Trúc Chi nhớ lại lúc xin hắn một vật để phòng thân, cô phải năn nỉ lắm hắn mới cho cô mượn cây trâm, đành rằng cuối cùng cô cũng để cây trâm rơi vào tay Vô Ảnh. Nhưng từ đó, cô cũng chưa được Huyết Yêu đưa cho vũ khí để phòng thân nữa. Nhân lúc này, cô có nên mở miệng mượn hắn không?
Trúc Chi tính nói gì đó thì Huyết Yêu đã nói trước, mặt hắn nổi đầy gân xanh:
“Lần này cũng do sơ suất của ta. Có kẻ đã chôm thanh kiếm của Quỷ từ chổ của ta. Tất cả những sinh vật ghê tởm nhất đều xuất hiện gần đây đều do thanh kiếm mà ra.”
“Tui tưởng nó chỉ là một thanh kiếm thuộc sở hửu của Quỷ vưởng thôi chứ. Đâu có liên quan đến những sinh vật đó đâu hả? Nhưng anh cũng từng nói, nếu để thanh kiếm lọt vào tay kẻ xấu, nhân loại sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cô cũng thuộc bài đấy.”, Huyết Yêu cười cười, hắn ngồi xuống, hai người kia cũng ngồi theo.
Huyết Yêu trầm tư:
“Thanh kiếm của Quỷ không phải là thần kiếm. Nó là tà kiếm. Trên tay cầm của thanh kiếm có một viên ngọc màu đen. Viên ngọc này thu hút những sinh vật hắc ám, ghê gớm nhất thế gian lại một chổ. Nó giúp chúng mạnh lên và nguy hiểm hơn rất nhiều. Đây là lý do vì sao gần đây hay xuất hiện những sinh vật kì bí và đáng sợ. Có một điều còn đáng sợ hơn: Những ai sở hửu thanh kiếm cũng nắm quyền điều khiển chúng trong tay.”
Trúc Chi rên rỉ:
“Nếu như vậy thật khủng khiếp. Ý tui là… Có người muốn sở hữu thanh kiếm đó thật sao?”
Huyết Yêu nghiêm túc đến đáng sợ:
“Ta e là phải. Lần trước cũng có kẻ muốn thành lập một đội quân hắc ám. Hắn muốn làm bá chú thiên hạ này. Cũng may hắn là một kẻ không có đầu óc. Mọi chuyện đã được kiểm soát. Lần này thì khác, có kẻ khác mạnh đến mức phá vỡ được lời nguyền của ta.”
Nhất Uy không khỏi lo lắng:
“Tìm thanh kiếm đã không đơn giản. Còn phải tìm luôn người đã sở hửu thanh kiếm sao?”
Huyết Yêu lắc đầu:
“Còn may. Nếu thanh kiếm có chủ sở hữu, ta không có cách nào cảm nhận được thần khí của nó như bây giờ. Thanh kiếm đang được cất giấu ở nơi nào đó trong trường.”
Trúc Chi mạnh dạn hỏi:
“Nếu có kẻ tìm ra trước chúng ta thì phải làm sao?”
Huyết Yêu nhắm tịt mắt lại, không muốn nghĩ đến viễn cảnh đó. Hắn thở dài:
“Nếu có kẻ xấu sở hửu thanh kiếm, tà khí của thanh kiếm có thể chiếm luôn thể xác của chủ sở hữu. Thanh kiếm của Quỷ thích hấp thụ máu của con người lắm. Cô không muốn hình dung ra viễn cảnh: loài người bị săn đuổi bởi những sinh vật này đâu, khắp nơi đều là máu tanh, Quỷ sẽ ngự trị nơi này. Bởi vậy, ta cần tìm lại thanh kiếm và phong ấn tà khí của nó càng nhanh càng tốt. Nhiệm vụ của cô cậu là bảo vệ mọi người khỏi chúng.”
Trúc Chi và Nhất Uy có vẻ đã hiểu được tình hình. Nhiệm vụ của họ rất rõ ràng: cùng với Huyết Yêu tìm ra thanh kiếm, đồng thời chiến đấu bảo vệ mọi người khỏi ma quỷ và những sinh vật hắc ám – những sinh vật bị thanh kiếm thu hút đến thế giới loài người.
