Tối nay, Công Tôn Vân theo thường lệ ôm tiểu thiếp xinh đẹp mới nạp đi ngủ. Trong lúc hắn đang mộng đẹp cưới chín mươi chín phòng tiểu thiếp, lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.
- Tên khốn kiếp kia, chán sống hay sao, dám nhiễu mộng đẹp của đại gia ngươi!
Công Tôn Vân không vui quát.
- Đại nhân, ngoài thành có thủ hạ của Hồ tướng quân, nói có quân tình khẩn cấp báo cáo!
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói cẩn thận của quản gia.
- Hồ tướng quân nào?
Công Tôn Vân vẻ mặt hơi chậm, kỳ quái hỏi.
- Chính là Hồ tướng quân bây giờ đánh Dã Vương!
Quản gia nêu lên nói.
- Oh!
Công Tôn Vân vỗ đùi, kêu lên:
- Chờ một lát, bản quan thay y phục sẽ đi ra.
- Đại nhân, dậy sớm như thế làm gì chứ!
Bên tai truyền đến giọng điệu lười biếng của mỹ nhân, một cánh tay ngọc ngăn cản ý Công Tôn Vân muốn đứng lên.
- Tiểu mỹ nhân, ngoan, bản quan đi một lát sẽ trở lại!
Công Tôn Vân thật sự luyến tiếc mỹ nhân trước mắt, nhưng suy nghĩ hết lần này đến lần khác lại dứt khoát xuống giường.
Hồ Dương bây giờ là tâm phúc bên cạnh vương thượng! Hắn cũng không thể đắc tội.
Dưới sự dẫn dắt của ngũ bách chủ, Công Tôn Vân đi tới đầu tường thành, nhìn quân Tần dưới thành áo giáp không chỉnh tề còn mang theo vết máu, Công Tôn Vân theo bản năng khẽ nhíu mày.
- Bản quan chính là Y Khuyết Thái Thú, các ngươi có quân tình gì cần báo cáo?
- Quá tốt! Công Tôn Thái Thú, ta là quân hầu Kiêu Kỵ doanh dưới quyền Thứ Trưởng Hồ Dương. Bây giờ quân ta bị Triệu, Ngụy, Hàn ba mươi vạn đại quân bao vây, tướng quân phái chúng ta đến đây cầu viện!
Cái gì? Đại quân của Hồ Dương bị vây? Sao có thể? ! Công Tôn Vân lập tức hoảng loạn. quân Tần không phải bách chiến bách thắng hay sao?
- Thái Thú, trước hết để cho chúng ta vào thành nghỉ ngơi đi! Các huynh đệ chạy suốt đêm, vừa đói vừa mệt. Chúng ta nghỉ ngơi một chút còn phải chạy tới Nghi Dương, thời gian không đợi người a!
- Được! Được! Nhanh mở cửa thành!
Công Tôn Vân vội vàng chỉ huy quân sĩ, mình hoàn toàn chìm đắm trong nghi ngờ, việc này không nên! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Công Tôn Vân nóng lòng không chờ được muốn hỏi quân hầu dưới thành một lúc.
- Nhưng tướng quân…
Ngũ bách chủ hơi do dự, án điều lệ, cho dù truyền lại quân tình khẩn cấp, sứ giả vào thành cũng không được vượt quá mười người, đối phương rõ ràng vượt qua.
- Mở rộng cửa, mở rộng cửa! Lão tử sắp chết khát rồi.
- Lão tử ở phía trước liều sống liều chết, các ngươi co đầu rút cổ giữ thành. Chờ lão tử đi vào có chém ngươi hay không.
Dưới thành có khẩu ân quan nội vang lên.
- Đứng ngây ra đó làm cái gì? Còn không nhanh mở cửa!
Nhìn thấy ngũ bách chủ vẫn còn do dự, vẻ mặt Công Tôn Vân càng thêm không vui.
- Vâng!
Ngũ bách chủ không tình nguyện đáp. Dưới thành không hề nghi ngờ là khẩu âm quan nội lão Tần, có thể mình quá lo lắng!
Theo ngũ bách chủ ra lệnh một tiếng, cầu treo cửa đông của Y Khuyết từ từ hạ xuống, cửa lớn đóng chặt cũng mở ra.
Hơn ba trăm “Quân Tần” sắc mặt vui mừng, vội vàng lao nhanh vào cửa thành, sau điện “Quân Tần” giơ cây đuốc lắc lư ba lần, ngũ bách chủ vẻ mặt thay đổi, hét lớn:
- Đóng cửa thành, bọn chúng là quân địch!
Đáng tiếc đã muộn, sợi dây xích cầu treo đã bị “quân Tần” dưới thành chém đứt, ba trăm “Quân Tần” gặp người liền giết, rất nhanh đã chiếm cửa thành. phía sau có tiếng thiết kỵ vang lên!
Quân Triệu thiết kỵ đến quá nhanh.
Nhân lúc đêm tối, một vạn thiết kỵ Triệu quốc nằm vùng ở hạp cốc cách Y Khuyết mười dặm.
Sau khi nhận tín hiệu của “quân Tần”, quân Triệu thúc ngựa lao nhanh, chỉ qua một lúc đã xông vào Y Khuyết thành.
Quân Tần vẫn cố gắng ngoan cố chống lại, đáng tiếc hai bên chênh lệch thực lực rất lớn, không phải binh sĩ dũng mãnh có thể bù đắp.
