Lúc tới, trên đường hành quân đột nhiên gặp bão tuyết, trên đường chậm trễ hai ngày. Chính hai ngày này, hành tung đại quân để lộ, cho nên mới có việc khó công thành ngày hôm nay.
Hàn quốc đã tăng thêm được một vạn năm ngàn quân phòng thủ Dã Vương thành, Dã Vương nho nhỏ tập trung hai vạn đại quân, thoáng cái trở thành mai rùa, khó khăn trùng điệp, kế hoạch đánh bất ngờ của mình mất đi hiệu lực.
Ôn Địa thất thủ nhanh như vậy càng vùi lấp tình cảnh xấu hổ của mười vạn đại quân, kế sách quân Tân đông tây hai mặt giáp công Dã Vương tuyên bố phá sản.
Âm thầm mắng tướng phòng thủ Ôn Địa Vương Tín một lúc, Hồ Dương không thể không đặt tinh lực vào kế hoạch tấn công Dã Vương thành.
Vốn hôm nay có cơ hội phá được Dã Vương, một loạt động tác của hắn thành công mê hoặc quân Hàn. Vào thời khắc phá thành, không ngờ binh lính công lên đầu thành lại bị đuổi xuống. Tình huống như vậy chưa từng xảy ra. Lẽ nào quân Hàn có vũ khí bí mật gì hay sao? Hay là bọn họ phái ra tinh nhuệ?
Nghe bên tai quân Tần ngâm xướng Tần ca, Hồ Dương không thể không suy nghĩ ngày mai không thể đánh mạnh. Ngày hôm nay chẳng qua là ngày thứ nhất, lại tổn thất năm nghìn binh sĩ, thật sự vượt quá dự đoán của mình.
Dựa theo tính toán của hắn, quân Hàn thương vong chỉ hơn ba ngàn người. Chiếu theo cách đánh này, nếu hắn muốn bắt lấy Dã Vương thành, không tổn thất hai vạn người sợ là không thể nào. Nhưng thương vong như vậy mình tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Trước không nói Ôn Địa còn có tám vạn quân Ngụy như hổ đói nhìn chằm chằm vào, chỉ cần Liêm Pha mười vạn đại quân đã đủ khiến hắn ăn đau khổ một hồi. Một trận chiến này, quan trọng nằm ở chỗ nhanh chóng đánh bại quân Hàn, quân Hàn bại một lần, quân Ngụy chắc chắn sẽ khiếp sợ, tiếp theo mới là đối thủ chân chính của hắn – quân Triệu.
Hồ Dương xem ra, đạp lên Triệu quốc danh tướng Liêm Pha thượng vị mới xem như thắng lợi cuối cùng. Nhưng mà, kế hoạch như vậy lại bị quân Hàn ngoan cường đánh gãy.
Thế nào mới dẫn quân Hàn ra ngoài? Một khi dã chiến, Hồ Dương tin tưởng mình có một trăm phương pháp tiêu diệt hết quân Hàn.
- Tướng quân, theo thám tử bên ta hồi báo. Lần này Triệu quốc viện trợ Hàn chủ tướng Liêm Pha còn ở Hàm Đan, đương nhiên, đó là tin tức của ba ngày trước. Nghe nói, Triệu quốc chậm chạp không xuất binh bởi vì lương thảo chuẩn bị không đủ. Thời gian của chúng ta cũng còn dồi dào.
Phó tướng Vương Hột lên tiếng.
- Đây là tin tức tốt hiếm có.
Hồ Dương cười lạnh.
Vốn cho rằng Triệu quốc hiếm khi kiên cường một hồi, không ngờ lại nội chiến. Liêm Pha không đến, hành quân kéo dài thêm bảy ngày, vừa vặn sử dụng để giải quyết quân Hàn, quân Ngụy.
- Tướng quân, mạt tướng ngược lại có một kế. Nếu quân Hàn co đầu rút cổ không ra, không bằng chúng ta phái ra một nhóm kỵ binh cướp bóc thị trấn quanh thân, hủy đi đồng ruộng, đốt nhà, quật phần mộ tổ tiên của bọn chúng. Kể từ đó, không ra mấy ngày, quân Hàn nhất định xuất chiến.
- Diệu kế a! Kế này rất hay!
Hồ Dương hô to.
Đổi lại thành bất kỳ người nào có tâm huyết, quê hương, phần mộ tổ tiên bị hủy đều sẽ nổi trận lôi đình! Nếu như trong ba ngày quân Hàn vẫn không có động tác, mình lại lao thẳng đến Tân Trịnh, xem quân lực đang đóng ở Thành Cao sẽ làm thế nào cho phải, cũng không thể không quan tâm đến quân phụ, xã tắc a?
Mình trước kia quá mức câu nệ. Luôn nghĩ dụ dỗ quân Hàn ra khỏi thành, quyết chiến ở dã ngoại, lại bỏ quên chỗ bảy tấc của Hàn quốc.
Nhìn sang phó tướng của mình, Hồ Dương bắt đầu vui vẻ.
Dã Vương thành lại là một cảnh tượng khác.
Vì dự phòng ngày tiếp theo quân Tần có khả năng đánh mạnh, Thái tử Nhiên đã có dự định: Cùng lúc phái người đi tới Tân Trịnh, yêu cầu công xưởng tăng giờ làm việc, ít nhất khẩn cấp cung cấp ba nghìn bộ liên nỏ; về phương diện khác lại sốt ruột điều Hổ Kỵ suốt đêm đến Dã Vương.