Huyết Yêu quay lại chủ đề của họ. Trước mắt, họ cần tiêu diệt “Kẻ ăn tim”. Hắn đưa cho mỗi người một sợi dây mỏng, màu đỏ và giải thích:
“Nếu tìm ra ‘kẻ ăn tim’, cả ba chúng ta chọn vật mốc làm ba đỉnh của tam giác, rồi dùng sợi dây này nối các đỉnh lại thành một tam giác khép kín, để bao vây và giam nó lại, ta sẽ trực tiếp vào bên trong giết chết nó.”
Trúc Chi nói ngay:
“Khoan đã. Hai người đều có vũ khí phòng thân. Còn tui thì sao? Không lẽ cứ đứng im nhìn hai người chiến đấu?”
Huyết Yêu cầm lên một thanh đoản kiếm màu bạc được giấu trong tay áo. Hắn cương quyết:
“Cách duy nhất để giết nó là đâm thanh đoản kiếm bằng bạc này vào tim của nó. Hai người không có cơ hội đến gần nó đâu. Cứ phòng thủ là tốt nhất.”
Thấy Trúc Chi lo lắng như vậy. Huyết Yêu dịu giọng:
“Cô không phải đang giữ thanh đoản kiếm bảo bối của ta hay sao? Tuy nó không làm từ bạc. Nhưng nó mạnh lắm đấy.”
Trúc Chi “A” lên một tiếng. Đúng vậy. Cô vẫn chưa trả thanh đoản kiếm lại cho Huyết Yêu, hắn cũng không lên tiếng đòi lại. Cô đột nhiên rất muốn biết lý do, tại sao hắn lại không đòi lại thanh kiếm “bảo bối” kia. Hoặc là hắn quên, hoặc hắn muốn cô giữ nó bên mình để phòng thân, như một vật định tình. Trúc Chi lắc đầu như điên để xua đi ý nghĩa quỷ quái đó, cô thì thào “Định tình gì chứ.”
Căn phòng chợt im lặng bất thường, không ai nói với ai câu nào nữa. Huyết Yêu nghĩ họ đã hiểu mọi chuyện, nên đứng dậy tiễn khách:
“Ta còn có việc phải làm. Hai người về nghỉ ngơi đi. Tối nay 9 giờ gặp nhau trước cửa nhà.”
Trúc Chi và Nhất Uy biết họ không thể tiếp tục ngồi nữa, liền đứng dậy rời đi. Khi hai người đi xuống phòng khách, Tuấn Tú cũng vừa mới về nhà. Tuấn Tú cười khúc khích:
“Hai đứa bây hẹn hò trong nhà này hả?”
Trúc Chi bốc hỏa, cộng luôn “ân oán” chưa tính vào buổi sáng, tiếp tục màn rượt đuổi giữa hai anh em. Nhất Uy liền liên tưởng đến bộ phim hoạt hình “Tom and Jerry” mà mình xem lúc nhỏ. Cậu chỉ đứng đó cười như được mùa.
Trúc Chi thở hổn hển, mệt mỏi chỉ vào thằng anh:
“Anh mà còn nói bậy bạ nữa là em cắt lưỡi nấu canh ăn đấy.”
Tuấn Tú cũng không khá hơn gì mấy, anh núp sau tủ lạnh, giơ tay lên đầu hàng:
“Được. Tha cho anh đi. Anh sẽ không chọc hai đứa bây nữa. Nhưng hai đứa nói cho anh biết. Sao hai đứa lại từ đó đi xuống. Anh không phải là con nít, nên đừng hòng gạt anh kiểu như..”, Tuấn Tú nhái giọng Trúc Chi, “Tụi em chỉ đang học bài thôi.”
Nhất Uy nói:
“Tụi em từ trong phòng thầy đi ra. Tụi em mượn cuốn sách ‘Thực vật học’ của thầy xem chơi. Không tin, anh lên hỏi thầy đi. Tụi em trong sáng mà anh nghĩ đi đâu không biết.”
Tuấn Tú thì thào:
“Ai mà biết được ngày nào mày cướp trái tim của em tao đi.”
“Anh nói cái gì đó?”, Trúc Chi nghiêm mặt.
“Đâu có đâu.”
