Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt tôi là trần nhà bê tông màu trắng và ngọn đèn dây tóc phát ra ánh sáng trắng được treo trên đó. Tôi giật mình bật dậy bởi cái nơi lạ lẫm này.
“…Căn phòng này là sao?”
Tôi trấn áp cảm giác khó hiểu đang dâng lên, cố gắng tìm trong kí ức của mình tôi đến đây bằng cách nào.
Đúng ra tôi đang ngủ trên giường ngủ bên dưới như mọi khi. Tôi không nhớ mình đã đi đâu sau đó. Tôi không nhớ tôi đã đổi chỗ, cũng không nhớ đã gặp một ai.
Tôi nhìn quanh phòng. Một bồn vệ sinh và một bể rửa mặt được dựng trong căn phòng rộng sáu tấm thảm tatami này. Giữa phòng là một cái bàn, trên đó có một chiếc túi được làm bằng đay.
Nhưng thứ nổi bật nhất là màn hình hai mươi inch hiện đại được gắn vào tường, trông có vẻ lạc lõng trong căn phòng giống như một nhà tù ở đây.
Tôi nhìn xuống dưới người mình. Tôi đang mặc đồng phục, tất cả các túi áo quần đều trống rỗng.
Tôi thò tay vào trong chiếc túi đay và lấy ra từng món đồ một.
Một cây bút bi.
Một cuốn sổ tay.
Một đồng hồ điện tử màu xanh dương.
Bảy phần thức ăn rắn.
Trong đó cũng có một máy tính cầm tay trông giống hệt <>.
Cuối cùng---
“----”
Một con dao nặng trịch.
Tôi cẩn thận mở bao gói của nó ra. Một lưỡi dao cứng chắc. Lưỡi của nó còn có răng cưa. Đây là một con dao chiến đấu xuất hiện trong tay của lính ra trận trong những bộ phim thường thấy.
“…Cái quái gì…? Mục đích gì đây…”
Đây rõ ràng là một vũ khí. Một công cụ được tạo ra để giết người.
Ai đó đang cố gắng khiến tôi chiến đấu? Vậy tôi không còn cách nào khác ngoài việc chiến đấu sao?
Tôi lắc đầu và quẳng con dao vào lại trong chiếc túi. Tôi nhận thấy mình đang run lên nên tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng giữ bình tĩnh.
Tôi nhìn quanh phòng một lần nữa. Không có cửa sổ. Tôi cũng không bắt gặp ô thông gió nào cả. Chỉ có một cánh cửa trông vô cùng nặng nề. Tôi nghĩ đến việc mở nó ra, nhưng rồi sau đó tôi nhận ra nó không có nắm đấm cửa. Tôi kiểm tra lại bằng cách đẩy người xô thẳng vào cánh cửa, nhưng nó không hề nhúc nhích chút nào.
Tôi lảo đảo quay về chiếc giường rồi ngồi phịch xuống.
“Chuyện gì đang xảy ra đây…?”
Tôi không hiểu. Tôi không hiểu…nhưng đây là một tình hình bất thường.
---Bất thường – không được bình thường.
Aaa, có lẽ---
<>
Một giọng nói chợt vang lên khiến tôi giật mình.
Tôi quay đầu lại và nhìn---gì thế này?---một sinh vật lạ lùng hiện lên trên màn hình đen kịt từ nãy đến giờ.
<>
Đối lập với kiểu nói chuyện thân thiện, giọng nói của nó nghe giống như máy móc cực kì, không hề có âm điệu. Thứ màu xanh lá cây lòe loẹt trên màn hình chắc là để diễn tả một con gấu…Tôi nghĩ vậy. Nhất định thế. Bởi vì đôi mắt sắc lẹm và thân hình kì cục, trông nó không dễ thương chút nào. Nói thẳng ra, trông nó rất tởm.
<>
Cái miệng của con gấu---Noitan---mở lên mở xuống. Chuyển động của nó chỉ được làm bằng cách nâng và hạ cằm của nó, nên lại một lần nữa tôi phải thừa nhận: kinh tởm.
“…đúng là một nhân vật tệ hại. Trẻ em khóc thét lên mất…”
<
“….Hi!!!”
N-nó vừa nói! Hơn nữa, với cái miệng độc địa! Và tại sao đột nhiên nó bắt đầu nói lưu loát thế kia!? Ngoài ra, hình ảnh đôi mắt đỏ ngầu của nó đáng sợ quá!
“…Ư-ừm…mày có thể nói chuyện với tao à?”
<<Đúng – ta – có thể!>>
Giọng nói của nó quay lại.
Có vẻ như nó chỉ có thể nói một cách lưu loát khi nó tức giận.
“Noitan.”
<<Đồ thân thiện quá mức khốn nạn, cậu không thêm “-san” vào tên ta được à!? Còn nữa, phải lịch sự khi nói chuyện hơn!>>
“……Noitan-san. Không hiểu sao tôi lại đến đây, không biết đây là đâu?”
<>
“Mọi người…? Vậy tôi không phải là người duy nhất ở đây!?”
<>
“……Tôi xin lỗi.”
