►Ngày thứ sáu Phòng lớn
Đến ngày thứ sáu và không có tiến triển nào đáng chú ý.
Đúng như dự đoán của Daiya, [Tử chiến Hoàng gia] dừng lại khi chúng tôi tiết lộ [trường phái] và thu giữ tất cả những con dao. Nhưng ba người kia vẫn không hoàn toàn tin chúng tôi về ‘chiếc hộp’ dù chúng tôi có giải thích nhiều đến mức nào đi nữa, và chúng tôi cũng chưa loại trừ được ‘chủ nhân’. Chưa kể, thời gian giới hạn đang càng ngày càng đến gần hơn.
Tôi bước vào phòng lớn từ phòng của tôi. Tôi đã quen với cái cảm giác giống như được dịch chuyển này, nên nó không còn là vấn đề lớn nữa.
Căn phòng trắng, trắng một cách thiếu tự nhiên.
---Nhưng chắc sẽ không sao đâu, tôi nghĩ thế. Vì tôi là [Nhà cách mạng] và Daiya là [Pháp sư], [Tử chiến Hoàng gia] sẽ không bắt đầu.
“Kazuki-san.”
Yuuri phát hiện ra tôi và nhanh chóng tiến về phía tôi với nụ cười tươi tắn.
“Hở? Có gì vui vẻ à?”
Chắc hẳn Yuuri không để ý đến nụ cười trên môi mình, chị ấy nghiêng đầu và khẽ thốt lên “Sao?”. Iroha đang đứng liếc nhìn sang bên chị ấy và bắt đầu chọc ghẹo.
“Yuuri thấy vui khi được gặp cậu đấy, Kazuki-kun! Yuuri dính chặt vào cậu rồi đấy nhỉ?”
Từ giọng nói của chị ấy, không thể phân biệt rằng chị ấy có nghiêm túc hay không. Mặt của Yuuri chín đỏ cả lên.
“I-Iroha~! Cậu đừng nói như thể mình là cún con hay gì ấy chứ~”
Tôi tưởng tượng Yuuri đang vẫy đuôi chạy về phía tôi.
“Phụt!”
Ôi trời, hợp với chị ấy lắm!
“S-sao bạn lại cười thế, Kazuki-san!?”
Chị ấy phồng má lên. Trong phút chốc đó tôi quyết định mỉm cười để đánh trống lảng.
Thế đấy --- những ngày qua chắc hẳn chúng tôi đã quen với việc trò chuyện với nhau.
Kể từ ngày thứ hai trở đi, chúng tôi nỗ lực chủ động nói chuyện với người khác để khắc sâu thêm sự tin tưởng của chúng tôi. Chúng tôi cũng đã [Họp kín] với mỗi người chơi. Tôi nghĩ nó khá thành công, vì ngay cả Daiya cũng tham gia vào.
Ít nhất tôi không thể hình dung ra được rằng ai đó trong số chúng tôi sẽ giết người.
“…Kazuki-san, để phạt bạn vì đã cười mình, bạn hãy…chọn mình vào [Họp kín] ngày hôm nay nhé.”
Không hiểu sao hai má phồng lên của Yuuri hơi đỏ khi chị ấy nói thế.
“Không sao đâu, nhưng thế thì phạt chỗ nào?”
“…sao?...a, t-thôi, phạt là phạt!...nhất định đấy!”
Chị ấy thu hết sức mình mà nói, vung vẩy tay lên xuống. Không biết sao trông cũng thú vị với tôi.
“Hừ.”
Maria liếc nhìn ngang chị ấy rồi vừa gãi đầu vừa tiến đến chỗ chúng tôi với vẻ mặt bực dọc.
“…hả? Sao thế, Maria?”
Lúc đầu, không hiểu sao Maria giữ im lặng.
“…à, điều em muốn nói là…anh đã có bốn buổi [Họp kín] với Yanagi rồi, đúng không?”
“Hả?”
“Tính luôn hôm nay nữa là năm ngày. Vậy sẽ có khả năng người khác nghĩ anh có cảm tình với một người cụ thể. Nếu anh [Họp kín] với một người nhất định năm lần, sự hợp tác mới bắt đầu chớm nở giữa sáu người sẽ gặp đe dọa.”
“…ừm, vậy nói ngắn gọn, em không muốn anh [Họp kín] với Yuuri-san?”
“Không, em không nói cụ thể Yanagi. Em chỉ nói tình huống trong đó người khác nghĩ anh có cảm tình với một người nhất định là nguy hiểm.”
“…em có hơi lo lắng thái quá không?”
“Anh chỉ mới [Họp kín] với em ba lần!”
Không phải vấn đề của cô ấy muốn nói là thứ khác sao…?
“Otonashi-san ghen tị kìa. Dễ thương quá!”
Iroha vừa nói vừa nhìn cô ấy một cách thích thú.
“…chị phát biểu gì lạ thế. Tôi chỉ vừa chỉ ra thái độ của Kazuki.”
“Otonashi-san tuyệt vọng rồi.”
“…có vẻ như chị không rõ lời tôi muốn nói.”
“Maria, em có ghen tị không?”
Bốp!
“U-Úi!”
Cô ấy vừa lấy hết sức đá vào cẳng chân của tôi!
“Ha…”
Kamiuchi vừa đứng nhìn chúng tôi vừa nghịch giỡn với chiếc máy tính cầm tay của mình. Cậu ấy xen ngang với vẻ mặt kinh ngạc.
“Aa, hừ, thật ra em ghen tị lắm đấy, thế nên anh chết đi được không, Hoshino-senpai?”
“Hả? Em ghen tị gì chứ…? Không phải anh vừa bị đá sao?”
“…cái mặt làm như thể anh không biết em nói gì đó là thế nào? Ra dáng kẻ chiến thắng à?”
Khi tôi nghiêng đầu trước lời nói của Kamiuchi, cậu ấy lại thở dài và quay lại để tâm đến máy tính cầm tay của mình.
Cậu ấy có thể cư xử như thế, nhưng tôi nghĩ tôi đã thân thiết hơn với cậu ấy rồi. Tôi cảm thấy lo ngại khi tôi thấy mặt bạo lực của cậu ấy, nhưng sau khi nói chuyện, tôi nhận ra cậu ấy cũng là một tên dễ gần gũi.
“Hử? À, em hiểu rồi.”
Cậu ấy đặt máy tính cầm tay của mình lên bàn rồi đứng dậy.
“Sao thế?”
“À, em vừa mới đọc lại những cuộc nói chuyện trong quá khứ và đi đến kết luận!”
Cậu ấy bước đến chỗ Daiya với một nụ cười và vỗ vào vai hắn khi hắn đang ngồi trên ghế. Daiya cau mày một cách khó chịu trước hành động thân mật quá đáng này. Đó là cách mà họ thường hay đối phó với nhau dạo gần đây.
“Oomine-senpai. Em tin anh về chuyện ‘chiếc hộp’ đó.”
Tôi ngạc nhiên và hỏi theo phản xạ.
“Sao? Thật không, Kamiuchi-kun?”
“Em nói dối làm gì?...à thôi, nói thật, đây không phải là vấn đề tin hay không tin nữa. Chúng ta phải đi đến kết luận vào lúc này vì thời gian giới hạn đang đến gần. Và bởi vì chúng ta không còn cách giải thích nào khác ngoài ‘chiếc hộp’, chúng ta không có sự lựa chọn.”
