Tiếng khóc đến từ dân chúng, bởi vì dân chúng tiến lên phía trước mỗi bước đều có roi của quân Tần hạ xuống. Cho dù dân chúng đi tới tốc độ chậm một chút, nắm đấm, giáo của quân Tần sẽ “chiêu đãi” nhiệt tình.
Có mấy thanh niên trai tráng trẻ tuổi cố gắng bảo vệ phụ nữ và trẻ em phía sau khỏi bị quân Tần quất, hành động này dường như chọc giận quân Tần.
Hai ba quân Tần trực tiếp lôi ra thanh niên Hàn quốc nhiệt huyết, một quân Tần trong đó vung vẩy trường thương đánh vào đầu gối người thanh niên, sau khi người thanh niên ngã xuống đất, một quân Tần khác lại thừa cơ một kiếm chặt bỏ đầu thanh niên. Giống như là khoe khoang, quân Tần cầm cái đầu thị chúng sau ném về phía Dã Vương thành.
Cho dù quân Tần nghiêm khắc cưỡng bức như vậy, trong đội ngũ già yếu phụ nữ và trẻ em nào theo kịp tốc độ đại quân, cho nên không ngừng có người ngã xuống. Lúc này quân Tần bình thường sẽ hạ độc thủ với người ngã xuống, nếu như đúng lúc đứng lên hoàn hảo, không đứng nổi hiểu rõ kết cục chỉ có một, sẽ bị giết chết.
Thử nghĩ, ai có thể nhìn phụ lão hương thân của mình gặp tai họa? Cho nên trên đầu Dã Vương thành lập tức có tiếng mắng vang lên.
- Trời đánh Tần cẩu, có bản lĩnh xông tới lão tử đây! Bắt nạt dân chúng tính là gì?
- Đáng chết Tần cẩu, các ngươi không bằng heo chó. Lão tử không giết sạch các ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng.
- Giáo úy, cầu ngài mở cửa thành! Lão tử muốn dẫn người giết sạch đám súc sinh kia!
Một thập trưởng gương mặt đầy nước mắt quỳ xuống cầu xin.
- Phụ thân! Các ngươi cho ta xuống, ta muốn đi cứu phụ thân ta!
Một người trẻ tuổi liều mạng cố gắng tránh thoát đồng đội ngăn cản, ý muốn xuống dưới cứu người thân của mình.
Các loại âm đan xen vào nhau, đầu tường Dã Vương thành cục diện bắt đầu không khống chế được.
Dưới thành, dân chúng Hàn quốc bị quân Tần lôi kéo có rất nhiều thân thích đang tham gia quân ngũ tại Dã Vương. Quân Tần làm vậy hoàn toàn chọc giận quân Hàn.
Cho dù những binh lính không có người nhà ở Dã Vương, cũng có loại cảm giác thỏ chết cáo xót thương, lòng đầy ưu tư.
Trong khoảng thời gian ngắn, quân Hàn quên hai phe địch ta chênh lệch thật lớn, một lòng chỉ muốn cứu ra thân bằng hảo hữu, còn có người tâm tình kích động muốn mạnh mẽ mở cửa thành. Giáo úy vội vàng phái người cấp báo tình hình với Thái tử Nhiên, đồng thời cố gắng ổn định lại lòng quân.
- Cái gì? Quân Tần lôi cuốn dân chúng đến đây công thành?
Thái tử Nhiên nghe được tin tức vô cùng kinh ngạc. Từ xưa đến nay, xua đuổi dân chúng người công thành ít lại càng ít.
Trong ký ức hậu thế trong đó cũng có Mông Cổ, Hậu Kim làm được chuyện tán tận lương tâm như vậy.
Dù sao làm việc này sẽ tổn thương thiên hòa, người làm tướng sẽ có điều cố kỵ. Không ngờ được, hủ tướng quân Tần c Hồ Dương lại không để ý danh dự, làm ra chuyện trời giận người oán như vậy.
Tần doanh, chủ tướng Hồ Dương đang nghe thủ hạ báo cáo.
- Tướng quân, dựa theo chỉ thị của ngài, lần này kỵ binh Dũng doanh bắt được hơn sáu ngàn dân chúng quân Hàn. Mạt tướng đặc biệt tới xin chỉ thị xử trí những người dân này như thế nào.
- Đánh trống tập trung quân cho bản tướng, dân chúng Hàn quốc lại biên chế thành tiền quân, hộ tống tiền quân cùng nhau công thành! Bản tướng rất rất muốn nhìn, quân phòng thủ Dã Vương có thể chém giết dân chúng nước mình hay không.
Vương Hột im lặng không lên tiếng, hiếm khi không phụ họa cái nhìn của chủ tướng.
Hôm qua, sau khi Vương Hột đưa ra kế sách thu hút chủ lực quân Hàn ra khỏi thành quyết chiến, Hồ Dương cũng nghĩ đến một diệu kế tự nhận là không tệ — xua đuổi dân chúng công thành. Cứ như vậy, quân Hàn công thành chắc chắn sẽ sợ đầu sợ đuôi, thương vong bên phía mình sẽ giảm đi rất nhiều.
Vương Hột cố dùng dùng lời nói làm dịu đi hình tượng của Hồ Dương, thắng cũng tổn thương thiên hòa.
Làm một quân nhân chính thống, Vương Hột vẫn cho rằng chiến tranh là chuyện của nam nhân, nữ nhân và trẻ em nên bỏ đi. Cho dù những dân chúng này có thể làm đơn vị vận chuyển quân nhu.
