Chương 10: Kinh Đô Hội

Việt Nam được xem là một quốc gia rộng lớn được chia cắt ra làm ba miền Bắc, Trung, Nam, mỗi miền đều có một chúa tể đứng đầu quản lý và thống trị một vùng miền rộng lớn tuy nhiên lẩn trong số đó là một thế lực tuy yếu về sức mạnh nhưng lại được xem là phồn vinh nhất được người đời gọi là Kinh đô hội, một thế lực có sự liên kết chặt chẽ. Kinh đô hội là nơi tập hợp các nhà chế tạo sự tài ba trên khắp cả nước được xem là bộ não của Việt Nam.

Có thể nói đây không chỉ là nơi tụ họp còn là nơi đào tạo ra các nhà chế tạo tài bà hay là muốn trở thành chế tạo sự thì  đều cần phải thông qua kinh đô hội,gần như trong khắp Việt Nam không có một nhà chế tạo sự nào là không có chút dính dáng đến nơi này đủ để thấy sức ảnh hưởng của kinh đô hội lớn đến nhường nào.

Bằng vào sự liên kết chặt chẽ của mình, Kinh đô hội đã phát triển một mạng lưới lan rộng khắp mọi miền tổ quốc từ các tỉnh lớn đến những vùng sâu vùng xa đều đã từng có vết tích do kinh đô hội để lại, đó là những chi nhánh nhỏ hay là các tòa nhà cao tầng rộng lớn đồ sộ.

Kinh đô hội còn là nơi cung cấp các loại vũ khí cho người mua chỉ cần có đủ kinh phí thì muốn bất kể là các loại bảo vật như nào cũng có đây cũng chính là lí do khiến kinh đô hội trở nên giàu có.

Lâm Thần ngồi khoanh chân trên giường không ngừng nghe những thông tin mà hệ thống truyền vào đầu mình, một lượng kiến thức khổng lồ nhưng bằng cách nào đó đầu hắn vẫn không có dấu hiệu quá tải giống như lượng kiến thức này vốn là của bản thân hắn vậy.

Kể từ ngày Lâm Thần đánh bại băng ba con sói đen đến nay cũng đã được hơn một tuần nhưng sức nóng về chuyện này vẫn không ngừng làn truyền khắp cả học viện, thậm chí còn có chút tiếng vang ở khu học viện năm hai nhưng cũng chính vì điều đó lại khiến Thần đau đầu kể từ ngày đó hắn đã trở thành tâm điểm của cuộc tranh luận, nhưng nếu chỉ có việc đó thì sao lại phải khó xử. Thần không cảm thấy đau đầu ở chỗ đó mà là một đám fan cuồng đã lập hắn làm thủ lĩnh đặt tên là hội thương binh vừa nghe đã thấy ngu rồi, nhưng không chỉ có mỗi việc đó mà cái đám này lại mang cái hội thương binh đi gây sự khắp cả học viện năm nhất mà hắn thì lại là thủ lĩnh nên ăn đủ.

Vậy nên đã hơn tuần nay Thần đã không dám lên lớp học vì trước đó có tin tức nếu ai tóm được hắn và giao cho băng hắc lào thì ngoài được thưởng còn được xem trực tiếp thủ lĩnh băng hắc lào nhét đầu hắn vào bồn cầu nghe thôi mà Thần đã nổi hết da gà.

Ngoài ra còn có thêm vài ba thế lực nữa cũng đã thù địch hắn tất cả đều có cách xử lí hắn vô cùng tàn nhẫn mà khi nghe đến Thần chỉ mong ước được về nhà lánh nạn chứ ở đây thì ăn cứt!.

Như nghe được lời than của hắn thì ngay ngày mai các học viên lớp kiến thức của học viện sẽ có một buổi tham quan kinh đô hội được đặt tại trung tâm thành phố nghe nói là mất khoảng một ngày để thăm quan hết, làm cho Thần thầm vui mừng không thôi thế là hắn may mắn thoát được một ngày không phải lo nghĩ đến mấy cái vấn đề đau đầu này nữa rồi.