Giờ nhắc tôi mới nhớ, Maria đã từng đề cập đến việc họ sẽ phải tin chúng tôi khi thời gian giới hạn đến gần.
“Được rồi, lúc trước chúng ta định làm gì nhỉ? Nếu em nhớ không lầm, anh nói rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết bằng cách phá hủy ‘chiếc hộp’, đúng không? Vậy thế này thì sao.”
Kamiuchi xắn tay áo sơmi trắng của mình lên.
“Hãy giết Oomine-senpai.”
“---------Sao?”
Nhưng không còn thời gian nữa.
Tôi không còn thời gian để nhận ra ý nghĩa của những lời nói đó.
Cậu ấy không cho chúng tôi thời gian để định thần và vung * của mình xuống và-----
Cậu ấy giết Daiya.
“-----aa.”
……….Hả? Cái gì…?
Dù tôi có thể diễn tả chuyện gì đã xảy ra, nhận thức của tôi vẫn chưa thể theo kịp.
Kamiuchi đã chém cổ họng của Daiya. Máu bắn tung tóe từ vết chém. Daiya ngừng cử động với đôi mắt mở to. Và rồi hắn --- chết. Tôi có thể xác nhận điều đó. Nhưng tôi chỉ có thể xem đó là một sự thật trước mắt mà không thể nhận ra ý nghĩa của nó.
Vì thế tôi chỉ đứng đó, chết lặng người.
Áo sơmi của Kamiuchi đã trở thành một màu đỏ sậm và gương mặt của hắn đầy vết máu của Daiya. Trong tay của hắn, hắn đang cầm con dao đáng lẽ ra không có ở đây. Con dao chiến đấu mà chúng tôi đã thu lại.
“Lạ quá nhỉ?”
Kamiuchi nói nhỏ trong khi đang chơi đùa với con dao hắn đã giấu dưới thắt lưng của mình.
“Không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết một khi ‘chủ nhân’ chết sao? Và ‘chủ nhân’ chính là Oomine-senpai, đúng không?”
Hắn nhìn Maria.
“Này, không phải thế sao, Maricchi?”
Maria cứ mở to mắt và hoàn toàn sửng sốt.
Rõ ràng ngay từ đầu hắn không trông chờ một câu trả lời và tiếp tục.
“Hay có nghĩa là Oomine-senpai vẫn chưa chết? Được thôi, tôi sẽ kết liễu vậy.”
Hắn nói rồi---
---đâm con dao vào cổ của Daiya lần thứ hai.
Máu bắn đầy xung quanh còn nhiều hơn nữa.
Cơ thể của Daiya ngã ra vì tác động đó và đầu của hắn đập lên bàn một tiếng thụp. Chất lỏng màu đỏ bắt đầu lan khắp bàn.
“K---”
Yuuri ré lên và quỵ xuống.
“KHÔÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGG!!”
Kamiuchi nhìn Yuuri và mỉm cười.
“Tiếng hét của chị dễ thương quá…mh, nhưng anh ta nhất định đã chết rồi, đúng không? Vậy có nghĩa là lời phán đoán đầu tiên của Maricchi đã sai hoặc ‘chiếc hộp’ là trò lừa đảo, hừ. A, nhưng tôi đã quyết định tin vào cậu chuyện ‘chiếc hộp’ rồi nhỉ? Vì thế tôi nên xem Oomine-senpai như là <> vậy.”
<>, Kamiuchi nói.
Tôi hiểu ra ý nghĩa của nó ngay lập tức. ----thật không may tôi đã hiểu ra.
“Maricchi.”
Kẻ sát nhân hỏi.
“Tôi nên tiếp tục với ai đây??”
Hắn đang nói <> là ai.
Đột nhiên, tôi nhận ra bàn tay đang cầm con dao của hắn đang run lên.
Đầu tiên tôi nghĩ sự sợ hãi xâm chiếm hành động của hắn. Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt, tôi hiểu ra lí do thật sự.
Bàn tay ấy đang run lên vì phấn khích.
Aaa---tại sao tôi lại nhìn nhầm người như thế? Tại sao tôi lại nghĩ rằng tôi trở nên thân thiết với tên sát nhân kia?
Hắn chỉ chờ thời cơ để bộc lộ thú tính mà hắn đang che giấu của mình.
[Tử chiến Hoàng gia] là trò chơi của sự lừa lọc. Của giết chóc.
Không hề có cơ hội nào để ngăn cản nó tiến hành ngay từ đầu. Cố gắng của Daiya thất bại và hắn đã phải trả giá.
Ngay cả vào ngày đầu tiên…[Tử chiến Hoàng gia] đã bắt đầu rồi.
“Tại sao, tại sao cậu vẫn còn giữ…con dao đó?”
Tôi vừa hỏi hắn vừa nhìn con dao đang nhỏ những giọt máu của Daiya xuống.
“Đây là câu hỏi đầu tiên anh nghĩ ra sao? À, trò trẻ con ấy mà. Tôi trộm nó trong khi [Họp kín] với Yuuri-chan. Thế thôi.”
“…Sao? Là lỗi của mình à…?”
Chị ấy ngẩng đầu, mở to mắt nhìn hắn. Tên sát nhân mỉm cười lại và nói.
“Chị hãy cẩn thận hơn nhé!”
“Aa---”
Yuuri không nói nên lời và bật khóc.
“Vậy tiếp theo là ai đây, Maricchi?...này, vẫn bất động hả? Không phải cậu phản ứng hơi thái quá sao? Thôi, nói thật nhé, tôi nghĩ nhân vật ngây thơ khá dễ thương đấy.”
Sau khi phun ra những lời chả đâu ra đâu, hắn ngắm nghía con dao dính đầy máu.
“…Tôi quyết định rồi.”
Nói xong, hắn tiến về phía tôi.
“Tôi nghĩ mục tiêu tiếp theo là Hoshino-senpai, bởi vì tôi ghen tị với anh---Dù sao tôi cũng muốn anh chết từ lâu rồi.”
Hắn chỉ định tôi như thể đang gọi món ăn trưa.
Sát khí dồn nén trong đôi mắt của hắn.
Tôi nhìn con dao dính màu máu và trở nên căng thẳng. Dù sao đó là con dao đã thật sự lấy đi mạng sống của Daiya.
Kẻ sát nhân tiến gần đến tôi.
Dù tôi phải chạy trốn, tôi không thể cử động được.
“Khoan đã.”
Kamiuchi ngoan ngoãn dừng lại theo lời của Maria.
“Gì vậy, Maricchi?”
Maria nói với hắn. Hắn vẫn còn đang che giấu sát khí trong ánh mắt của hắn.
“Tôi là ‘chủ nhân’.”
Kamiuchi chau mày.
“Cậu cần phải giết tôi, không phải Kazuki.”
Hắn phá ra cười khi hắn nhận ra cô ấy đang nói gì.
“Haha, vậy ra cậu muốn cứu anh ta đến nỗi cậu tự hi sinh chính mình sao? Tuyệt vời!”
“Tôi chỉ nói sự thật.”
Kamiuchi lại sát bên Maria khi cô ấy cau mày với hắn. Maria giơ hai tay lên để nhấn mạnh rằng cô ấy không có ý định chống đối.
