"Trận thứ hai Đại Lâm Thần Đấu với Lý Nhu Nhi!"
Giọng nói trong trẻo của hiệu trưởng vang lên như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Lâm Thần làm hắn sững sờ đứng chôn chân.
"Đệt!!!" Lâm Thần mắng to hắn vừa về đã bị lôi lên rồi cho nghỉ xíu đi, nói thế nhưng hắn vẫn bước lên sân đấu một cách từ tốn.
Trong lòng suy nghĩ "Lý Nhu Nhi? Nghe lạ vậy? Trong đám tân sinh làm gì có ai có cái tên này!?".
Không chỉ riêng hắn phía dưới sân đấu vũng có rất nhiều người khó hiểu dù sao bọn họ cũng học ở lớp luyện hồn những vẫn chưa nghe qua cái tên này bao giờ.
Rất nhanh từ bên dưới sân khấu một thân hình xuất hiện làm cho rất nhiều người lé mắt, chỉ thấy đó là một cô gái toàn thân váy o đỏ bao lấy cơ thể mảnh mai trắng nuột, bộ ngực cao vút đôi chân dài thon thả gương mặt xinh đẹp diễm lệ bước lên sân đấu.
"Lý Nhu Nhi, tuổi 16, Tư chất cấp 10, binh sĩ cấp 6. Con gái thành chủ nam thành" tiếng ùm ùm của hệ thống vang lên.
"Con gái thành chủ sao?" Lâm Thần đang mất hồn nhìn ngắm nhẹ giọng nói.
Hai người lúc này đứng đối diện nhau nên hắn có thể nhìn rõ từng đường nét trên cơ thể mảnh mai của thiếu nữ xinh đẹp trong lòng thầm nghĩ xinh như này mà bế lên giường thì phê phải biết.
Nhu Nhi đứng đối diện nhìn Lâm Thần cười nham hiểm trong lòng có cảm giác toàn thân liền đã bị hắn ngắm qua một lượt không sót cái gì bèn chu cái môi nhỏ lại.
"Ngươi nhìn cái gì? Kẻo ta móc mắt ngươi ra!" Lý Nhu Nhi chu môi hù dọa làm Lâm Thần đứng đối diện cảm giác được một chút lạnh sống lưng nhưng vẫn cười đáp.
"Ta chỉ đang quan sát đối thủ thôi! Nếu thật sự muốn nhịn hẹn nàng dịp khác hai người chúng ta cùng nhau tâm sự....!" Hắn vừa nói vừa xua tay phụ họa như thật.
Lý Nhu Nhi tức giận dẫm chân chỉ tay về phía hắn "Ngươi!...ngươi!" .
Trên khán đài giáo sư Hà Như Vũ cười lớn "haha! Xem đứa con gái của ngài kìa chưa gì mà đã sắp bị hắn làm cho tức điên rồi!"
Thành chủ đen mặt không biết Lâm Thần nói gì mà có thể khiến cô con gái của hắn tức giận, ban đầu gã vốn không muốn cô con gái của mình tham gia bởi nàng sớm đã qua lớp năm hai học tập rồi nhưng nếu xếp theo độ tuổi thì vẫn còn tư cách tham gia các cuộc thi hay sự kiện của năm nhất nên khi Nhu Nhi muốn đi gã cũng không muốn ngăn cảm.
Giọng hiệu trưởng lúc này một lần nữa vang lên "trận đấu bắt đầu!".
Hai người Lâm Thần và Lý Nhu Nhi đứng đối diện nhau nghe vậy liền lao vào nhau, cả cơ thể Lâm Thần lúc này tỏa ra thánh lực ánh vàng chiếu sáng giơ cánh tay lên cao đấm đến, Nhu Nhi thấy vậy liền cũng ra tay không một động tác hoa mỹ chỉ đơn giản hướng nắm tay đến đáp trả.
Lâm Thần toàn thân phủ bởi thánh lực bất ngờ khi phát hiện nắm đấm của nàng hoàn toàn không mang theo linh lực nhưng rất nhanh hắn liền biết vì sao.
Ngay khi hai cú đấm tưởng chừng va vào nhau thì Nhu Nhi nàng lúc này biến mất làm Lâm Thần đang tung đấm bất ngờ, khi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra Nhu Nhi một lần nữa xuất hiện váy đỏ tung bay mái tóc bồng bềnh trong gió hướng nắm đấm, một nắm đấm mang theo linh lực vào bụng hắn.
Ầm!!...
"Hự..."
Lâm thần bị đánh bật ra liền ôm bụng vì cơn đau nếu không nhờ có thánh lực bảo vệ hắn chắc đã thua rồi trong lòng tự hỏi.
