Lúc này Hàn Tuyết mới nhìn thấy rõ khuôn mặt nữ tử nằm trên mặt đất, mày liễu tinh tế, một đôi thủy linh mâu như phủ một tầng sương mù, sống mũi cao thẳng, _ đôi _ môi anh đào diễm hồng, đúng là một dung nhan tuyệt thế thanh lệ. Nếu Hàn Tuyết có bắt gặp giữa ban ngày, nàng chắc chắn không thể nghĩ tới nữ tử này ở trên giường lại có kỹ xảo cao như vậy.
Hoàng Phủ Hạo Thiên xong chuyện liền đi tới ngồi xổm bên cạnh nữ tử kia, ngón tay _ quệt _ lấy một chút _ ái _ dịch trên người nàng di tới bên miệng nàng, nữ tử thở dốc đưa lưỡi liếm mút ngón tay hắn, Hoàng Phủ Hạo Thiên cười lớn nói: “Ái phi thật đúng là _ báu vật _ _ khiến _ trẫm thấy thực thoải mái, muốn ta ban thưởng cái gì đây?”
“Nô tỳ có thể hầu hạ hoàng thượng, đó đã là phúc khí của nô tỳ, nào dám _ mong muốn _ _ gì thêm _ nữa.” Nữ tử hèn mọn dựa bên chân Hoàng Phủ Hạo Thiên, thân thể xinh đẹp vặn vẹo từ từ bò dậy, ngón tay _ lần vào _ trong quần Hoàng Phủ Hạo Thiên vuốt ve trêu đùa _ nam căn nóng _ _ bỏng _ , “Nô tỳ chỉ muốn hoàng thượng rủ lòng thương xót, nơi đó của nô tỳ rất nhớ người nha.” Trên gương mặt thanh lệ, mắt to như muốn nói lại thôi, làm nam nhân hung hăng bùng lên dục vọng.
Hoàng Phủ Hạo Thiên mắt phượng nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia âm lãnh, nhưng lại nhanh chóng vụt tắt khiến người ta không kịp phát giác. Hắn tà ác nắm lấy cằm nữ tử, khẽ nâng mà hỏi: “Muốn cái gì, nói ra _ sẽ ban _ cho ngươi.”
Tay nữ tử nhanh nhẹn phủ lấy _ nam căn _ , thấy _ nó _ nhanh chóng ngẩng đầu, _ liền _ nũng nịu khen: “ _ Thật cứng a _ , hoàng thượng người thật tuyệt, nóng như vậy, lớn như vậy.”
Bị ngươi vuốt ve như thế, có thể không cứng rắn sao? Hàn Tuyết trong lòng tức giận hừ lạnh, tay dán lên chỗ Hàn Chiến gắng gượng không khỏi nắm nắm, khiến hắn than nhẹ. Trên eo nàng nháy mắt _ đã có _ thêm một cánh tay tráng kiện, ôm chặt lấy nàng dựa sát vào người Hàn Chiến, “Tuyết Nhi cũng muốn sao?”
Đôi môi hữu ý vô ý khẽ chạm vành tai nàng, nhiệt khí Hàn Chiến thở ra _ khẽ vờn _ bên tai Hàn Tuyết, giọng nói trầm thấp lại tràn đầy đè nén làm nàng không dám thở mạnh, đầu cũng chẳng thể lay động. Nàng còn phải tra xét nữ nhân kia a, không thể ngay lúc này bị Hàn Chiến mang về, “Ân. .a. .a”.
“Nô tỳ muốn _ nam căn _ của hoàng thượng, _ van _ người cho ta, _ tiến vào _ nơi này của ta đi.” Phía dưới truyền lên một giọng nói kiều mỵ dẫn dụ lực chú ý của Hàn Tuyết. Chỉ thấy nữ tử kia đã nằm ngửa trên mặt đất, hai chân rộng mở, một tay chống đỡ, một tay tự lần đến giữa hai chân mình, lấy hai ngón tay tách phiến thịt non _ mềm ở _ hai bên hoa huyệt nóng bỏng _ , _ nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên.
