Chương 8: Phá địch

Khi trọng kỵ binh xung phong đất rung núi chuyển từ đông, nam, tây ba phương hướng đột phá quân doanh liên quân, lính gác cửa doanh chỉ kịp kêu một câu “Địch tấn công” liền bị tên nỏ bay tới trước mặt bắn ngã xuống đất. Hắn nhìn thấy được hình ảnh cuối cùng là kỵ binh vô cùng vô tận nghiền ép đến bên cạnh hắn.

Hàng rào gỗ yếu ớt căn bản không ngăn cản được trọng kỵ binh một lần xung phong, một con lại một con ngựa lao qua, đợi đến cuối cùng một kỵ binh đi qua hàng rào gỗ, lưu lại một đoàn bột phấn dưới đất.

Ở niên đại này, trọng kỵ binh chính là binh chủng có lực phá hoại kinh khủng nhất.

Mỗi một trọng kỵ binh giống như một chiếc xe tăng, trên trăm trọng kỵ binh hội tụ lại sẽ biến thành dòng nước lũ không có cách nào ngăn cản.

Bọn họ hoành hành trong quân doanh không trở ngại, đụng ngã từng lều vải. Đến tiếp theo vào khinh kị binh lại không ngừng phóng lửa, không hề nể nang bắn chết, chém giết quân địch buồn ngủ mông lung lao ra khỏi doanh trướng.

Chiến đấu vừa mới bắt đầu không có bất kỳ lo lắng gì, Triệu, Ngụy đại quân không hề đề phòng đột nhiên bị đánh lén ban đêm, thoáng cái rơi vào hỗn loạn, mà hỗn loại là khởi đầu của bi kịch.

Có lẽ là trời xui đất khiến, đại doanh quân Triệu nằm ở nam sườn đại doanh quân Ngụy. Bởi vậy khi Thái tử Nhiên dẫn đầu 800 trọng kỵ binh, 3000 khinh kị binh từ phía nam tập kích bất ngờ, một thanh ngọn lớn trực tiếp làm cho chuồng ngựa đại loạn.

Việc này càng tăng thêm tai họa của Triệu, Ngụy liên quân!

Hơn hai vạn con chiến mã cuồng bạo tránh thoát dây cương, hội tụ lại thành một dòng nước lũ khác, chạy trốn khắp nơi trong đêm tối. Không có bất kỳ lực lượng nào có thể chống lại lực lượng này, bầy ngựa đi qua nơi nào, tất cả đều là máu thịt mơ hồ, một mảnh hỗn độn.

Kỵ binh xung phong kết thúc, các binh sĩ may mắn sống sót nơm nớp lo sợ kiểm tra xung quanh, mờ mịt thất thố hô hoán đồng đội.

Thập trưởng, bá trưởng vội vàng tìm kiếm cấp trên cấp dưới, cố gắng khôi phục trật tự. Lúc này không ngờ từ trong sương mù lao đến vô số bộ binh.

- Bọn họ chính là ma quỷ đến từ đêm tối!

Sau cuộc chiến, tiểu binh Tôn Nhị Cẩu quát lớn.

Bọn họ sắp xếp đội ngũ hình vuông chỉnh tề, bước chân đều nhịp, trầm ổn tiến về phía trước. Bộ giáp dầy che mặt bọn họ, vào giờ phút này, binh sĩ quân Triệu hơi thất thần. Cờ lớn màu đen, khôi giáp màu đen, chẳng lẽ quân đội Tần quốc đánh tới?

Nhưng rõ ràng, chi quân đội quân kỷ nghiêm minh này không định giải thích cái gì. Binh sĩ hàng thứ nhất nâng giáo trong tay không hề nể nang gì đâm vào binh sĩ quân Triệu, binh sĩ hàng sau cũng nâng giáo xuyên qua khe hở thu lấy mạng người.

Phương trận tiến lên phía trước, trong miệng gào lớn “Phong” , sau mỗi chữ “Phong” sẽ có vô số binh sĩ quân Triệu chết đi.

