Chương 55: Hậu quả cào cấu

"A. . . . . . Chiến. . . . . . Không. . . . . . A. . . . . . Muốn. . . . . . Ngô a. . . . .” Hàn Tuyết lúc này chỉ có thể vô lực rên rỉ, đầu dao động qua trái qua phải, thân thể bởi vì quá nhiều khoái cảm mà run lên, hoa huyệt vẫn đắm chìm trong cực hạn khoái cảm mà không ngừng co rút, thân thể nàng căng cứng, ngay cả tinh thần cũng hoảng hốt. Trong nhục huyệt co lại chặt hết sức, xoắn hút, đè ép côn thịt, cũng đồng thời ngăn cản côn thịt rút ra, thủy dịch trong suốt như nước suối quanh co chảy xuống, thấm ướt bắp đùi hai người, để lại một vũng nước đọng trên ván xe.

Quá nhiều thủy dịch làm cho Hàn Chiến đẩy vào dễ dàng hơn một chút, hắn mãnh lực thẳng lưng tiến lên, dùng thiết bổng nóng bỏng tàn sát bừa bãi tiểu nhục động đang ra sức gắp chặt của Hàn Tuyết. Hắn cúi đầu, dán lên cần cổ trắng nõn của nàng vừa gặm mút vừa thô trọng thở dốc, thanh âm khàn khàn: “Nhìn Lang Vương cùng con sói cái kia, tư thế mới vừa rồi của chúng ta có phải giống chúng không?”

Hàn Tuyết nghe vậy mở mắt nhìn, hai con sói kia chẳng biết từ lúc nào đã đổi vị trí, chính lúc này, đang đối diện với bọn họ, nửa thân trước của sói cái đã rạp sát trên mặt đất, chi sau mở rộng đón nhận Lang Vương tiến vào. Lúc này nhìn ra mới thấy phân thân của Lang Vương kia có bao nhiêu to lớn, cự vật màu đỏ tươi to chừng cổ tay nam tử đang ở trong nhục huyệt sói cái nhanh chóng ra vào, mỗi một lần cắm vào đều vẩy ra máu đỏ tươi, thân thể sói cái do đụng chạm mà hướng về phía trước nhún mình khụy xuống, sói cái kia liền tru lên một tiếng, nếu như dược tính xuân dược của Lang Vương mà không suy giảm, con sói cái này có thể bị Lang Vương đâm tới chết.

“Thấy thứ đó của sói không? Sói không giống với người, lúc sói đực cao hứng cắm vào, trên cự vật sẽ có khối nhanh chóng nổi lên, sau khi tiến vào trong nhục huyệt của sói cái liền kẹt lại trong đó, sói đực mà chưa thỏa mãn, thì sói cái cho dù có hoan ái tới chết cũng không có cách nào chạy trốn.” Hàn Chiến dán lên lỗ tai Hàn Tuyết, nóng bỏng sử dụng dâm ngữ, vừa dùng ngón tay nắm lấy nụ hoa Hàn Tuyết ra sức nhào nặn tuyết khâu, vừa đè ép bụng nàng, eo khỏe mãnh liệt đưa đẩy. Khoái cảm như có dòng điện chạy qua truyền thằng lên đại não, khiến cho hắn muốn ngừng mà không được.

Hắn cũng nhìn cảnh tượng trên thảo nguyên, điều chỉnh tần suất ra vào đồng bộ với con sói đực kia, càng làm cho Hàn Tuyết cảm nhận được xúc cảm thị giác đánh thẳng vào.

Hàn Tuyết cứ như bị đầu độc, tầm mắt dính chặt lấy hạ thân hai con sói đang giao hợp, nguyên cự vật đã một màu đỏ tươi, lại còn bị huyết dịch chảy ra từ nhục động sói cái nhuộm càng thêm đỏ rực, lúc này, côn thịt kia đã có hơn phân nửa cắm rễ trong cơ thể sói cái, theo lời Hàn Chiến, cái khối nổi lên kia ước chừng đã tiến vào trong thân thể sói cái rồi, tốc độ sói đực đút vào rất nhanh, cũng rất mạnh, giống y như nam nhân phía sau nàng. Hàn Tuyết một hồi hoảng hốt, dường như bị cự vật cực lớn kia chen vào không phải sói cái, mà chỉ là ảo giác của nàng. Khoái cảm vuốt ve trước ngực đang nhắc nhở nàng, người đang đối với nàng như vậy là Hàn Chiến.