“M-Maria…”
Khi tôi gọi tên cô ấy, cô ấy mỉm cười lại với tôi. Tôi nhìn thấy một nụ cười dịu dàng đến nỗi tôi bị thuyết phục.
Cô ấy không hề có chiến thuật nào khi nói thế cả. Cô ấy chỉ sắp hi sinh thân mình vì tôi mà thôi.
“Tôi cảm động lắm, Maricchi. Tôi chưa từng nghĩ rằng một người xem trọng mạng sống của người khác hơn chính mạng sống của mình lại thật sự tồn tại. Những lời nói cậu thốt ra trông không có vẻ là trống rỗng chút nào. Đó là tình yêu! Tình yêu đích thực!”
Maria phá ra cười chế nhạo.
“Ra vậy. Cậu cảm động thế thì tốt.”
“Có đúng cậu sẽ không sao nếu cậu chết để cứu Hoshino-senpai không?”
“Đúng.”
Kamiuchi khịt mũi khi Maria tuyên bố không chút do dự.
“Rắc rối rồi đây. Tình yêu đẹp đẽ đến thế sao? Aa, hừ, tôi hiểu rồi! Không phải tôi muốn trở thành kẻ xấu, tôi chỉ muốn giải quyết mọi việc càng sớm càng tốt thôi. Tôi không hề muốn đóng vai kẻ ác hạng bét trong khi vừa tấn công cậu vừa hét <>. Thôi, hai người có thể sống.”
Kamiuchi Koudai xoa đầu Maria một cách thân thiết quá đáng và tiếp tục.
“Nếu cậu để tôi làm với cậu, Maricchi.”
Hắn nhấn chặt con dao vào cổ họng của cô ấy.
“----”
Gương mặt của Maria nhăn lên vì kinh sợ. Cô ấy cau mày trước hắn, không thèm để tâm đến việc con dao đang kề cổ cô ấy và dùng tay gạt bàn tay đang xoa đầu của hắn đi.
“………đừng đùa với tôi. Tôi thà chết còn hơn tự nộp mình cho cậu.”
“Dữ quá đi! Thế mà có nhiều người sẵn sàng làm thế vì tôi lắm. Vậy cậu không chấp nhận đúng không?”
“Dĩ nhiên là không!”
“Thế thì thôi.”
Hắn nhanh chóng từ bỏ---quá dễ dàng.
“Tôi chỉ cần Yuuri-chan thay vào là xong.”
Không đời nào hắn lại để yên cho chị ấy.
Ngay lập tức gương mặt của Yuuri tái xanh khi chị thấu hiểu rằng lời nói của hắn không phải là lời nói đùa. Chị ấy buộc phải nhận ra bởi nụ cười lạnh lùng và ánh mắt khát khao của hắn.
“K-không---!!”
“Không, nhưng Yuuri-chan này, biết làm sao khác được nhỉ? Maricchi từ chối tôi rồi còn gì…À, nhưng dù sao tôi vẫn thích chị hơn, thế nên cũng không sao đâu!”
“Chuyện như thế…m-mình không thể…”
“Vậy tôi sẽ giết Maricchi và Hoshino-senpai.”
Mặt của Yuuri còn tái xanh hơn nữa trước những lời nói vô nhân tính đó.
“Chị hãy trao thân cho tôi nếu chị không muốn hai người kia phải chết bởi vì chị từ chối tôi!”
Yuuri chầm chậm quay sang nhìn tôi. Đôi mắt thấm đẫm nước mắt.
Chị ấy chuyển một lời nhắn cho tôi bằng những giọt nước mắt ấy.
<<----đừng phản bội mình.>>
---Aa, đúng rồi. Yuuri đã sợ viễn cảnh thế này ngay từ ngày đầu tiên. Và tôi đã hứa với chị ấy. Tôi đã hứa rằng tôi sẽ không phản bội <> nữa.
Nhưng nếu tôi cố gắng cứu Yuuri, Maria sẽ---
“…Dừng lại.”
Giọng nói nhỏ nhẹ đó không phải của tôi, mà là của Maria.
Kamiuchi Koudai mở miệng một cách thỏa mãn.
“Hử? À, nếu cậu muốn làm tôi hài lòng bây giờ thì cứ tự nhiên.”
Cô ấy chắc hẳn đã đoán trước được hắn sẽ nói như thế.
Maria cắn chặt môi của mình, chặt đến nỗi máu bắt đầu tuôn ra. Sau đó cô ấy rời ánh mắt khỏi tôi---và nói một cách rõ ràng.
“……Được thôi, vậy hãy tự bằng lòng chỉ với mình tôi thôi.”
---cái gì…
---em vừa nói gì vậy, Maria?
“Hả? Thật không?”
Kamiuchi Koudai mở to mắt.
“…….hừ, hừhừ, ahahahahaha!”
Sự quyết tâm này---
Dù cô ấy thà chết còn hơn, cô ấy sắp tự nộp mình để cứu Yuuri – Maria đã quyết tâm đến thế - và Kamiuchi Koudai chỉ vào cô ấy rồi cười.
“Ahahahaha! Thật sao? Nếu là để cứu Hoshino-senpai yêu quý của cậu, tôi còn có thể hiểu! Nhưng cậu sẽ làm chuyện như thế vì Yuuri-chan dù hai người chỉ ở cùng nhau vài ngày thôi sao? Ahaha, thật hài hước!!”
“……có gì vui không?”
“Thật quá sốc đối với tôi! Nguyên tắc của cậu thật hết sức lạ lùng! Trân trọng kẻ khác lên trên chính mình thì không xong rồi! Khoan đã, hay cậu nghĩ rằng như thế đẹp đẽ lắm sao!?”
Đúng thế, tôi cũng không thể cảm kích thái độ của Maria. Hết lần này đến lần khác, sự hi sinh của cô ấy còn khiến tôi tổn thương. Thái độ của cô ấy không phải lúc nào cũng được gọi là sống vì người khác.
Thế nhưng.
Ngay cả khi thái độ của cô ấy là không đúng---
Không có nghĩa một kẻ như thế được phép đùa giỡn.
“Hóa ra sự chịu đựng của người khác còn tệ hơn cả nỗi đau của chính mình ư? À, thế thì tôi rút lại lời nói của mình. Cậu không trở thành người thay thế cho chị ấy. Tôi sẽ cưỡng bức Yuuri-chan dù cậu có làm gì đi chăng nữa.”
“…cậu…nói gì hả, đồ khốn!? Cậu làm thế thì được mục đích gì!?”
“Không phải vậy sẽ vui hơn sao?”
Ngay cả Maria cũng không nói nên lời. Kamiuchi Koudai chế nhạo cô ấy khi thấy cô ấy bị sốc.
Hắn nghĩ thế là vui lắm. Tôi nhất định không cho phép hắn xúc phạm niềm kiêu hãnh của Maria…Dù tôi không cho phép, tại sao---
“Hư, hư, ưưưưư…”
Tiếng khóc của Yuuri vang lên. Maria đang bị một con dao kề sát cổ.
---tại sao tôi không thể làm được gì cả!
“Các anh chị vẫn chưa muốn chết, đúng không?”
Không ai có thể phản đối hắn, thế nên hắn tuyên bố.