Không thể không nói, quân Triệu chống lại ngoan cường. Cho dù biết rõ đối phương là “quân Tần” mạnh mẽ!

Võ Linh Vương cưỡi ngựa bắn cung làm cho người Triệu quốc có tâm huyết. Tuy binh sĩ quân Triệu không biết trưởng quan người ở chỗ nào, trên tay nắm đoản binh như đao lớn, trường kiếm, nhưng bọn họ vẫn dũng cảm quyết tử xung phong.

Do không hề có tổ chức, xung phong không thành quy mô, ở trước mặt phương trận nghiêm chỉnh lại lộ ra vẻ vô lực! Kết quả duy nhất chính là bị vô số giáo đâm thành con nhím.

Mắt thấy trực tiếp giao đấu không chiếm được lợi ích, quan quân cấp thấp lại đổi thành vòng quanh, lại bị khinh bộ binh ở hai cánh phương trận sử dụng Bộ nỏ bắn thành con nhím.

- Phong, phong, đại phong…

“Quân Tần” không ngừng tiến về phía trước, tuy tốc độ nhìn chậm như vậy, nhưng giống như dãy núi lớn ép quân Triệu không thở nổi!

Bởi vì quân Triệu đột nhiên phát hiện, đối mặt với phương trận giống như con nhím, bọn họ nghĩ không ra biện pháp đối phó hữu hiệu.

Hoàn toàn không ngoài suy đoán, một đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng binh sĩ quân Triệu sụp đổ. Thật sự không thể trách bọn họ, thật ra bọn họ cũng là cường quân nổi danh thiên hạ, chỉ là tối nay, quá nhiều hỗn loạn cùng ập đến.

Đầu tiên là vô số kỵ binh đạp doanh, lửa lớn dẫn đến chiến mã bị kinh sợ chạy như điên giết chết đồng đội của bọn họ, tiếp theo là vô số giáo dài không ngừng đâm vào người, bọn họ ngã xuống thì đừng nghĩ đứng lên được nữa.

Vô số quân Triệu tâm hoảng ý loạn, dưới tiếng la mắng của bá trưởng, chúc trưởng cầm vũ khí tàn phá không được đầy đủ tập trung lại một chỗ.

Trong đêm tối rốt cuộc có bao nhiêu kẻ địch, không ai biết. Bọn họ hoàn toàn dựa vào quân kỷ thiết huyết bản năng tập trung lại một chỗ, nhưng không ngờ như vậy lại đưa tới càng nhiều khinh kị binh phóng tới tên nỏ. Lúc này quân Triệu cảm thấy cô độc mờ mịt.

Trong lịch sử, quân Tần không cần tốn nhiều sức giết chết mười ba vạn quân Ngụy, nhưng lại không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào trước mặt hai vạn quân Triệu. Cuối cùng, Bạch Khởi dùng mười vạn đại quân bức bách quân Triệu đến đất trũng, mở nước Hoàng Hà dìm chết hai vạn quân Triệu.

Nếu như không phải đánh lén ban đêm, nếu như không phải lửa lớn thoáng cái đốt chuồng ngựa tạo thành đại loạn, lấy bốn vạn binh lực Hàn quốc muốn ăn quân Triệu cũng sẽ tổn thương vô cùng nghiêm trọng.

Ít nhất quân Triệu sẽ ngăn cản và tranh thủ thời gian ứng phó cho quân Ngụy. Đáng tiếc, tối nay, ông trời đứng về phía quân Hàn. Vì vậy, quân Triệu đã tan vỡ dưới tập kích đêm của Thái tử Nhiên.

Vô số bại binh chạy trốn về phía bắc, thật sự không trách bọn họ, mất đi chiến mã và vũ khí, mất đi chủ tướng chỉ huy, bọn họ chẳng qua chỉ là dê đợi làm thịt. Nếu như tập hợp lại, bọn họ dám đề nghị xung phong tấn công quân Tần đông gấp mười lần bản thân, tối nay, chạy thoát thân là lựa chọn duy nhất trong tiềm thức của bọn họ.