<>
Khi Noitan nói xong, cánh cửa nặng nề chậm chạp, từ từ mở ra.
“…Tôi đi được chưa?”
<<Được – nếu cậu – đã cHuẩn bị tinh thần!>>
“Chuẩn bị tinh thần…?”
<<Đằng sau – cánh cửa nÀy – là một căn phòng lớn – Cậu đã chuẩn bị - để gẶp những người – cùng trong tình cảnh – với cậu không?>> “Chúng tôi sẽ làm gì đây?”
Gương mặt kì quái của Noitan nhăn nhúm lại rồi nó nói.
<>
“…….Hả? Vậy cái gì----”
Màn hình vụt tắt ngay trước khi tôi kịp hỏi. Đúng lúc đó, cánh cửa hoàn toàn mở ra.
---Cái quái quỷ gì thế này?
Một màn đêm dày đặc nối căn phòng với phía bên kia.
Có thật là có một căn phòng đằng sau đó không?...Tôi không thể tin được.
Nhưng tôi chắc rằng tôi không thể từ chối không đi.
Tôi mang chiếc đồng hồ màu xanh dương đặt trên bàn và tiến lên trước cửa…Chân của tôi bị lạnh, và tôi cố gắng tự trấn an mình.
…Không sao đâu, sẽ không sao đâu.
Không có gì tốt đẹp đón chờ tôi bên kia. Nhưng tôi đang ở trong ‘chiếc hộp’. Vì thế, cô ấy ở đây.
---Maria ở đây.
Vì thế mọi chuyện sẽ ổn.
Tôi bước vào trong bóng tối với những ý nghĩ đó trong đầu.
►Ngày thứ nhất Phòng lớn
Khung cảnh thay đổi ngay lập tức.
Đầu tiên, mọi thứ đều biến sang màu trắng. Đó là một màu trắng thiếu tự nhiên đến nỗi làm tôi gần như có cảm giác tôi đang ở trong một bệnh viện mới xây không có một ai từ bác sĩ, y tá đến cả bệnh nhân.
Ngay khi tôi nhận ra được bao nhiêu đó---
“Ơ…?”
---Tôi bị đánh ngã xuống.
Một đầu mũi dao chĩa thẳng vào mặt tôi trước khi tôi có thời gian kịp chú ý sự việc hay cảm nhận được cơn đau khi lưng tôi đập xuống sàn.
“Tên cậu?”
Cuối cùng tôi cũng nhận ra việc gì đang xảy đến với tôi khi tôi thấy một cô gái với mái tóc dài ngang vai đang cầm con dao trước mặt tôi.
“H-Hii…!!”
“Cậu tên là <>? Không đúng, phải không nào? Tôi chưa hỏi cậu tên gì sao?”
A-ai đây?
“H-Hoshino Kazuki.”
Tôi nhận thấy cô ấy đang mặc đồng phục của trường chúng tôi và trên tay trái của cô ấy là chiếc đồng hồ điện tử màu cam. Rõ ràng màu sắc của nó khác với của tôi.
Vậy cô ấy cũng là một người tham dự vào trò chơi này sao?...sao? Phải chăng trận chiến giữa sự sống và cái chết đã bắt đầu và tôi vừa bị chiếu bí? K-khoan đã! Không phải điều này quá ác nghiệt ư!?
Dù tình hình của tôi trông có vẻ tuyệt vọng---
“Kazuki!”
----Aaa, chỉ cần nghe giọng nói này thôi là tôi có thể bình tĩnh lại.
“Mm, Otonashi-san, đây là người quen của em à?”
“Đúng, phải rồi.”
Cô gái với mái tóc ngang vai quay trở lại nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
“…Hừ.”
Nói xong, cô ấy đứng dậy và lùi lại, vẻ mặt không hề thay đổi. Tôi không hiểu lắm, nhưng có vẻ tôi đã được thả ra.
“Anh có sao không, Kazuki?”
“K-không sao…”
Tôi nắm lấy tay của Maria và trả lời sau khi cô ấy chạy đến chỗ tôi.
“N-nhưng vừa rồi cô ấy làm quái gì---”
“---Oa!”
Tôi dừng lời nói của mình khi một giọng nói khác vang lên và tôi quay lại tự hỏi. Cô gái lúc nãy đang cầm con dao chĩa về phía một nam sinh tóc nâu đang đứng đó.
“…ừm, bỗng dưng có chuyện gì thế?”
Cậu ấy hỏi, chỉ dùng mắt của mình để liếc xung quanh. Cậu ấy có giật mình, nhưng có vẻ vẫn đủ bình tĩnh để xem xét chúng tôi.
“…cậu cũng khá bình tĩnh đấy nhỉ?”
Cô ấy nói thế với cậu con trai tóc nâu khi để ý đến chuyện đó.
“Không hẳn, thật ra…à, em thấy cảm giác ‘Aaa, chị sẽ không làm thật’, nên không biết sao em vẫn giữ được tỉnh táo.”
Cô ấy trả lời “Ôhô” một cách đầy ẩn ý với lời nói của cậu ta, sau đó cô hạ con dao xuống.
“…a, chị để em đi rồi à?”
“Muốn làm gì thì làm.”