Tuấn Tú ôm tim, nói giọng bất mãn:
“Riết không biết tui là anh hay nó là chị tui nữa.”
Nhất Uy bật cười. Trúc Chi cũng không kiềm chế nữa, mà cười vang. Trúc Chi nhận ra rằng nên vui vẻ với những khoành khắc này, vì tương lai phía trước của cô chắc sẽ hiếm có tiếng cười.
Tối hôm đó, Trúc Chi, Nhất Uy và Huyết Yêu gặp nhau ngay trước cổng. Họ nhìn lên trời, những áng mây trên trời đang trôi lơ lửng, trăng rằm sáng như ban ngày, những ngôi sao lấp lánh cả bầu trời đêm. Một buổi tối đẹp như thế chẳng có một dấu hiệu nào chứng tỏ: một chuyện xấu xa đang sắp xảy ra. Nhưng họ biết rằng trước khi có bão, bầu trời cũng thường quang đãng và trong xanh. Họ không thể không đề phòng.
Đường xá vắng tanh. Chắc có lẽ bởi vì những vụ án đánh cắp trái tim gần đây, khiến họ ngăn không cho mình ra ngoài quá khuya. Trúc Chi để ý, tiếng mèo và tiếng chó không thay nhau làm náo động cả khu phố nữa. Cô nhớ rõ ràng hôm qua, chúng không hiền như bây giờ. Hay do chúng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm nên mới gào rú như vậy.
Huyết Yêu thả linh hồn của Ngọc Huyền ra. Ngọc Huyền gật đầu chào cả ba người rồi bay đi. Huyết Yêu ra dấu cho hai người kia đi theo mình. Trúc Chi và Nhất Uy lẳng lặng đi theo, cố không tạo ra tiếng động nào.
Họ dừng lại một nơi hoang vắng. Linh hồn của Ngọc Huyền phát quang. Cô đứng bật động trên lề đường, như chờ đợi. Cô ra dấu cho cả ba người kia tìm nơi ẩn dấu. Còn cô, mặc dù đã là ma rồi, nhưng vẫn không khỏi căng thẳng và sợ hãi. Nếu có sơ sót nào, cô có thể bị nuốt chửng, người tóc đỏ đã nhấn mạnh với cô như thế.
Mây đen bổng nhiên kéo đến bao phủ cả bầu trời, gió rít lên như thét gào, ánh đèn đường vụt tắt. Ngọc Huyền càng run hơn lúc nảy. Toàn thân tê liệt, chẳng biết có nên bay mất hay không. Nếu bây giờ cô làm hỏng kế hoạch của tên tóc đỏ, liệu hắn có tha cho cô không? Nhưng nếu cô không tự thoát thân, liệu cô có còn nhởn nhơ được không?
“Kẻ ăn tim” cuối cùng cũng xuất hiện. Gã đi tướng cà nhắc cà nhắc như bị tật một bên chân. Trúc Chi không cần suy nghĩ hắn bị tật bên chân nào, bởi vì chân hắn không hề bị dị tật, chân hắn vốn dĩ có một chân ngắn hơn chân còn lại. Nhờ ánh sáng của trăng rằm, Trúc Chi mới nhìn thấy gương mặt vô cùng ghê tởm của gã, suýt chút nữa nôn ra hết thức ăn mà mình đã ăn hồi chiều hôm. Đôi tay của gã giống như Huyết Yêu từng nói, nó dài đến đầu gối.
Gã cười man rợ:
“Một linh hồn thuần khiết. Ta không nghĩ được sao một con ma lại có thể không gây hại cho người khác như thế? Ngươi rất hiếm. Ta rất thích.”
Gã búng tay một cái, Ngọc Huyền đang lơ lửng trên không bị ngã xuống đất, cơ thể trở nên cứng đờ, cô cố vùng vẩy nhưng vô ích. Gã bước chậm từng bước tới chổ Ngọc Huyền, cô ú ớ những tiếng khó nghe. Gã nói với vẻ kích động:
“Đừng sợ. Sẽ kết thúc nhanh thôi. Ta thích nhìn đôi mắt sợ hãi đó của ngươi.”