Đây cùng chính là lí do hắn rảnh rỗi mà tìm hiểu về kinh đô hội tiện cho ngày mai bớt bỡ ngỡ, ngoài ra hắn còn có phát hiện mới về linh hồn tư chất không của mình, linh hồn hắn không phải không thể hấp thụ linh lực mà là do tốc độ vô cùng chậm nên rất khó để phát hiện ra đây là do hệ thống nói cho hắn biết chứ hắn nào có phát hiện ra cái gì, nên suốt tuần này Thần không ngừng tu luyện từ sáng đến tối đến lúc đói meo mới chịu dừng lại nghỉ ngơi một chút hắn vẫn luôn mong chờ khoảnh khắc kì tích sẽ xuất hiện.

Và điều đó đã đến rất gần rồi vài ngày trở lại đây Thần phát hiện Linh lực xung quanh bản thân đang không ngừng giao động dù có hơi nhỏ có lẽ hắn sắp sửa bước vào cảnh giới binh sĩ cấp 1. Nói vậy nhưng cánh cửa tuy mong manh nhưng lại rất khó để bước qua hắn rốt cuộc đã hiểu tư chất quan trọng đến việc tu luyện lớn vô cùng, trong khi hắn còn đang loay hoay thì đám người Sự, Lâm, Trung đã là cấp 1, cấp 2 đến nơi rồi.

Ngồi một mình Thần thở dài "đợi cái ngày mình cấp 1 chắc bọn họ thành chúa tể hết con mợ nó rồi !"

Than thở xong Lâm Thần lại tập trung tu luyện mãi đến trưa thì Sự về nhìn Lâm Thần vẫn đang miệt mài tu luyện mà trong lòng tiếc thay cho hắn, nhưng rồi Sự chợt cảm thấy kì lạ xung quanh Thần lúc này dường như không khí đang không ngừng chuyển động quay xung quanh Thần một cách uyển chuyển.

Một cái cảm giác quen thuộc hiện lên trong mắt Sự giống với hắn khi đột phá trở thành binh sĩ cấp 1, đúng vậy Thần sắp sửa đột phá rồi trong ánh mắt đầy chờ mong của Sự bầu không khi lúc này lại trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường, nhìn thấy cảnh này Sự thở dài có lẽ là hắn đã nghĩ nhiều.

Thần lúc này đã mở đôi mắt ra hắn cảm giác được bản thân chỉ còn cách một chút xíu nữa là có thể trở thành Binh sĩ cấp 1 rồi, lại nhìn về hướng Sự lúc này đang nấu ăn nói:

"Thơm quá! "

Sự mỉm cười hắn tuy không có tố chất tu luyện nhưng về khoản nấu ăn thì vô đối.

"Chín rồi!...." Sự nói sau đó đặt một đĩa cá theo đó là một bát canh lên bàn, bát đũa cũng đã được dọn ra nhưng rồi Sự thấy lạ bèn nhìn sang Thần sau đó là nồi cơm đang hở toanh trong góc,Thần vỗ trán vì mải tu luyện mà quyên mất việc nấu cơm.

Thế là Sự lại phải cặm cụi cắm nồi cơm qua hồi lâu sau cơm chín cũng là lúc hai cái bụng đói ngồi ăn ngấu nghiễn, ăn xong Thần ôm bụng không ngừng khen tày nghe của Sự, Sự cũng khịt mũi đáp lại.

"Ờ...phải rồi! Cô Nguyệt hôm nay bảo mang cái này về cho cậu"

Lâm Thần nghe vậy liền hứng thú cầm ra xem đó là một tờ giấy thông hành để tiến vào Kinh đô hội, lí do cần phải có thứ này là vì đối với người tiến vào kinh đô hội sẽ chia làm ba loại, thứ nhất là khách hàng, thứ hai là các nhà chế tạo sư, thứ ba là một số trường hợp đặc biệt hắn thuộc loại thứ ba nên cần phải có thứ này, hơn nữa mấy ngày nay hắn không lên lớp biết có bão gì không nữa.