Tình cảnh dâm mỹ như thế, nội huyệt chịu va chạm dần tích tụ khoái cảm, làm cho đầu óc Hàn Tuyết từ từ trống rỗng, hô hấp như trở nên cực kì khó khăn, rên rỉ đã không đủ để biểu đạt cảm giác của nàng lúc này, rốt cuộc là thú hoan hay người hợp? Thừa nhận cực hạn khoái cảm khiến nàng nhất thời có chút khó phân biệt. Khoái cảm mãnh liệt một mực dồn dập nổi lên, làm nàng đến cả khí lực để run rẩy cũng không có, chỉ có thể như búp bê vải, vô lực thừa nhận Hàn Chiến hung mãnh tiến vào.

"Nha. . . . . . Ân ngô. . . . . . Đáng chết." Hoa huyệt Tuyết Nhi càng hút càng chặt, đè ép đến chính hắn cũng sắp không chịu nổi. Hàn Chiến rút côn thịt ra, đột nhiên lật ngược thân thể Hàn Tuyết đè xuống phía dưới, một tay bưng lấy cự vật dữ tợn đã căng trướng thành một màu tím bầm, nổi đầy gân xanh, ngay ngắn cắm vào huyệt động nho nhỏ kia.

“A. . . . . .” Hàn Tuyết không chịu nổi lại một lần nữa bị đưa lên cao triều, chẳng những tiểu nhục động co rút đến chặt thít, ngay cả thân người cũng co quắp.

“Rống -----” Hàn Chiến gầm nhẹ một tiếng, hung ác mãnh liệt chen vào đến vài chục cái, thẳng tắp tiến tới khiến Hàn Tuyết hét lên một tiếng ôm chầm lấy hắn, cắn lên đầu vai hắn mới cắm vào huyệt động trong cái miệng nhỏ kia một cái cuối cùng, mông run rẩy một hồi, vận nội lực để tinh dịch phóng ra như mũi tên bén nhọn, quá nhiều khoái cảm lập tức làm cặp mắt Hàn Tuyết như phủ sương, miệng phát ra tiếng rên rỉ ô ô hừ hừ.

Tinh dịch trút tận một lần, Hàn Chiến lập tức lật người Hàn Tuyết lại, đem nàng đặt trên người, lúc này mới thả lỏng thở một hơi. Trong lòng thầm nghĩ, thuốc của Hàn Kỳ quả thực lợi hại, chuyện hoan ái của hai người cho tới giờ, vì sợ Hàn Tuyết không chống cự nổi hắn tinh lực tràn đầy, Hàn Kỳ vẫn lén trộn thêm thuốc đại bổ vô sắc vô vị trong đồ ăn của Hàn Tuyết, điều dưỡng thân thể nàng, tới hôm nay, chẳng những nhục động của nàng hoàn hảo thích ứng phân thân của hắn mà còn ngay cả sức lực kèm theo, lần đầu tiên làm đến thư sướng sảng khoái như vậy, thật khiến người ta cảm nhận được tận cùng dư vị.

Phủ lấy thân thể Hàn Tuyết ướt đẫm mồ hôi, Hàn Chiến cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng diễm kia, “Tuyết Nhi, cám ơn nàng.” Thanh âm còn mang theo dục tính mị hoặc ám ách, quả nhiên là hấp dẫn vô cùng.

Hàn Tuyết có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn liều mạng thở, làm xong trận hoan ái này, thở gấp đúng là có thể so với vừa chạy hai mươi dặm đường.

Xuân sắc nhuộm hồng khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc mai ướt mồ hôi, đôi mắt ánh thủy quang, thuần mỹ hấp dẫn như vậy, Hàn Chiến thấy mà dưới háng cũng căng thẳng. Trong tròng mắt Hàn Chiến ánh lửa lóe lên, hô hấp chưa bình ổn lại gấp gáp. Một tay vuốt ve lệ nhan dụ hoặc hắn, Hàn Chiến khản giọng nỉ non: “Tiểu yêu tinh, nàng thực sự muốn nổ chết ta sao?” Môi mỏng nóng rực dán lên cặp đồng tử xinh đẹp như biết nói kia, ấn hạ vô số nụ hôn.

Nàng đã làm cái gì chứ? Khuôn mặt Hàn Tuyết lộ vẻ không giải thích được.

Hàn Chiến khêu gợi cong khóe miệng, kéo lấy tay nhỏ bé của nàng đặt lên cự vật vừa mới phóng thích, lúc này đã căng trướng không chịu nổi kia. “Nàng hấp dẫn ta.”

