Công kích như vậy oanh tạc quân Tần gần nửa canh giờ, chờ xe ném đá của quân Hàn hết đá lớn, công kích mới ngừng hẳn. Nhưng quân Hàn dừng, quân Triệu lại bắt đầu.
Ầm ầm, thiết kỵ Triệu quốc xông về phía Tần doanh bị xe ném đá oanh tạc tan tác, quân Tần thấy chết không sờn sử dụng trường thương, vật cản ngựa ngăn cản quân Triệu tấn công.
Môt bên vì quân công, một bên vì cầu mạng sống, hai bên như nước với lửa tranh đấu thảm khốc, chiến đấu ngay từ lúc đầu đã tiến vào giai đoạn gay cấn.
Quân Tần sử dụng máu thịt dựng thành tường thành, từ đó giảm đi tốc độ thiết kỵ Triệu quốc.
Từ khi mặt trời chiều đã ngả về phía tây đến khi bầu trời hoàn toàn biến thành màu đen, quân Triệu mỗi bước đẩy mạnh đều gian nan, tuy chỉ tiến lên hơn trăm bước, nhưng cũng gây ra hơn năm ngàn người quân Tần thương vong.
Cuối cùng, quân Tần hy vọng đêm tối đã tới. Vì ngộ thương không cần thiết, Liêm Pha quyết đoán mệnh lệnh đại quân lui về phía sau, đợi ngày mai công kích đại doanh quân Tần lần nữa.
Tuy thiết kỵ Triệu quốc rút lui, nhưng quân Tần cũng không dám thả lỏng. Tất cả người Tần đều biết rất rõ, nếu như một khi quân Triệu nhân lúc đêm đánh lén, xông vào Tần doanh, quân Tần đối mặt sẽ là một trận giết chóc thảm khốc.
Hồ Dương đã sớm tê dại với con số thương vọng, lúc này mới hơn một canh giờ tấn công, Triệu, Hàn hai quân đã tạo thành thương vong thảm trọng với bên mình như vậy. Nếu như cả một ngày thì sao?
Hồ Dương không biết có bao nhiêu quân Tần có thể sống tiếp. Quân Hàn quân giới thật sự quá lợi hại, lại hợp với thiết kỵ Triệu quốc mạnh mẽ, tổ hợp như vậy đối với quân Tần hiện tại mà nói chính là việc khó giải!
Đương nhiên, trận chiến đấu vừa rồi cũng không phải không có thu hoạch.
Xe ném đá của quân Hàn xem như giải quyết khâu khẩn cấp cua quân Tần. Bất luận là dùng để gia cố doanh trại hay dùng làm đá ném vào quân địch, sáu xe ném đá của quân Tần đều dùng rất tốt.
Nhưng mà, trong quá trình vận chuyển đá lớn cũng phát sinh chuyện không vui.
Vô số quân Tần chết thảm dưới xe ném đá của quân Hàn, tình hình như vậy cũng kích thích người sống sót thật sâu, trong đại doanh tràn ngập bầu không khí bi tráng.
Không ai nói to, một loại tâm tình u uất tụ tập trong quân Tần.
Tất cả mọi người biết tối nay đột phá vòng vây, cũng phân công rõ ràng. Có lẽ trong giây phút phá vây, loại tâm tình này sẽ bạo phát!
Là sống hay là chết, nghĩ đến quân Tần đều phải để quân Triệu bỏ ra cái giá đắt.
Quân Tần bị thương nặng biết bản thân bọn họ không có khả năng theo đại quân phá vòng vây, nói cách khác, bọn họ đã bị từ bỏ. Đây cũng là chuyện không có biện pháp.
May mà Hồ Dương đủ nhân từ, hắn cho phép người bị thương quân Tần có thể đầu hàng quân Triệu, thậm chí hắn còn tự mình đi thương bệnh doanh một lượt.
Quân Tần tình cảnh thê thảm có thể nghĩ.
- Lúc đó ta lòng đầy tuyệt vọng, tất cả binh sĩ bị thương nặng đều biết đại quân sẽ đột phá vòng vây vào ban đêm, đám người chúng ta không có cách nào đuổi kịp đại quân. Rất nhiều người không thể đi, thậm chí không chịu nổi một chút xóc nảy. Chúng ta cảm giác mình bị từ bỏ, tất cả mọi người đều quyết ý muốn chết.
- Đây là thời điểm chúng ta quyết định số phận, tướng quân đến thăm chúng ta. Hắn vô cùng mệt mỏi, hai mắt đầy tơ máu. Chúng ta cố gắng đứng dậy hành lễ, hắn ngăn cản chúng ta. Sau đó mở miệng nói hắn phụ Tần vương, phụ mọi người. Bởi vì sự bất lực của hắn, làm hại mọi người mất đi rất nhiều đồng đội, cũng làm hại mọi người bị thương nặng. Bây giờ tất cả đại quân bị quân Triệu vây quanh, chủ lực Hàn, Ngụy hai nước đang ngựa không dừng vó chạy đến. Hắn không có cách nào, chỉ có thể lựa chọn đột phá vòng vây.