Đây cũng là Thái tử Nhiên dự định, sương mù, đêm tối che giấu bất lợi nhân tố binh lực rất ít ỏi của hắn, đánh lén ban đêm đã làm cho Triệu, Ngụy liên quân khủng hoảng, lửa lớn sẽ làm loại khủng hoảng này tăng lên. Khủng hoảng cũng tốt, kinh hoàng cũng được, đều sẽ truyền nhiễm.

Khi khẩu hiệu “Phong” vang lên trong đại doanh, tất cả mọi người sẽ theo bản năng cho rằng quân Tần đánh tới, dù sao đây là khẩu hiệu có một không hai của quân Tần.

Nhất là áo đen giáp màu đen càng nghiệm chứng ý nghĩ của binh sĩ bình thường. Hàn quốc tôn trọng Mộc đức, quân phục sẽ là màu xanh lá. Vì giả trang quân Tần, Thái tử Nhiên chuẩn bị đủ mực nước, cho nên mới xuất hiện tình huống bây giờ.

Quân Triệu chủ tướng Giả Yển lảo đảo vọt vào lều trung quân của quân Ngụy.

Thời điểm Hổ Kỵ xông doanh, Giả Yển may mắn, nửa đêm nhìn thấy kỵ binh xông vào doanh, Giả Yển đã lẩn trốn.

Hắn nhìn thấy trọng kỵ binh mặc áo đen giáp màu đen, đây là dấu hiệu của quân Tần. Phòng giữ bên hắn thả lỏng, khó khăn lắm mới ngăn cản được một đòn.

Sau khi sắp xếp thân vệ bên cạnh thông báo phó tướng chống lại, Giả Yển lấy danh nghĩa bàn bạc quân tình chạy đi tìm quân Ngụy chủ soái Mang Mão.

Nếu như hắn đồng ý ở lại chỉ huy, có lẽ tối nay sẽ có kết quả khác. Nhưng lịch sử từ trước tới nay chưa từng có nếu như.

Thái tử Nhiên biết trong lịch sử vốn có, Giả Yển sẽ bị bắt làm tù binh. Một tướng quân yêu quý tính mạng như hắn nhất định sẽ không liều mạng ngoan cố chống lại. Đây cũng là nguyên nhân Thái tử Nhiên lựa chọn ra tay đánh quân Triệu trước tiên.

Lúc này, Mang Mão cũng bối rối. Bởi vì tất cả tới quá đột nhiên.

Bên ngoài có tiếng kêu la không ngừng.

Tiếng hô “Phong” càng lúc càng gần.

Bên phía hắn giáo úy, quân hầu đang liều mạng tận dụng thời gian tập kết quân đội. Các binh sĩ giống như con ruồi không đầu tìm trang phục, tìm binh khí, tìm thượng cấp, các loại tranh cãi tiếng mắng không ngừng vang lên bên tai.

- Mang Thừa tướng, quân Tần tập kích doanh a!

Giả Yển vẻ mặt gấp rút vọt vào lều trung quân nói.

- Cái gì? Quân Tần tập kích doanh? Quân Tần đến từ đâu? Quân Tần không phải ở cách tám trăm dặm hay sao?

Mang Mão vẻ mặt khủng hoảng.

Quá kỳ diệu, rõ ràng ngày hôm trước hắn mới binh vây Hoa Dương, người cầu viện của Hàn quốc mang tin tức xuất phát không được hai ngày, hiện tại còn chưa đến Hàm Dương. Làm sao có thể có quân Tần đột kích!

- Là sự thật, Thừa tướng. Bên ngoài quân địch tất cả đều là áo đen giáp màu đen, trong miệng gào thét “Phong”, sẽ không sai.

Nghĩ đến hai vạn binh mã của mình đang chịu khổ tàn sát, Giả Yển cảm thấy đau lòng. Nhưng binh bại mất chức là nhỏ, tối nay chết là lớn.

- Quân Tần có bao nhiêu? Chủ tướng là ai? Giả tướng quân, quân đội thủ hạ của ngươi đâu?