Hàn Tuyết ngẩn ngơ, tay nhỏ vô ý thức nắm lấy cự bổng ngày càng cứng rắn, đổi lấy một tiếng kêu đau từ Hàn Chiến, “Ta không phải cố ý!” Nàng khóc không ra nước mắt, nàng chỉ hỏi Hàn Chiến có hai chữ, làm sao biết hắn lại không chịu được hấp dẫn như thế, sớm biết thì nàng đã không hỏi. “Ta cái gì cũng không làm!” Hàn Tuyết cơ hồ như phẫn hận nói lớn.

“Ngô. . . . . Ta hiểu rõ!. . . . . . Tay, Tuyết Nhi, buông tay, ân. . . . . .” Tay Hàn Chiến nắm chặt thành quyền, đầu cứng ngắc liều mạng hít khí. Nha đầu này là muốn cắt đứt hắn ? Dùng sức như vậy!

Hàn Tuyết cả kinh, vội vàng buông bàn tay do tức giận mà vô ý thức nắm chặt, nhìn côn thịt đáng thương rung lắc dưới thân, cuối cùng vô lực tựa lên trên đùi Hàn Chiến, giống như không tiếng động tố cáo bạo hành mới rồi của nàng

“Ta không phải cố ý!” Nàng yếu ớt giải thích, vươn tay khẽ xoa chân mày Hàn Chiến đang kẹp chặt, trong bụng thầm nghĩ, Hàn Chiến thoạt nhìn rất khó chịu, mà mình vô ý thức lực đạo cũng không biết mạnh bao nhiêu, chẳng hay liệu có phải đã làm hắn bị thương hay không.

Hàn Chiến vừa hồi lực đã nhìn thấy Hàn Tuyết một loại diềm đạm đáng yêu như vậy, mắt to trong suốt hơi hàm thủy quang, đau lòng nhìn hắn, nếu như hắn mà rên lên một tiếng kêu đau, chỉ sợ thủy quang trong mắt nàng đã hóa thành châu lệ làm hắn đau lòng mà chảy xuống khóe mắt rồi.

Đau lòng dán lên mặt Hàn Tuyết nhẹ giọng an ủi, Hàn Chiến một lần nữa kéo tay nàng, ma sát cự vật giữa hai chân, vừa nhẹ nhàng xoa dịu phân thân của mình, vừa khàn giọng nói: “Thật ra cũng không có đau như vậy, chẳng qua là nàng vừa nắm chặt, liền khiến ta lại muốn nàng.”

“Ta, ta không còn khí lực nữa.” Hàn Tuyết co rúm thân thể, không vết tích lùi lại phía sau. Mới vừa trải qua hoan ái kịch liệt như vậy, hoa huyệt của nàng vẫn còn nhỏ ra bạch dịch, nhục động bị cắm đến giờ vẫn còn sưng đỏ, sao có thể tiếp nhận Hàn Chiến lại thêm một lần nữa mây mưa? Tuy là hậu quả trực tiếp do nàng lỡ tay mang đến, nhưng nếu thật sự cần phải dùng tiểu nhục huyệt của mình an ủi nó, nàng vẫn là không có cái loại dũng khí đó.

“Ta cũng có chút mệt mỏi, chẳng qua là nơi này trướng đau khó chịu.” Hàn Chiến ôn nhu nói, đem côn thịt đưa đẩy trong tay Hàn Tuyết, tiếp nhận vuốt ve làm cho cả người đều tê dại của nàng. Nha đầu này ưa mềm không ưa cứng, phải làm cho nàng đau lòng mới có thể khiến mình tính phúc.

“Kia, kia-----” Hàn Tuyết chột dạ lại đau lòng ngắm loạn, chính là không dám nhìn Hàn Chiến, khóe mắt liếc thấy đại hắc mã đang thảnh thơi ăn cỏ ngoài xe ngựa, trong đầu Hàn Tuyết linh cơ chợt lóe, vội vàng kêu lên: “Nếu không chúng ta lên trên lưng Tiểu Hắc vậy?”

Hàn Chiến nghe vậy, ánh mắt thâm trầm, nhất thời sắc mặt thay đổi quỷ dị, lẩm bẩm nhắc lời: “Lên trên lưng ngựa. . . . .”

“Đúng vậy, chúng ta đã không còn khí lực nha, mà chàng bây giờ lại như vậy, hay là lên trên lưng Tiểu Hắc, để cho nó mang theo chúng ta di chuyển, cũng không tiêu hao khí lực của chúng ta a.” Hàn Tuyết hào hứng giải thích, thật cao hứng thầm tán thưởng mình có thể nghĩ ra biện pháp cường lực tốt như vậy.

