Editor Bạch Lộc Thời
Beta Phương Huyền
Mãi cho đến ngày thứ hai Đàm Mặc vẫn ở lại nhà chính Đàm gia, ở dưới mí mắt của lão gia tử nên không thể thoát thân.
Điều này khiến sắc mặt của anh trở nên lạnh lẽo cứng ngắc lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Đàm Minh Bác thấy vậy sợ mất mật, nhịn không được dùng ánh mắt trách móc lão gia tử, biết rõ tinh thần đứa con này của ông từ sau khi bị bắt cóc cho tới giờ vẫn luôn không ổn định, thế nhưng mà hết lần này tới lần khác lão gia tử vẫn muốn chọc tới anh.
Xem anh giờ vẫn còn là người có thể dễ bị khống chế nữa à? Nếu không phải trong lòng anh còn có sự kiêng kị, chỉ sợ Đàm Mặc đã vung tay rời đi từ lâu.
Bất đắc dĩ Đàm Minh Bác đành phải ra mặt đàm phán với lão gia tử
"Ba, đến cùng người muốn làm cái gì?" Sắc mặt Đàm Minh Bác khó coi hỏi, "Nhốt A Mặc như thế ngài không sợ Minh Hiên lại xảy ra chuyện nữa à?"
Hồi tết, cũng bởi vì Đàm Mặc muốn về nước mà không được, thế nên lúc Đàm Minh Hiên tới tìm chết đã bị anh bóp suýt chết.
Đàm lão gia tử nói: "Ta cũng đâu có làm cái gì, chỉ là muốn nó gặp tiểu thư Walker tiểu thư một lần."
Đàm Minh Bác cười lạnh một tiếng, "Ngài cũng đừng có giả bộ hồ đồ với ta, biết rõ A Mặc đã có chủ ý riêng với hôn sự của nó rồi, ngài làm thế khác gì hại tiểu thư Walker?"
"Nói bậy, tiểu thư Walker đã gặp A Mặc, cô ấy có ấn tượng rất tốt với A Mặc, chỉ cần A Mặc đồng ý, bọn nó có thể đính hôn ngay lập tức." Đàm lão gia tử phản bác.
Đàm Minh Bác nghĩ thầm cười nhạo một tiếng, vẫn còn giả bộ hồ đồ với ông.
Ông biết thừa năm đó cha ông mặc kệ để ông mang theo vợ về nước chính là gián tiếp từ bỏ người con cả là ông, may mắn là ông cũng chả thèm để ý. Chỉ là ông lại không nghĩ tới chả ông nhìn trúng con trai đầu lòng của mình, lúc A Mặc ba tuổi, sau khi cha ông tự mình ra mặt kiểm tra cháu trai liền muốn đưa anh tới bên cạnh mình để tự thân dạy dỗ.
Nếu không phải do ông kịch liệt phản đối chỉ sợ con trai chỉ có thể lớn lên bên cạnh ông nội.
Về sau hai người đều phải lùi một bước, để hàng năm A Mặc sẽ có một nửa thời gian ở cạnh lão gia tử, một nửa thời gian là ở lại với ông.
Bên trong đám con cháu Đàm gia, lão gia tử coi trọng nhất là A Mặc nên không có khả năng không hiểu rõ mọi hành động của anh.
Đối với sự tồn tại của Lâm Bảo Bảo trong lòng lão gia tử sáng như trăng, nhưng cố tình lại coi như không biết rõ, nhưng những năm này ông quan sát cháu trai mình đã luôn phải đau khổ đè nén cái tình cảm này, thậm chí ông còn ác liệt đem Lâm Bảo Bảo ra làm động lực để cho Đàm Mặc phải cố gắng, ông muốn xem xem vì một người phụ nữ anh có thể làm được đến đâu.
Chỉ sợ đến lúc đó, lúc Đàm Mặc rốt cục đã làm lão gia tử hài lòng ông sẽ không chút do dự giúp anh chặt đứt phần tình cảm này, biến anh thành một công cụ của Đàm gia.