Nếu xác định là quân Tần, bây giờ đã không phải là thời điểm suy nghĩ quân Tần như thế nào, mà là chống lại thế nào.

- Cái này. . .

Giả Yển mặt lộ vẻ khó khăn, hắn cũng không thể nói sự thật hắn bị dọa sợ đến nổi không dám nhìn tình hình đã bỏ chạy cầu cứu.

- Giả tướng quân, quân tình khẩn cấp, mời nói nhanh!

Mang Mão đã sốt ruột. Bên ngoài thật sự quá loạn, Giả Yển tới nhanh như vậy, hắn vẫn trông cậy thu được một phần tin tức.

- Thừa tướng, hai vạn quân đội của ta sợ rằng đã kết thúc. Quân Tần tới quá đột nhiên, bốn phương tám hướng tất cả đều là kỵ binh của bọn họ, bầu trời đen, lại có sương mù, thật sự không nhìn thấy rõ cụ thể có bao nhiêu. Tuy nhiên theo ta thấy, có ít nhất bốn vạn đại quân từ phía nam tập kích doanh ta.

Giả Yển thuận miệng nói ra một con số, trước phủi sạch trách nhiệm của chính hắn. Dù sao ai sẽ dự đoán được quân Tần đám người điên tập doanh vào đêm tuyết, đêm khuya lại thêm sương mù, ngoài ba mươi bước hoàn toàn không nhìn thấy rõ bóng người. Bây giờ chỉ có thể dựa vào quân Ngụy.

- Báo!

Một người xông vào lều trung quân.

- Thừa tướng, bây giờ đại doanh đông, tây, nam ba phương hướng đều có kỵ binh quân địch đột kích, ty chức không có năng lực, vội vàng tập trung phương trận đều bị trọng kỵ binh quân địch tách ra. Quân địch còn phóng hỏa khắp nơi, sĩ khí quân ta đê mê, xin Thừa tướng sớm làm dự định!

Phó tướng Lý Đức bẩm báo.

- Lý tương quân, làm ơn nhất định ngăn cản quân Tần! Tách ra lại tập kết, ta cũng không tin chúng ta không ngăn cản được một quân đội mệt mỏi.

Mang Mão hơi tức giận thở hổn hển nói.

Lý Đức nghe xong cũng bất đắc dĩ, có đôi khi còn thật sự không phải như Mang Mão suy nghĩ. Liên tục bị trọng kỵ binh kẻ địch đột phá phương trận, binh sĩ dũng khí đã mất.

Nhất là tiền quân giáp giới với quân doanh Triệu quốc, quân Triệu bại binh trùng kích đại doanh, mang đến khủng hoảng cực lớn. Hiện tại biện pháp duy nhất chỉ có thể dựa vào 3 vạn kỵ binh bên phía hắn ngăn cản trọng kỵ binh của quân địch, từ đó tranh thủ thời gian cho hắn chỉnh đốn phương trận, nâng cao sĩ khí.

Tuy lúc này đại doanh loạn như cào cào, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, kẻ địch chắc chắn sẽ không vượt quá 5 vạn. Cho dù thanh thế lớn hơn nữa thì thế nào, sương mù lại nồng đậm thì thế nào, Hoa Dương thành đông tây hai bên địa thế hiểm yếu, cửa bắc trực diện Ngụy quốc, bởi vậy bên phía hắn tổng cộng chỉ có 1 vạn đại quân ngăn cản ba cánh cửa khác. Còn lại mười hai vạn đại quân đều ở cửa nam, đại doanh kéo dài mười dặm, từ đó để lộ ra nhược điểm quân địch binh lực rất ít ỏi.

- Báo!

Trung quân tá Ngụy Báo hoảng hốt xông vào.

- Việc lớn không tốt, Thừa tướng. Chuồng ngựa bên kia bị người phóng hỏa, chiến mã đều chạy tán loạn.

- Cái gì?

Mang Mão và Lý Đức giật kinh ngạc. Kỵ binh không còn, lấy cái gì chống lại kẻ địch.

- Thừa tướng, bây giờ như thế nào cho phải? Vẫn mong Thừa tướng nhanh chóng đưa ra quyết định!