Trong mắt Hàn Chiến nhất thời như có lửa, dưới háng càng thêm căng đau không chịu nổi, “Nàng nhất định phải. . . . . .”

“Xác định, xác định, ai da, chàng còn làm gì vậy.” Hàn Tuyết bận bịu bù đắp sai lầm của mình, vừa thúc giục Hàn Chiến đứng dậy, vừa lật mình tìm quần áo che thân, căn bản không thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của Hàn Chiến, nếu không nàng cũng sẽ chẳng kích động thúc giục Hàn Chiến như vậy, rồi tự dẫn mình tới một cuộc hoan ái vĩnh viễn khó quên.

“Ai da, sao lại không có quần áo của ta chứ.” Thân thể Hàn Tuyết xích lõa, lưng đưa về phía Hàn Chiến, úp người quỳ xuống trên sàn xe ngựa tìm kiếm chung quanh ít đồ để mặc. Hàn Chiến cơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu nha đầu đang bò loạn khắp nơi kia, tấm lưng quang khiết không chút tỳ vết, mông đẹp đầy đặn nhếch lên, cùng với nơi trung gian cặp mông kia vừa phải chịu đựng công kích của hắn, miệng hoa cốc vẫn còn chưa hoàn toàn khép lại, triển lộ toàn bộ trước mắt. Mới trải qua thương yêu tư ý từ hắn, cánh hoa như thịt non vẫn còn lộ ra hồng sắc, lỗ nhỏ không che đậy, tựa cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn phun ra tinh dịch hai người.

Hỗn hợp thủy dịch trong suốt cùng tinh dịch máu trắng kéo dài qua bắp đùi mảnh khảnh trơn loáng của nàng chậm rãi trượt xuống, lại còn tuyết đồn sáng ngời đủ sức làm cho hắn điên cuồng kia, nha đầu này hình như sợ hình ảnh dâm mỹ như vậy vẫn không đủ để hấp dẫn hắn thì phải. Bàn tay hắn nhẹ nhàng an ủi phân thân đang hưng phấn kêu gào của mình, một tay ở trên đùi nắm chặt thành quyền, khép hờ mắt nhìn chăm chăm nha đầu không hay biết gì vẫn hồn nhiên như ruồi nhỏ đang lật lung tung loạn xạ tìm kiếm kia.

Tìm khắp nơi mà không thấy quần áo của mình, Hàn Tuyết chỉ có thể đem tấm áo choàng lớn phủ lên người. Vừa xoay người, liền bị Hàn Chiến đã nhào tới trước mắt làm giật mình, “Nha. . . . . .”

“Cái tiểu nha đầu nhà nàng, đúng là trời sinh từ nhỏ đã khắc với ta.” Kích tình khó nhịn che lại khuôn miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, Hàn Chiến có chút cuồng loạn vuốt ve khắp người Hàn Tuyết, cự thịt càng thêm dán sát lấy bắp đùi Hàn Tuyết cọ loạn.

“Đừng, ân. . . . . . Gấp. . . . . . Ngựa. . . . . . Ngô. . . . . .” Hàn Tuyết bị hôn, thở gấp nhưng không nổi giận, miễn cưỡng đứt quãng nặn ra được mấy chữ qua khóe miệng hai người.

Nàng nói chưa dứt lời, nhưng chỉ độc một chữ “Ngựa” này cũng đủ làm cho Hàn Chiến điên cuồng, kéo lấy hai bắp đùi Hàn Tuyết vây ngang hông mình, Hàn Chiến ôm chặt nàng nhanh chóng phi thân ra phía ngoài, hoàn toàn không quan tâm tới thân thể trần trụi của mình.

Hàn Tuyết chỉ cảm thấy sau lưng bị một bàn tay nhấn một cái, thân thể liền không tự chủ dán chặt trên người Hàn Chiến, bên tai vang lên một trận gió, lập tức bị Hàn Chiến ôm theo. Bắp đùi gác trên đùi Hàn Chiến, bụng kề sát cự vật to lớn của hắn, nàng thậm chí có thể cảm giác được lỗ nhỏ trên đầu đỉnh đang nhỏ ra từng giọt thủy dịch.