“Thật là vật nhỏ dâm đãng, đã ướt thành ra như vậy rồi.” Hoàng Phủ Hạo Thiên hai ngón tay khép lại khẽ vuốt miệng _ hoa _ huyệt kia, sau đó đột nhiên dùng lực, ngón tay _ chạm vào _ tiểu huyệt, nhanh chóng đút vào.
“A . . . . “ Nữ tử kêu khẽ một tiếng, bắt đầu _ thả người _ rên rỉ, bên dưới còn vặn vẹo _ chuyển động _ eo _ phối hợp cùng _ ngón tay _ của _ Hoang Phủ Hạo Thiên đang cắm vào. “A. . . dùng sức . . . . Hoàng thượng . . . . .nha . . . . _ tiến _ vào ta, ta không được.”
Hoàng Phủ Hạo Thiên lạnh lùng khẽ nhếch khóe miệng, hai tay đem bắp đùi nữ tử mở lớn thêm chút, nâng cặp mông trắng noãn tròn trịa lên, rốt cuộc hung hăng cắm xuống.
“A . . . .” Cô gái hét lên một tiếng, _ eo thon _ liền vặn vẹo khuấy động _ nam căn của _ Hoàng Phủ Hạo Thiên, một bên điên cuồng dâm đãng gọi: “A. . . . . Thật tuyệt . . . A . . . . Thực cứng . . . . . . Đi vào rồi . . . . Nha . . . Thực thoải mái . . .”
Tiếng rên rỉ kiều mỵ kia khiến hai người trên nóc nhà đều có cảm giác. Hàn Chiến cầm lấy tay Hàn Tuyết đặt lên dương vật mình, eo khẽ động làm tay ngọc chà xát đỉnh nam căn. Hàn Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân mình cũng _ dần _ nóng lên, hoa tâm ướt át một mảnh, u huyệt tê ngứa, _ một _ cảm giác mãnh liệt khát _ khao _ muốn bị _ xuyên qua _ . May mắn là cái nàng muốn xem đều đã xem được, mục đich đã _ thành công _ , nàng quay đầu một tay ôm lấy cổ Hàn Chiến, hôn nhẹ _ lên _ khóe môi hắn, thản nhiên cười.
Bắt được tín hiệu, Hàn Chiến ôm chặt eo nàng, không chậm trễ chút nào bay vút đi, cũng không quản việc mình vừa vạch ngói nóc nhà hoàng đế người ta. _ ( _ Oái, còn chưa thèm che lại nữa. _ ) _
Hàn Chiến ôm Hàn Tuyết nhảy thật nhanh qua nóc nhà các cung. Hàn Tuyết một thân hắc y thêu chỉ bạc, dưới ánh trăng chói sáng như _ hòn _ ngọc minh châu, _ thu hút _ tầm mắt Cấm Vệ Quân khắp nơi, _ khiến _ một người định tiến lên ngăn trở. Hai người lướt bay về Phi Phượng Các, vừa vào tẩm cung, Hàn Chiến nhẹ nhàng đặt Hàn Tuyết xuống, phất tay ra hiệu cung nữ canh gác các góc lui ra, dặn dò Tiểu Lăng Tử thu xếp cho mọi người đi xuống nghỉ ngơi xong mới _ cài _ chặt chốt cửa phòng ngủ. Hắn không kịp chờ đợi dùng khinh công vọt vào nội thất, chỉ thấy Hàn Tuyết đang cởi áo váy, ngọc thể nửa che nửa hở, da thịt trắng noãn _ lộ vẻ nõn nà _ lại càng nổi bật trên nền áo đen. Hàn Chiến bụng dưới căng thẳng, bước nhanh xông lên trước đem Hàn Tuyết một phen _ ôm _ vào ngực.
Hàn Chiến vội vàng làm Hàn Tuyết sợ hết hồn, một nửa xiêm áo còn giắt trên tay, cởi không được, mặc không xong, nàng mặt _ thẹn _ đỏ bừng trách mắng: “Sắc quỷ! Còn không mau buông ra.”
“Không buông! Chúng ta trước đó đã nói qua rồi.” Hàn Chiến cúi đầu dán lên mặt nàng mà nói, hô hấp không yên, mãnh liệt phun trên cổ cùng ngực nàng, hại Hàn Tuyết hô hấp cũng rối loạn.