Trúc Chi chau mày, nói thầm “Biến thái.”. Cô đang chờ Huyết Yêu ra hiệu. Cô nhìn sang phía bê kia đường, chổ Huyết Yêu đang đứng. Cô ngạc nhiên. Huyết Yêu đang nhìn “Kẻ ăn tim” và cười, nụ cười rất giống với lần cô nhìn thấy lúc trước khi cô chết đi, nụ cười thích thú pha chút gian ác.
Huyết Yêu dùng tay búng vào sợi dây màu đỏ (sợi dây đã được cả ba giăng ra thành một tam giác trong khi kẻ ăn tim đang say sưa tán gẫu với con mồi). Sợi dây phát ra những âm thanh “đinh đan” khiến cho kẻ ăn tim rụt cổ, dùng hai tay bịt hai tai lại.
Ngọc Huyền cảm thấy nhẹ hơn hẵn, cô chớp thời cơ bay về phía Huyết Yêu, hy vọng không bị gã ăn tim tóm được. Huyết Yêu nói:
“Ngươi chui vào Bích hoa sen ngay.”
Ngọc Huyền vâng lời, không còn mong điều gì hơn thế. Huyết Yêu chờ cho Ngọc Huyền bay vào hẵn bên trong đóa hoa sen, hắn ném nó sang cho Nhất Uy cất giữ. Trúc Chi hét lên:
“Cẩn thận kẽo vỡ.”
Nhưng Nhất Uy đã chụp được. Cậu giơ đóa hoa lên cao khoe với Trúc Chi. Cô thầm cảm tạ trời đất. Tên Huyết Yêu đó thật quá đáng. Nếu Nhất Uy không chụp được, nếu đóa hoa rơi xuống vỡ tan thì làm sao?
Sợi dây ngừng phát ra âm thanh, Kẻ ăn tim dáo dác nhìn khắp nơi, hòng tìm ra kẻ đã xen ngang vào chuyện của gã. Gã thấy một người mặc một bộ đồ áo dài nam của Việt Nam ngày xưa (đương nhiên là màu đỏ) nhìn gã với ánh mắt của kẻ thợ săn, còn gã là con mồi. Nhận ra điều kì quái, gã nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng cơ thể gã vừa chạm vào sợi dây liền như bị đốt, bỏng và rát. Gã rú lên.
Huyết Yêu lượn một vòng trên không, nhẹ nhàng đáp xuống đất bên trong tam giác. Hắn không vội vã, rất ung dung tiến tới gần kẻ ăn tim.
Kẻ ăn tim giờ đây đã nhìn rõ mặt của Huyết Yêu. Gã không hốt hoảng, cũng không sợ hãi. Gã nhìn chằm chằm vào Huyết Yêu. Gã gào lên:
“TA BIẾT NGƯƠI. NGƯƠI CHÍNH LÀ GÃ ĐÃ GIẾT CHẾT NÀNG.”
Huyết Yêu nhíu mày, mơ hồ nhớ ra một chuyện: trước khi chết, “Kẻ ăn tim” mà hắn đã từng giết trước đây có nói “Tha cho chàng.”. Nhưng Huyết Yêu và vài người bạn đã lục tung cả khu rừng cũng tìm thấy ai cả. Thì ra gã “chàng” mà kẻ đó nói là người này.
“TA ĐÃ TÌM KIẾM NGƯƠI RẤT LÂU. TA MUỐN NGƯƠI NỢ MÁU PHẢI TRẢ BẰNG MÁU.”
Gã ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng dài. Rồi gã dùng cả tứ chi hướng về Huyết Yêu chạy tới. Gã túm lấy vai của Huyết Yêu, dùng nắm ngón tay còn lại (đen và dài) cào một đường trên mặt Huyết Yêu. Trúc Chi khẩn trương nói:
“Cẩn thận.”
Năm ngón tay của gã chưa kịp chạm vào mặt của Huyết Yêu đã bị cây quạt của Huyết Yêu chặng lại. Kẻ ăn tim chỉ nhếch môi. Gã dùng tay đang cầm vai của Huyết Yêu, bấu mạnh vào làm trụ, phóng người lên không, tay còn lại hướng đỉnh đầu của Huyết Yêu hướng xuống. Mặt hắn giãn ra, kèm theo nụ cười ma quái.