Sau vương cung hội nghị, Thái tử Nhiên gọi lại Thừa tướng Trương Bình và tướng quân Bạo Diên cùng nhau đi bái kiến Hàn Vương. Thật ra, cho dù Thái tử Nhiên không đi bái kiến Hàn Vương, Hàn Vương cũng sẽ gọi Thái tử Nhiên đến yết kiến. Dù sao Hàn Vương tuổi tác đã cao, hắn rất để bụng đến người thừa kế duy nhất của mình.
Vừa rồi ở trên đại sảnh, Thái tử Nhiên nói ra ngôn luận đã cảm động Hàn Vương, khiến Hàn Vương nhìn với cặp mắt khác xưa. Nhưng binh giả, đại sự quốc gia, là nơi phân sinh tử tồn vong, hắn phải suy xét rất nhiều. Thái tử Nhiên trước đây chưa bao giờ đọc lướt qua quân sự, lần này lấy thân xông vào nguy hiểm, đó là hành vi không khôn ngoan.
Hàn Vương vừa đáp ứng Thái tử Nhiên cũng là hành động bất đắc dĩ, thật vất vả Thái tử Nhiên có biểu hiện đặc sắc, hắn phải ủng hộ để tăng thêm uy tín. Tuy nhiên, Hàn Vương cũng không nhận ra chỉ dùng bốn vạn đại quân có thể đánh bại mười lăm vạn liên quân Triệu, Ngụy.
Về phía Tần quốc cầu viện bất kể thế nào vẫn phải làm, không thể chỉ dựa vào Thái tử Nhiên bàn luận viển vông một lúc lại đặt cược tất cả lên người của hắn. Hàn Vương suy tính trong lòng.
- Cùng lắm thì đến lúc đó bảo Bạo Diên vạn sự cẩn thận một chút, phàm là có thể quấy rầy quân địch, chống đến khi quân Tần tới cứu viện, chính là một công lớn.
- Phụ vương, vừa rồi ở trên triều đình có mấy lời không tiện nói. Bây giờ Thừa tướng và tướng quân đều ở đây, ta nói đại khái kế hoạch. Hi vọng phụ vương và Thừa tướng, tướng quân phối hợp.
Thái tử Nhiên vẻ mặt trịnh trọng nói.
- Lần này Hoa Dương báo nguy, quý ở đánh bất ngờ. Vì tê liệt Triệu, Ngụy, nhi thần có một yêu cầu quá đáng, phụ vương phái người tản tin tức trong thành, nói phụ vương nghe nói Triệu, Ngụy đại quân xâm phạm biên giới, vô cùng kinh ngạc té xỉu ở vương cung, các đại thần tranh cãi túi bụi. Kể từ đó, Triệu, Ngụy nhất định sẽ cho rằng phụ vương nhát gan, quân thần sợ hãi không thôi.
Nói xong Thái tử Nhiên lại quỳ xuống.
Nghe được lời ấy, Trương Bình, Bạo Diên vẻ mặt biến đổi. Thái tử Nhiên lại có thể dễ dàng nói ra lời tổn hại danh dự của đại vương. Hai người vừa nghĩ thầm nếu như Hàn Vương tức giận với đề nghị này, bọn họ nhất định phải ra sức giải vây cho Thái tử Nhiên, vừa quan sát vẻ mặt Hàn Vương.
Nào ngờ Hàn Vương hoàn toàn không có ý trách móc, nói:
- Quả nhân đồng ý, Thái tử mau đứng lên.
Thấy Hàn Vương không trách hắn, Thái tử Nhiên đứng lên hưng phấn tiếp tục nói ra kế hoạch của mình.
- Đồng thời, liên tục phái ra mấy đường nhân mã mang tin tức, đi tới Tần quốc cầu viện, đồng phát văn thư cho các quận chung quanh, triệu tập binh sĩ, chuẩn bị cần vương. Tối nay đô thành thực hiện cấm đi lại ban đêm, ngày mai đóng cửa thành, chỉ chừa cửa bắc cấp báo quân tình, còn có củi khô và lương thảo mới được ra vào. Kể từ đó, Triệu, Ngụy gián điệp sẽ báo việc này cho liên quân, liên quân nhất định cho rằng Hàn quốc ta nhát gan, sẽ không để ý.