Ngụy Báo lên tiếng.

- Thừa tướng! Bây giờ ba mặt đều có quân địch! Không bằng phái người đi bắc doanh tập hợp bộ đội!

Lý Đức kiến nghị nói.

- Thừa tướng!

- Thừa tướng!

- Quân Ngụy tá, bây giờ ngươi đi bắc doanh triệu tập binh sĩ, tới đây trợ giúp. Tất cả thân vệ, theo ta đi ngăn lại quân địch. Ven đường thu thập hội quân, người không tuân hiệu lệnh, giết!

Nhìn Mang Mão mất hồn mất vía, không biết làm sao, Lý Đức quyết định thật nhanh phát ra mệnh lệnh.

- Vâng!

Có người tâm phúc, người trong đại trướng nhanh chóng hành động.

Càng tiếp cận lều trung quân của quân Ngụy, gặp phải binh sĩ quân Ngụy càng dày đặc. Hổ Kỵ và kỵ binh khác càng lúc càng chậm, cũng dần dần có thương vong.

Quân Ngụy không sợ chết lấy cơ thể trì hoãn tốc độ xung phong của Hổ Kỵ, ở cách lều trung quân quân Ngụy còn hơn một dặm đường, Lý Đức tổ chức phương trận kiên trì ngăn cản Hổ Kỵ.

Tình hình chiến đấu kịch liệt khác thường, một bên chết mạng tiến mạnh về phía trước, mưu toan giết chết chủ soái quân Ngụy; một bên liều chết chống đỡ, chờ đợi đồng đội phía sau đến đây trợ giúp.

Không ai không sợ chết, nhưng trên chiến trường máu chảy đầm đìa, người sợ chết sẽ chết nhanh hơn. Hai bên mỗi người đều đem vũ khí trong tay chém hoặc đâm vào kẻ địch, chỉ cầu giết chết đối phương hoặc bị đối phương giết chết.

Nói tóm lại Hàn quốc thương vong ít hơn, một mặt do trên người mặc áo giáp, một mặt khác là vũ khí chiều dài trội hơn đối phương.

Nhìn binh lính liên tục ngã xuống, Lý Đức lòng đang rỉ máu. Đây đều là chuyện không có cách nào khác, hắn chỉ có hao tổn chết đối phương, viện quân bắc doanh mới có thể kịp chuẩn bị và xông tới để chuyển bại thành thắng.

“ Quân Tần” mặc trọng khải là ưu điểm, nhưng thời gian dài chiến đấu sẽ cực tiêu hao thể lực rất lớn, chờ thể lực đối phương suy nhược là thời điểm hắn chuyển bại thành thắng.

Thái tử Nhiên tự nhiên hiểu rõ tính toán của đối phương, bây giờ đang tranh nhau thời gian. Đối phương bây giờ đã trì trệ thế công bên phía hắn, quân đội phía sau chắc chắn đang tập kết.

Nếu như bên phía hắn có thể sớm một bước xông vào lều trung quân bắt được hoặc giết chết Mang Mão thì hắn sẽ thắng, nếu đối phương trước một bước tập kết được quân đội, bên phía hắn chỉ có thể thua chạy.

Nghĩ tới đây, Thái tử Nhiên liếc mắt nhắm ngay Lý Đức, tuy không biết đối phương là ai, nhưng nếu hắn đứng ở dưới soái kỳ chỉ huy, giết chết kẻ này nhất định sẽ dọa kẻ địch sợ vỡ mật.

Lý Đức cũng có tâm tư như vậy, tuy không biết thân phận của Thái tử Nhiên, nhưng xung quanh hắn có rất nhiều thân vệ cũng để lộ Thái tử Nhiên thân phận cao quý. Giết chết đối phương sẽ giảm đi rất nhiều thương vong bên phía hắn.

Vì vậy, hai người ôm suy nghĩ tương tự không hẹn mà cùng chỉ huy thủ hạ xông về phía đối phương.