…cô ấy nhanh chóng bỏ cậu tóc nâu ra. Tôi thật sự không hiểu vì sao cô ấy lại làm việc này.
Cậu tóc nâu vừa mới được thả ra mỉm cười như thể cậu đã quên những gì đã xảy ra với cậu rồi nói.
“Ồ, có cả ba người đẹp ở đây! Mình hên quá!”
Ba…? Ừm, Maria, cô gái tấn công tôi bằng dao và---
Tôi phát hiện ra một cô gái với mái tóc dài đang co rúm lại kế bên màn hình lớn trong căn phòng này. Với làn da trắng và mái tóc đen trái ngược hẳn, cô gái gây cho tôi một ấn tượng sâu sắc.
Ngoài ra, cô ấy đang mang chiếc đồng hồ màu xám trên cổ tay trái của mình.
“Đừng sợ, Yuuri!”
Cô gái cầm dao vỗ lên đầu cô gái tóc đen và mỉm cười, bày tỏ sự thân thiện cô ấy không thể hiện ra đối với chúng tôi. Gương mặt nhăn lên vì sợ của cô gái tóc đen thư giãn hơn một chút, nhưng điều này chỉ xảy ra chỉ trong khoảnh khắc.
“…Bọn mình sẽ ra sao đây…?”
“Bọn mình sẽ không sao đâu!”
…Có vẻ hai người này quen nhau.
“Anh là Hoshino-senpai, phải không?”
Nghe thấy mình được gọi, tôi rời ánh mắt khỏi hai người kia. Đó là cậu tóc nâu lúc nãy.
“Cậu biết mình à?”
“Đương nhiên! Không phải anh là kẻ nổi tiếng khi luôn đi cùng với Maricchi đằng kia hay sao? Đừng nói là anh đã quên lễ khai giải huyền thoại đó rồi đấy nhé!”
Cậu ấy đang mặc bộ đồng phục nhăm nhúm, một dây chuyền bằng bạc và một chiếc đồng hồ điện tử màu xanh lá cây trên cổ tay…giờ tôi mới để ý, mọi người ở đây đều mặc đồng phục của trường chúng tôi.
“Ừm, tên của cậu là gì?”
“Em là---a! Chủ tịch, hình như tất cả chúng ta đều đã ở đây, vậy sao ta không tự giới thiệu cho nhau?”
Cậu ấy nói với cô gái cầm dao.
<>? Điều này có nghĩa cô ấy là Chủ tịch Hội học sinh? Một trong ba siêu nhân mà Kokone nhắc đến?
“Mm, đúng rồi. Cũng không phải ý kiến tồi.”
Giờ cậu ấy nhắc tôi mới để ý, tôi thường hay nghe giọng nói quyết đoán này ở các thông báo qua micro. Cô gái tự tin đang mỉm cười này là…đúng thế, nhất định là Chủ tịch Hội học sinh.
Thế thì---
Tôi phải chiến đấu chống lại những siêu nhân này trong trận chiến giữa sự sống và cái chết?
“Cậu nghĩ bao nhiêu đây người đã đủ chưa?”
Chủ tịch Hội học sinh hỏi cậu ấy.
“Có sáu cái ghế, nên em đoán vậy.”
“Ừ, rồi.”
…hả? Sáu?
“Khoan đã! Không phải chúng ta chỉ có năm---”
“Kazu, mắt cậu để trên chân mày hả?”
Tôi nín thở khi nghe những lời đó.
Ở giữa căn phòng là một chiếc bàn thuôn dài với sáu chiếc ghế được đặt đều đặn xung quanh. Trên chiếc ghế xa nhất với tôi là, hắn.
“…Daiya.”
Daiya khẽ cong môi. Hắn đang mặc đồng phục, giơ tay của mình lên, trên đó có một chiếc đồng hồ điện tử màu đen như thể đang chào tôi.
Dù đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau gần hai tháng, dù ở một nơi như ở nơi đây, lời chào của hắn nhẹ nhàng như thể chúng tôi vừa mới gặp nhau.
“Cái gì? Hai người quen nhau à?...Tôi hiểu rồi.”
“Chủ tịch. Chẳng lẽ chị định cho rằng có nguy cơ chúng tôi liên kết chống lại chị?”
Chủ tịch mất bình tĩnh trong chốc lát nhưng rồi khịt mũi. Chị ấy tiếp tục.
“Tôi để cậu muốn đánh giá thế nào là tùy cậu.”
Lần này đến lượt Daiya nở nụ cười tự mãn trước lời nói của chị ấy.
Hai người này đang đối đáp kiểu gì thế? Gần như thể họ đã chuẩn bị để chiến tranh.
…không, hay là chiến tranh đã bắt đầu? Đây có phải là lí do cô ấy cầm dao chĩa vào tôi?
“Em là người duy nhất không có người quen ở đây ư? Em thấy cô đơn quá~”
Cậu tóc nâu ôm đầu một cách phóng đại như thể cậu ấy không hề để ý không khí căng thẳng giữa hai người họ chút nào…Tôi tự hỏi không biết tên ấy có biết tình hình cậu ta đang ở trong đó không…?