Thừa tướng Trương Bình cho rằng đây là diệu kế. Cho dù là người đứng đầu quân đội Hàn quốc như Bạo Diên không thừa nhận cũng không được, đặt hắn vào hoàn cảnh người khác làm chủ soái liên quân cũng sẽ bị một loạt hành động của Hàn quốc làm cho mê hoặc. Dù sao Hàn quốc yếu, binh thiếu tướng hèn, các nước chắc chắn sẽ không dự đoán được Hàn quốc lại dám lấy mấy vạn quân suy nhược cường quốc liên quân.
Thấy ba người đều tán thành quan điểm của hắn, Thái tử Nhiên tiếp tục nói:
- Đương nhiên, quân ta nếu xuất thành, nhất định sẽ bị liên quân biết, đơn giản không bằng thoải mái ra khỏi thành. Bởi vậy đề nghị của ta là ngày mai triệu tập được bốn vạn quân đội, đường hoàng ra khỏi cửa bắc, đội ngũ kéo dài chút, tốc độ hành quân chậm một chút, ngày đi không đến hai mươi dặm, làm ra bộ dạng không dám nghênh chiến kẻ địch để mê hoặc Triệu, Ngụy liên quân. Đồng thời quân đội ra khỏi thành phải ngay lập tức đóng cửa thành, triệu tập dân cường tráng giữ thành.
- Đợi đến lúc đóng cửa thành phải nghiêm mật dò xét, phái trinh kỵ, kỳ địch lấy yếu. Quân ta cẩn thận từng li từng tí như vậy, Triệu, Ngụy nhất định sẽ cho rằng quân ta cứu viện Hoa Dương là việc bất đắc dĩ. Ngày tiếp theo, hành quân mười lăm dặm phải dừng lại xây dựng cơ sở tạm thời. Triệu, Ngụy nhất định không đặt quân ta ở trong lòng, quân ta nửa đêm tập kích doanh, nhất định có thể đại hoạch toàn thắng.
- Hơn nữa Triệu, Ngụy sợ Tần lâu như vậy, nửa đêm tập kích, quân ta nên mặc áo giáp đen của quân Tần, Triệu, Ngụy nhất định vô cùng kinh ngạc, chuyện lớn sẽ thành, Hoa Dương nguy cơ tự giải.
Thái tử Nhiên lòng đầy tin tưởng vung nắm đấm.
Nghe xong Thái tử Nhiên nói rõ kế sách, Hàn Vương và Trương Bình, Bạo Diên kích động. Kế này rất hay a! Tất cả kế hoạch đều nhắm vào lòng người, các loại nhân tố đều suy nghĩ bước tiếp theo, đổi lại họ là chủ soái Triệu, Ngụy liên quân, cũng sẽ trúng kế!
Kế này nếu thành, phá địch chỉ là thứ yếu, mấu chốt là sẽ tăng mạnh thanh uy Hàn quốc, bỏ đi không ít quốc gia mơ ước. Duy nhất không đủ là số lượng viện quân quá ít, lại không liên lạc được với quân phòng thủ Hoa Dương, nếu không nhất định sẽ đại hoạch toàn thắng.
Cho dù hơi phiêu lưu, nhưng phiêu lưu này cũng đáng để mạo hiểm. Đánh một trận thắng mấy năm hòa bình, tính thế nào cũng có lời.
Chỉ là trong lòng Hàn Vương vẫn còn có chút bồn chồn, vẻ mặt do dự nói:
- Thái tử, binh chiến nguy hiểm, kế hoạch đã cặn kẽ như vậy, quả nhân cho rằng ngươi không cần theo quân xuất chiến. Chuyện này giao cho Bạo tướng quân là được rồi.
- Đúng vậy! Công tử thân phận cao quý, nếu chẳng may có chút sơ suất, Hàn quốc không chịu nổi.
Thừa tướng Trương Bình cũng lên tiếng khuyên nhủ. Không hề nghi ngờ, những lời vừa rồi đã khiến Trương Bình nhìn thấy một mặt sáng suốt nhìn xa trông rộng của Thái tử Nhiên.