- Đột phá vòng vây cũng không để cho hắn cảm thấy xấu hổ, làm cho hắn xấu hổ là hắn không thể không buông tha hơn ba ngàn đồng đội trước mặt. Hắn xin lỗi mọi người, cũng khuyên giải an ủi mọi người, nói chúng ta đã làm điều tốt nhất mà binh sĩ phải làm, chúng ta là binh sĩ tốt nhất mà hắn từng dẫn dắt. Bảo chúng ta buông tư tưởng, ở thích hợp thời gian lựa chọn đầu hàng.
- Lúc đó chúng ta nghe được lời này lại phẫn nộ, cảm giác tướng quân đang sỉ nhục chúng ta. Quân Tần quân kỷ nghiêm minh, một khi bị tù binh, tiền đồ trong quân hoàn toàn hủy hết, có lẽ còn có thể tai họa đến người nhà. Chúng ta đều đã ồn ào liều đồng quy vu tận với Triệu, Hàn hai quân, nhưng ta biết, tất cả mọi người đều muốn sống sót giống như ta, thế nhưng ông trời không cho chúng ta cơ hội.
- Hắn cười xua tay ngăn cản chúng ta. Nói cho chúng ta biết sinh mạng chỉ có một lần, chúng ta đã báo đáp quốc gia của mình, là lúc có thể lựa chọn vận mạng của mình. Tất cả trách nhiệm thất bại đã do một mình hắn gánh chịu, hơn nữa bây giờ chiến trường hỗn loạn, cũng không biết có thể có bao nhiêu người sống nổi, cho dù mọi người đầu hàng quốc gia cũng không cách nào kiểm chứng, bảo mọi người không cần phải sợ đầu hàng sẽ gánh vác tội danh.
- Ta từ trước tới nay chưa từng thấy qua một tướng quân lải nhải giống như hắn, hắn đã nói như vậy nửa ngày, nói xong lời cuối cùng tất cả mọi người im lặng. Ta biết, thật ra mọi người cũng đã động tâm. Ai mà không hy vọng sống sót! Chỉ cần sống sót có tôn nghiêm, chúng ta không ngại đầu hàng. Cuối cùng, trước khi đi hắn cười nói với chúng ta, sống sót sẽ có hi vọng. Nếu như hắn có thể sống sẽ quay về chiến trường, hi vọng lại làm tướng quân của chúng ta. Chúng ta lúc đầu chưa từng để ở trong lòng, mãi đến khi biết hắn đêm đó chết trận ở Dã Vương thành, trước khi chết vẫn kêu to giết địch giết địch! Đáng tiếc, khi đó, tất cả đã muộn.
Trích nhật ký một tên tiểu binh.
Lúc canh ba, quân Tần bắt đầu chậm rãi tập kết. Tất cả tiến hành đâu vào đấy, không tranh cãi ầm ĩ, không khóc lóc, bình thường giống như một lần diễn tập.
Hồ Dương lấy ra mấy vò rượu không còn nhiều trong quân doanh, trong quân vốn kiêng rượu, cho dù quân đội quốc gia nào ra trận, chủ tướng đều có đặc quyền uống mấy chén, tất nhiên là không có gì.
Bây giờ Hồ Dương lại sử dụng nước trong trộn lẫn rượu ngon, phân cho toàn quân, xem như rượu tiễn biệt trước khi ra trận. Ba vạn người thật sự quá nhiều, mỗi người chỉ cần phân vài hớp đã không còn “Rượu ngon”, nhưng không ai oán giận. Vẫn có hai ngàn người lúc này ở thủ vệ doanh uống không được! Bọn họ đã rất thỏa mãn.
- Xuất phát!
Hồ Dương ra lệnh một tiếng, tất cả đại quân dựa theo phương hướng tập kết đột phá vòng vây.
Trong đại trướng quân Triệu, Liêm Pha đang nói chuyện với Thái tử Nhiên. Hai người đánh đánh cược, đánh cược chính là tối nay quân Tần có thể nhân đêm tối đột phá vòng vây hay không.
Tiền đặt cược nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Thái tử Nhiên nếu thắng, có thể mượn một vạn thiết kỵ của Liêm Pha trong ba ngày, đương nhiên, phụ trách chỉ huy sẽ do tướng quân của Triệu quốc đảm nhiệm; Thái tử Nhiên nếu thua, sẽ cung cấp bí quyết chế tạo công thành nỏ, xe ném đá cho Liêm Pha, đối với điều này, Triệu quốc đã hướng tới từ lâu.
- Thái tử chắc chắn quân Tần nhất định sẽ đột phá vòng vây vào tối nay như thế?
Liêm Pha lên tiếng, tuy không biết quân Tần có thể đột phá vòng vây hay không, nhưng bản thân trải qua trăm trận chiến, Liêm Pha đã suy nghĩ vô cùng chu toàn, cố ý tăng cường phòng giữ tối nay.
- Liêm tướng quân là danh tướng nổi danh thiên hạ, ta cũng không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt tướng quân.
Thái tử Nhiên uống một ít rượu, cười nói trả lời.
- Không sao, không sao. Tối nay chỉ là một trận thôi diễn, thái tử cứ nói đừng ngại.
- Vậy Nhiên khoe khoang một chút, mong rằng tướng quân không nên cười chê mới tốt.