Chương 2: Trảm Song Tướng!

“ Sương gió phủ đời trai, tương lai nhờ sự kiện.”

Lúc này Việt Phong đang thống kê các sự kiện lại với nhau. Xung quanh Siêu Phàm thành 10 km lại có đến 28 sự kiện.

Phân loại ra thì trong đó có đến 16 sự kiện về thu thập thẻ điểm.

12 sự kiện chiến đấu với quái vật.

Thẻ điểm tức là thẻ thưởng điểm Tài Phú, Xây Dựng và Lương Thực. Trong đó cũng phân theo 5 chấp bậc độ hiếm.

Bạch Tinh: 100 điểm.

Lục Tinh: 500 điểm.

Lam Tinh: 1000 điểm.

Tử Tinh: 10000 điểm.

Hoàng Tinh: 100000 điểm.

Xuất phát điểm tại thành Siêu Phàm, Việt Phong chọn cho mình hướng xuất phát là hướng Bắc.Vì là tuổi Thìn, nên trong năm nay định hướng bắc mà xuất hành là con đường đi đến tài lộc.

Dựa trên lộ tuyến phía Bắc, Việt Phong xác định các sự kiện thu thập thẻ điểm. Cầm trên tay tấm bản đồ bán kính 10 km, các sự kiện được đánh dấu và chú thích rõ ràng trên đó. Xét thấy, phía Bắc có đến 6 sự kiện thu thập.

Việt Phong ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đưa ra phương án tối ưu nhất. Sẽ thu thập sự kiện thẻ điểm từ xa trước sau đó mới thu thập sự kiện ở gần.

Bởi vì, nếu như thu thập được sự kiện ở xa nhất, thì sự kiện ở gần cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay mà thôi.

21 con người màu áo trùng màu bầu trời phóng nhanh như gió, một đường chạy thẳng, chẳng mấy chốc đã tới được địa điểm sự kiện xa nhất cách 9,6 km phía Bắc thành Siêu Phàm.

Lựa chọn vị trí là một cái đồi cao, đội quân của Mí thoả sức mà quan sát xung quanh.

Từ trên cao, đã phát hiện một cái cột sáng màu trắng, trên đó có điểm các khối tròn trắng đục giống như tuyết đang lưu chuyển không ngừng. Không thể nhìn rõ ở dưới mặt đất của cột sáng đó là gì nhưng có thể đoán được rằng thông qua sự kiện thông báo. “ 7 thẻ Bạch Tinh.”

Nơi sự kiện đang diễn ra là một vùng đồng bằng, nhưng xung quanh lại có các đồi cao vây quanh. Đó chả khác gì một cái thung lũng chết.

Biết rằng chờ đợi cũng không phải là cách Việt Phong đành quay lại các sự kiện gần hơn mà thu thập thẻ điểm.

Thúc ngựa tới cột sáng, sợ có gì đó bất trắc, Việt Phong sai một kỵ binh đến lấy thẻ.

“ Người tới đó, nhớ lấy cái Mâu mà khều mấy cái thẻ đó ra cột sáng.”

Quá trình xảy ra trong sự chứng kiến đầy hồi hộp của mọi người.

Không có gì xảy ra cả. Chỉ thấy cột sáng biến mất và các thẻ điểm được lấy ra. Người binh sĩ cầm lên, dâng hai tay cho Việt Phong.

“ Tốt, Lỗ Tấn phải không? Ngươi làm rất tốt.”

Nghe thấy Việt Phong khen ngợi, Lỗ Tấn cảm động không ngừng. Các động đội kế bên thấy vậy mà ganh tỵ với hắn.

Thành công thu thập được sự kiện đầu tiên. Việt Phong chờ mãi nhưng vẫn không nghe thấy tiếng báo thưởng của hệ thống.

Đấu tranh nội tâm lại một lần nữa hiện lên: “ Không phải mày lúc nào cũng thưởng thành tựu đầu tiên hay sao?”

Một mặt buồn bực, Việt Phong cùng đội định di chuyển tới sự kiện gần thành hơn nhưng lúc này lại phát hiện cột sáng của sự kiện xa nhất lúc nãy đã biến mất.

Lẽ nào đã có kẻ động tâm?

“ Mau, theo ta.”

Việt Phong di chuyển lại vị trí lúc nãy, thì phát hiện dưới thung lũng có rất nhiều xác chết. Và duy nhất một đội bộ binh đang rời khỏi.