Ông sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Không nói tới việc ông đã đạt thành hiệp nghị với Dương Ý Thư, cũng xem như là vì hai đứa bé, Đàm Minh Bác cũng sẽ không cho phép lão gia tử xem chuyện tình cảm của con trai như một ván cờ.
Ông nén giận, không tiếp tục tranh cãi với lão gia tử mà đứng dậy rời đi.
Vừa đi ra cửa liền thấy được mấy thanh thiếu niên đang ngồi trong đình viện, ba đứa con của ông và Đàm Minh Hiên.
Đàm Minh Hiên là con trai ruột của Đàm lão gia tử, nhưng thật ra là con riêng của ông, cũng là đứa con riêng Đàm gia được yêu chiều nhất..
Đàm Diệp và Đàm Hân Cách cũng biết thân phận của Đàm Minh Hiên, nhưng theo bối phận hắn vẫn là trưởng bối nên không thể vô lễ, hai chị em ngồi bên cạnh Đàm Mặc, yên lặng nhìn Đàm Minh Hiên, mang theo chút phòng bị.
Lúc này sắc mặt của Đàm Minh Hiên rất tốt, cười hì hì mời cháu trai lớn đến trường đua ngựa ở ngoại ô của hắn để chơi.
Đàm Mặc không lên tiếng.
"Cháu trai lớn, đua ngựa lần này rất náo nhiệt, còn có rất nhiều thanh niên chung sở thích và có rất nhiều mỹ nhân, thật sự cháu không muốn đi à? Cháu nhìn Tiểu Diệp và Hân Cách cũng muốn đi kia kìa."
Đàm Diệp cùng Đàm Hân Cách nghe như thế, lập tức nói: " Nếu anh ấy đi bọn cháu mới đi."
Đàm Minh Hiên a một tiếng, " Mấy anh em cháu có tình cảm tốt quá nhỉ, chú nhỏ như ta lại giống như người ngoài rồi."
Vốn hắn chính là người ngoài có được không!
Trong lòng hai chị em thầm nghĩ, cũng đồng thời cũng đề cao cảnh giác, lo lắng chú nhỏ bụng đầy ý xấu này sẽ nghĩ ra cái gì đó để hố anh trai của bọn họ.
Mặc dù bọn họ không biết vì sao năm ngoái anh trai lại bị bắt cóc nhưng cũng biết người Đàm gia nhúng tay vào cũng không ít. Ở trong mắt hai chị em, mỗi một người ở Đàm gia đều rất đáng nghi.
Lúc Đàm Minh Bác đi tới còn có thể nghe thấy Đàm Minh Hiên đang khích con trai mình đi đến trường đua ngựa, ánh mắt chớp lên, nói: "A Mặc không rảnh đi tới trường đua ngựa của em để chơi, đổi thành anh đi có được hay không?"
Ông đột nhiên lên tiếng khiến Đàm Minh Hiên sợ hết hồn.
Đàm Diệp và Đàm Hân lại là hết sức vui vẻ, nhao nhao đứng lên gọi ba, trong lòng nghĩ có ba ở đây không tin chú nhỏ còn dám làm cái chủ ý gì xấu.
Đàm Minh Bác đã nhìn ra được là con trai lớn đã tới giới hạn của sự kiên nhẫn, chỉ sợ Đàm Minh Hiên lải nhải thêm, con của ông sẽ nhịn không được lại nhảy dựng lên bóp chết hắn lần nữa. Lúc này ông nói với Đàm Mặc: "A Mặc, nếu có bận việc gì thì cứ đi đi, nơi này giao cho ba."
Đàm Mặc đứng dậy, dứt khoát lưu loát đi luôn.
Hai chị em Đàm Hân Cách mắt lom lom nhìn theo bóng lưng rời đi của anh trai.
Đàm Minh Hiên trợn mắt há hốc mồm, sau đó nhịn không được nhìn về phía anh cả, nói: "Anh trai, anh như này. . . Ba có biết không?"
"Biết." Mặt Đàm Minh Bác không đổi sắc nói dối, "Ba cũng biết lần này anh thay mặt A Mặc đi tới trường đua ngựa."