Rất nhanh trời chiếu đã tới Sự đã ra ngoài cùng Lâm, Trung còn không quên rủ hắn đi cùng nhưng vì rén nên Thần lắc đầu hắn bơi giờ chỉ dám loay hoay trong này thôi, ra ngoài là chết chắc. Sự  cũng hiểu điều này nên không có nói gì thêm, trước khi rời đi Thần không quên đem cho ba người vài quả bom để phòng thân. Vả lại để tránh việc vì không bắt được hắn mà lại đi gậy chuyện với ba người họ thì toi.

Ba người rời đi chưa lâu thì lại có tiếng gõ cửa vang lên Thần cho là Sự có việc quay lại nên nhẹ nhàng mở cửa, ngay khi cái chốt khóa được bật ra thì lập tức cánh cửa  bị đẩy bật vào ngắm thẳng ngay chân hắn. 

"A..." Thần nhăn mặt hét lớn.

Một cái cảm giác đau đớn tràn về đúng vậy chân hắn dù liệt không thể cử đông nhưng vẫn còn có cảm giác dù điều này hắn chưa nói cho ai biết, lúc này người đẩy cửa đã xuất hiện là cô bé ngồi cùng bàn với hắn qua tìm hiểu hắn biết nàng tên là Hoa Như Ngọc cũng là một thiên tài về kiến thức, hơn nữa tư chất cũng không tệ khoảng cấp 6, sinh sau hắn hai tháng, số đo ba vòng các kiểu đây là hệ thống cho hắn biết hoặc là do thằng biến thái nào đó muốn biết.

Vừa bước qua cảnh cửa nàng liền thấy Lâm Thần đang ôm chân gào thét như heo bị cắt tiết liền chạy lại lo lắng hỏi:

"Cậu không sao chứ! Mình xin lỗi!"

Lâm Thần được người đẹp hỏi han liền tươi tỉnh hẳn lên giả bộ xua tay cố tỏ ra mạnh mẽ hơn nữa nhìn hình ảnh Như Ngọc đỏ mặt hậu đậu luống cuống cũng rất là dễ thương.

Sau một hồi chân Thần cũng hết đau bèn nói: "cậu tìm mình có việc gì không?" Bầu không khí lúc này có chút ngượng ngùng.

Như Ngọc hôm nay có đem theo một chiếc cặp nhỏ bèn lấy ra bên trong là khoảng ba tờ giấy, theo như Thần quan sát thì đấy có lẽ là đề thi của mấy hôm nay hắn không đi học, Như Ngọc xòe đôi bàn tay trắng như ngọc ra trước mắt Lâm Thần ám chỉ cầm lấy, Lâm Thần thì hoàn toàn phối hợp cầm lấy tờ đề còn cố ý chạm vào bàn tay Như Ngọc, bị chạm tay nàng rụt rè đỏ mặt thu tay lại không quên lườm hắn một cái nhưng nàng cho rằng đó chỉ là vô ý.

Sau khi đưa đề thi cho Thần, Như Ngọc lại kéo thêm một cái bàn ra trước mặt hắn sau đó lấy ra thêm hai cây bút rồi cục gôm đem đặt lên trên bàn , rồi sau đó nàng tìm đại một cái ghế ngồi xuống quan sát Lâm Thần làm bài thi.

Nhìn Như Ngọc đang quan sát mình chằm chằm trông rất chuyên tâm, nhưng Lâm Thần thì khác hắn không có làm bài mà cũng nhìn nàng chằm chằm khi hai ánh mắt chạm nhau có thể thấy nàng ngại ngùng quay phắt mặt đi. 