“Được rồi, chúng ta sẽ tự giới thiệu mình cho nhau. Thế nhé? Bây giờ mọi người hãy ngồi xuống đã vì dù sao chúng ta cũng có chỗ ngồi.”
Tôi ngồi xuống trước mặt Daiya và Maria ngồi kế bên tôi. Maria cũng mang một chiếc đồng hồ trên cổ tay. Màu của nó là màu đỏ.
“Rồi, nhiều người trong số các cậu chắc hẳn đã biết đến tôi, nhưng tôi vẫn sẽ bắt đầu tự giới thiệu. Tôi là---”
“Trước đó, tôi có thể hỏi một câu không?”
Maria cau có trước Chủ tịch ngồi trước mặt cô ấy và hỏi như thế.
“Cái gì?”
“Tôi không xen ngang vì tôi không cảm thấy ý định muốn làm hại một ai của chị…nhưng chị đe dọa bằng con dao ấy có nghĩa là sao?”
“Aa, chuyện đó à?”
Chủ tịch bắt đầu giải thích, có vẻ như không hề quan tâm trước vẻ mặt cau có của Maria.
“Nếu em nhận được cùng một lời giải thích từ con gấu ngớ ngẩn nọ, chắc em cũng biết rằng một trò chơi <> sắp diễn ra tại đây, đúng không? Do đó, tôi cho rằng có thể sẽ có kẻ muốn giành thế chủ động trong khi mọi người vẫn còn đang rối trí. Vì thế tôi nghĩ rằng làm việc này sẽ phòng ngừa được nguy cơ ấy. Nói ngắn gọn, quản lí khủng hoảng.”
“Ha!”
Daiya khịt mũi trước lời giải thích này. Trông vẻ mặt Chủ tịch rõ ràng như vừa bị xúc phạm.
“Ừmm…Oomine Daiya-kun, đúng không nhỉ? Tôi đã nghe những tin đồn về cậu. Vậy giọng cười mỉa mai đó có ý nghĩa gì?”
“Tôi chỉ vừa nghĩ rằng đó là một lời nói dối tẻ nhạt. Quản lí khủng hoảng? Chị tin rằng có một quân nhân sẽ gây ra một cuộc tàn sát chỉ vì bởi lời giải thích của con gấu đó thật hả? Đơn giản chị làm thế là để cố gắng làm người hành động đầu tiên để chiếm lấy vị trí thượng phong trong tâm lí xung quanh, tôi nói có sai không? Cứ thư giãn đi, người duy nhất có thể làm điều này là chị, kẻ đi đến những suy nghĩ đó!”
“Một chiến thuật để chiếm thế thượng phong trong tâm lí…sao cơ? Cậu hiểu sai ý tôi rồi, sai hoàn toàn. Tôi không sử dụng những biện pháp trong đó bất lợi vượt quá mức lợi ích thu lại. Nếu tôi hành động một cách vụng về và chuốc lấy sự thù địch của ai đó, tôi mới là người phải đối diện với nguy cơ, phải chứ?”
“Vậy đó có phải là bước kiểm tra kẻ giật dây không? Chị cố gắng tìm những kẻ đáng nghi ngờ qua phản ứng của họ à?”
“Tôi không nghĩ xa đến mức ấy. Thật quá đáng.”
Câu trả lời của chị ấy nhẹ hẫng. Tuy vậy, không thể che giấu bầu không khí căng thẳng đó được.
“Oa, hai anh chị nóng lên cả rồi! Hai người đáng sợ thật!”
Cậu tóc nâu xen ngang vào giữa họ.
“…Được thôi. Cậu đúng là người biết giữ bình tĩnh nhỉ? Cậu cũng hơi lạ lùng thật.”
“Thôi cho xin! Em như thế này là bởi vì e, không thể giữ bình tĩnh. Thông thường, em hành động người lớn hơn, nhưng phải nói sao nhỉ, một bầu không khí căng thẳng kì lạ trong phòng lúc này…À, nhưng em nghĩ em không căng thẳng như bạn của chị đang ngồi đằng kia đâu, Chủ tịch.”
Khi cuộc nói chuyện hướng về phía cô ấy, cô gái trông ngoan ngoãn khép nép người lại.
“M-mình xin lỗi…”
“Không, Yuuri. Cậu không có lí do gì để xin lỗi.”
“M-mình xin lỗi, Iroha.”
Chủ tịch cười và nhún vai khi thấy cô ấy cứ xin lỗi một lần nữa.
“Aaa~…không hiểu sao tôi thấy hết căng thẳng rồi.”
“Yuuri-chan, tuyệt!”
Cậu ấy giơ ngón tay cái lên.
“Sao? Sao? Mình đã làm gì à…?”
Cô ấy lúng túng chớp mắt và khiến cho Chủ tịch cười lại cười khúc khích.
“Chúng ta trở về vấn đề chính và bắt đầu tự giới thiệu được chứ? Tôi là Shindou Iroha năm ba và như hầu hết các bạn đã biết, tôi là Chủ tịch Hội học sinh. Kĩ năng đặc biệt của tôi là tôi có thể ngủ ở bất cứ đâu. Sở thích của tôi là điền kinh.”