Chắc chắn chúng thành công cướp được thẻ điểm rồi.

Lỗ Tấn lúc này tự tin đầy mình, dũng cảm đưa ra ý kiến của mình với Việt Phong. Hắn hai tay ôm quyền, cung kính hỏi:

“ Chúa Công, có nên đuổi theo cướp lấy không?”

“ Không, ngươi có thấy gì kia không? Có một đội kỵ binh đang đuổi theo chúng đấy.”

“ Chúa Công thật là sáng suốt, nhìn xa trông rộng.”

“ Chúng ta tiếp tục thu thập các sự kiện khác thôi.”

Nhưng lúc này Việt Phong lại kinh ngạc vô cùng. Quay đầu là bờ, ai ngờ là biển.

Thế quái nào mấy cái cột sáng sự kiện gần nhất cũng biến mất luôn.

Mặt của Việt Phong biến sắc.

Không được, không được, nếu bây giờ không quyết đoán sẽ không có quả ngọt mà ăn.

Vì không biết tình hình chiến sự các nơi khác ra sao, mà trước mắt lại là một cơ hội tốt, nên Việt Phong đưa ra quyết định sẽ cướp lấy con mồi trước mặt.

“ Lỗ Tấn, ta không muốn các ngươi suốt ngày phải sống trên con đường trải dài tơ lụa. Sự trưởng thành luôn bắt nguồn từ những cuộc chiến. Ta hi vọng, các ngươi sẽ thể hiện tốt trên chiến trường.”

Việt Phong một giọng cảm xúc dâng trào, nghẹn lên từng tiếng.

Cả đội kỵ binh nghe thấy thì khoé mắt rưng rưng, có người không cầm được mà thút thít.

“ Theo ta, hãy nhuốm máu kẻ thù, lấy chúng làm bàn đạp cho sự trưởng thành của chúng ta. Giếtttt.”

Cả đội đồng thanh.

Giết!

Việt Phong cũng đã quen với việc cưỡi ngựa, còn việc chiến đấu trên ngựa hắn lại không có một chút kiến thức nào.

Một đội người ngựa mang cờ có thêu 4 bông hoa màu tím ở bốn góc. Lúc bấy giờ đang chiến đấu với đội bộ binh mang cờ thêu một ngọn núi màu xanh.

Mỗi bộ binh lại được trang bị là đao ngắn, trong khi đó đội kỵ binh lại sử dụng mâu, giống như vũ khí của kỵ binh Siêu Phàm Thành.

Lưỡi đao không với được người ngồi trên lưng ngựa, nên chỉ đành buộc phải chém vào chân. Hầu hết là đều bị mũi mâu xuyên người trước khi chém đứt chân ngựa.

Số kỵ binh bị rơi xuống ngựa đa phần đều bị một đao chém chết.

Tướng của phe Tứ Hoa Tử Sắc tay cầm kiếm, hắn cố gắng rướn người xuống thấp, hung hăng vung kiếm chém qua chém lại.

Tướng của phe Thanh Thiên Sơn tay cầm đại đao, từng đòn chém uy mãnh vung ra. Một thân người này dính đầy máu tươi, đường đao dứt khoát nhìn cái là biết từng luyện qua võ thuật.

Trận chiến nhanh chóng đi vào hồi kết. Tuy Bộ Binh phe Thanh Thiên Sơn có đông hơn, nhưng lợi thế chiến đấu không có, cộng thêm vừa kinh qua một trận chiến trước đó, thể lực giảm sút nghiêm trọng, nhanh chóng tan tác. Thế nhưng kỵ binh bên phe Tứ Hoa Tử Sắc cũng tổn thất không kém.

Khi kiếm đã rỉ, sức đã mòn thì từ đâu lại xuất hiện một đội kỵ binh, mặt mày dữ tợn đang xông đến. Không biết chúng lấy khí thế ở đâu mà luôn miệng hô giết. Làm binh sĩ đang giao chiến cũng có phần hỗn loạn.

Để ý kỹ có thể thấy đằng sau đám kỵ binh kia là một thanh niên bị bỏ lại phía sau. Thực tế là tên này lệnh cho binh sĩ tiến lên phía trước, bản thân ở phía sau vét máng mà thôi. Dù gì cũng là lần đầu ra chiến trường, không thể vì một chút oai phong mà đẩy bản thân vào rủi ro mất mạng được.