Một ngày kia, Thái tử Nhiên nhất định là một vị minh quân. Quân thần dắt tay, dựng lên cơ nghiệp muôn đời, cho dù thua Văn vương và Khương Tử Nha, cũng phải vượt quá Tề Hoàn Công và Quản Trọng.
- Phụ vương, Thừa tướng…
Thái tử Nhiên nhìn bọn họ với ánh mắt quan tâm thân thiết, nói:
- Trận chiến này từ trên trình độ nào đó mà nói, nó sẽ quyết định hoàn cảnh sinh tồn trong tương lai mấy năm của quốc gia chúng ta. Bây giờ, đàn sói vây quanh, ai nấy đều coi quốc gia chúng ta thành khối thịt béo. Ta muốn để bọn họ biết, Hàn Quốc chúng ta không phải khối thịt béo. Chúng ta là xương cứng, muốn ăn chúng ta, cũng phải xem hàm răng của bọn họ có đủ cứng hay không!
Thái tử Nhiên nói lời sục sôi.
- Kế hoạch là ta nghĩ ra được, nhưng kế hoạch không thể theo kịp biến hóa. Có ta ở trong quân, xuất hiện biến động ta cũng dễ tùy cơ ứng biến. Vẫn mong phụ vương và Thừa tướng hiểu.
- Mạt tướng thề sống chết bảo vệ an nguy của công tử. Xin đại vương yên tâm, chỉ cần mạt tướng còn lưu một hơi thở, quyết không để cho bất kỳ kẻ nào thương tổn một tia lông tơ của công tử. Cho dù mạt tướng bỏ mạng, cũng sẽ cho người bảo vệ vệ công tử bình an quay về.
Bạo Diên đột nhiên quỳ xuống trịnh trọng nói.
- Bạo tướng quân nhanh nhanh xin đứng lên.
Thái tử Nhiên được Hàn Vương ra hiệu nên vẻ mặt bất đắc dĩ kéo Bạo Diên.
- Trận chiến này Hàn quốc ta nhất định thắng, Bạo tướng quân không cần phải nói chết. Ta theo quân ra trận không phải là khích lệ sĩ khí, phòng hoạn khi chưa xảy ra. Dù sao thực lực quân ta đã ít hơn quân Ngụy một nửa, có thể tăng thêm phần thắng cũng là chuyện tốt.
- Thái tử, Bạo tướng quân…
Hàn Vương vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Trận chiến này bất kể thắng hay bại, hai người các ngươi nhất định phải bình an trở về. Có các ngươi, chúng ta mới có cơ hội Đông Sơn tái khởi, chuyển bại thành thắng!
- Vâng, đại vương.
Thái tử Nhiên và Bạo Diên nghe xong cũng cảm động, nếu như có thể quân thần một lòng, cho dù Hàn quốc bây giờ nhiều lần chiến bại, cũng nhất định phải có quật khởi tại Trung Nguyên, xưng bá một phương!
- Tuy nhiên vì giữ bí mật, ngày mai các ngươi ra trận, quả nhân không thể cổ vũ sỉ khí cho các ngươi. Tuy nhiên quả nhân nhất định ở tông miếu trong cầu phúc cho các ngươi, chờ các ngươi đắc thắng trở về, quả nhân sẽ bảo các đại phu ra khỏi thành đưa tiễn!
Hàn Vương nói.
Tân Trịnh, tây thành.
Từ khoái mã chạy vội đến vương cung, tiếng chuông khẩn cấp trong vương cung gõ vang, tất cả Tân Trịnh thành lâm vào khủng hoảng chưa từng có.
Hàn quốc pháp luật quy định, không phải tình huống khẩn cấp, sứ giả truyền lại quân tình không được điều khiển ngựa chạy như điên trên đường cái, bằng không phạt trượng năm mươi, xâm chữ lên mặt làm nô, tiếng chuông vương cung càng không phải quốc gia nguy cơ sẽ không gõ vang.
Hai điểm này không thể nghi ngờ đã tiết lộ với dân chúng quốc gia đối mặt với phiền phức cực lớn, dân chúng ngay sau đó nhìn thấy vô số khanh đại phu ngồi xe ngựa hấp ta hấp tấp chạy về phía vương cung, vẻ mặt bối rối.