“Trong khi chị có thể tham gia vào tất cả các nội dung, điền kinh chỉ là sở thích của chị thôi sao? Tôi cá chị cũng được khá nhiều người hâm mộ lắm nhỉ?”
Daiya nhảy vào.
“Miệng lưỡi của cậu sắc bén thế? Nhưng điều đơn giản ở đây đó là sở thích của tôi. Dù sao tôi cũng không phù hợp với điền kinh cho lắm. Trong những nội dung thi đấu ấy cậu không còn sự lựa chọn nào khác hơn là dựa vào thể chất bẩm sinh của cậu. Và tôi không được trời phú cho thứ đó. Vì thế, tôi không phù hợp. Đó chỉ là sở thích thôi.”
“Đó gọi là ‘châm biếm’!”
“‘…người nhỏ tuổi hơn nói một cách châm biếm’.”
Chủ tịch phản công lại một cách thờ ơ. Chị ấy đúng là một siêu nhân khi có thể nói chuyện tay đôi với Daiya.
Chị ấy đẩy hông mình về phía cô gái ngồi kế bên chị ấy, thúc giục cô gái đó tiếp tục.
“A, m-mình là, ừm, học sinh năm ba và…ơ…là bạn thân của Iroha trong năm đầu tiên khi bọn mình học cùng lớp…ừm, kĩ năng đặc biệt và những thứ như thế nữa à, Iroha? Ưmmm…mình không biết kĩ năng đặc biệt nào cả…nhưng sở thích của mình là đọc sách. Tên của mình là Yuuri --- Yanagi Yuuri.”
“Hả?”
Tôi đột nhiên thốt lên.
Chị ấy vừa nói <> sao?
“……Sao? Ưm…m-mình vừa nói điều gì đó lạ lắm à?”
Cô gái gọi mình là <> trở nên bối rối vì hành vi của tôi.
“Aa.”
Tôi tỉnh người ra và lắc tay nguầy nguậy.
“Đ-đừng để ý! Chỉ là em biết một người có họ như thế thôi.”
“V-vậy à…”
Yanagi-san---sẽ gây nhầm lẫm đôi chút, nên tôi sẽ sử dụng Yuuri-san---chị ấy vẫn đang thắc mắc nhìn tôi, nhưng rồi sau đó.
“Yuuri, cậu xong chưa?”
“A, ừm…”
Chủ tịch nói thế với chị ấy và chị ấy rời ánh mắt khỏi tôi.
“R-rất vui được gặp mọi người.”
…Ôi không, có lẽ chị ấy sẽ nhận ấn tượng lạ lùng từ tôi.
Cậu tóc nâu đang cười toe toét với tôi mở miệng ra và nói.
“Yuuri-chan dễ thương thật. Chị ấy là kiểu người em thích.”
“Hơ!”
“Này, năm nhất, đừng tán tỉnh Yuuri! Còn nữa, cậu thân mật quá mức khi thêm ‘-chan’ vào.”
“Cũng nói thêm, chị quá cứng cỏi, vì thế không phải là kiểu của em, Chủ tịch à.”
“Tôi không quan tâm. Giờ cậu tiếp tục giới thiệu đi.”
“R~õ. Em là học sinh năm nhất, Kamiuchi Koudai, rất vui được gặp mọi người. A, đặc biệt khi gặp được chị, Yuuri-chan. Rồi, sở thích của em là chơi máy đánh bạc…à, nói thẳng ra, cái máy ở những trung tâm trò chơi.”
Thật đáng ngạc nhiên, Daiya xen vào màn tự giới thiệu của cậu tóc nâu, Kamiuchi Koudai.
“Aaa, cậu là Kamiuchi đó hả. Tôi thường hay nghe những lời bàn tán về cậu. Hình như cậu chưa bao giờ chơi thua máy đánh bạc Pachinko?”
“Điều đó thì không đúng. À, nhưng tính tổng thể thì nhất định em sẽ thắng. Về cơ bản, mắt em khá tốt.”
“Có một kẻ tên là Usui Haruaki từng do thám cậu một lần để bắt cậu vào câu lạc bộ bóng chày, phải chứ? Bởi vì cậu đã nổi tiếng khi là người đặt chân vào hội thao khi còn ở trường cấp hai.”
“Do thám? Không nhớ rõ lắm…nhưng không, không, bóng chày trung học là điều hoàn toàn không thể với em! Còn nữa, người mảnh khảnh như em làm sao có thể chịu được tập luyện hà khắc như thế, đúng không? Câu lạc bộ về nhà là hợp với em nhất.”
Phải chăng Kamiuchi tuy không đạt mức độ của <> nhưng cũng là một người đáng kinh ngạc…?
“…ừm, Yuuri-san.”
“V-vâng?”
“Phải chăng chị là một người cực kì thông minh?”
“Sao? M-mình, ừm…không hẳn.”
“Yuuri luôn luôn đứng đầu lớp 1.”
Chủ tịch thẳng thắn nói.
Năm ba lớp 1? Đó là lớp chuyên các môn nghệ thuật với mục tiêu là Đại học Tokyo và Kyoto. Chị ấy là người đứng đầu trong lớp ấy sao…?