"Là ảo ảnh sao?"
Tiếng hệ thống vang lên "tuyệt học Phi Vân tạo ra ảo ảnh đánh lạc hướng che giấu cú đánh thật sự" nói rồng một loạt thông tin về cách phá giải liền được truyền vào trong đầu hắn.
Chưa kịp nghỉ ngơi ngay lúc này Nhu Nhi một lần nữa lao đến những ngón tay thon dài nắm lại không mang theo linh lực xống về phía hắn. Lâm Thần lúc này khi đã biết được cách phá giải liền tự tin hắn đứng bật dậy mặc kệ cú đấm đang lao đến.
Ầm.bụp..
"A..hừ...con mẹ hệ thống!"
Ngay khi Lâm Thần đang còn nghĩ là ảo ảnh thì trên mặt hắn lúc này móp lại bay về sau miệng hét lớn, làm cho đám người phía dưới khó hiểu thành chủ Lý Khai Thiên đứng trên khán đài cười hả hê.
Giáo sư Hà Như Vũ sau khi quan sát thốt lên "hoàn hảo! Tuyệt học phi vân tuy tạo ra ảo ảnh nhưng lại không thể mang theo linh lực nên dễ dàng nhận biết, nhưng lại được khắc phục bằng cách tung ra một đòn đánh không mang theo linh lực để tấn công"
Thành chủ sau khi nghe vị giáo sư liền gật đầu quả thực đúng là như lão nói, Lâm Thần lúc này đứng trên sân đấu ôm mặt cay cú quạo quạo, ăn hành thì cay đấy nhưng ăn hành mà bản thân lại không thể làm gì được đối phương thì cay gấp bội.
Nhưng cũng không thể trách hắn khi phải đối đầu với một binh sĩ cấp sáu vẫn còn hơi quá sức hơn nữa đối phương còn có bố làm to thì ai mà chơi lại, Nhu Nhi hơn hắn về mọi mặt nhưng hắn vẫn chưa bỏ cuộc.
Đối diện với một đối thủ mạnh khác biệt hoàn toàn với Tắc Tinh ở trận trước đó thì tỉ lệ thắng của bản thân có hơi thấp. lại Nói về Tắc Tinh thì khi trận đấu bắt đấu Lâm Thần có thể chiến thắng cũng hoàn toàn dựa vào mưu kế và yếu tố bất ngờ.
Tư chất của hắn cũng không tồi là cấp tám bởi vì ăn chơi nên mới chỉ đạt đến binh sĩ cấp ba những cũng đủ vượt xa so với những người khác rồi, thử đợi thêm vài năm nữa lúc đó hắn trở thành chiến tướng, binh vương Lâm Thần hắn lấy gì so sánh đứng trước sức mạnh tuyệt đối tất cả đều là cỏ rác.
Nhưng hiện tại mới chỉ là binh sĩ hắn vẫn tự tin bản thân mình không thua ai, ở cấp độ này cũng chỉ là tăng lên ở mặt thể chất nên chỉ cần dựa vào một vài yếu tố hắn vẫn có khả năng chiến thắng.
Lâm Thần lúc này từ từ đứng dậy nhắm mặt lại từ bên trong hệ thống lấy ra một giọt thuốc sức mạnh nuốt xuống, vì đã đạt đến binh sĩ nên hắn có thể cảm thấy cơ thể mạnh lên khá nhiều.
Hoàng kim chiến cơ dưới chân biến đổi từ dưới bàn chân hắn xuất hiện thêm vài cái bánh xe, phía sau gót chân hai động cơ đẩy xuất hiện đây là trạng thái mạnh nhất của hắn lúc này.
Trong khi đám người phía dưới chưa kịp bất ngờ về sự biến đổi của hắn thì toàn thân Lâm Thần thánh lực tỏa ra, hoàng kim chiến cơ tóe lửa làm những bánh xe chuyển động trượt nhanh trên sân đấu với tốc độ cực nhanh lao về phía Nhu Nhi ra đòn.
Nhu Nhi khi này cũng bất ngờ về những gì vừa xảy ra nhưng nàng vẫn mỉm cười nụ cười tỏa nắng sau đó biến mất, làm cú đấm của Lâm Thần không trúng đích.
"Hệ thống!!!" Lâm Thần hét lên.
"Tít..đang phân tích!"
Lúc này Nhu Nhi xuất hiện phía sau Lâm Thần đang chuẩn bị ra đòn thì động cơ đẩy của hoàng kim chiến cơ biến đôi Lâm Thần xoay người nắm đấm giơ lên.
Ầm!!!