“Thế nhé, kể từ bây giờ tất cả các người là nô lệ của tôi.”
- [Oomine Daiya], động mạch cổ bị cắt bởi [Kamiuchi Koudai], đã chết ►Ngày thứ sáu Phòng của [Hoshino Kazuki]
<
Trước sự thúc giục của Noitan, tôi vẫn không thể di chuyển, cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi không thể làm gì cả. Dù lẫn Yuuri và Maria đều phải chịu đựng, tôi không thể làm gì để cứu họ.
Yuuri bị ép buộc phải chọn <> làm người chỉ định để [Họp kín].
Dù chị ấy biết điều gì đang đón chờ chị, chị không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chỉ định <>. Thật tàn nhẫn hết sức…
“------hừ!”
Tôi cắn chặt môi.
Đáng lẽ ra…đáng lẽ ra tôi nên thực hiện tốt hơn. Dù bây giờ đã là quá muộn, nhưng nếu tôi nhìn nhận mối nguy hiểm mà Kamiuchi Koudai từng phơi bày một cách nghiêm túc hơn, tôi đã có thể né tránh được sự việc ngày hôm nay.
Đúng thế, nếu tôi đánh giá chính xác vào lúc Yuuri khóc với tôi và nói rằng hắn là một người đáng sợ, chuyện này sẽ không xảy ra. Hậu quả chúng tôi phải đón nhận là bởi vì chúng tôi đã khinh thường [Tử chiến Hoàng gia] và lãng phí thời gian của chúng tôi.
…Nhưng có vẻ như mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Ngay lúc tôi sắp ấn vào nút <>---
<>
Không hiểu sao tôi nhớ lại lời phát biểu của Maria.
…tại sao tôi lại nhớ đến lời nói ấy? Bây giờ đó không còn là vấn đề nữa rồi, phải không? Điều tốt nhất tôi có thể làm lúc này dĩ nhiên là an ủi Yuuri đang bị tổn thương.
Đúng là Maria cũng gặp nguy hiểm thật. Cô ấy cũng bị ép buộc phải chọn Kamiuchi Koudai như Yuuri.
Nhưng lí do thì không giống như Yuuri. Hắn chỉ không muốn cô ấy có cơ hội để thảo luận với chúng tôi. Vì mục tiêu quan trọng nhất của hắn là sống sót, hắn cố gắng phá tan bất cứ khả năng nào để chúng tôi tập hợp và lập kế hoạch chống đối lại hắn.
Chắc hẳn hắn chả còn quan tâm đến ‘chủ nhân’ nữa. Hắn thà chú tâm về việc chiến thắng [Tử chiến Hoàng gia] còn hơn là tìm kiếm và giết chết ‘chủ nhân’ trong khi sự tồn tại của ‘chủ nhân’ vẫn còn rất mơ hồ.
Kamiuchi Koudai là [Hiệp sĩ]. Để chiến thắng, hắn cần phải giết [Vua] và [Hoàng tử].
Và những mục tiêu đó là Iroha, [Vua], và Yuuri, [Hoàng tử].
Thế nên Maria vẫn còn an toàn hơn hai người kia. Dĩ nhiên cô ấy còn gặp nguy hiểm, nhưng mức độ đe dọa thì hoàn toàn khác hẳn.
Vì vậy---
Vì vậy, tôi---chọn <>.
[Shindou Iroha] -> [Yanagi Yuuri] 17:00~17:30
[Yanagi Yuuri] -> [Kamiuchi Koudai] 15:00~16:00
[Oomine Daiya] đã chết
[Hoshino Kazuki] -> [Yanagi Yuuri] 16:20~16:50
[Kamiuchi Koudai] -> [Yanagi Yuuri] 15:00~16:00
[Otonashi Maria] -> [Kamiuchi Koudai] 16:20~16:50
►Ngày thứ sáu [Họp kín] với [Yanagi Yuuri], phòng của [Yanagi Yuuri]
Đúng lúc tôi đến phòng của Yuuri, tôi được ôm thật chặt.
Chị ấy vùi mặt vào ngực tôi ngay lập tức, chắc hẳn là do chị ấy muốn giấu đi nét mặt của mình. Nét mặt tối tăm tôi nhìn thấy trong phút chốc trước khi chị ấy đổ gục vào người tôi.
“……Mình không muốn phải chết.”
Chị ấy nói với giọng căng thẳng trong khi vẫn vùi đầu vào ngực tôi.
“Mình không muốn chết chút nào. Vì thế, vì thế, mình---”
Tôi đặt tay lên lưng của chị ấy để chị ấy không nói thêm nữa.
“Hư, ưưưưưư…”
Chị ấy đang khóc.
<> đang khóc.
Aaa---tôi đúng là ích kỉ mà. Dù đã đến nước này, khi mà đúng ra tôi nên hỗ trợ cho Yuuri, tôi chỉ nghĩ đến <>.
Nhưng vừa nghe lời khóc lóc của một cô gái vừa ôm cô ấy trong tay – lúc đó cô ấy ép tôi vào hoàn cảnh này vô số lần.
Bởi vì chị ấy làm tôi nhớ đến những cảm giác ấy, tôi có một ảo tưởng---
---rằng lúc này tôi cũng có cảm giác giống như tôi từng có với <>.
Aaa, nước mắt thấm đẫm đồng phục của chị rồi. Thật lãng phí…
Tôi muốn uống nó.
“----”
Tôi tự căm thù mình khi có những ý nghĩ ấy.
Tôi đang nghĩ gì thế? Không phải tôi đã quyết định không lặp lại chuyện như vậy nữa sao?
Tôi nhất định không thể cho phép nó xảy ra với một người khác. Tôi không được lặp lại sai lầm như với tình yêu đã mất của tôi.
Tôi sẽ không---để cho một người còn không hề yêu tôi dựa dẫm vào tôi nữa.
Thế nhưng.
“Mình, yêu, bạn.”
Chị ấy nói thế với khuôn mặt áp chặt vào ngực tôi.
“Mình yêu bạn. Mình yêu bạn, Kazuki-kun. Vì thế, nhất định mình sẽ không thể hắn làm thế với mình.”
“-----aa.”
Sau khi <> mất tích, có một câu hỏi mà tôi luôn tự hỏi, mỗi ngày, từ ngày này qua ngày khác.
Nếu cô ấy nói rằng cô ấy yêu tôi,
liệu kết cục đã có thể khác hơn không?
Tôi biết rằng đó chỉ là sự ảo tưởng hèn nhát để biện hộ cho tội lỗi của tôi. Nhưng ngay cả khi tôi hiểu rõ điều ấy, tôi muốn biết.
Tôi muốn biết câu trả lời cho nhận định này.
“…….Mình yêu bạn……”
<> nói rằng cô ấy yêu tôi.
Nếu lúc này tôi không phản bội chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ chấp nhận tôi. Nếu điều đó dẫn đến hạnh phúc---
Liệu tôi sẽ được giải thoát khỏi quá khứ?
“…Xin lỗi vì mình đã quá đột ngột.”
Cuối cùng chị ấy cũng ngẩng đầu lên. Đôi mắt của chị ấy không còn trống trải nữa, nhưng đã đỏ lên vì nước mắt. Tinh thần của chị ấy được đặt nặng trong dòng nước mắt ấy.