Nếu như lúc này từ trên cao nhìn xuống sẽ phát hiện một cảnh tượng kỳ lạ, màu đỏ và màu đen hung hăng va chạm vào nhau, mỗi một phe đều cố gắng nuốt hết đối phương.

Tiếng reo hò, tiếng rống vang lên liên tục, binh khí tiếng va chạm. Mỗi khắc đều có người ngã xuống, người ngã xuống lại không có cơ hội đứng lên.

Mạng người như cỏ rác, một binh sĩ quân Ngụy dữ tợn địa cầm đao trong tay chém vào ngực binh sĩ quân Hàn, binh sĩ quân Hàn trẻ tuổi vô lực ngã xuống.

Nhưng một giây tiếp theo, bốn, năm thanh giáo quét ngã quân Ngụy, ngay sau đó là vô số giáo đâm rách cổ của hắn. Đây chỉ là một binh sĩ bình thường trên chiến trường rất bình thường.

Võ nghệ lại mạnh hơn nữa cũng không có đất dụng võ trên chiến trường nhỏ hẹp, duy nhất có thể dựa vào là chiến hữu bên cạnh, duy nhất cần phải làm là vung vũ khí trong tay giết về phía đối phương sau đó nghênh đón vũ khí đối phương đâm tới, sống chết giao cho ông trời quyết định.

Bên cạnh Thái tử Nhiên là vô số Hổ Kỵ thân vệ, ác chiến lâu như vậy, thỉnh thoảng có thân vệ kiệt sức ngã xuống.

Trọng khải trên thân Hổ Kỵ đang bảo vệ bọn họ nhưng cũng tiêu hao thể lực rất lớn, Thái tử Nhiên lại tận mắt nhìn thấy một binh lính mạnh mẽ chiến đấu hung bạo bởi vì kiệt sức không trốn được đâm giết của đối phương, căn cứ vào võ lực của hắn, hắn có thể tránh.

Thế nhưng phản ứng của thân thể lại chậm chạp vì không còn sức lực, cuối cùng bất đắc dĩ ngã xuống.

Không thể phủ nhận, Thái tử Nhiên đến đã cổ vũ sĩ khí binh sĩ rất lớn. Nhưng bởi vậy Hổ Kỵ cũng không thể không phân tâm bảo vệ Thái tử Nhiên.

Nhìn Hổ Kỵ bên người hơi thở hổn hển, lòng bàn tay Thái tử Nhiên chảy mồ hôi. Vốn hy vọng viện binh là bộ binh bố trí Macedonia phương trận chậm chạp chưa tới, thể lực các kỵ binh tiêu hao quá mức lợi hại, đây là thời điểm quyết định.

Trong lòng Lý Đức đang thầm vui mừng, “Quân Tần” rõ ràng thể lực chống đỡ hết nổi.

Không đến một nén hương, quân đội bắc doanh lại có thể tập hợp, đến lúc đó hắn sẽ trở thành công thần ngăn cơn sóng dữ, thậm chí trở thành danh tướng Ngụy quốc nổi danh thiên hạ. Đối diện là hổ lang sư của Tần quốc! Làm cho Ngụy quốc mấy chục năm nay nhiều lần chiến bại bởi Tần quốc!

Trong lúc Lý Đức đang ảo tưởng đánh bại “Quân Tần”, giương cao tên tuổi khắp thiên hạ. Một tin tức xấu lại kéo hắn trở về hiện thực, đại doanh phía bắc đột nhiên truyền đến tiếng hô giết.

Không bao lâu, lính liên lạc bắc doanh lại khiến quân phòng thủ Hoa Dương ra khỏi thành, bắc doanh trước mắt đang đang toàn lực chống đỡ trận địa cũng báo lại cho Lý Đức.

Về phần chủ soái Mang Mão, sớm hơn một bước biết được tin tức, hắn lại mệnh lệnh Lý Đức phải chịu trách nhiệm ngăn cản quân Tần trước mắt, hắn đi đầu chỉnh đốn bại quân đến đây trợ giúp.