Sắc mặt của Đàm Minh Hiên có chút kỳ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ anh trai hắn lại muốn giúp con trai đi gặp cô vợ nhỏ? Lần này mời Đàm Mặc đi tới trường đua ngựa cũng là ý của lão gia tử, đến lúc đó người tham gia đều là một số người của các gia tộc có làm ăn qua lại với Đàm gia đồng thời cũng tạo điều kiện để Đàm Mặc gặp tiểu thư Walker.
Nhưng bây giờ Đàm Minh Bác lại để Đàm Mặc rời đi, còn bản thân ông lại muốn đích thân xuất mã. . .
Đàm Minh Hiên nhanh chóng báo cáo việc này cho lão gia tử.
Hắn cho là lão gia tử sẽ tức giận ai ngờ ông ta chỉ khua khua tay nói: "Biết rồi, con cứ đem theo anh trai con đi chơi cùng đi."
Đàm Minh Hiên: ". . ."
Hắn là một thanh niên trẻ tuổi, đi cùng với một lão trung niên thì biết chơi cái gì?
Đàm Minh Bác bị coi như là một lão trung niên - lúc này đang gọi điện cho con trai lớn, nói: "Lần này ba giúp đỡ con, tự con phải cẩn thận một chút, phải bảo vệ Bảo Bảo cho thật tốt. Chỉ cần một ngày chưa định hôn sự của con, lão gia tử có lẽ sẽ ra tay với Bảo Bảo."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Đàm Minh Bác mệt mỏi xoa bóp chân mày, bộ xương già này của ông vẫn còn phải lăn lộn vì con trai, aizz con cái đúng là nợ nần của cha mẹ.
Doãn thư ký vừa lái xe, vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Boss, phát hiện sau khi anh nghe xong điện thoại, sắc mặt u ám hơn rất nhiều khiến cô ấy suýt chút nữa làm trượt tay lái, nhưng xe cũng bị chệch đi chút xíu.
Đàm Mặc liếc nhìn cô ấy một cái.
Doãn thư ký lần nữa bị hù dọa đến nỗi vứt hết suy nghĩ ra sau đầu, chú tâm vào lái xe.
Sau đó cô ấy báo cáo chuyện của Lâm Bảo Bảo trong hai ngày nay rất chi tiết không bỏ sót chuyện gì, thoáng nhìn bộ dáng nghiêm túc của boss qua gương chiếu hậu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa khẳng định tầm quan trọng của cô bạn gái từ nhỏ này của boss.
Cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa hội thảo giao lưu thiết kế.
Doãn thư ký quay đầu nhìn, thấy Đàm Mặc không có ý xuống xe, liền nói: "Hội thảo giao lưu bắt đầu lúc 9h sáng đến 4h chiều, còn nửa tiếng nữa là Lâm tiểu thư sẽ kết thúc."
Đàm Mặc gác chân trái lên chân phải, nhìn xuyên qua cửa kính xe về phía cổng hội thảo giao lưu, nửa ngày sau mới nói "Đêm nay giúp tôi liên lạc với Bradley Walker."
Doãn thư ký nhíu mày, Bradley Walker là minh tinh quốc tế tuyến một, sao boss lại quen người này?
Mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn nghiêm túc ghi chú lại.
Bốn giờ chiều cửa của hội thảo giao lưu thiết kế được mở ra, một đám thanh niên đủ loại màu da đến từ khắp nơi trên toàn thế giới đi ra.
Một lúc sau mới nhìn thấy một nhóm người phương Đông cùng nhau đi ra.
Rốt cục Đàm Mặc xuống mở cửa xe, đi thẳng đến chỗ nhóm người phương Đông.
Lâm Bảo Bảo đang thảo luận nội dung của hội thảo giao lưu hôm nay với bạn học, đột nhiên nghe được tiếng ồn ào xung quanh, quay đầu nhìn lại, liền thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn bọn họ.
Người đàn ông có ngoại hình rất đẹp trai, là loại vẻ đẹp bất chấp mọi quốc gia khiến không ít người nhịn không được nhìn sang.