Chị ấy bước đi và ngồi trên giường. Tôi ngồi kế bên chị.
Trên giường, Yuuri đang---
Trước khi tôi kịp nghĩ gì hơn, chị ấy đặt bàn tay của chị lên tay phải của tôi. Tôi cầm lấy bàn tay ấy và nắm thật chặt.
“…Mình không muốn lại phải trải qua điều đó…dù có chuyện gì đi chăng nữa.”
“…Ừm.”
Nỗi đau của chị ấy được biểu lộ tất cả.
“……Mình sắp nói vài điều thật sự kinh khủng. Nhưng xin bạn…đừng căm ghét mình.”
“Em sẽ không ghét chị đâu!”
Chị ấy thì thầm trong khi có vẻ lo sợ tôi sẽ bắt đầu căm ghét chị.
“Cứu, mình.”
“---kinh khủng ư…?”
Chị ấy khẽ gật đầu.
“Mình muốn bạn ưu tiên cứu mình trên hết. Bạn có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
Trông tôi vẫn ngạc nhiên, chị ấy cúi đầu thêm vào.
“Bạn là [Nhà cách mạng], đúng không Kazuki-san?”
Aa, thì ra đây là điều chị ấy muốn thổ lộ.
“Chị muốn em giết Kamiuchi Koudai sao?”
Khi tôi thẳng thừng nói ra, chị ấy giữ im lặng.
“Nhưng chị biết đấy, giết người là---”
“---ngay cả mình!”
Chị ấy hét lên xen ngang vào. Tôi chợt rút lời lại và chị ấy cúi đầu một cách lúng túng.
“Ngay cả mình…cũng muốn sử dụng biện pháp khác. Mình không mong muốn một lời giải đáp trong đó chúng ta phải giết một ai. Nhưng còn cách nào khác không? Còn một cách nào khác trong đó mình không phải trải qua điều ấy lần thứ hai và trong đó bọn mình có thể sống sót không? Hay…bạn muốn nói với mình rằng thật ra vẫn còn có thể thuyết phục hắn?”
“A---”
Tôi không thể nói ra. Ngay cả tôi cũng biết rằng thuyết phục hắn là điều không thể nữa rồi.
Nhưng đó có đủ làm lí do để xử hắn tội chết với sự phán quyết của riêng tôi?
…không thể nào. Dù những gì hắn làm là không thể tha thứ đến mức nào, dù có bao nhiêu lí do để kết án tử cho hắn, dù mọi thứ chỉ ra đó là điều đúng đắn, ngay giây phút tôi trở thành kẻ sát nhân, cuộc đời tôi sẽ hoàn toàn xoay chuyển.
Và tôi sẽ không thể quay về với cuộc sống hàng ngày của mình được nữa.
Thế nên, tôi không thể làm được.
Và mặc dù tôi không thể---
“Đừng phản bội mình.”
Tôi.
Tôi đã đợi chờ cơ hội này suốt đến nay. Tôi luôn đợi chờ cơ hội này để làm lại quá khứ đó một lần nữa.
Thật ra, tôi đã nhận thấy.
Tôi đã nhận thấy thái độ của Yanagi Nana không chỉ là vì cô ấy muốn tôi an ủi cô ấy vì Touji.
Cô ấy đúng là hết thuốc chữa, nhưng ngay cả cô ấy cũng nhận ra tình yêu của cô ấy dành cho Touji không mang lại kết quả. Cô ấy muốn yêu một ai đó khác một cách nghiêm túc.
Cô ấy bắt tôi liếm những giọt nước mắt của cô ấy khi không thể giải quyết cảm xúc của mình với Touji. Cô ấy khiến tôi ghi nhớ vị của cô ấy. Và như thế trái tim của tôi bị đánh cắp, đúng như dự tính.
Tôi cũng nghĩ rằng biện pháp cô ấy thực hiện là sai.
Nhưng không phải những cảm xúc đó là giả tạo.
Tôi đã nhận ra cô ấy muốn gì. Tôi nhận ra, nhưng giả vờ không biết.
Dù sao tôi cũng là bạn thân nhất của Touji và Yanagi là bạn gái của cậu ấy. Vì thế tôi không được thừa nhận tình yêu của tôi dành cho cô ấy.
Tôi không có cách nào để có thể thực hiện những gì Yanagi mong ước từ tôi.
Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng tôi đã nhận thấy tình cảm của cô ấy. Sự thật rằng tôi đã nhận thấy và cố tình phớt lờ không hề thay đổi. Sự thật rằng tôi bỏ rơi cô ấy không hề thay đổi.
Vì thế, tất cả là lỗi lầm của tôi.
<> đóng cặp mắt sưng phồng của chị và đưa môi về phía tôi.
Vẻ mặt của chị ấy giống với <>.
Tôi không thể tiếp tục giả vờ như tôi không nhận ra.
Tôi phải đáp lại cảm xúc của <>.
Tôi nắm chặt hai vai của chị ấy, khiến nó khẽ run lên. Tôi nhắm mắt lại và đưa môi mình lại sát---
---không đúng.
Tôi không tiếp tục tiến sát gần đôi môi của chị ấy và mở mắt ra.
Tôi không biết những lời nói đột ngột ấy xuất phát từ đâu. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại nghĩ như thế.
Chỉ là…những lời nói ít ỏi đó nghe giống cô ấy.
Maria.
…em thật thiếu trách nhiệm, Maria à! Vậy thay vào đó em sẽ làm gì?
Nhưng kết cục sẽ không thay đổi ngay cả khi tôi trách móc cô ấy trong tâm trí tôi. Tôi không thể làm được điều <> mong ước từ tôi nữa.
<> đang chờ đợi nụ hôn của tôi. Sau phút chốc do dự, tôi hôn lên má của chị. Khi chị ấy mở mắt ra một lần nữa, chị ấy mỉm cười hài lòng.
Nụ hôn có vị của những giọt nước mắt.
Nhưng thật lạ.
Cơn khát của tôi không được dòng nước mắt ấy thỏa mãn.
►Ngày thứ sáu Phòng của [Hoshino Kazuki]
Ngay cả trong lúc tôi suy nghĩ tôi phải làm gì, mọi chuyện vẫn tiếp diễn.
<<[Shindou Iroha] bị xử tử vì không tuân theo thời khóa biểu>>
- [Shindou Iroha], bị xử tử vì đến 17:40 mà không trở về phòng của mình. Chết bởi chém đầu. ►Ngày thứ sáu Phòng lớn
Có hai chiếc túi đay đặt trên bàn trong phòng lớn. Những vật dụng trong đó cũng giống như của tôi, nhưng màu sắc của đồng hồ thì khác. Chúng có màu đen và cam. Những màu sắc mà Daiya và Iroha đã mang.
Phần ăn của hai ngày, tổng cộng lại là bốn phần, dĩ nhiên bị Kamiuchi Koudai thu giữ.
Nhưng dù đã thấy như thế, cái chết của Iroha thật sự quá viễn tưởng với tôi.
Đầu tiên, chị ấy chết vì không thể tuân theo thời khóa biểu? Chuyện đó có thể xảy ra nổi không, ý tôi muốn nói là ngay cả Noitan cũng đến để báo thời gian cho chúng tôi?
“Rõ ràng là một vụ tự sát.”
