Editor :Phương Huyền + Bạch Lộc Thời
Lâm Bảo Bảo cảm thấy buồn cười vì lời nói tự cho là đúng của anh.
“Làm sao mà anh biết?”
“Tất nhiên là anh biết.” Đàm đại thiếu gia hiếm khi nhắc đến tình cảm trước đây của bọn họ, ngay thẳng nói, “từ nhỏ chúng ta đã quen nhau, lại cùng nhau lớn lên, mặc dù có ba năm chia xa, nhưng bây giờ anh đã quay trở lại, chứng minh rằng chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Lâm Bảo Bảo hé miệng cười, cô phát hiện rằng mình không có ghét lời mà anh vừa nói.
Sau đó cô cố ý nói: “nếu như lần này anh không đột nhiên trở về thì sao?”
Nếu như Đàm Mặc không bị bắt bóc, tinh thần anh có chút bất thường, sẽ không có xúc động mà chạy về nước tìm cô...... Anh không phải vẫn là Đàm đại thiếu gia cao ngạo mà cũng đầy thận trọng hay sao? Và ngoài mặt cũng sẽ chẳng bao giờ đoái hoài gì đến cô.
Đàm Mặc cẩn thận hồi tưởng lại sự việc năm mình mười bảy tuổi, phát hiện sự việc năm đó đã quá xa xôi, anh không nhớ nổi lúc đó mình đã làm gì.
Nhưng có một loại tình cảm, cho dù có là kiếp sau, anh cũng sẽ không quên.
“Nếu như lần này anh chưa trở về, về sau anh nhất định sẽ trở về.”
Anh đem cái cằm nhẹ nhàng cọ xát trên đỉnh đầu của cô, chậm rãi nói: “bất kể là 20 tuổi, hai mươi lăm tuổi, ba mươi tuổi...... Anh nhất định sẽ trở về tìm em, đến lúc đó anh sẽ càng trưởng thành hơn, có thể giải quyết những việc mà khi còn nhỏ chưa biết hướng giải quyết như thế nào, sau đó trở về tìm em.”
Lâm Bảo Bảo run lên, “có thể lúc anh trở về đã quá muộn,em đã có người mình thích thì sao?”
“Không có khả năng,em sẽ không thích người khác.” Cô là người nhạy cảm lại sợ bị tổn thương, không có người đàn ông nào có thể đi vào trong trái tim của cô, trừ khi phải giống như anh, đã quen biết cô từ khi còn nhỏ, đã từng bước được vào trái tim của cô.
Nếu như không phải thời niên thiếu của anh có nhiều thay đổi, có lẽ bọn họ sớm đã ở cùng một chỗ.
Anh đã từng vì thế mà cảm thấy hối hận, nhưng thời kỳ thiếu niên ngây ngô, anh cũng không có cách nào để cứu vãn nó.
“Tại sao lại không có khả năng? Anh trở về quá muộn, em không chờ đợi nổi.” Lâm Bảo Bảo kiên trì nói.
Tiếp đó Đàm Mặc im lặng cười, cười lạnh lẽo lại tàn nhẫn, âm thanh lại hết sức trầm ấm, giống một chén rượu để lâu năm, “anh sẽ cướp em về, không từ thủ đoạn mà cướp em về.”
Sau đó, giết người đàn ông dám cướp cô khỏi tay anh.
Lâm Bảo Bảo không nhìn thấy thần sắc của anh, bằng không nhất định sẽ bị dọa cho sợ.
Cô cho là anh đang nói đùa, cũng cười theo, tâm trạng theo thời gian cũng dần dần thoải mái lại.
Hôm nay, hai người bọn họ cũng không đi ra ngoài, mà chỉ ngồi trong nhà của Đàm Mặc, trò chuyện, tâm sự, hay là ngồi chơi trò chơi, hoặc là ở cùng một chỗ xem TV, và cùng nhau tự nấu một bữa cơm.
Chẳng qua Lâm Bảo Bảo chưa quên cô vẫn là sinh viên, còn có bài tập chưa hoàn thành.
Lâm Bảo Bảo mở máy tính ở nhà của Đàm Mặc lên, tải xuống một số phần mềm, sau đó vào trang web của trường, sau một hồi bận rộn, cuối cùng cô mở ra phần thiết kế phần mềm.
