranh kết thúc như chưa hề có sự đấu tranh, nhìn qua khe cửa hắn thấy vẫn là cơ thể mảnh mai ẩn hiện sau làn hơi nước mờ ảo.

Khác ở chỗ hắn thấy nàng đang có một vài hành động lạ, khi mà cánh tay nàng nhẹ chuyển động bắt lấy bầu ngực xoa bóp nhẹ, những ngón tay thon bắt lấy đầu ti xoa nắn tiếng kêu nhẹ nhàng vang lên.

Ưm...!

Nàng đang thẩm du Lâm Thần hứng thú đắc ý xem tiếp thằng em cũng đang dần hứng lên biểu tình, chỉ thấy tay cinf lại của nàng dần dần buông xuống khe suối nhỏ nơi nhúm cỏ đen mới lớn nhô lên mà sờ soạn xung quanh, tay kia vẫn đang không ngừng bóp lấy bầu vũ nhỏ.

Ưm...! A

Đôi mắt long lanh gương mặt nàng đỏ ửng vì sướng khoái, nhưng vẫn chưa đủ, ngón tay nàng dần tách hé mở khe suối nhỏ hổng hào ẩn hiện vuốt ve không ngừng.

Nhịp thở dần mạnh bạo hơn nàng dần ngồi xuống hai chân hướng lên tạo thành hình chữ a tư thế ngồi vô cùng kiêu gợi hướng thẳng vào mặt Lâm Thần làm hắn càng chăm chú nhìn ngắm.

Bàm tay nhỏ vẫn đang chuyển động nhẹ bên trong nơi tư mật dần đưa ra để lộ chất lỏng sóng sánh dính trên tay nàng vuốt nhẹ từ từ lên bụng, rồi đưa lên miệng mút lấy mút để cảm nhận cảm giác sướng khoái.

Ưm..a...

Vừa mút tay tay còn lại tiếp tục hướng xuống để lộ bầu ngực sớm ửng đỏ vì bị bóp chặt, tách ra khe suối nhỏ nơi đó đã sớm ướt át không ngừng chảy nước, ngón tay dài luồn vào sâu cũng là lúc nàng rên lên vì sướng.

A...ưm!

Tiếng rên vang trong không gian nhỏ chật hẹp mê người đến khó tả, nàng không ngừng khấy đảo bên trong cơ thể cũng đồng thời run lên, đôi chân dài trắng mượt lúc này duỗi ra tay vẫn không ngừng tung tăng bên trong nơi tư mật, càng lúc càng nhanh.

A...ưm!

Nàng càng lúc càng nhanh rồi bất chợt dừng lại cả cơ thể run lên kịch liệt hiển nhiên đã lên đỉnh, chỉ thấy nơi đó một dòng nước chảy dài phủ lấy những ngon tay thon tinh xảo hai mắt nhắm lại tận hưởng dư vị còn sót lại.

P/s: để lại một tim ngày mai sẽ có 2c.