Lý Đức nghe báo tin tức xấu cũng đặc biệt khiếp sợ, nhưng thân là lão tướng sa trường lại biết lo lắng cũng vô ích.

Vì vậy chỉ có giết chết nhân vật quan trọng đối diện mới có thể nhặt lại quân tâm. Vừa định phân phó thân binh giữ vững bắc doanh, lại không nghĩ đến một mũi tên nhọn đã bay đến trước mặt hắn.

Thời khắc cuối cùng, Lý Đức nhìn thấy một mũi tên không ngừng phóng đại, sau đó đầu óc tối sầm, hắn ngã xuống đất bất tỉnh.

Một người “Quân Tần” trẻ tuổi để tay lên nỏ, hưng phấn dùng sức vung nắm đấm. Cùng lúc đó, Thái tử Nhiên vẫn quan tâm quân Ngụy cũng phát hiện “chủ soái” của đối phương ngã xuống đất.

Tuy không biết đối diện xảy ra chuyện gì, nhưng Thái tử Nhiên lại biết đây là cơ hội nghìn năm khó gặp. Vì vậy hô to “Mang Mão đã chết, người đầu hàng không giết!”

Ngay sau đó các thân vệ Thái tử Nhiên cũng hô to “Mang Mão đã chết, người đầu hàng không giết” . Quân Ngụy hoảng sợ nhìn về phía “ Mang Mão” vừa rồi còn đứng dưới soái kỳ, lúc này dưới cờ không còn bóng dáng chủ soái chỉ huy.

Lý Đức nằm mơ cũng không ngờ được hắn giả mạo chủ soái phấn chấn sĩ khí lại trở thành mồi dẫn lửa khiến quân Ngụy tan tác.

Lý Đức thân binh tự nhiên biết chủ soái Mang Mão thật sự sớm đã không biết tung tích, cũng chỉ có thể sửng sốt tại chỗ, bởi vì toàn bộ chiến trường đều vang dội khẩu hiệu “Mang Mão đã chết, người đầu hàng không giết”.

Rất nhanh, người đầu tiên của quân Ngụy bỏ vũ khí xoay người chạy. Con người khi hoảng hốt lo sợ sẽ mù quáng tuyệt đối, có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, vô số quân Ngụy trước đó còn thề sống chết huyết chiến nay đã bỏ lại vũ khí để chạy thoát thân.

Quân Ngụy, bại cục đã định. Quân Ngụy, đại thế đã mất.

Chuyện còn lại đơn giản hơn rất nhiều, quân Hàn ở phía sau thoả thích đuổi giết quân Ngụy.

Quân Ngụy sợ hãi chạy thoát thân người chen người lấn, người giẫm lên người. Mới vừa rồi còn là đồng đội kề vai chiến đấu lúc này lại là đối thủ trên con đường chạy thoát thân, vì mạng sống, mỗi người vô tình đem vũ khí bổ về phía đối phương.

Có người cùng đường bị buộc nhảy vào Hoàng Hà lạnh giá, có người muốn quỳ xuống xin tha lại bị người phía sau giẫm lên thành thịt nát.

Ánh bình minh đã đến, sương mù cũng đã tản đi.

Mang Mão và Giả Yển ở bờ sông cách chiến trường không xa bị bắt làm tù binh, chủ soái Triệu Ngụy liên quân bị một lưới bắt hết. Trung quân tá và một nửa tướng lãnh cao cấp chết trong loạn quân, một nửa bị bắt làm tù binh.

Mười lăm vạn Triệu, Ngụy liên quân chết trận bảy vạn người, bị bắt tám vạn.

Ngụy quốc, Tề quốc nằm ở hạ du Hoàng Hà, sau khi tuyết tan thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Về sau sách sử ghi chép “Ly Vương năm 23, Triệu, Ngụy công Hoa Dương. Cao tổ dẫn 4 vạn đại quân tập kích bất ngờ Hoa Dương, đại phá Triệu, Ngụy liên quân, chém đầu bảy vạn, tù binh tám vạn. Chư hầu chấn động, bởi vậy danh tiếng Đại Hàn truyền khắp thiên hạ.