Khi quân Triệu kịp phản ứng đã từ hai cánh bao vây Hồ Dương, quân Tần đã lâm vào tuyệt cảnh.
Một lại một quân Tần ngã dưới tên nỏ quân Triệu, nhưng quân Tần không sợ chết, càng không ngừng tấn công quân Triệu.
Quân Triệu anh dũng trái lại kích thích sát khí của quân Tần, không ngừng có quân Tần nhào tới, dù thế nào cũng giết không hết!
Đánh đến cuối cùng, quân Triệu thể lực suy giảm, bước chân không linh hoạt bằng lúc trước, rất nhiều quân Triệu đã mệt mỏi không nhấc nổi kiếm trong tay.
Lúc quân Tần cho rằng đã phá trận, quân Triệu lại có chiến lực mới. Có khoảng hai vạn quân Triệu gia nhập đội ngũ bao vây tiêu diệt trung quân của Hồ Dương. Chiến đấu lại bắt đầu gay cấn.
Phó tướng Vương Hột cảm thấy căm phẫn, thời điểm Hồ Dương thu hút phần lớn quân Triệu, hắn dẫn đầu hai vạn quân Tần đột phá vòng vây. Vừa mới bắt đầu đều thuận lợi, quân Triệu chống lại gần như bằng không, hắn trong chớp mắt đã lao ra năm dặm. Lúc hắn cho rằng thắng lợi trong tầm mắt, đột nhiên có vô số quân Triệu xông lên.
Một lúc chiến đấu gian khổ, đại quân thật vất vả phân tán bốn phía đột phá vòng vây, nhân lúc đêm tối thoát khỏi quân Triệu theo dõi.
Hắn đi không đến năm dặm, vô số xe ngựa đột nhiên rơi thịt nát xương tan. Xuống xe kiểm tra, bỗng nhiên phát hiện dưới chân, phía trước giăng đầy vô số hố sâu lớn nhỏ, nhỏ chỉ có thể dung nạp móng ngựa, lớn như bánh xe. Vô số cây đuốc sáng lên, mấy vạn thiết kỵ quân Triệu chắn ngang phía trước đại quân.
Vương Hột biết, hắn không có cơ hội đột phá vòng vây, thi chạy với kỵ binh trên bình nguyên?
Cho dù vượt qua đêm nay, ngày mai cũng có kết cục giống nhau. Nhìn năm nghìn quân Tần tuyệt vọng, Vương Hột biết chuyện không thể làm, nhưng mà, cứ như vậy dừng tay, hắn thật sự không cam lòng. Thôi được rồi, nếu quả thật phải chết, hắn sẽ cùng chết trận với tướng quân!
Dưới sự chỉ huy của Vương Hột, năm nghìn quân Tần quay đầu chạy về phía Dã Vương thành.
- Tướng quân!
Thân vệ hô hấp không khí đầy mùi máu tanh, khàn giọng kêu lên:
- Quân Triệu công kích quá mạnh, chúng ta tấn công không vào!
Hồ Dương ngẩng đầu nhìn hơn ba ngàn binh sĩ còn lại bên cạnh, lộ vẻ sầu thảm cười, quát:
- Chúng ta sẽ chết trận tại đây! Giết nhiều quân Triệu như vậy, chúng ta đủ vốn!
Đúng lúc này, bên cánh của quân Triệu có rối loạn.
- Tướng quân, viện quân! Đó là viện quân của chúng ta!
Thân vệ kích động quát.
Viện quân? Lẽ nào Vũ An Quân tới? Hồ Dương ngạc nhiên nhìn bên cánh, không bao lâu, quân Triệu có ý định lui về phía sau, hai chi quân Tần cuối cùng hội hợp. Hồ Dương cũng nhìn thấy bộ mặt thật cái gọi là “Viện quân” .
- Vương Hột, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Tướng quân, đại doanh ngoài mười dặm đều là cạm bẫy, mấy vạn quân Triệu bao vây ở nơi đó. Chúng ta không thể phá vây xông ra!
- Mà thôi mà thôi, tối nay không thể may mắn tránh khỏi. Đã tới thì tới!
Hồ Dương thở dài, ra lệnh:
- Toàn quân nghe lệnh, theo ta đột kích!
- Gió, gió, đại phong!
Còn lại hơn vạn quân Tần tức giận gào thét.
Quân Tần cuối cùng đề nghị quyết tử xung phong. Liêm Pha và Thái tử Nhiên đứng ở cách đó không xa, nhìn quân Tần người trước ngã xuống, người sau tiến lên xung phong, bọn họ cũng xúc động.
Đại Tần, thiết huyết Đại Tần, tranh tranh thiết cốt Đại Tần, người Tần túng hoành thiên hạ cũng không phải không có đạo lý.
Nếu như không phải Thái tử Nhiên phái người đào móc nhiều hố sâu như vậy, có lẽ tối nay sẽ có một phần quân Tần dựa vào đêm tối chạy trốn. Nhưng mà, bây giờ, quân Tần chỉ có thể ngoan cố chống cự.
Đêm tối dần rút lui, tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện, quân Tần cuối cùng chết bởi tên nỏ của quân Triệu. Ban đêm, bốn vạn quân Tần ngoại trừ bốn nghìn người đầu hàng ra, còn lại đều chết trận.