“Đ-đó là bởi vì cậu học lớp khoa học, Iroha. Nếu cậu ở trong lớp nghệ thuật, nhất định mình sẽ thua cậu thôi…”
“A, phải rồi, hình như điểm thi đầu vào của em ở vị trí số hai. Yuuri-chan, chúng ta đều là những người về nhì không thể phân bì với người về nhất tài năng hơn người được, đúng chứ nhỉ?”
“H-haah…”
Vậy ra Kamiuchi cũng không phải là người bình thường.
“Hừm. Tôi nghĩ tôi đã nắm được điểm chung của chúng ta. Những học sinh đứng đầu…à, khoa học và nghệ thuật cũng có hơi khác nhau, nên tôi không dám chắc, nhưng có lẽ chúng ta đang tập hợp những học sinh đứng thứ nhất và thứ hai. Số lượng người là vừa đủ.”
“A, nhưng điểm số của mình chỉ vừa trên trung bình một chút? Kết quả trong kì kiểm tra trước cũng khá tốt, tuy vậy mình vẫn chỉ thấp hơn---”
Tôi nuốt những lời tôi đã bắt đầu nói.
Bởi vì Chủ tịch, Yuuri và Kamiuchi đang nhìn chằm chằm vào tôi.
…Tại sao thế? Tôi đang nói điều gì lạ lùng à?
“Chỉ để xác nhận lại thôi: Otonashi-san và Oomine-kun là học sinh đứng đầu, phải không?”
Chủ tịch nói với ánh mắt không hề rời khỏi tôi. Tôi lặng lẽ gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.”
Rồi chị ấy hỏi với một nụ cười trong khi đôi mắt nói rằng đây không phải chuyện đùa.
“Tôi tự hỏi không biết tại sao cậu là ngoại lệ duy nhất ở đây?”
Tôi cau mày trước sự ép buộc mà chị ấy không hề có ý định che giấu.
Gì thế này? Tại sao họ lại nhìn tôi như thế?
“Hấp tấp cũng phải có giới hạn thôi chứ.”
Nghe những lời nói đó, Chủ tịch rời mắt khỏi tôi. Từ tôi --- quay sang Maria.
“Tại sao chị lại căng thẳng thế khi chúng ta còn chưa biết trò chơi này là như thế nào? Có phải phản ứng đó có nghĩa rằng chị tán thành với cuộc <> ấy và đang háo hức tham gia vào? Nếu thế, chị là người mà chúng tôi cần phải cảnh giác.”
“M-mình đồng ý. Dù sao vẫn chưa có chuyện gì xảy ra mà…”
Sau khi nghe Maria nói, Yuuri lén nhìn Chủ tịch và thốt lên như thế.
Còn Chủ tịch, chị ấy đang ngậm chặt môi một hồi. Đó không phải là một cái bĩu môi, đây có vẻ chỉ là một thói quen khi suy nghĩ.
Chị ấy cắn chặt hơn rồi thở dài nói.
“Nói thế cũng đúng. Việc nhóm chúng ta là tập hợp của những học sinh xuất sắc nhất mới là một giả thuyết, vì thế sẽ khá lạ lùng khi cảnh giác một người chỉ vì cậu ấy không có cùng điểm chung. Hơn nữa, tôi nghĩ tôi sẽ mắc sai lầm nếu tôi tiếp tục nghi ngờ mọi người vô căn cứ.”
“À, theo cách tôi nhìn nhận, Chủ tịch, chị là người đáng nghi ngờ nhất khi hành động của chị quá nhanh nhạy.”
“Hahaha, tôi đáng nghi ngờ à? Thử nhìn lại gương xem.”
Daiya nở một nụ cười thỏa mãn khi nghe lời nói của chị ấy.
“…Ừm, hai người đang làm gì thế? Cả hai đều đã bắt đầu truy tìm thủ phạm rồi à?”
Khóe môi của Chủ tịch khẽ cong lên khi nghe thấy câu hỏi của tôi bởi vì tôi không thể theo kịp cuộc nói chuyện của họ.
“Thay vì tìm kiếm thủ phạm, tôi chỉ đang tìm những người tôi phải dè chừng. Kẻ giật dây đã âm mưu trò chơi này có thể đang đứng giữa chúng ta hay một người hỗ trợ cho hắn ở đây để châm ngòi cho cuộc <>. Tôi muốn vạch trần sự việc càng sớm càng tốt một khi tôi phát hiện ra gì đó – trước khi quá muộn.”
Kẻ giật dây à.
Kẻ giật dây cái con khỉ --- Tôi biết ai là nguyên nhân của chuyện này.
--- Oomine Daiya. Chỉ có hắn là có khả năng là thủ phạm.
…Nhưng tôi bắt đầu nhận ra tôi không thể nói cho họ sự thật này.
Những lời kết luận thiếu thận trọng là không được phép ở đây. Tôi bị nghi ngờ chỉ vì tôi không phải là học sinh đứng đầu. Các hành vi đi ngược lại với dòng chảy của những người khác sẽ dẫn đến sự ngờ vực ngay lập tức.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nói <<đây là hậu quả của ‘chiếc hộp’ do Daiya sử dụng>>?