Lâm Bảo Bảo học về Marketing.
Lúc Lâm Bảo Bảo vội vàng làm bài tập, Đàm Mặc ngồi ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng lại nhìn cô một cái, mười phần yên tĩnh.
Tận tới mười một giờ đêm, Lâm Bảo Bảo mới làm xong, lấy lại tinh thần để tiếp tục chơi trò chơi, nhưng lại bị Đàm Mặc kéo đi ngủ.
Lâm Bảo Bảo kháng nghị nói: “bây giờ mới mười một giờ, cuộc sống về đêm mới bắt đầu, anh ngủ sớm như vậy để làm gì?”
Đàm Mặc không vì lời nói của cô mà dừng lại.
Cho đến khi cô bĩu môi nói vài câu, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, nói: “em muốn sống cuộc sống về đêm như thế nào?”
Lâm Bảo Bảo“............”
Lâm Bảo Bảo phòng bị nhìn anh, thầm nghĩ bây giờ Đàm đại thiếu gia đang bị bệnh, những lời anh nói không phải như những gì mà cô đang nghĩ phải không? Cô nhìn kỹ anh, không nhìn ra được điều gì dị thường từ trên khuôn mặt của anh.
Lâm Bảo Bảo thăm dò nói: “anh cảm thấy cuộc sống về đêm của người trẻ tuổi sẽ có những gì?”
“Đi bar, uống rượu, đánh bài, chơi xuyên đêm......” Anh nghiêm túc nói.
Lâm Bảo Bảo cuống lên, quả nhiên là cô bị anh hiểu nhầm rồi.
Đàm đại thiếu gia hiện tại đang bị bệnh chỉ có thể nằm ngoan ngoãn trên giường bệnh, sau lại có loại tư tưởng không lành mạnh như thế kia?
Sau đó cô hưng phấn nói: “vậy chúng ta đi uống rượu, đánh bài đi, rất lâu rồi em chưa đi, có chút nhớ.”
“Bây giờ em không được uống rượu.” Đàm Mặc nghiêm mặt nói.
“Em không sao rồi, cũng qua bao nhiêu ngày rồi, anh quan tâm em cứ như mẹ già vậy” Lâm Bảo Bảo không quan tâm, muốn đi thay quần áo để chuẩn bị ra ngoài. “À tiện thể gọi thêm cả Lâu Linh nữa, càng nhiều người càng náo nhiệt.”
Khi nghe đến cái tên Lâu Linh, Đàm Mặc mẫn cảm liền nheo mắt lại, “không được, cũng muộn quá rồi, bây giờ phải đi ngủ.”
“Anh đang quản em à?” sự tùy hứng của Lâm Bảo Bảo lại nổi lên.
Đàm Mặc không muốn cùng cô cãi nhau, hai ngày nay bầu không khí giữa hai người đang trở lên tốt đẹp, thái độ của cô đối với anh đã có sự thay đổi, khiến cho lòng tham của anh nổi lên, không muốn cùng cô đối đầu với nhau gay gắt như khi còn trẻ.
Thế nên anh nói: “để anh gọi điện thoại cho ba của anh, để ba của anh quản em.”
Lâm Bảo Bảo: “............”
Lâm Bảo Bảo không nghĩ tới anh lại nghĩ ra cách này, bực tức lườm anh một cái, không còn đòi đi chơi nữa.
Chẳng qua sau khi cô từ nhà vệ sinh đi ra, đã khôi phục lại bộ dạng bình thường, cô cẩn thận mình Đàm Mặc đang ngồi ở bên giường đợi cô, phát hiện anh đang rất bình tĩnh, không giống như trước khi, bị cô làm cho tức giận đến mức bỏ đi.
Anh bây giờ thực sự đem cô để vào trong lòng.
Nếu như trong lòng anh không có cô, sẽ không để ý thân thể của cô có khỏe hay không, sẽ không quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cô, càng sẽ không vì cô mà nhượng bộ.
“Em xin lỗi” Lâm Bảo Bảo nhỏ giọng nói.
Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy cô đứng ở bên giường, mặc một bộ áo ngủ bằng nhung, lộ ra sự nhỏ nhắn đáng yêu của mình, cúi đầu nhìn xuống chân của mình, luống cuống như một đứa trẻ mắc lỗi. Một người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, người có lòng tự ái cao như cô mà cũng có lúc ăn nói khép nép và xin lỗi người khác ư?
