Chương 92: Đại Boss Đấu Pháp

Chỉ có hai người căn nhà nhỏ có vẻ quạnh quẽ rất nhiều. Trên bàn cơm hai người yên lặng cơm nước xong xuôi, suốt bữa chỉ nghe được tiếng bát đũa va vào nhau. Sau khi ăn xong Trương Nghiên như mọi ngày dành lấy bát đũa đi rửa, một người nấu cơm, một người rửa bát, giống như đạt thành ăn ý nào đó.

Một lát sau, Trương Nghiên đi vào phòng ngủ, anh muốn mang chăn đệm chuyển sang một phòng ngủ khác. Ninh Tiểu Tiểu đem bọc khăn tay lấy ra đưa cho anh.

"Cái này rất quý trọng, vẫn là để anh cầm đi."

Trương Nghiên không nhúc nhích, chỉ nói: "Đây là mẹ đưa cho em, em cứ giữ đi. Lại nói, anh cũng không dùng được, coi như em thay anh bảo quản đi."

Trương Nghiên đã nói như vậy, Ninh Tiểu Tiểu gật đầu, cẩn thận đem bọc khăn tay lần nữa cất đi.

"Đúng rồi." Trương Nghiên nghĩ tới cái gì, xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại đã trở lại, đem đồ trong tay đưa cho Ninh Tiểu Tiểu.

"Đây là cái gì?" Ninh Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn anh.

“Đây là thẻ lương của anh." Trương Nghiên nói, "Em cầm đi, anh biết em nhất định không lấy, nhưng mà anh vẫn đưa cho em. Mặc kệ thế nào, về mặt luật pháp em là vợ của anh, anh phải nuôi em."

Giọng Trương Nghiên không lớn, nhưng rất kiên định, không để Ninh Tiểu Tiểu có cơ hội từ chối. Ninh Tiểu Tiểu nhìn anh, trái tim nảy lên một tia ấm áp.

"Cám ơn." Cô nhẹ nhàng nói một tiếng, cầm lấy thẻ lương.

"Đi ngủ sớm một chút đi." Trương Nghiên ôm đệm chăn đi ra ngoài.

Một tháng nhanh chóng đi qua, cuộc sống vẫn bình thường như vậy. Ninh Tiểu Tiểu cùng Trương Nghiên so với những cặp vợ chồng thật còn tương kính như tân. Ninh Tiểu Tiểu bắt đầu đi học ở một trường trung học gần nhà. Chỉ cần có thời gian Trương Nghiên sẽ đưa cô đi học, nhưng mà hầu hết vẫn là lái xe do Cung Chính sắp xếp đưa cô đi.

Thời gian làm việc của Trương Nghiên cùng Cung là gần giống nhau, gần đây anh trở nên rất bận rộn, bởi vì hội nghị thị ủy đang mời dự họp, là về chuyện tuyển cử nhiệm kỳ mới.

Những bộ phận, chức vị còn thiếu, còn yếu, cần một lần nữa bổ sung, thay mới, đây cũng là cơ hội để các lãnh đạo gây dựng thế lực cho bản thân. Trương Nghiên là thư ký tất nhiên cũng tham dự toàn bộ quá trình hội nghị.

Cung Chính đề cử để Trương Nghiên nhậm chức thường vụ phó ở huyện Phú Dương nhiệm kỳ tới, Trương Nghiên tay run một chút, một cỗ hưng phấn cảm dũng thượng trong lòng, bất quá hắn rất nhanh ổn định tâm thần.

Huyện Phú Dương cách thành phố B gần nhất, là huyện có diện tích lớn nhất sát thành phố B, kinh tế cũng rất tốt, bí thư huyện ủy qua hai năm sẽ nghỉ ngơi, cơ hội để thăng từ huyện phó lên rất lớn, chức vị béo bở này ai cũng đều muốn dành. Trương Nghiên hoàn toàn không nghĩ tới Cung Chính sẽ đề cử anh vào vị trí này.

Nhưng mà bí thư thị ủy Tần Chí Xuyên rất nhanh lại đề cử một người khác, Dương Bằng huyện phó huyện Ninh Xa. Dương Bằng so với Trương Nghiên thì có kinh nghiệm lâu năm hơn, hơn nữa Tần Chí Xuyên đặc biệt nhấn mạnh Dương Bằng là người rất rành quản lý "Kinh tế", huyện Phú Dương đang cần một nhân tài giàu kinh nghiệm như vậy.

Tất cả đều nghiêng về phía Dương Bằng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cơ hội nhậm chức của Trương Nghiên gần như bằng không.

Dương Bằng đương nhiên không là người của Cung Chính, cũng không phải là người của Tần Chí Xuyên, anh xem như là người trung lập, lúc Tần Chí Xuyên đến nhận chức cũng không như bí thư tiền nhiệm kéo bang kết phái, cũng không nuôi trồng thế lực bản thân, trước kia ở hội nghị thường ủy, luôn là Cung Chính đề cử, mà Tần Chí Xuyên chỉ đề cử mấy người không ảnh hưởng toàn cục, làm thuận nước giong thuyền thôi. Mà lần này, anh lại thay đổi sách lược, muốn đem một ít "Tự do phái" nhét vào cánh bản thân.