Đến buổi trưa, cuối cùng có tin tức truyền ra. Triệu, Ngụy mười lăm vạn đại quân binh vây Hoa Dương! Hàn Vương lửa giận công tâm nôn ra máu hôn mê! Từng nhóm sứ giả đi Tần quốc cầu viện! Tân Trịnh giới nghiêm, ngày mai đóng cửa thành! Tối nay cấm đi lại ban đêm, bốn vạn đại quân ngày mai ra trận cứu viện Hoa Dương!
Tây thành giáo trường, Thái tử Nhiên đang cùng Bạo Diên đứng ở trên đài cao nhìn các binh sĩ tập hợp dưới đài.
Tiếng các bá trưởng, chúc trưởng, thập trưởng đang hò hét với các binh sĩ. Tiếng hò hét, tiếng mắng chửi xen lẫn không dứt, các binh sĩ thỉnh thoảng vang lên tiếng hỏi ý, quả nhiên loạn như chợ bán thức ăn!
- Tố chất binh sĩ như vậy, trận chiến này khó có thể giữ được!
Thái tử Nhiên thở dài, nghe được tiếng thở dài, vẻ mặt Bạo Diên cũng không khỏi đỏ lên. Dù sao cũng là binh lính thuộc hạ của mình kém cỏi, nói ra là do hắn thiếu quản giáo. Chờ đại chiến trở về, hắn nhất định cố gắng thao luyện binh sĩ, Bạo Diên trong lòng âm thầm dự định.
- Tướng quân, binh lính bên kia là nơi nào?
Thái tử Nhiên nói một câu đánh gãy ý nghĩ của Bạo Diên.
Nhìn theo hướng ngón tay Thái tử Nhiên đang chỉ, có một phương trận đứng thẳng ngay ngắn có trật tự, mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, im lặng không lên tiếng. So với chung quanh lộn xộn còn chưa tập hợp xong phương trận, không khác hạc giữa bầy gà, vô cùng bắt mắt.
- Hồi bẩm công tử, đó là tinh nhuệ của Hàn Quốc chúng ta -- Tài Sĩ!
Bạo Diên vẻ mặt kiêu ngạo trả lời.
- Đây là Tài Sĩ? !
Trước đây Thái tử Nhiên không mấy quan tâm quân sự cũng biết Tài Sĩ là đội quân tinh duệ nhất Hàn quốc. Lúc Chiến quốc, mỗi quốc gia đều có bộ đội tinh nhuệ của mình, từ binh sĩ chọn ra tầng tầng ưu tú, đãi ngộ hậu đãi. Giống như Tần Duệ Sĩ, Triệu Hồ Đao, Tề Kỹ Kích, Ngụy Vũ Tốt, Sở Tuyển Luyện.
- Tướng quân, quân đội như vậy chúng ta còn có bao nhiêu?
Thái tử Nhiên vẻ mặt kích động hỏi. Nếu quân đội toàn quốc trên dưới nhiều như vậy, không chỉ cứu viện Hoa Dương có nắm chắc hơn, hơn nữa hắn có suy nghĩ cải cách quân sự cũng sẽ tiến triển nhanh hơn.
- Chỉ một vạn.
Bạo Diên vẻ mặt xấu hổ.
Nhìn Thái tử Nhiên lộ ra vẻ mặt không hiểu, lập tức giải thích.
- Công tử, từ Tương Thân cải cách tới nay, Tài Sĩ vốn có mười vạn. Thế nhưng Hiển Vương năm mười tám, Ngụy quốc công kích quốc gia chúng ta, không quá nửa năm, đánh mất hầu như không còn. Nếu không phải chúng ta tiêu hao quân lực Ngụy quốc, Tề quốc làm sao dễ dàng đánh bại Ngụy quốc trong cuộc chiến Mã Lăng như vậy.
Nói đến Ngụy quốc, Bạo Diên cũng lộ ra vẻ mặt căm giận. Năm đó Ngụy Vũ Binh hoành hành thiên hạ, cũng chỉ có Tần Duệ Sĩ mới có thể đánh một trận.
Tề quốc thuần túy chính là tọa sơn quan hổ đấu, chờ Hàn, Ngụy tiêu hao gần hết, đám này mới ra tay, đánh một trận tiêu diệt Ngụy Vũ Binh.