Kamiuchi Koudai nói.
“Chị ta không thể chịu đựng nổi tình hình này và cố tình để mình bị xử tử bằng cách không di chuyển. Chắc hẳn vì chị ta thà chết còn hơn để tôi ăn thịt hay đại loại thế. Oa, sau Maricchi, tôi lại bị từ chối một lần nữa rồi, con gái đúng là quá đáng thật…”
Iroha tự sát? Iroha đó sao?
Không đúng chút nào. Dù chỉ mới vừa trải qua vài ngày với chị ấy, tôi không thể tin rằng chị ấy lại quyết định thế.
Có vẻ như Yuuri vẫn còn bàng hoàng trước cái chết của Iroha. Chị ấy cầm chiếc đồng hồ màu cam lên và ngẩn ngơ nhìn nó. Maria nhìn chị ấy một cách hoài nghi.
“Yanagi.”
Yuuri lơ đãng phản ứng lại trước tiếng gọi của Maria.
“Chị không buồn sao?”
Chỉ khi cô ấy nói thế, những cảm xúc của Yuuri bắt đầu dâng trào. Khi những giọt nước mắt bắt đầu thấm đẫm, chị ấy khuỵu xuống và nhìn xuống đất.
“…”
Trông Maria không thể chịu nổi khi nhìn thấy chị ấy như thế và lắc đầu quay đi.
“Cậu đúng là tử tế khi dạy chị ấy lúc nào nên khóc đấy, Maricchi.”
“…hừm.”
Kamiuchi Koudai cười chế nhạo khi Maria tỏ vẻ ác cảm ra mặt.
“Lạạạnh lùng quá…mà này, Hoshino-senpai.”
Hắn chuyển sang nhìn tôi.
“Anh là [Nhà cách mạng], đúng không? Vậy anh sẽ có thể giết tôi ở khoảng thời gian tiếp theo. Thế có nghĩa là tôi phải giết anh ở khoảng thời gian này---”
---Phập.
Hắn đâm con dao lên bàn.
“Anh có muốn thử phản kháng không? Bằng mọi biện pháp, cứ thoải mái đi! À, nhưng tôi sẽ dùng dao trong khi anh chỉ có tay không. Thôi, nếu muốn, các người tấn công tôi cùng lúc cũng chả sao đâu nhỉ?”
“……ba chọi một?”
“Nếu anh nghĩ anh có thể thắng, cứ việc.”
…không thể. Cho dù Maria có tinh thông võ thuật đến mức nào đi nữa, cô ấy thiếu sức mạnh. Tôi không nghĩ chúng tôi có thể thắng được Kamiuchi Koudai với hung khí trong tay bằng vũ lực trừ khi chúng tôi có được vài thỏa thuận nào đó. Và ngay cả thế…
“Nói cách khác, việc anh sắp sửa phải chết đã được định đoạt rồi, Hoshino-senpai.”
Kamiuchi Koudai rút con dao ra khỏi bàn. Sau đó hắn chĩa nó vào tôi rồi nhếch mép.
“---hay giống như anh nghĩ thế.”
Tôi đứng lặng người vì không thể hiểu được hành vi của hắn.
Thấy vẻ mặt khôi hài của tôi, hắn phá lên cười ha hả.
“Tôi đang tự hỏi không biết nếu tôi thắng áp đảo thế này chắc là sẽ buồn chán lắm sao? Chúng ta sẽ làm nó mang tính giải trí hơn một chút, anh có đồng ý không?”
Tôi không hiểu tên đó đang nói gì. Tôi không quan tâm về chiến thắng hay thua cuộc, giải trí hay buồn chán.
“Cá cược nhé.”
Hắn tiếp tục, hoàn toàn phớt lờ cái cau mày của tôi.
“Để tôi xác nhận lại lần nữa, anh có thể sử dụng [Ám sát] vào khoảng tiếp theo, đúng không? Tôi đi đến kết luận rằng anh sẽ không [Ám sát] tôi. Vì thế, tôi sẽ đặt cửa đó.”
“……?”
“Tôi-nói-rồi, tôi nhất định sẽ chết nếu anh [Ám sát] tôi, đúng không? Nếu chuyện đó xảy ra, đương nhiên tôi sẽ thua. Vậy ngược lại tôi là người chiến thắng khi anh để thời gian trôi qua mà không thực hiện điều ấy. Thế thôi.”
“…Tôi không hiểu nổi cậu! Cá cược làm gì? Cậu chả được ích lợi gì hết, đúng không? Cậu muốn tôi [Ám sát] cậu hay sao hả?”
“Đương nhiên là không. Tôi chưa nói rõ sao? Chiến thắng áp đảo chả có gì vui cả!”
“Đó mới là điều tôi không hiểu!”
“Aa…ừm, để xem. Nhận lấy rủi ro mới là thú vị - anh có hiểu không?”
Tôi chỉ có thể cau mày.
“Ví dụ nhé, cứ xem như tôi được tham dự world cup, dĩ nhiên là điều không thể rồi, nhưng thôi: tôi ghi được một bàn. Đội của tôi chiến thắng. Trong trường hợp đó tôi sẽ trở thành một siêu sao, dù sự thật tôi có bất tài đến thế nào đi chăng nữa. Tuy vậy, ngược lại nếu tôi để đối phương ghi bàn và Nhật Bản thua vì đó, tôi sẽ bị vô số người căm ghét và trở thành kẻ tội đồ.”
Đúng là trận đấu được ăn cả ngã về không. Gần giống như một canh bạc.
“Anh thuộc loại người né tránh trận đấu kiểu đó, đúng không Hoshino-senpai? Bởi vì anh sợ bị nhiều người căm ghét. Nhưng tôi trái ngược hẳn. Adrenaline nguyên chất. Tôi thích điều đó.”
…Ra vậy, tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi. Nhưng---
“…cá cược mạng sống một người…không bình thường chút nào!”
“À, có lẽ cũng hơi quá tay thật.”
“Ngay từ đầu, cậu được lợi lộc gì khi đặt cược mạng sống của mình?”
“Có <> chứ, đúng không?”
“Sao?”
Tôi chưa từng nghe đến việc đó.
“Tôi đã luôn hướng đến <> ngay từ đầu! Tôi nghĩ tôi cũng nhắc đến vào lúc ấy.”
Tôi vẫn nhớ những lời nói đầu tiên của hắn. Tôi nhớ mình đã đọc nó vài lần trên máy tính cầm tay của tôi vài lần. Chắc hẳn đó là---
<>
“……khoan đã…”
“Tôi đã nhận được một rồi! ☆”
Tôi nghĩ rằng không ai lại muốn [Tử chiến Hoàng gia] bắt đầu. Tôi hoàn toàn chắc rằng tôi đã đúng.
Nhưng tôi đã sai. Kamiuchi Koudai luôn thích thú với tình cảnh này ngay từ lúc bắt đầu.
“Tôi không thể hiểu nổi cậu. Hành động của cậu chả ăn nhập gì hết. Rút cuộc cậu muốn cái quái gì hả?”
“Người ta hay nói tôi như thế!”
Hắn ngoác miệng cười và trả lời Maria.