Bởi vậy, mười vạn quân Tần do Hồ Dương, Vương Hột chỉ huy tiến đánh Dã Vương thành đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Trận chiến này, quân Hàn tử thương hơn ba vạn năm ngàn người, trong đó chỉ có hai ngàn người có thể trở về chiến trường, quân Triệu trong một ngày ngắn ngủi đã chết trận một vạn tám ngàn người, có hơn một ngàn người bị thương nặng hoàn toàn từ biệt chiến trường!
Sau đó, chiến dịch xoay quanh Dã Vương thành đã chính thức mở màn thế cục giằng co giữa Tần quốc và Tam Tấn.
Khi tin tức quân Tần bị hủy diệt truyền tới Dã Vương, toàn bộ Dã Vương thành đều hoan hô sôi trào.
Chỉ ba ngày công thành, bách tính Dã Vương lại có cảm giác như đã ba năm. Mỗi một phút mỗi một giây đều dày vò bọn họ quá khủng khiếp.
Thời khắc nguy hiểm nhất, phàm là người có thể hành động bình thường đều phải đi lên tường thành.
Tất cả mọi người đều biết, hậu quả khi thành phá là gì. Cũng may, quân Tần không ai bì nổi cuối cùng thất bại tại Dã Vương.
Tất cả giống như giấc mộng, quân Tần bách chiến bách thắng lại bị tiêu diệt. Quân Triệu chiến lực cường đại kích thích dân chúng Dã Vương rất lớn, có viện quân như vậy, bọn họ có gì phải sợ chứ!
Lúc tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện, mười vạn Hàn, Ngụy liên quân đi đến chiến trường. Bạo Diên đã cố gắng hết sức, liên hệ quân Ngụy chủ tướng Tấn Bỉ, giao hẹn địa điểm tập hợp. Bọn họ tốn chưa đầy một ngày, hai quân bôn ba sáu mươi dặm mới chạy tới Dã Vương.
Tốc độ như vậy đã nhanh hơn tốc độ hành quân bình thường quá nhiều, dù sao quân Tần đều là tinh nhuệ. Thanh uy chưa bại một lần khiến Ngụy, Hàn hai quân cẩn thận từng li từng tí, một khi bị dòng lũ màu đen của quân Tần bao phủ, chỉ sợ sẽ lâm vào cảnh tượng bị diệt.
- Thái tử!
Bạo Diên kích động kêu lên.
- Bạo tướng quân tới rồi!
Thái tử Nhiên đi nhanh vài bước, nghênh đón Bạo Diên.
- Là ta!
Bạo Diên nhìn Thái tử Nhiên từ trên xuống dưới, rất sợ Thái tử Nhiên bị thương chỗ nào.
Thái tử Nhiên bất đắc dĩ cười, nói:
- Không cần nhìn, Bạo tướng quân, ta không bị thương. Vẫn khỏe!
- Quân Tần! Quân Tần?
Bạo Diên kinh ngạc nhìn quân nhân Triệu quốc quét dọn chiến trường.
- Bạo tướng quân! Ngươi tới chậm. Quân Tần bị thiết kỵ đại Triệu chúng ta toàn diệt.
Một giọng nói sang sảng vang lên từ phía sau Thái tử Nhiên.
- Liêm tướng quân!
Bạo Diên ngạc nhiên nhìn Liêm Pha tới gần.
Tuy hắn sớm biết Liêm Pha là chủ tướng quân Triệu lần này, nhưng mấy ngày trước đây không phải vẫn nghe nói vị này quân thần bất hòa nên bị bãi miễn rồi sao? Tại sao hắn đến nhanh như vậy?
Đối mặt với Bạo Diên nghi ngờ, Liêm Pha cũng nói ra ngọn nguồn.
Bạo Diên lần này mới biết hóa ra quân Triệu chơi kim thiền thoát xác kế, hắn hô to lợi hại!
- Bạo tướng quân, lẽ nào ngươi không thấy sứ giả ta phái tới hay sao?
Thái tử Nhiên phát hiện Bạo Diên rất kinh ngạc trước biểu hiện của quân Triệu, tò mò hỏi.
- Hồi bẩm thái tử, sáng sớm hôm qua ta nhận được tin tức Trịnh Văn binh bại đã lập tức phái sứ giả đi vào Ôn Địa, đồng thời chỉnh đốn đại quân bắc thượng tụ hợp với quân Ngụy. Chắc hẳn là người mang tin tức lao thẳng đến Thành Cao, đường xá bỏ lỡ!
- Nhìn ta hồ đồ, chỉ lo nói chuyện với thái tử mà quên giới thiệu. Thái tử, bên cạnh ta chính là quân Ngụy chủ soái Tấn Bỉ tướng quân. Tấn tướng quân, vị này chính là Đại Hàn thái tử của ta, vị này chính là quân Triệu chủ tướng Liêm Pha tướng quân.
- Ra mắt thái tử, ra mắt liêm tướng quân.
Tấn Bỉ đúng mực lên tiếng.
Thái tử Nhiên và Liêm Pha cũng vội vàng thăm hỏi Tấn Bỉ.
Nhất là Thái tử Nhiên, quân Ngụy “Đường xa đến” trợ giúp Hàn quốc, Thái tử Nhiên cũng không thể thất lễ với người ta, lập tức cảm ơn quân Ngụy một lúc.