Thậm chí sự việc vừa rồi anh thấy cũng không phải việc gì to lớn đến mức cần cô nói xin lỗi.
Đột nhiên Đàm Mặc hiểu ra, vì sao cha của mình là Đàm Minh Bác lại nói Lâm Bảo Bảo là một đứa trẻ ngoan.
Cô chỉ là quá mẫn cảm, tất cả mọi người đều gây tổn thương cho cô, cô chỉ có thể dùng cách của chính mình để bảo vệ chính bản thân mình, Những người không hiểu rõ về cô đều nói cô là người tùy hứng, tiểu ma đầu. Nhưng chỉ cần có thể đối xử tốt với cô, kiên nhẫn cùng cô nói chuyện sẽ phát hiện ra cô rất tốt.
Trái tim của Đàm Mặc một lần nữa trở nên ngọt ngào.
Đêm nay, bọn họ cũng chỉ nắm tay nhau ngủ, nằm chung trên một cái giường, đơn thuần đắp chung chăn mà thôi.
Đàm Mặc lại một lần ngủ ngon, không còn tiếp tục bị mất ngủ nữa.
Ba ngày nghỉ trôi qua rất nhanh.
Lâm Bảo Bảo phải quay lại trường, Đàm Mặc cũng muốn rời đi.
Buổi tối, Đàm Mặc đưa Lâm Bảo Bảo quay trở lại trường học.
Trên xe, hai người đều có chút trầm mặc.
Mấy ngày nay, hai người ở chung rất ấm áp, mặc dù không có đưa ra câu trả lời chính xác cho mối quan hệ này, nhưng dường như đã ngầm thừa nhận mối quan hệ này, vì vậy việc sống chung càng thêm phần tự nhiên hơn.
Không nói đến việc Đàm Mặc không nỡ rời đi, đến cả Lâm Bảo Bảo cũng cảm thấy không nỡ kết thúc khoảng thời gian ấm áp khi cả hai sống chung với nhau.
Nửa ngày, Lâm Bảo Bảo mới nói: “anh còn muốn ra nước ngoài hay không?”
Đàm Mặc ừ một tiếng, chậm rãi nói, “anh sẽ tiếp tục điều trị, để cho bọn họ có thể yên tâm hơn.”
Bọn họ là chỉ những người của Đàm gia không biết an phận khi thấy anh bị bệnh.
Lâm Bảo Bảo nhịn không được nhìn anh, trên mặt của anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng và cứng rắn lùng như đá cả thạch vậy, không cách nào biết được trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì. Nhưng khi anh quay đầu lại nhìn cô, sắc mặt đã trở lên thoải mái hơn, sâu trong mắt anh xuất hiện sự rung động, làm cho lòng cô nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh không hề thờ ơ khi đối mặt với cô.
Mặc dù cô biết rõ điều ấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy, vẫn khiến cho lòng cô nóng lên.
Đối với một người thiếu thốn tình cảm, lại không có cảm giác an toàn như cô, khi một người đàn ông toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô, đem cô để vào trong tim, đây là một việc khó mà cự tuyệt nổi.
Lâm Bảo Bảo không có cách nào cự tuyệt anh.
“Sắp đến tết âm lịch rồi, khi đó anh sẽ quay về.” Đàm Mặc ôm lấy eo của cô, môi khẽ chạm vào vành tai, nhẹ nhàng nói.
Lâm Bảo Bảo không có lên tiếng.
“Chờ anh quay về.”
Lâm Bảo Bảo vẫn là không lên tiếng.
Cuối cùng, hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, Lâm Bảo Bảo mới mở ra cửa xe đi ra ngoài.
Đàm Mặc ngồi ở trong xe, đưa mắt nhìn cô khuất dần ở trong sân trường, rất lâu sau đó mới rời đi.
Vừa qua một kỳ nghỉ dài ngày, cảm xúc muốn học của sinh viên đều không cao.
Lâm Bảo Bảo cũng mệt mỏi .
Sau một tuần đi học, trở về ký túc xá, cô chỉ muốn nằm lì trên giường, không muốn động đậy một chút nào, đến cơm còn không muốn đi ăn.