Với họ, nghe nó còn ngu xuẩn hơn bây giờ rồi. Rất có khả năng họ sẽ nghĩ tôi đang cố gắng biến Daiya thành kẻ xấu.
Vì thế, dù nó là sự thật đến mức nào đi nữa, tôi không thể nói cho họ về ‘chiếc hộp’.
Nhất định đây là lí do tại sao Maria chìm vào im lặng với vẻ mặt lạnh lùng.
<>
Chúng tôi đều quay đầu nhìn màn hình lớn ở giữa phòng ngay lập tức.
Trên màn hình là một con gấu màu xanh lá cây không hề dễ thương chút nào. Sự xấu xí của nó còn nổi bật hơn nữa ở màn hình lớn.
Chủ tịch nở nụ cười gượng khi nhìn lên màn hình.
“Gấu xấu xí lại xuất hiện rồi.”
<>
Chủ tịch cười một cách hoàn toàn thoải mái, nhưng Yuuri thì bị giật mình bởi cái miệng độc địa và hình ảnh của con gấu rồi co rúm người lại với tiếng rên khe khẽ.
…không phải thân hình của chị ấy nhỏ bé, nhưng chị trông giống hệt một con thú nhỏ…dù thế tôi không phải là người có quyền nói này nói nọ, bởi vì người ta cũng thường hay nhận xét tôi như vậy.
“Giải thích cho bọn ta ngay đi, Gấu xấu xí.”
<>
“Này thưa chị Chủ tịch! Xin chị giữ im lặng được không? Cứ thế này chúng ta chả đi đến đâu cả.”
“Rồi rồi.”
Chủ tịch chỉ nhún vai trước lời mỉa mai của Daiya và đóng chặt miệng lại một cách ngoan ngoãn. Sau vài lúc lặng im Noitan lại vui vẻ trở lại, hình ảnh của nó trở về bình thường và nó bắt đầu nói với cái giọng kì cục của nó.
<>
Tôi lặng lẽ liếc nhìn lên màn hình.
<>
Chúng tôi nhìn nhau khi nghe lời giải thích của Noitan.
<>
“Làm sao ta biết được [trường phái] của mình?”
<
Chủ tịch cau mày và đợi con gấu tiếp tục nói.
<>
“Noitan.”
Maria cắt lời Noitan khi nó sắp bắt đầu một màn giải thích mà gần như hầu hết người chơi sẽ bỏ qua nếu đây là trò chơi.
<>
“Bọn tôi không cần giải thích đó. Cứ nói những gì chúng tôi cần biết về trò chơi này đi.”
<>
Hình ảnh của con gấu một lần nữa thay đổi thành đôi mắt đỏ ngầu.
“Không phải ngươi đã dùng từ ‘hôi hám’ cho Shindou rồi sao? Đúng là từ vựng ít thật.”
<>
Sau khi nói cho thỏa mãn, hình ảnh của nó quay lại.
<
>“…chuyện gì sẽ xảy ra nếu [thua cuộc]?”
<
Không khí như đóng băng lại.
<>
Yuuri không hề chớp mắt. Và ngay khi chị ấy nhận ra việc <
Noitan hoàn toàn phớt lờ phản ứng của chị ấy và tiếp tục.
<>
“Xác ướp sao…”
Chủ tịch vừa bĩu môi vừa gãi đầu.
“Vậy làm sao ta thắng trò chơi này? Nói thật, ta không hề có chút manh mối nào cả.”
<<Được rồi – điều kiện để chiến thắng – là khác nhau tùy thuộc vào – [trường phái] của cô cậu – Ví dụ - nếu cô cậu là – [Vua] – cô cậu có thể chiến thắng bằng cách – tiêu diệt mọi người chơi – nhắm đến – ngai vàng! Bây giờ ta sẽ - hIển tHị - cHi tIết – mỖi [trường phái]>>
Noitan biến mất và những dòng chữ xuất hiện thay vào chỗ của nó.
[Vua]
Nhà vua là một kẻ đã lên ngôi vua bằng cách ám sát người trị vì trước đây và đã tiến hành nhiều cuộc xâm lăng. Hắn là một người đa nghi, âm mưu sát hại những người đe dọa ngai vàng của hắn. Hắn không biết rằng tính đa nghi của hắn khiến những người khác mất lòng trung thành với hắn.
Hắn có thể ra lệnh cho thuộc hạ của mình [giết người], nhưng hắn không thể ép buộc họ vì hắn sợ sự thù địch đó quay trở về chĩa ngược vào hắn.
Một đất nước được trị vì bởi một người không thể tin vào một ai không thể có một tương lai tươi sáng.
Kĩ năng của [Vua]
[Sát hại]
Hắn có thể chọn người chơi mà hắn muốn giết và yêu cầu [Pháp sư] hay [Hiệp sĩ] thực hiện hành động đó. Hắn không cần phải lựa chọn.