Lâm Thần quan sát nàng không ngừng đánh giá,nàng có gương mặt hồng hào nhỏ nhắn, đẹp động lòng người đến từng đường nét, đôi môi thì căng tròn đỏ mọng, sống mũi cao nhỏ nhắn, đôi lông mày bao trọn lấy đôi mắt long lanh như ánh sao trời,mãi tóc dài đen mượt, cơ thể nàng thon gọn nhưng không kém phần quyến rũ đôi vai thon thả với đôi chân dài trắng nuốt, làn eo cong mềm mại, một bầu ngực mới nhú của tuổi mới lớn quá thực đẹp không sao tả siết.

Như Ngọc quay phắt qua bên cửa sổ ánh sáng lúc chiều tà chiếu xuống tạo nên khung cảnh càng thêm mê người Thần như chìm vào bên trong đó không thoát ra được.

Mãi đến khi nàng gọi tên Lâm Thần lúc này giật mình lấy lại tâm chí rồi mới chịu cúi mặt làm bài, nhìn vào tờ giấy vẫn còn trắng xóa hắn vốn cũng chỉ làm cho có chủ yếu ngắm gái là nhiều nên cố tính kéo dài thời gian làm bài đến khi sắc trời đã tối mới chịu cầm tờ đề giơ lên, lúc này hắn mới để ý, Như Ngọc lúc này đã ngủ mơ một tay nàng chống cằm tay còn lại để trên mặt bàn nhìn nàng Lâm Thần không biết  phải làm sao bèn Tiếng lại gần hơn quan sát nàng ở khoảng cách gần nhất có thể.

Rồi tay hắn vô thức vươn ra vuốt nhẹ mái tóc nàng đúng lúc này Như Ngọc mở mắt một lần nữa cảnh khó xử lại xuất hiện, Nàng hướng đôi mắt nhìn hắn đỏ mặt và khó xử sau đó vội chộp lấy tờ đề Lâm Thần đang cầm trên tay sau đó chạy đi, Thần nhìn theo bóng lưng nàng hắn cũng cảm thấy ngày hôm này mình có gì đó không ổn.

Tại tòa thành kinh đô hội luôn luôn tấp nập người qua lại từ già trẻ lớn bé  đều có, tại kinh đô hội không có khái niệm phân biệt tuổi tác mà dựa vào bằng cấp cũng như kiến thức để phân chia thứ bậc cấp chế tạo càng cao lượng kiến thức cần học càng lớn.

Ngay hôm nay ngay trước cửa thành Kinh đô hội một xuất hiện một chuyến xe trên thân xe có gắn hình một ngôi sao lớn, là xe của học viện ánh sao chiếc xe từ tốn đi vào cánh cổng tiến thẳng đến tòa nhà kinh đô nằm ở vị trí trung tâm tòa thành.

Lâm Thần ngồi trên chiếc xe người  bên cạnh trùng hợp lại là Như Ngọc không biết có phải trùng hợp nữa hay không nhưng hôm này, Như Ngọc trong suốt chuyến đi luôn quay mặt đi không thèm nhìn lấy hắn lần nào có lẽ là do chuyện hôm qua.

Như Ngọc nàng ngồi trong góc mặt đỏ ửng nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm qua khiến nàng không tự chủ được bản thân, nàng ngại nhìn mặt Lâm Thần, Mãi đến khi chiếc xe dừng lại vì đã đến nơi nàng mới quay mặt lại bước xuống xe.

Vừa xuống xe cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Thần choáng vàng tòa Kinh đô này vừa cao lớn, thì còn tỏa ra vầng hào quang sáng chói như vàng làm hắn lé cả mắt khâm phục sát đất độ chịu chi của Kinh đô hội, thảo nào người ta nói chỉ cần trở thành chế tạo sư liền mang tiền đè chết người là có thật.

Dẫn dắt bọn họ tham quan hôm nay  chính là cô nguyệt, bởi cô cũng là thành viên của kinh đô hội nên rất quen thuộc nơi này chính vì thế mà hơn bốn mươi học sinh xuất sắc nhất khóa ngoan ngoãn theo sau.