Bùi Tầm Huyên cùng Lâu Linh liếc nhau, cảm thấy vấn đề này có chút lớn, người lúc nào cũng tràn đầy sức sống như cô bây giờ lại như một cây rau khô héo, chẳng lẽ có chuyện lớn gì đó đã xảy ra?
Bùi Tầm Huyên dùng ánh mắt cùng Lâu Linh giao lưu một phen, hai người ngồi ở bên giường của Lâm Bảo Bảo đẩy cô.
“Nhị bảo, lấy lại tinh thần đi, chúng ta cùng đi ăn lẩu.”
“Ăn lẩu xong, chúng ta đi dạo phố mua thật nhiều thứ nhé.”
Lâm Bảo Bảo mở to mắt, quay đầu nhìn các cô, không có tinh thần gì nói: “mình không đi đâu, không còn chút sức lực nào cả, chỉ có thể ở lại ký túc xá để nghỉ ngơi cho thật tốt mà thôi.”
Việc đi mua sắm cũng không thể kích thích nổi hứng thú của cô, chứng tỏ lần này có vấn đề lớn thật rồi.
Lâu Linh cảm thấy chuyện lớn này có liên quan đến Đàm đại thiếu gia.
Khi cô đang đón giao thừa, có gặp qua hai người, từ thần sắc của Lâm Bảo Bảo có thể thấy, cô đối với Đàm Mặc cũng có ý, quan hệ của hai người cũng rất tốt. Chẳng lẽ vì không được ở với bạn trai , nên đối với mọi thứ đều không cảm thấy hứng thú ư?
Cuối cùng Lâm Bảo Bảo vẫn bị hai người bạn tốt của cô lôi xuống khỏi giường, theo hai cô đi mua sắm.
Đến khi Lâm Bảo Bảo khôi phục lại sức sống như trước kia, học kỳ một cũng sắp kết thúc.
Trường đại học có kỳ nghỉ định kỳ sớm hơn, bọn họ ở lại trường trải qua hai tuần thực tập, cuối cùng cũng chào đón kỳ nghỉ đông.
Sinh viên bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để về nhà.
Lâm Bảo Bảo cùng với Lâu Linh cũng không phải là ngoại lệ.
Lâu Linh hỏi Lâm Bảo Bảo, “nhị bảo, bao giờ thì cậu lên máy bay?”
“Ngày mai mình bay.” Lâm Bảo Bảo vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời trả lời câu được câu không, đối với kỳ nghỉ định kỳ cũng không quá hào hứng , “ mình cũng chưa có về nhà, mình qua nhà bà ngoại trước.”
“Vậy tối nay cậu ở đâu?Ở khách sạn sao?”
Hôm nay là ngày cuối cùng mà sinh viên phải rời trường, nên ký túc xá cũng không cho phép sinh viên nào ở lại, Lâm Bảo Bảo đặt vé máy bay vào ngày mai, nên không thể ở lại ký túc xá được.
Lâm Bảo Bảo hướng về phía Lâu Linh cười một cái, “cậu yên tâm đi, mình có chỗ để ở rồi.”
Lâu Linh à một tiếng, muốn rủ cô qua nhà mình ở, dù sao trước kia Lâm Bảo Bảo cũng đã từng qua nhà cô rồi, bây giờ cũng chỉ có một mình cô, thêm người cũng không sao hết.
Nhưng vì Lâm Bảo Bảo nói cô đã có chỗ ở, nên Lâu Linh cũng không miễn cưỡng nữa.
Sau khi thu dọn xong hành lý, 3 người rời khỏi ký túc xá.
Lâu Điện lái xe đến trước cửa ký túc xá, tự mình đến đón Lâu Linh về nhà, để lại hai cô gái đứng đó hâm mộ nhìn xe rời đi.
“Có một người bạn trai quan tâm như vậy thật hạnh phúc quá đi!” Bùi Tầm Huyên cảm khái nói, “mình cũng sẽ tìm bạn trai.”
“Tìm đi, bạn học của đàn anh còn đang chờ cậu kìa.” Lâm Bảo Bảo cười nói, kéo hành lý đi ra khỏi cổng trường.
Bùi Tầm Huyên vội vàng nói, “thôi khỏi, mình độc thân vẫn tốt hơn, làm một người con gái mạnh mẽ không có gì là không tốt cả, không lo bị ai quản thúc.”