Cung Chính cùng Trương Nghiên không tiếng động nhìn thoáng qua đối phương. Trương Nghiên nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Cung Chính. Trước kia Tần Chí Xuyên chỉ là con hổ đang ngủ, mà hiện tại anh thức dậy đem móng vuốt mở ra, hai hổ tranh chấp, tất nhiên thảm thiết. Nhưng là Trương Nghiên nhìn Cung Chính, vẫn bình tĩnh như cũ, tựa hồ Tần Chí Xuyên đột nhiên phản kích cũng không có tạo ảnh hưởng gì tới anh, cũng chính điều này khiến Trương Nghiên bội phục Cung Chính.

Cung Chính lại tiếp tục đề cử vài người vào vài vị trí khác, mà Tần Chí Xuyên cũng đều đối chọi gay gắt, đề cử người khác. Lần này muốn bổ nhiệm sáu chức vị, xem ra hai người muốn tranh giành từng tí. Mà Cung Chính xem trọng nhất là chức thường vụ phó ở huyện Phú Dương, mà Tần Chí Xuyên đã nắm giữ quyền chủ động.

Tuyển cử công việc, lãnh đạo chỉ có đề cử danh sách mà không có quyền bổ nhiệm, nhưng mà nếu chiếm đa số phiếu đồng ý thì có thể tự bổ nhiệm. Nhưng nếu một chức vị có hai người cùng được đề cử, bên trên sẽ cân nhắc lợi hại rồi tiến hành quyết định.

Trương Nghiên cho rằng sau khi kết thúc hội nghị Cung Chính nhất định sẽ tìm anh nói chuyện, nhưng Cung Chính cũng không có, mà là sau khi đã báo danh sách lên Cung Chính mới tìm anh nói chuyện một lần nói.

"Trương Nghiên, xem ra cậu phải đi công tác một chuyến."

"Đi chỗ nào?" Trương Nghiên hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.

"Huyện Xích Phong gần đây phát sinh sự cố sụt lún, theo báo chí đăng thì không có nhân viên thương vong, tôi nhìn báo cáo cảm giác có mấy điểm khả nghi, cần cậu đi điều tra một chút. Cậu không cần báo cho ai cả, bản thân đi, đừng bại lộ thân phận."

Huyện Xích Phong và huyện Ninh Xa là hai huyện quan trọng, là nơi có tài nguyên dồi dào, sản lượng sao, nhưng chưa đến mức quan trọng nhất. Trương Nghiên nhất thời không hiểu Cung Chính vì sao muốn anh lặng lẽ đi xuống điều tra chuyện này, đang trong lúc tuyển cử nhiệm kỳ mới, Cung Chính vì sao lại vì chuyện này mà phân tán tinh lực?

Tuy rằng không hiểu, nhưng Trương Nghiên biết Cung Chính làm như vậy nhất định có lý do. Anh gật đầu đáp ứng.

Qua hai ngày, Trương Nghiên liền lặng lẽ đi huyện Ninh Xa, anh nói với Ninh Tiểu Tiểu là đi công tác, đi khoảng hai ba ngày, cũng có khả năng đi ba bốn ngày.

Ninh Tiểu Tiểu lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên ở nhà một mình qua đêm, tuy rằng cô khá độc lập, nhưng trong lòng vẫn là có chút nhút nhát. Tới buổi tối, cô liền đem tất cả đèn trong nhà đều bật lên, ăn xong cơm chiều, thu thập xong, cô liền đi lên giường từ sớm.

Bên ngoài cử sổ, bầu trời đen kịt lóe lên một tia chớp, sau đó chính là một tiếng tiếng sấm, Ninh Tiểu Tiểu bị dọa run run. Tiếp đó mưa to tầm tả đã rơi xuống, tiếng sấm vang lên không ngừng.

Ninh Tiểu Tiểu chỉ sợ sét đánh, điều này cùng liên quan tới tuổi thơ của cô. Hồi nhỏ, cô cùng mẹ không có tiền nhiều đành thuê tạm một phòng nhỏ bên cạnh có một gốc cây cây ngô đồng, một lần trời nổi dông tố, Ninh Tiểu Tiểu tận mắt nhìn thấy từ trên cây ngô đồng lăn xuống một quả cầu lửa, trực tiếp lăn vào phòng mẹ con cô, trong nháy mắt mọi thứ tối đen, trong phòng lan tràn mùi khét, mẹ cử động cũng không dám, mẹ chỉ ôm cô khóc, cô còn nhỏ chỉ biết tránh ở trong lòng mẹ, sợ tới mức phát run.

Mà lúc này cùng cô hồi nhỏ giống nhau đều tránh ở trong chăn không dám ra. Mà cùng thời khắc đó, Cung Chính ở trong phòng ngủ nôn nóng bước, đúng lúc này, di động của anh vang lên.

"Cha, con sợ, Tiểu Tiểu rất sợ hãi..." Trong điện thoại truyền đến tiếng Ninh Tiểu Tiểu khóc nức nở.

Cung Chính cầm lấy chìa khóa xe, liều lĩnh chạy ra khỏi phòng. Xe phóng nhanh trong màn mưa dày đặc, trên đầu sét vẫn đánh liên tục. Cung Chính ánh mắt kiên định mà sốt ruột, ngón tay nắm chặt tay lái, khớp xương trắng bệch.

Mặc kệ mưa ngày càng càng mãnh liệt, muốn đem mọi thứ vùi dập anh bất chấp tất cả, chạy vù vù trên đường lớn. Xe chạy vào tiểu khu của Ninh Tiểu Tiểu, một bóng dáng cao lớn từ trong xe chạy ra, chạy trong trời mưa tầm tã.