Thế nhưng đây không phải lúc đám người kìa tập trung tới việc khác, vì kế bên vai là lưỡi đao của kẻ thù, vô ý một chút là mất mạng ngay. Hai phe lại giao chiến quyết liệt, mặc cho kẻ địch khác đang đến.

Cũng vì chưa có kinh nghiệm, nên hai vị tướng cũng có phần lóng ngóng tay chân. Lo tập trung chiến đấu, không kịp đưa ra những phương án hợp lý.

Thế là trận chiến vốn đã còn lại hơi tàn bấy giờ bị chấm dứt. Hai phe Tứ Hoa Tử Sắc và Thanh Thiên Sơn thất bại, quân số chết gần hết chỉ còn lại bại người. Nhưng xung quanh đầy ắp mũi mâu của kẻ địch.

Hai vị tướng quân bị mâu của Kỵ Binh Siêu Phàm Thành xiên phải. Chết đi không thể chết lại.

Vốn định chiêu nạp tù binh, thế nhưng tướng chết, binh chết. Không biết vì lí do nào đó mà các tù binh liền bị chết ngay lập tức.

“ Thành công lần đầu trảm sát Lãnh Chúa. Vì trảm sát một lúc Hai Lãnh chúa nên phần thưởng nhân đôi.”

Thưởng 10000 điểm Tài Phú x2.

Thưởng nóng vậy. Chuyến này lời to rồi. Sao lúc nãy không phải là đại chiến của 4 hay 5 phe gì đó nhỉ? Quá đáng tiếc.

“ Nhặt Mâu với Đao của kẻ địch lên. Mỗi người tự trang bị hai cái mâu, một cái đao.”

Việt Phong ra lệnh cho đội Kỵ Binh nhặt vũ khí lên. Tất nhiên đều có dụng ý của hắn.

Đao dùng để cận chiến khi bị rơi xuống ngựa thì không phải bàn cải.

Nhưng mâu thì cần luyện tập tác chiến bài bản. Có hai cách đánh hiệu quả.

Thứ nhất, lúc gần tới kẻ địch có thể phóng một lượt mâu ra để tiêu hao sinh lực địch.

Thứ hai, cũng lúc gần tới kẻ địch có thể duỗi mũi mâu ra ghim vào kẻ địch. Ghim xong bỏ mâu đó, lấy mâu khác chiến đấu. Hơi sức đâu mà đi rút mũi mâu đó ra. Không khéo lại bị phản đòn lại.

Thế là cả đội nhanh chóng thu lại vũ khí. Tiếp tục đi thực hiện các sự kiện.

Nếu phi ngựa hết sức thì tốc độ của ngựa đạt tới 60 km/giờ. Tức là ở vị trí hiện tại chỉ cần 10 phút là có thể về Siêu Phàm Thành. Nhưng với khả năng phi ngựa hiện tại của Việt Phong, chắc cũng tầm 20 phút.

Nhưng trước đó Việt Phong phải càn quét nốt mấy cái sự kiện thẻ điểm còn lại ở khu phía bắc mới được.

Nhưng thế quái nào, vừa đánh xong trận, đi tới đâu thì nhiệm vụ thẻ điểm hết tới đó. Cũng tức các cột sáng màu trắng biến mất mà hắn chưa kịp phát hiện điều gì.

Điều này cho thấy rõ, xung quanh Thành Siêu Phàm, còn có nhiều Thành Trì Khác.

Sự kiện thẻ điểm đã hết, chỉ còn lại các sự kiện tiêu diệt quái vật mà thôi. Nhưng trước khi làm điều đó, Việt Phong phải trở về thành, tăng cường binh lực, sau đó mới đi bán hành được.

Sở hữu 11 thẻ Bạch Tinh, tương đương có thể đổi 1100 điểm bất kì, Tài Phú, Xây Dựng, hoặc Lương Thực. Ngoài ra Việt Phong còn sở hữu 20000 điểm Tài Phú.

Suốt đường đi hắn cứ ôm ngựa mà phóng thôi. Cảm thấy hỗ thẹn vì lúc nãy chưa thể hiện được gì thì đám binh sĩ lại chiếm hết vinh quang. Hắn tụ nhủ phải tập cưỡi ngựa thật tốt để mà còn chiến đấu nữa.

May mắn có chút tiến bộ, vận tốc ngựa 35 km/giờ.