“‘Cậu muốn làm gì’, ‘tìm cho mình mục tiêu đi’, ‘nghiêm túc nào’ – tự lo lấy thân của mình đi! Không phải cũng thế thôi sao? Tôi vẫn còn tốt hơn những kẻ hay thuyết giáo ấy. Miệng lưỡi thế gian nghe nhức đầu lắm!”
“Tôi hiểu rồi. Cậu đúng là ngu xuẩn.”
“Coi chừng cái miệng đấy!”
Maria lặng lẽ tuân theo lời hắn khi hắn đột ngột mắng nhiếc cô ấy với giọng lạnh lùng.
“Được rồi, quay lại với vụ cá cược của chúng ta, Hoshino-senpai. Chúng ta đặt cược mạng sống của mình – anh hiểu rồi chứ? Vậy tiếp theo hãy nói về giá cả. Bởi vì tôi rộng lượng đến nỗi làm việc này dù đúng ra tôi đã thắng rồi, tôi là người ra giá, được không?”
Dù sao hắn cũng không để tôi phản đối.
“Tất cả những gì anh phải làm là biểu diễn thật tốt cho tôi xem!”
Tôi biết đó không phải là chuyện gì đúng đắn. Nhưng---
“Cho tôi xem anh bị Yuuri-chan giết như thế nào.”
Nhưng lời yêu cầu của hắn vượt xa những gì tôi tưởng tượng.
“……ý của cậu là sao?”
“Đúng theo nghĩa đen. Nếu tôi thắng, chắc chắn chúng tôi sẽ lành lặn đến khoảng ngày mai. Sau đó tôi lại có thể tận hưởng thời gian vui vẻ của tôi với Yuuri trong buổi [Họp kín] của chúng tôi. À, tôi sẽ hợp tác với Yuuri rồi [Sát hại] anh, Hoshino-senpai.”
“Cậu nói cái gì thế? Yuuri-san là [Hoàng tử], đúng không?”
“Chị ấy là [Vua]!”
Kamiuchi Koudai lãnh đạm tuyên bố.
“Sao? Không thể---”
Tôi dừng lại nửa chừng. Yuuri đang nhìn tôi với gương mặt tái xanh.
“…Yuuri-san…?”
“K-không phải thế…đừng hiểu lầm mình, Kazuki-san!”
Tại sao? Tại sao chị ấy lại xin lỗi dù tôi chưa nói gì hết?
“Nói ngắn gọn là thế này: Yuuri-chan giả mạo [trường phái]. Chị ấy hoán đổi [trường phái] với Chủ tịch.”
“…vì mục đích gì?”
“Dĩ nhiên là để sống sót rồi!”
Gương mặt tái xanh của Yuuri nói tôi biết rằng đây là sự thật.
“Yuuri-chan không đời nào chống lại được sự đe dọa của tôi vì chị ấy muốn sống đến nỗi phải dùng thủ đoạn đó! Tôi có thể dễ dàng [Sát hại] anh.”
“….Không đâu.”
Yuuri thì thầm.
Kamiuchi Koudai nhếch mép cười, làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Chị không sử dụng [Sát hại] sao? Hehe, có đấy!”
“…Đ-đừng đùa với mình. Mình sẽ không làm như thế với Kazuki-san và mình cũng không thể. Vậy tại sao bạn lại tự tin kết luận thế…?”
“Không, ý của tôi là chị là đứa con gái sẵn sàng nộp mình để sống sót, không đúng sao? Yuuri-chan?”
Yuuri không đáp lại và căng thẳng hẳn lên.
“Yuuri-chan nhất định sẽ giết người để sống sót.”
“Mình sẽ không---”
“Này, tôi có nên nói với họ chị cầu xin tôi mạng sống của chị thế nào không?”
Yuuri mở to mắt.
“Chàng trai với tâm hồn trong sáng của chúng ta có thể sẽ không thích chị nữa nếu anh ta nghe được những gì chị đã nói với tôi.”
“……thôi đi.”
“Tuyệt thật. Chị không có tự trọng chút nào à? Bởi vì tôi là một học sinh năm nhất ngây thơ nên tôi cảm thấy hơi sốc~.”
“Thôi…thôi…thôi ngay đi!! Đừng nói ra!!”
Yuuri bật khóc ngay tại chỗ.
“Chị khóc nhanh quá nhỉ…Đừng lo! Tôi chỉ đùa thôi!”
Dĩ nhiên chị ấy không ngừng khóc. Kamiuchi Koudai nâng cánh tay của chị ấy lên, “Ôi, ôi.”
“Thôi, anh muốn tin chị ấy hay không là quyền của anh. Tôi khuyên anh không nên!”
Yuuri vừa khóc vừa lén nhìn tôi.
Tôi cảm thấy tội nghiệp cho Yuuri, nhưng tôi nghĩ cũng có khả năng chị ấy [Sát hại] tôi. Dù gì thì chị ấy đã giả mạo [trường phái] của mình. Nếu chị ấy bị đe dọa mạng sống, tôi không dám chắc chị ấy có thể phản kháng lại.
Yuuri muốn sống vô cùng.
“Thôi, thế thôi, còn về vụ cá cược của chúng ta. Anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận. Chắc anh không để tâm đâu nhỉ? Dù sao anh cũng chả mất gì.”
Sau khi tự kết thúc vấn đề, Kamiuchi Koudai đột ngột quàng tay qua cổ của tôi và kéo tôi lại gần một cách thân thiết quá mức, gần giống như hắn trước vụ giết người.
Sao?
Trong giây chốc tôi nghĩ thế, hắn chọc thứ gì đó vào trong túi quần của tôi. Khi tôi nhìn hắn, hắn đặt ngón trỏ lên trên miệng. Yuuri và Maria không thể thấy chuyện gì đang xảy ra vì hắn đang ghé chặt vai của tôi vào.
Sau khi hoàn thành mục tiêu, hắn lại buông tôi ra.
Tôi đặt tay vào trong túi và thấy thứ gì mỏng mỏng.
Giấy…? Hắn đưa tôi lời nhắn hắn không muốn người khác thấy hay sao…?
“Kazuki.”
Tôi bỏ tay ra khỏi túi ngay lập tức. Maria tiếp tục nhưng không tra hỏi hành vi của tôi.
“Em không nghĩ đây là vấn đề, nhưng hãy để em nhắc lại.”
Maria tập trung ánh mắt vào tôi và nói.
“Đừng giết.”
…À, được rồi. Tôi đã đoán trước cô ấy sẽ nói vậy.
Dù hoàn cảnh nào, dù đó là ai, Maria không hề mong ước một lời giải trong đó có ai đó phải chết.
“……Anh cũng không muốn. Nhưng chúng ta nên làm gì đây? Anh thì vẫn ổn, nhưng em và Yuuri-san sẽ…”
“Anh muốn hi sinh cuộc đời mình vì thế ư? Anh không biết sao? Nếu anh giết ai đó, dù với [Ám sát], nó sẽ ám ảnh anh đến suốt đời.”
Tôi biết rõ điều này.
Ngay khoảnh khắc tôi giết Kamiuchi Koudai, tôi sẽ không thể quay trở về cuộc sống hàng ngày nữa.
Thế nhưng---
<<Đừng phản bội mình.>>
Yuuri vẫn đang khóc.
Khi tôi thấy chị ấy như thế, những lời tôi đã nói lại quay trở về tâm trí tôi.
<
Tôi sẽ không làm điều như vậy nữa.