Hồ Dương lại nói Vương Hột không đúng, hắn thấy, lịch sử là người thắng viết. Hắn cần phải làm là sử dụn xương trắng lắp đầy Dã Vương thành, từ đó giúp thanh uy Đại Tần tăng lên, dựng lên công huân thiên cổ.
Về phần phó tướng lo lắng làm vậy sẽ bị thiên hạ phê phán, việc này giải quyết đơn giản, đồ thành. Sau khi đánh hạ Dã Vương, cũng giết Dã Vương chó gà không tha, khi đó sẽ không có người nào biết mình xua dân công thành. Mình chẳng qua vì giảm bớt Đại Tần tổn thất, tàn sát bình dân bách tính là quân phòng thủ Dã Vương, là quân Hàn, không phải quân Tần của hắn!
Vương Hột không nói gì, hắn biết chính mình thuyết phục không nổi chủ tướng cố chấp. Bởi vậy, hắn có thể làm chính là im lặng, cho thấy thái độ của mình.
Hồ Dương ra lệnh, kỵ binh Dũng doanh giáo úy lập tức sửng sốt. Hắn theo bản năng nhìn sang phó tướng Vương Hột, dường như muốn cầu chứng minh mình không có nghe lầm.
Mệnh lệnh như vậy, hắn tòng quân hơn mười năm chưa nghe bao giờ. Chẳng lẽ, chủ tướng bảo mình bắt dân chúng Hàn quốc không phải là vì đào chiến hào mới công thành hay sao?
- Ừ? Ngươi không nghe thấy mệnh lệnh của bản tướng sao? Còn muốn kháng mệnh đúng không?
Nhìn thấy thủ hạ phản ứng như vậy, Hồ Dương hừ lạnh một tiếng.
Giáo úy lập tức sợ hãi.
- Mạt tướng không dám, mạt tướng lập tức sắp xếp chuyện này.
Thái tử Nhiên cùng lúc nhanh chóng phái người thông báo Điền Hổ tập hợp Hổ Kỵ, sau đó hắn vội vàng chạy tới tường thành ổn định tình hình.
- Thái tử điện hạ tới.
Có người tinh mắt nhìn thấy Thái tử Nhiên.
- Thái tử.
- Thái tử.
Vô số người lòng mang tôn kính quỳ hành lễ. Đối với thái tử yêu dân, ngọt với dân chúng, dân chúng Dã Vương kính yêu từ đáy lòng.
Thái tử Nhiên đi thẳng tới tường thành, nhìn quân Tần đang tập kết công thành, lớn tiếng nói:
- Các vị xin đứng lên. Ta đã biết tâm ý của mọi người, dưới thành chính là dân chúng Đại Hàn, là người thân của mọi người, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc bọn họ mà không quan tâm đến.
- Quân Tần mất hết nhân tính như vậy, tàn bạo đến cực điểm. Ta muốn mọi người biết, nếu như không cản được quân Tần công thành, sau khi phá thành, không chỉ ta sẽ chết, thân nhân của chúng ta cũng sẽ chết. Các ngươi nguyện ý không?
- Không hy vọng!
Trả lời Thái tử Nhiên là tiếng thét giận dữ.
- Được, ta cần những lời này của các ngươi. Nhiệm vụ của các ngươi chính là bảo vệ tốt thành trì, người nhà của các ngươi, ta tự sẽ phái người đi cứu viện, nhưng điều kiện trước tiên là các ngươi yên tâm phòng thủ. Nếu như ai cũng muốn đi cứu phụ mẫu, cứu hài tử, ai tới giữ thành, lẽ nào bảo ta tới giữ thành?
Thái tử Nhiên rống to.
- Tin tưởng ta, tin tưởng đồng đội của các ngươi, chúng ta có thể cứu ra người nhà các ngươi. Nhưng các ngươi lớn tiếng nói cho ta biết, các ngươi đáng để chúng ta tín nhiệm không? Trong khi chúng ta ra khỏi thành chém giết, các ngươi có thể bảo đảm Dã Vương thành vẫn luôn trong tay chúng ta không? Có thể hay không?
- Có thể! Có thể! Có thể!
Quân Hàn dùng hết khí lực toàn thân đáp lại.
- Thành còn người còn! Thành mất người vong!
Không biết binh sĩ lớn mật nào hô to khẩu hiệu này.
- Thành còn người còn! Thành mất người vong!
Vô số quân Hàn kêu gào.
Sau khi trấn an quân phòng thủ, Điền Hổ vội vàng chạy tới.
- Thái tử, có nên cho Hổ Kỵ chúng ta ra sân hay không?
- Nên!
Thái tử Nhiên lời ít mà ý nhiều, trực tiếp mệnh lệnh Hổ Kỵ lập tức chuẩn bị ra trận. Cũng cố ý căn dặn Hổ Kỵ mục đích chủ yếu là cứu ra dân chúng bị bắt, không thể ham chiến. Dù sao ngoài thành có vô số quân Tần đang nhìn chằm chằm vào Hổ Kỵ.
Vì phối hợp Hổ Kỵ, hắn cũng sẽ làm ra một loạt bố trí nhiễu loạn quân Tần. Nói tóm lại một câu, Hổ Kỵ lần này được binh lính toàn thành nhờ vả, chỉ có thể thắng không thể bại.
Điền Hổ vốn vui mừng cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, lớn tiếng đáp:
- Thái tử yên tâm, lão Điền dù liều cái mạng này cũng sẽ không phụ thái tử nhờ vả!
Trong tiếng trống của quân Tần, bộ đội công thành của quân Tần tập kết hoàn tất.
Đại chiến vô cùng căng thẳng.