Đáng thương cải cách mười lăm năm, khổ cực huấn luyện ra mười vạn Tài Sĩ khó địch nổi Ngụy Vũ Binh, nửa năm không còn. Việc này cũng đưa đến quân chủ Hàn quốc khinh thường Tài Sĩ, không để bụng việc phát triển Tài Sĩ, số lượng duy trì trên dưới 2 vạn, nửa vời, trong đó một nửa Tài Sĩ còn phải lệ thuộc vào Thượng Đảng quận.
- Tướng quân, không sao. Phong thuỷ lưu chuyển, tin tưởng ta, trận chiến này, Tài Sĩ nhất định nổi danh thiên hạ.
Cho dù tinh nhuệ Hàn quốc có tiếng mà không có miếng thì thế nào, trải qua một trận đánh này, sẽ là thời khắc nổi danh.
Mắt thấy dưới đài tập kết phương trận hoàn tất, lại không có tiếng la hét ồn ào. Thái tử Nhiên việc nhân đức không nhường ai đứng ở trước đài, nhìn binh sĩ đông nghịt dưới đài, một trận tâm tình dâng trào kích động tự nhiên sinh ra, loại cảm giác này, không phải người tự mình trải nghiệm sẽ không hiểu nổi.
Đài dưới, là binh lính của ta, là binh sĩ Hàn quốc. Bất kể bọn họ bần cùng hoặc thô bỉ, quốc gia nguy hiểm hay tai họa, chỉ có bọn họ sẽ đứng ra, vì người thân, quê hương phía sau mà chiến!
- Các binh sĩ, ta là Hàn Nhiên.
Một câu nói lại khiến cho các binh sĩ dưới đài rối loạn, hắn là Hàn Nhiên? Thái tử điện hạ? Quốc quân tương lai?
Thái tử Nhiên chờ mọi người tiêu hóa sự thật này, tiếp tục nói:
- Đúng vậy, mọi người không cần kinh ngạc. Ta là Hàn Nhiên. Chỉ có điều hôm nay, ta không phải lấy thân phận của Thái tử đứng ở chỗ này, mà là lấy thân phận người Hàn quốc, lấy thân phận đồng đội của các ngươi đứng ở chỗ này.
- Nói đến Triệu, Ngụy mười lăm vạn đại quân binh vây Hoa Dương, tin tức tất cả mọi người có nghe thấy, bây giờ ta có thể nói cho mọi người, tin tức này là sự thật! Hơn nữa, ta muốn nói cho mọi người, chúng ta sẽ xuất binh cứu viện Hoa Dương, ta và Bạo tướng quân, chính là chủ soái của các ngươi!
Lại là một hòn đá kích thích ngàn tầng sóng, đầu tiên là Thái tử đột nhiên xuất hiện ở duyệt binh đài, tiếp theo là mười lăm vạn đại quân binh phạm Hoa Dương, Thái tử theo quân ra trận.
Mỗi một tin tức cũng làm cho các binh sĩ đặc biệt khiếp sợ, bởi vậy tất cả binh sĩ dưới đài đều đang châu đầu ghé tai, bàn tán ầm ĩ. Hoàn hảo, bá trưởng, chúc trưởng còn biết quân kỷ, duy trì trật tự.
Nhìn binh lính phía dưới gây rối, Bạo Diên trong lòng nóng nảy lại bất đắc dĩ. Dựa theo ý Bạo Diên, lấy bốn vạn quân đón đánh mười lăm vạn phần thắng vốn xa vời, bởi vậy trước trận chiến thật sự không thích hợp để cho các binh sĩ biết tình hình địch ta. Nếu không sẽ khiếp chiến, thậm chí có nguy hiểm binh biến. Thế nhưng Thái tử Nhiên kiên trì, Bạo Diên không thể không để hắn nói ra.
- Quân địch thế tới dữ dội, đã bao vây Hoa Dương thành. Điều này có nghĩa là gì, ta tới nói cho các ngươi biết, điều này có nghĩa là quân địch sớm tối sẽ đến đây!
Nhìn binh lính dưới đài bàn tán ầm ĩ, công tử vẫn ngại không đủ loạn, lại thêm một cây đuốc.