Liên nỏ nếu biểu hiện ra giá trị đặc biệt của nó, Thái tử Nhiên tự nhiên sẽ trọng dụng. Điều khiển Hổ Kỵ đến chính là một lá vương bài, không đến mức giống như ngày hôm nay. Thời điểm quan trọng vương bài đánh ra lập tức xoay chuyển cục diện sinh tử.
Thống kê xong tổn thất trong cuộc chiến ngày hôm nay, Thái tử Nhiên cũng than thở quân Hàn quả thật quân lực suy nhược. Một phần ba thương vong ngày hôm nay là quân Tần công lên đầu thành tạo thành.
Từng binh sĩ lực chiến đấu yếu, phối hợp không ăn ý, tất cả đều cứng đờ ra một chỗ. Nếu như không phải dựa vào tường Thành Cao lớn, Thái tử Nhiên thậm chí nghi ngờ quân Hàn có thể đánh trả một lần xung phong của quân Tần hay không còn chưa biết.
Ai cũng không biết cuộc chiến tranh này sẽ kéo dài bao lâu, Thái tử Nhiên tất nhiên không chịu buông tha cơ hội tăng cao thực lực của mình. Vì vậy, suốt đêm triệu tập nghìn người có chức vụ đến họp, tổng kết được mất của trận đánh ngày hôm nay.
Nghìn người sẽ nói thoải mái, mỗi người phát biểu ý kiến của mình. Hội nghị còn thành công hơn suy nghĩ của Thái tử Nhiên rất nhiều. Sau khi hội nghị kết thúc, Thái tử Nhiên cũng không rảnh rỗi, hắn sai người chỉnh lý và tổng kết buổi họp, cùng lúc tổ chức nghìn người phổ biến lại cho từng đội ngũ.
Thái tử Nhiên thậm chí tự mình đến thăm binh sĩ, cùng lúc nâng cao sĩ khí, về phương diện khác cũng đốc thúc quân lính thủ cửa thành cảnh giác.
Chủ tướng đều như vậy, từng trận tổng kết kinh nghiệm xuất hiện trên khắp các ngõ ngách của Dã Vương thành, ngược lại đạt được kết quả ngoài dự đoán của mọi người.
Màn đêm buông xuống gió êm sóng lặng, ngày thứ hai lại là một ngày nắng đẹp. Tần, Hàn hai bên xoa tay, một trận chém giết mới sắp bắt đầu.
...
Thời điểm khói bếp lượn lờ trong Tần doanh, Điền Hổ dẫn đầu ba nghìn Hổ Kỵ đã chạy tới Dã Vương thành.
Sau cuộc chiến Hoa Dương, Hổ Kỵ chính thức mở rộng, lúc đầu tám trăm người tăng thêm đến ba nghìn người. Số lượng người tăng lên không ít, nhưng lực chiến đấu lại không giảm xuống.
Đó là nhờ vào chế độ sát hạch nghiêm ngặt của Thái tử Nhiên, Hổ Kỵ quan binh mỗi mười ngày sát hạch một lần, từ chủ tướng cho tới tiểu tốt, không ai được ngoại lệ.
Người sát hạch thất bại một lần, quan quân xuống một cấp, binh sĩ bước vào khu hậu bị của Hổ Kỵ, phải thi đấu với người xuất sắc của dự bị doanh, người thắng ở lại Hổ Kỵ, người thua quay về dự bị doanh; người liên tục hai lần sát hạch thất bại, quan quân giảm ba cấp, binh sĩ đến dự bị doanh tu chỉnh. Ở trong dự bị doanh, chỉ có quan binh Hổ Kỵ ba lần sát hạch liên tục đứng ở top một trăm mới có thể được phép trở lại Hổ Kỵ.
Dự bị doanh là một doanh do Thái tử Nhiên thiết kế, ý muốn bù đắp Hổ Kỵ tổn thất trong cuộc chiến, đồng thời cũng là một loại khích lệ với binh sĩ và quan binh Hổ Kỵ không trúng cử, tạm biên chế là hai nghìn người.
Hổ Kỵ được tán thành là bộ đội vinh dự đệ nhất Hàn quốc, tuyển chọn của nó còn hà khắc hơn tuyển chọn Tài Sĩ. Án theo Thái tử Nhiên yêu cầu, phàm là người có thể mặc áo giáp hạng nặng, cầm được nỏ hai thạch, lưng đeo năm mươi mũi tên, lại mang theo dẫn kiếm, mang khẩu phần lương thực ba ngày, lại trong nửa ngày chạy xong ba mươi dặm, là người cung ngựa thành thạo mới có thể trúng cử Hổ Kỵ.
Tài Sĩ tuyển chọn tiêu chuẩn chẳng qua là yêu cầu nửa ngày chạy xong hai mươi dặm, mặc áo giáp đơn giản. Đương nhiên, dù vậy, tiêu chuẩn Hổ Kỵ vẫn thua kém Ngụy Vũ Tốt. Làm bộ đội tinh nhuệ nhất Chiến quốc, Ngụy Vũ Tốt nửa ngày tiến lên phía trước trăm dặm chỉ là yêu cầu cơ bản nhất.
Suy nghĩ đến Hổ Kỵ là trọng kỵ binh, Ngụy Vũ Tốt lại là trọng trang bộ binh, thích hợp đặt thấp tiêu chuẩn cũng có thể lý giải. Dù sao, Hổ Kỵ vẫn có ngựa thay đi bộ.
Cho dù tiêu chuẩn đặt thấp nhiều như vậy, có thể gia nhập Hổ Kỵ và dự bị doanh chỉ có mấy nghìn người. Tài Sĩ tinh nhuệ của cả Hàn quốc đều bị Thái tử Nhiên đào đi không còn một mống.