“Chàng----,” Hàn Tuyết gương mặt đỏ ửng cắn cắn môi, nhẹ giọng mềm mại nói: “Người ta còn chưa có nói muốn đổi ý.”
“Cho dù nàng có đổi ý, ta cũng không cho.” Hàn Chiến thở gấp hôn lên cổ Hàn Tuyết, động tác bất đồng _ so _ _ với sự săn sóc ôn nhu _ trong dĩ vãng, thay đổi thành nhiệt _ huyết nóng bỏng _ lại mang chút thô lỗ, mỗi một cái hôn mút đều dùng lực, trên cổ ngọc trắng trẻo non mềm của nàng lưu lại từng đóa hồng mai.
“Nha . . . nhẹ . . . Nhẹ chút . . . . . A . . .” Hàn Tuyết có điểm bị thô lỗ của hắn hù dọa, loại động tác này tuy có chút đau nhưng lại làm nàng dâng lên cảm giác hưng phấn, nhiệt _ độ _ cơ thể biến đổi, ngay cả dưới yếm, nhũ tiêm cũng đã dựng đứng lên.
Hàn Chiến gặm cắn một đường tới trước ngực nàng, thấy đỉnh nhũ nổi lên sau lớp yếm, khẽ cười: “Tuyết Nhi cũng muốn rồi sao!”
“Chàng thật đáng ghét!” Hàn Tuyết đỏ bừng cả mặt, nâng tay đẩy lồng ngực Hàn Chiến một cái. Hàn Chiến _ đáp lại _ trong nháy mắt, ngón tay _ xé _ rách dây yếm _ của _ nàng, một phen kéo xuống ném ra phía sau.
“Nha . . . . .” Hàn Tuyết kêu khẽ một tiếng, vội vươn tay che chắn, lại bị Hàn Chiến nhanh hơn một bước bắt được, đem đôi tay nàng vòng ngược về sau. Hàn Tuyết xấu hổ uốn éo thân người, Hàn Chiến lực đạo như có như không làm nàng cảm thấy khó chịu, nhưng tư thế như vậy càng khiến bộ ngực thêm cao ngất, như mời mọc hắn thưởng thức, làm Hàn Tuyết toàn thân đều nhàn nhạt ửng hồng.
“Bảo bối, không cần hấp dẫn ta,” Hàn Chiến cọ nhẹ _ vào _ mặt nàng, hô hấp nóng rực phả trên mặt, “Nếu không ta sợ sẽ không khống chế được mình.” Hắn khàn khàn dán lên môi Hàn Tuyết nói: “Như vậy sẽ làm nàng bị thương đấy.”
“Người ta mới không có. . . . Ách!” Hàn Chiến _ cuồng dã _ che lại miệng Hàn Tuyết, đầu lưỡi nhân cơ hội trượt vào miệng nàng, dây dưa chơi đùa lưỡi non mềm, một tay cầm lấy một bên _ tuyết lê _ vuốt ve xoa nắn.
Lực đạo trên ngực khiến nàng có chút đau, Hàn Tuyết kêu rên vặn vẹo thân thể muốn tránh, lại không cách nào thoát khỏi, ngược lại càng làm Hàn Chiến thêm toan tính làm bậy.
Hắn thôi khống chế hai tay Hàn Tuyết, một phen thoát đi quần áo nàng, hai tay dùng sức đem quần áo Hàn Tuyết xé rách.
“Ai nha----…chàng sao có thể xé quần áo người ta chứ.” Hàn Tuyết sợ hãi kêu lên vội lấy tay che chắn ba điểm (trọng yếu), bất mãn trừng mắt nhìn Hàn Chiến một cái.
Hàn Chiến một bên tự cởi quần áo _ của _ mình, một bên nhìn _ chằm _ _ chặp _ thân thể mỹ lệ của Hàn Tuyết, “Là nàng hấp dẫn ta trước, ta nhẫn nhịn không được.” Hai ba cái liền cởi sạch quần áo chính mình, Hàn Chiến chặn ngang eo Hàn Tuyết mà ôm lấy, hai người cùng ngã xuống giường.