Dưới ánh mắt sắc bén như đao kiếm của Bạo Diên ra hiệu, binh lính dưới đài cuối cùng trở nên yên tĩnh.
Thái tử Nhiên có thể tiếp tục “diễn thuyết trước chiến”.
- Bọn họ là tới làm gì? Bọn họ không phải tới du sơn ngoạn thủy, là tới xâm lược chúng ta! Cái gì là xâm lược, chính là giết người thân của chúng ta, sỉ nhục thê tử của các ngươi. Nói cho ta biết, binh lính đại Hàn, các ngươi, thân là một người Hàn, có thể lui hay không? Có thể ngồi xem quê hương bị hủy, ruột thịt bị diệt hay không?
- Không thể!
Dưới đài là tiếng đồng thanh trả lời.
- Được! Ta cũng không thể. Cho nên chúng ta không thể lui, chỉ có thể chiến!
- Chiến, chiến, chiến!
Dưới đài điên cuồng hét lớn.
- Nói rất hay! Nhưng ta muốn nói cho mọi người, chúng ta phải đối mặt với một trận thử thách sinh tử, thậm chí là đấu tranh lâu dài và cực khổ. Ta thân là Thái tử, duy nhất có thể cống hiến chính là nhiệt huyết, vất vả cực nhọc, nước mắt và mồ hôi. Ta có thể bảo đảm bất kể phía trước khó khăn nguy hiểm cỡ nào, ta đều sẽ cùng mọi người đối mặt! Nếu như chúng ta chiến tới người cuối cùng, nếu như người cuối cùng là ta, ta đây cũng sẽ ngã trên con đường xung phong, tuyệt đối không khuất phục!
Binh lính dưới đài khiếp sợ tới mức ngây người, vào thời đại giai cấp cố hóa và rõ ràng. Thái tử lại còn nói sẽ cùng sống cùng chết với đám chân đất như bọn họ!
- Ta chỉ muốn nói với mọi người, mục tiêu của chúng ta là gì. Ta có thể dùng một từ để đáp lại, đó chính là thắng lợi! Bất chấp mọi giá đi cướp đoạt thắng lợi! Bất kể gian nan tới mức nào, bất kể bỏ ra hi sinh lớn thế nào, chúng ta đều phải đi cướp đoạt thắng lợi! Bởi vì, không thắng lợi là không thể sinh tồn!
- Để ta nói với mọi người, phương pháp của chúng ta là gì. Đó chính là trên mặt đất, ở trên chiến xa, ở trên chiến mã đấu. Sử dụng hết sức lực của chúng ta, dùng toàn bộ lực lượng của chúng ta đi chiến đấu, chiến đấu cho đến chết với kẻ địch hung tàn, tàn ác. Đây là phương pháp của chúng ta!
- Các binh sĩ, Hàn quốc tuy lớn, chúng ta lại không có đường lui! Phía sau của chúng ta chính là người thân, chính là quê hương! Nói cho ta biết, các binh sĩ, các ngươi có nguyện ý theo ta chiến đấu hăng hái hay không, đánh đám cẩu tặc Triệu quốc, Ngụy quốc ra khỏi Hàn quốc chúng ta hay không?
- Bằng lòng! Bằng lòng! Bằng lòng!
Binh sĩ dưới đài hoàn toàn phấn chấn, hóa ra Thái tử cũng biết nói thô tục. Tuy câu cẩu tặc không văn nhã thế nào, thậm chí làm cho đại thần bên cạnh Thái tử Nhiên mặt đỏ, nhưng cũng kéo gần khoảng cách giữa Thái tử Nhiên và các binh sĩ.
- Nói cho ta biết, các ngươi lựa chọn nhu nhược khuất phục dưới đao kiếm của kẻ địch, hay là lựa chọn ngã trên con đường xung phong? Vì sinh tồn, vì người nhà của các ngươi, vì điền viên phía sau, các ngươi, có dám chiến hay không?
- Chiến, chiến, chiến!
Trả lời Thái tử Nhiên là tiếng la rung động trời đất chiến ý dạt dào!
- Được! Các binh sĩ, theo ta, chúng ta đánh đuổi đám tạp chủng Triệu, Ngụy ra khỏi đất đai của chúng ta! Hàn quốc, nhất định thắng!
- Nhất định thắng! Nhất định thắng!