Tôi sẽ không phạm phải sai lầm đó lần thứ hai. Vì thế, tôi phải---
“Anh không cần phải nghĩ đến việc cứu bọn em đâu, Kazuki.”
Tôi liếc nhìn sang chỗ khác vì tôi cảm thấy tôi đã bị nắm thóp.
“Anh không cần phải hi sinh mình vì chuyện như thế. Anh chỉ cần nghĩ đến việc bảo vệ mạng sống của anh thôi.”
“…Nhưng nếu anh thua vụ cá cược, anh sẽ bị giết?”
“Đừng lo.”
Maria nói như thể đó là việc đương nhiên.
“Em sẽ bảo vệ anh, Kazuki.”
►Ngày thứ sáu Phòng của [Hoshino Kazuki]
Không cần nhìn mẩu giấy, tôi đã biết nó không có gì hay ho.
<>
Nhưng tôi không ngờ đến một lời nhắn ngu ngốc như thế.
Đúng là [trường phái] của Yuuri đối lập với tôi vì tôi là [Nhà cách mạng]. Kamiuchi Koudai cũng thế, hắn là [Hiệp sĩ]. Nói cách khác, [Nhà cách mạng] và [Hiệp sĩ] có thể cùng tồn tại. Trong trò chơi này, không có lí gì để giết hắn.
Thế rồi sao?
Hắn cá cược bởi vì hắn kết luận rằng tôi sẽ [Ám sát] Yuuri nếu hắn đưa tôi lời nhắn này ư?
Đừng xem thường tôi như thế.
Tôi vò mẩu giấy lại và quẳng lên bàn. Sau đó tôi nhìn vào màn hình.
<
Tôi nhớ ra tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ ấn vào thứ này như thế nào vào ngày đầu tiên.
Nhưng---
Tôi không biết. Tôi không biết phải làm gì.
Nhưng rõ ràng sẽ không ai được cứu trừ khi tôi làm gì đó.
…Vậy rút cuộc tôi phải giết Kamiuchi Koudai sao?
Điều ấy có nghĩa là tự cuốn mình vào vòng xoáy của ‘chiếc hộp’. Thất bại. Và---không thể quay về cuộc sống hàng ngày một lần nữa.
Nhưng chuyện này có còn là vấn đề nữa không? Dù sao, nếu tôi cứu được <>, cuộc sống hàng ngày mà tôi luôn bám víu cũng không còn nghĩa lí gì.
Đúng thế! Nếu tôi có thể sửa chữa sai lầm ấy, tôi có thể nối lại tình yêu của tôi với <>, tôi---
Tôi---không hề bận tâm nếu phải từ bỏ cuộc sống hàng ngày.
Tôi giơ tay về phía màn hình.
Tệ quá Kamiuchi Koudai à, tôi đã thắng vụ cá cược! Tôi sẽ cứu <>. Tôi sẽ không sao. Đây là công lí đối với tôi.
Nên cũng ổn thôi nhỉ, Maria? Em sẽ vừa lòng với kết cục đó, đúng không?
Tôi hỏi với mong đợi rằng Maria trong tôi sẽ trả lời theo ý của tôi.
Nhưng những gì cô ấy nói là---
<<Em sẽ bảo vệ anh, Kazuki!>>
---những lời cô ấy đã nói lúc trước.
“……….aaa.”
Tay của tôi ngừng lại khi tôi nhận ra có gì đó lạ lùng trong những lời nói đó.
Đúng thế, tại sao cô ấy lại nói như vậy…? Liệu tôi có bỏ sót gì chăng?
Aaa, phải rồi. Giờ tôi mới để ý, cái chết của Iroha có ý nghĩa gì?
Iroha sẽ không bao giờ từ bỏ mạng sống của mình dễ dàng như thế. Có điều gì đó không hợp lí ở đây…
Nhưng nếu như chị ấy đang cận kề cái chết tại thời điểm chị bị xử tử? Hay khác hơn, nếu như cái chết của chị ấy đã được định đoạt vào lúc ấy?
Tôi lấy máy tính cầm tay ra và kiểm tra lại luật lệ.
Ngay cả khi một người bị chỉ định cho [Kết liễu], nó sẽ không được thực thi cho đến 17:55. Iroha chết lúc 17:40. Nếu vào thời điểm đó chị ấy biết rằng chị sẽ bị giết bởi [Kết liễu]…
Chị ấy để lại chúng tôi lời nhắn ư?
……Không, không thể nào. Iroha là [Vua]. Không đời nào chị ấy lại lựa chọn chính mình làm mục tiêu cho [Sát hại]---
---Khoan đã, không đúng. Sai rồi. Iroha là [Hoàng tử].
[Vua], người có thể chỉ định mục tiêu để [Sát hại], là---
---Yanagi Yuuri.
Không, không, không thể nào. Đừng kết luận vội vàng vậy chứ. Đây chỉ là ý nghĩ cá nhân từ quan điểm của tôi cho rằng đó là lời nhắn từ Iroha.
Thế nhưng.
Tôi đã kiểm tra máy tính cầm tay.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay trước khi chết---Iroha đang [Họp kín] với Yuuri.
Iroha không tuân theo thời khóa biểu và bị xử tử. Bởi vì đến 17:40 mà chị ấy vẫn chưa về phòng. Bởi vì chị ấy không quay trở về phòng của mình từ phòng của Yuuri.
Tóm lại---
Yuuri đã chứng kiến cái chết của Iroha ngay trước mắt mình.
<>
Đó là câu hỏi của Maria dành cho Yuuri khi chị ấy nhìn vào chiếc đồng hồ màu cam. Sau đó, Yuuri bắt đầu khóc như thể đập nước cuối cùng cũng tuôn trào.
Như thể chị ấy nhớ rằng đúng ra chị ấy phải khóc.
<>
Bởi vì chị ấy không muốn chết?
Bởi vì chị ấy không muốn chết.
<
“…….”
Tôi với tay về phía chiếc bàn. Tôi mở mẩu giấy tôi đã vò đi.
<>
…Cứ xem như tôi đã giết Kamiuchi Koudai. Dĩ nhiên trò chơi vẫn sẽ tiếp tục bởi vì tôi là [Nhà cách mạng], Maria là [Kẻ thế mạng] và Yuuri là [Vua].
Vậy chị ấy sẽ làm gì? Yuuri sẽ làm gì khi chị ấy không hề muốn chết?
Kamiuchi Koudai đã nói.
<<Yuuri-chan nhất định sẽ giết người để sống sót.>>
Tôi ôm ngực khi nó đập thình thịch cực độ.
<<Đừng giết.>>
Tại sao Maria không thêm <> vào cuối câu đó?
Tôi miễn cưỡng lấy máy tính cầm tay của tôi ra. Sau đó tôi xem lại lời nói của Maria.
<<Em sẽ bảo vệ anh, Kazuki.>>
Dù tôi có nghe đoạn thu âm bao nhiêu lần đi nữa, những lời nói ấy không thay đổi. Maria đã biết trước. Vậy ra đó là lí do cô ấy, dù Yuuri khóc lóc, dù đúng ra cô ấy muốn cứu mọi người, không nói rằng.
<tất cả.>>
Tôi hiểu ra tại sao cô ấy không nói như vậy.
Và rồi, tôi---