Quân Tần trên tường thành ngoan cố chống lại đã tử thương vô cùng nghiêm trọng.
- Vương Lê, bây giờ phải làm thế nào?
Nhìn quân Triệu đánh lui quân Tần, Công Tôn Vân lòng nóng như lửa đốt, hắn kéo lấy ngũ bách chủ.
- Thái Thú! Vì việc hôm nay, chỉ có thể liều chết trấn thủ chờ cứu viện. Trong thành vẫn có ba nghìn đại quân, chỉ sợ đã nghe động tĩnh ở nơi này. Chờ viện quân đến, chúng ta liều mạng phản kích, có lẽ vẫn có cơ hội sống sót.
- Liều chết trấn thủ chờ cứu viện?
Công Tôn Vân thì thào nói nhỏ.
Chỉ dựa vào năm trăm quân Tần đầu tường thành? Không, bây giờ chỉ còn lại không tới hai trăm quân Tần.
Không chờ viện quân đến, hắn đã phơi thây đầu tường thành. Hơn nữa trong thành chỉ có ba nghìn đại quân a! Lúc này thiết kỵ quân địch nhìn không thấy phần cuối, ít nói cũng có hơn một vạn người, chỉ có ba nghìn quân Tần làm sao là đối thủ của quân địch! Xem ra, Y Khuyết thành thất thủ đã là việc tất nhiên.
- Không được, ta không thể chết ở đây. Ta có nhân sinh tốt đẹp, ta còn không muốn chết.
Công Tôn Vân lẩm bẩm.
- Vương Lê, ta thấy kẻ địch người đông thế mạnh, ngoan cố chống lại cũng chỉ có một con đường chết, không bằng chúng ta đầu hàng đi!
Thân là văn nhân, Công Tôn Vân nghĩ ra chủ ý bảo toàn tính mạng duy nhất.
Vương Lê chán ghét nhìn Công Tôn Vân, nói:
- Thái Thú, đầu hàng là tội chết a! Chúng ta người lão Tần cũng không có kẻ hèn nhát! Thái Thú cứ yên tâm đứng sau lưng ta! Chỉ cần ta không chết, Thái Thú sẽ không có việc gì.
Đầu hàng? Đây chính là tội gây họa đến người nhà! Nếu như tối nay chỉ có thể chết trận sa trường, cứ chết trận! Lão Tần quân hồn không thể ném! Vương Lê âm thầm tự nói với mình.
Lúc Vương Lê xoay người muốn tiến lên giết địch, đột nhiên phía sau lưng đau xót, cúi đầu nhìn, một thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực. Vương Lê vẻ mặt khó có thể tin xoay người, hắn nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Công Tôn Vân.
- Thái Thú, ngươi...
- Vương Lê, thành phá chúng ta đều nhận tội chết. Đầu hàng vẫn có một con đường sống, đừng trách ta thủ đoạn độc ác, có trách thì trách ngươi không thức thời.
Nói xong, Công Tôn Vân một bước đá văng ra thi thể Vương Lê, giơ kiếm hét lớn:
- Vương Lê đã chết, nghe lệnh của ta, tất cả đầu hàng!
Quân Tần nhìn lại, nhìn thấy chỉ huy ngũ bách chủ của bọn họ Vương Lê đã chết trận, trên danh nghĩa Thái Thú đại nhân giơ cao đồng thau bảo kiếm ra lệnh đầu hàng, quân Tần càng không ham chiến, dưới sự hoảng loạn, có người dựa theo mệnh lệnh trưởng quan, bỏ vũ khí trong tay quỳ xuống đất đầu hàng.
Có mấy bá trưởng, chúc trưởng còn muốn khích lệ sĩ khí chiến đấu tiếp, đáng tiếc tên nỏ của quân Triệu đã khiến bọn họ im miệng.
- Người đầu hàng không giết!
Quân Triệu thừa cơ phát động tấn công tâm lý thế. Mất đi chỉ huy, quân Tần vốn tâm tư lắc lư không chừng đều quỳ xuống, đều quỳ xin tha thứ dưới kiếm của quân Triệu.
Tại cửa đông Y Khuyết, chủ tướng Hàn, Triệu hai quân nhìn thấy Công Tôn Vân bị áp giải đến.
Nhìn Công Tôn Vân bò tới, quỳ xuống đất xin tha, quân Triệu chủ tướng Trịnh Doãn lộ ra vẻ mặt chán ghét. Nhưng chán ghét thì chán ghét, lúc này Công Tôn Vân vẫn còn có chút tác dụng, hắn cũng không tiện rét lạnh tâm lý quân Tần đầu hàng.
- Ngươi chính là Y Khuyết Thái Thú Công Tôn Vân?
Trịnh Doãn lên tiếng hỏi.
- Không dám không dám, tội thần chính là Công Tôn Vân.
Trịnh Doãn cũng không nói nhiều, hỏi thẳng:
- Ngươi tới nói cho bản tướng, trong Y Khuyết thành trước mắt còn có bao nhiêu quân Tần?
- Hồi bẩm đại nhân, Y Khuyết bốn cánh cửa đều có năm trăm quân phòng thủ trực đêm, bây giờ trong thành vẫn có ba nghìn quân phòng thủ.
Xem ra quân phòng thủ Y Khuyết chỉ có năm nghìn người, mình đoạt được tin tức tình báo là đúng, Trịnh Doãn âm thầm gật đầu.