Hàn Tuyết vươn tay quấn lấy cổ Hàn Chiến, cố ổn định thân thể mình, khung cảnh rơi vào tầm mắt, không khỏi khiến nàng có chút trợn mắt há mồm. Đám sói dưới dược tính của xuân dược vẫn còn đang liều mạng giao hợp, chẳng qua là đa số sói cái đều đã chân trước phục xuống đất, chân sau run rẩy. Sói đực hoặc là áp lấy sói cái liều mạng đút vào, hoặc là lộ ra phân thân đỏ tươi vây lấy sói cái nôn nóng đi lại. Vốn là cỏ một màu xanh biếc, nay khắp nơi đều vương lại dấu vết bạch dịch, thỉnh thoảng lại có vài điểm màu đỏ hồng, mùi máu cùng mùi tinh dịch tanh nồng đặc trưng lúc hoan ái tràn ngập trong không khí.

Khung cảnh thú vật giao hoan dâm mỹ như vậy làm cho bụng dưới Hàn Tuyết không khỏi căng thẳng, trong huyệt như có nhiệt lưu xông ra, nàng bất an vặn vẹo uốn éo mông, quay đầu nhiền Hàn Chiến, nhưng không hề hay biết Hàn Chiến vẫn đang dùng ánh mắt như muốn đem nàng ăn hết vào trong bụng nhìn chòng chọc nàng.

Cúi đầu lần nữa che lại đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Hàn Tuyết, lưỡi thô liếm qua hàm răng liền chuyển sang truy đuổi cái lưỡi đinh hương mà quấn quýt duyện mút. Phía dưới một tay nâng cái mông đầy đặn của nàng, một tay đỡ lấy cự vật dữ tợn đang nhăm nhe chiếm cứ hoa cốc ướt át. Sau khi đã tìm đúng vị trí, gậy thịt Hàn Chiến đè mông Hàn Tuyết xuống, chân đạp một cái đứng lên, “Chi!” côn thịt ngay ngắn cắm vào đỉnh đầu chặt chẽ ma sát lên miệng tử cung.

“Ân hừ. . . . . .” Hàn Tuyết bị tiến vào kêu rên một tiếng, cự thịt gạt mở huyệt đạo xâm nhập quá mức, khiến nàng rùng mình một cái.

“Ngô. . . . . .” Hàn Chiến cũng đồng thời thoải mái hừ một tiếng, trong miệng càng thêm nhiệt liệt dây dưa, cuốn lấy lưỡi Hàn Tuyết trêu đùa lẫn nhau. Một bàn tay ôm lấy cái mông đầy đặn, qua lại vuốt ve bắp đùi cùng mông thịt, một tay khác đắp lên nhũ hoa Hàn Tuyết, níu lấy đầu nụ hoa vuốt ve đè ép.

Dây cương trong tay vung lên, bảo mã liền chậm rãi từ từ mạn khai di chuyển.

“Ân. . . . . . Ngô. . . . . . Hừ ân. . . . . .” Cũng không biết ở trên lưng ngựa sẽ là như vậy, Hàn Tuyết vạn phần hối hận bản thân đã nói ra cái chủ ý ngu ngốc kia, lấy kinh nghiệm trong quá khứ, lúc này Hàn Chiến mà cần là sẽ phi thường kéo dài, nếu cứ duy trì cảm giác bị cắm như vậy, e rằng kết quả cuối cùng của nàng cũng không hơn gì mấy con sói cái hạ đẳng kia.

Lúc ngựa di chuyển, hai chân trước nhún đi từng bước từng bước, tiếp theo hai chi phía sau mông ngựa cũng tả nhún hữu nhún mang lại chút kích thích, ước chừng cứ như vậy, cũng khiến cho thân thể hai người đong đưa luật động theo, gậy thịt to lớn của Hàn Chiến lúc này nóng bỏng vô cùng, theo ngựa di chuyển liền dịch rời rút ra nửa cây, rồi lại bị kéo chen nhét tiến vào, chậm chạp mà có tần suất cố định. Khoái cảm ê ẩm tê dại nhanh chóng truyền từ tiểu huyệt thẳng tới đại não, mông Hàn Tuyết không tự chủ được căng thẳng.

“Ngô. . . . . . Hừ ân. . . . . . Yêu tinh. . . . . . Ngô. . . . .” Bàn tay Hàn Chiến đè ép sau eo Hàn Tuyết làm cho bụng hai người dán chặt, để ngừa trong quá trình ngựa chạy côn thịt trượt ra khỏi huyệt đạo, một tay kia nắm lấy dây cương điều khiển ngựa. Côn thịt tiến vào lấp đầy nhục huyệt, di động theo bảo mã, côn thịt ở trong huyệt động trái rút ra phải liền cắm vào, mị nhục trong hoa huyệt chặt chẽ từng hồi níu giữ, cảm giác tiêu hồn phệ cốt thật làm cho con người ta như bị điện giật, cả người rung động.