Chương 1: Xuyên không

Chương 1 xuyên không

Trần Minh vốn là một sinh viên năm cuối Đại học Bách khoa Hà Nội.

Trần Minh lớn lên trong sự chăm sóc của dì Năm, như thường ngày Trần Minh vẫn tiếp tục cày game qua đêm, khi tốn một đêm cày mãi mới lên cao thủ, đến lúc trời đã sáng liền và Trần Minh đã rời khỏi phòng và đi đánh răng súc miệng xuống lầu rồi liền đi ra quán hủ tiếu của dì Năm.

Dạ dì! cho con tô hủ tiếu.

Đang ăn thì dì Năm nói hôm qua ông Thanh mua tờ vé số trúng 100 triệu, liền nói Minh à chẳng phải ngày hôm qua con có mua vé số với ông Thành à.

Trần Minh chợt nhớ ra và lấy tờ vé số đó ra dò đi đôi khi trúng số.

Liền lấy máy ra dò xem, ai ngờ trúng thật, vì quá mừng nên Trần Minh đã hứa tặng dì một chiếc xe Toyota gần 675 triệu và còn lại bản thân mình định đi du lịch một phen vì đang trong kì nghỉ hè.

Trong lúc đi đến Nam Định chơi vừa mới vô cửa khách sạn và đi vào quầy lễ tân và nhân đặt phòng, sau khi lấy chìa khoá tôi liền đi vào thăng máy và lên phòng của mình.

Và bất ngờ khi thấy một người bạn quen và người bạn ấy đã dẫn Trần Minh đi dạo cùng với những người bạn còn lại ở ngoài đó.

Trong lúc đi dạo công viên thì trờ bỗng tự nhiên nổi sấm chớp, chưa kịp đi tránh thì Trần Minh đã bị sét đáng trúng.

Sau 1 khoản thời gian Hôn mê thì Trần Minh tỉnh dậy và nhìn ngó xung quanh đều là nơi xa lạ mà không phải bệnh viện bỗng một tiếng hô lên phu nhân sinh rồi sinh rồi là một bé trai nặng năm cân tư.

Trần Minh tự hỏi tại sao tôi lại được gọi là đứa bé chứ năm nay tôi đã 25 tuổi rồi sao lại gọi là một đứa bé.

Sau một thời gian tôi mới có thể chấp nhận mình đã xuyên không.

Hơn hai tháng sau tôi mới biết đây là thời nhà Lý mạt nói đến cha tôi chắc rất ít người biết cha tôi là Kiến Quốc Đại Vương Trần Tự Khánh năm nay là năm 1221 hiện tại là tháng 7 ngày 17 Thái Tông hai sinh được ba năm còn cha ta đã dẹp xong loạn lạc.

Vào tháng 8 năm ấy Trần Minh được đặt tên là Trần Minh vào đúng ngày đầy tháng.

Nhánh mát đã qua hai năm ta bây giờ đã là hai tuổi cha ta gần qua đời rồi, ta bây giờ còn đang cùng Thái Tông Trần Cảnh chơi đùa với nhau.

Cầu like cầu đề cử.