Hai cú đấm lúc này chạm nhau Nhu Nhi bất ngờ, học viên, thành chủ, giáo sư tất cả đều bất ngờ khi nhìn thấy Lâm Thần đoán được vị trí mà Nhu Nhi xuất hiện.
Cả hai người lúc này bất ra Lâm Thần vẫn bĩnh tĩnh cảm thán "cho hệ thống làm việc vẫn hơn là mình tự nghĩ cách giải".
Nhu Nhi nàng lúc này một lần nữa lao lên vẫn là một cú đấm không mang theo linh lực không biết rằng nàng sớm đã bị hệ thống khóa chặt thấy thế lâm Thần vận lực ra đòn cản phá.
Hai cú đấm chạm nhau làm cho nàng bật ra Lâm Thần được nước lấn tới khi phát hiện trên khuôn mặt nàng đang toát mồ hôi có vẻ như tuyệt học Phi vân rất là tốn sức, tưởng chừng như Nhu Nhi sẽ ra đấm ngăn cản nhưng không nàng lúc này đứng dậy bắt Lấy tay Lâm Thần xoay một vòng hóa giải một cách đơn giản.
Trong cơn gió nhẹ chiếc váy đỏ của nàng phập phồng tung bay.
"Tuyệt học hoa vũ, nhẹ nhàng uyển chuyển ít tốn linh lực" vẫn như thường lệ giọng hệ thống vang lên tiếng giải thích sau đó truyền cho hắn cách phá giải.
Lâm Thần đã quá quen với những tin tức mà hệ thống đưa ra bất chợt nên chỉ mỉn cười không hổ là con ông cháu cha, chỉ thấy Nhu Nhi nhẹ nhàng di chuyển đấm đá, nhẹ nhàng nhưng cũng có phần nguy hiểm nhưng Lâm Thần đã sớm biết trước nên dễ dàng né tránh.
Phía dưới khán giả lúc này mở to hai mắt thành chủ há hốc mồm , giáo sư ngồi ung dung vuốt râu quan sát. Rồi bất chợt bàn tay Lâm Thần bắt lấy cổ tay Nhu Nhi đang hướng về trước ngực hắn kéo mạnh về phía mình, làm nàng đỏ mặt.
"Đây không phải hoa vũ mà là hoa mỹ!" Lâm Thần nói nhỏ.
Trong cơn gió nhẹ Nhu Nhi bị Lâm Thần nâng tay thon lên cao còn cơ thể nàng thì xoay hai ba vòng, ở khoảng cách gần nên hắn có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ từ cơ thể nàng truyền vào mũi.
Phía dưới các học viên ngơ ngác không hiểu đang xem võ thuật hay là văn nghệ, thành chủ Lý Khai Thiên lúc này đứng bật dậy.
"Haha e là thành chủ của chúng ta sắp mất đứa con gái yêu của mình rồi!" Giáo sư Hà Như Vũ nói với giọng điệu châm chọc.
Lúc này sau khi xoay nhẹ vài vòng rốt cuộc Nhu Nhi nàng cũng thoát ra nhìn vào cổ tay đang in dấu vết đỏ ửng liền tức giận vận lực đá mạnh về phía Lâm Thần.
Hắn lúc này nhìn nàng không chút lo sợ đây đôi với hắn không khác gì đèn cạn dầu cố cháy thêm ở phút cuối vội vàng né sang một bên. Làm cho Nhu Nhi mất đà đá hụt liền sắp sửa ngã ra đất thì đúng lúc đó vòng tay săn chắc của Lâm Thần lao lên ôm lấy nàng.
Xoay một vài vòng mới dừng lại ôm lấy cơ thể một mỹ nhân trong tay Lâm Thần đang cố gắng hưởng thụ mặc cho Nhu Nhi nàng đang cố giãy gụa trong vô vọng.
Sau một lúc nàng cuối cùng mới chịu nằm yên lạnh giọng nói "buông tay ra " .
Lâm Thần nghe vậy hai tay vô thức thu lại.
Bụp!!! Nàng lúc này từ trên vòng tay Lâm Thần rơi xuống, mông dập xuống sân đấu.
" A...ngươi..." Nhu Nhi hét lên chỉ tay về phía hắn.
"Ta làm sao? Cô nói ta buông thì buông!" Lâm Thần mặt tỉnh như bơ đáp.
Tất cả mọi người có mặt như chết lặng nhìn Lâm Thần không nghĩ hắn có thể chiến thắng, thành chủ Lý Khai Thiên tức giận đứng dậy bỏ đi.
"Trận đấu kết thúc người thắng Đại Lâm Thần" .
Một lần nữa những tiếng hò hét vang lên Sự, Trung,Lâm vỗ tay chúc mừng, hội thương binh hưởng ứng, Lệ Thảo mỉm cười,...