Đột nhiên nhìn thấy anh Lâm Bảo Bảo vừa mừng vừa sợ, nào còn chú ý được tới cái khác, nhanh chóng chạy tới chỗ anh, ngạc nhiên nói: "Sao anh lại tới đây? Cũng không nói cho em một tiếng."
Đàm Mặc cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt của cô đỏ bừng, hai mắt sáng ngời, có thể cảm giác được niềm vui đơn thuần của cô, anh kiềm chế cảm giác muốn ôm chặt cô vào trong ngực.
May mắn, anh chỉ là nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ."
Lâm Bảo Bảo hé miệng cười, đây đúng là niềm vui bất ngờ.
Sau đó cô bảo anh chờ một lát rồi chạy về phía bạn học cười nói: "Mình đi hẹn hò đây, các cậu cứ đi chơi đi nhé."
Người đã từng gặp Đàm Mặc đều biết đây là bạn trai của cô, người chưa gặp cũng biết từ những người xung quanh, cho nên lúc này cô bảo là muốn đi hẹn hò cũng không thấy kỳ lạ, chỉ trêu đùa vài câu rồi đuổi cô đi.
Sau khi lên xe, nhìn thấy Doãn thư ký ở ghế lái, Lâm Bảo Bảo vui vẻ chào hỏi.
Doãn thư ký cười nói: "Lâm tiểu thư đói bụng chưa? Đi ăn bữa trà chiều được không?"
Nghe được lời cô ấy nói, Lâm Bảo Bảo cũng cảm thấy đói lả, cười nói: "Được, không biết chỗ nào có trà chiều ngon, cô giới thiệu cho tôi một chút nha."
Doãn thư ký liền giới thiệu mấy chỗ khá ngon, chờ Lâm Bảo Bảo chọn xong liền lái xe rời đi.
Doãn thư ký đúng là một người rất giỏi, mắt nhìn người vô cùng chuẩn, chỉ mới tiếp xúc mấy ngày thôi mà Lâm Bảo Bảo cũng nhịn không được thán phục không ngớt, trách không được Đàm Mặc sẽ giữ cô ấy lại, bỏ qua cuộc sống riêng tư và nhân phẩm của cô ấy sang một bên thì Doãn thư ký đúng một người có thể so với năng suất của mấy người, còn tốt hơn so với một người đàn ông.
Doãn thư ký đưa người tới nơi rồi nháy nháy mắt nhường không gian riêng cho đôi tình nhân này.
Ngồi ở trong phòng, thừa dịp nhân viên phục vụ vừa rời khỏi, Đàm Mặc kéo người vào trong ngực, đè lên núi đồi mềm mại, sau đó cúi đầu liền hôn lên môi của cô, cẩn thận hôn.
Lâm Bảo Bảo bị anh hôn đến thở dốc, suýt chút muốn đạp anh, "Làm, làm gì kích động như vậy. . ."
Cô lắp ba lắp bắp hỏi, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, có chút xấu hổ.
Đàm Mặc ôm cô, hôn một cái lên mặt của cô, thấp giọng nói: "Đương nhiên là nhớ em."
Lâm Bảo Bảo rũ mi, khuôn mặt càng đỏ hơn, không từ chối cái ôm của anh, cô cũng yên lặng.
Tới khi nhân viên phục vụ đem đồ lên, cô mới ngại ngùng ngồi dậy, giả bộ như đang nhấm nháp đồ ăn nhẹ và trà ở đây, trên mặt dần lộ vẻ hài lòng, có thể thấy được những món này rất hợp khẩu vị của cô.
Đàm Mặc ngồi ở bên người cô, nhìn cô ăn.
Bị ánh mắt chăm chú của anh khiến có chút không được tự nhiên, Lâm Bảo Bảo bèn hỏi: "Mấy ngày nay anh bận gì thế?"
"Đánh cờ với lão gia tử và nói chuyện phiếm." Đàm Mặc thành thật nói, "Ông ấy muốn giới thiệu đối tượng cho anh nên không cho anh rời đi."
Lâm Bảo Bảo: ". . ."