[Hoán đổi]
Hắn có thể tránh được mục tiêu của [Ám sát] bằng cách thế vai với [Kẻ thế mạng] trong một ngày. Nếu hắn bị chọn làm mục tiêu của ngày hôm đó, [Kẻ thế mạng] sẽ chết thay vì [Vua].
Điều kiện chiến thắng của [Vua]Bảo vệ ngai vàng của mình. (Tiêu diệt những kẻ đe dọa ngôi vua – [Hoàng tử] [Nhà cách mạng])
[Hoàng tử]
Một kẻ đầy tham vọng. Ban đầu hắn chỉ là sự lựa chọn thứ ba để thừa kế ngai vàng. Nhưng nhờ việc lợi dụng thói đa nghi của nhà vua, hắn đã khiến nhà vua giết hai hoàng tử kia và trở thành thái tử. Hắn có khả năng kháng phép thuật để chống lại sự nghi kị đó.
Nếu hắn bước lên ngai vàng, đất nước này rất có nguy cơ trở thành một quốc gia độc tài hơn cả trước đó.
Kĩ năng của [Hoàng tử]
[Thừa kế ngai vàng]
Hắn có thể sử dụng [Sát hại] một khi [Vua] và [Kẻ thế mạng] chết.
[Kháng phép thuật]
Hắn không thể bị giết bởi [Ma thuật].
Điều kiện chiến thắng của [Hoàng tử]Trở thành vua. (Tiêu diệt [Vua] [Kẻ thế mạng] [Nhà cách mạng])
[Kẻ thế mạng]
Hắn đã từng là một nông dân, luôn trung thành với [Vua] và trông giống hệt ông ta. Hắn không thật sự có tham vọng, nhưng hắn sẽ không bao giờ để cho [Hoàng tử] lên ngôi bởi vì [Hoàng tử] luôn khinh thường hắn.
Nếu hắn, một người thiếu lí tưởng, trở thành vua, đất nước này sẽ trở thành đống đổ nát trong không bao lâu nữa.
Kĩ năng của [Kẻ thế mạng]
[Thừa kế]
Nếu [Vua] chết hay [Hoán đổi] được thực thi, hắn có thể sử dụng [Sát hại].
Điều kiện chiến thắng của [Kẻ thế mạng]Cái chết của những kẻ cố gắng giết hắn. (Tiêu diệt [Hoàng tử] [Nhà cách mạng])
[Pháp sư]
Là thuộc hạ của [Vua]. Hắn là giáo viên phép thuật của [Hoàng tử] và cũng có mối quan hệ tốt với [Hoàng tử]. Chỉ cần được theo đuổi việc nghiên cứu phép thuật là hắn đã toại nguyện và hắn không hề có chút hứng thú gì với ngôi vua.
Dù khả năng phép thuật của hắn được nâng cao đến mức nào đi nữa, không ai đánh giá cao một người tự tách mình vào trong chiếc vỏ của họ.
Kĩ năng của [Pháp sư]
[Ma thuật]
Hắn có thể chọn thời điểm thích hợp nhất để giết nhân vật được chỉ định bởi [Sát hại]. Nhân vật bị mục tiêu sẽ trở thành một xác chết cháy.
Điều kiện chiến thắng của [Pháp sư]Sống sót.
[Hiệp sĩ]
Là thuộc hạ của [Vua]. Tuy là thuộc hạ, hắn âm mưu trả thù gia đình hoàng tộc vì đã tàn phá quê nhà của hắn. Hắn tin chắc rằng hắn chỉ có thể hạnh phúc một khi triệt hạ được hoàng tộc.
Một người chìm đắm vào cảm xúc mất mát của mình chỉ còn một con đường là rơi vào bóng đêm tuyệt vọng.
Kĩ năng của [Hiệp sĩ]
[Kết liễu]
Hắn có thể chọn thời điểm thích hợp nhất để giết nhân vật được chỉ định bởi [Sát hại]. Chỉ có thể được thực thi khi [Pháp sư] đã chết. Nhân vật bị mục tiêu sẽ chết bởi chém đầu.
Điều kiện chiến thắng của [Hiệp sĩ]Trả thù. (Cái chết của [Vua] [Hoàng tử])
[Nhà cách mạng]
Hắn là cánh tay mặt của [Vua]. Với năng lực của hắn, hắn nhận ra đất nước này sẽ sớm sụp đổ nếu cứ tiếp tục thế này. Vì thế, hắn chuẩn bị để đoạt lấy đất nước.
Một kẻ trị vì bị những cảm xúc đắng cay dồn nén do các vụ ám sát thì không thể dẫn dắt một đất nước. Rất có khả năng hắn sẽ ám sát chính mình.
Kĩ năng của [Nhà cách mạng]
[Ám sát]
Hắn có thể ám sát nhân vật hắn đã chọn. Hắn không cần phải lựa chọn một ai khác để thực hiện. Người bị mục tiêu sẽ chết vì bị siết cổ.
Điều kiện chiến thắng của [Nhà cách mạng]Trở thành vua. (Giết [Vua] [Hoàng tử] [Kẻ thế mạng])
- Trò chơi kết thúc khi thỏa mãn tất cả những điều kiện chiến thắng của người chơi còn lại.
Mọi người lặng lẽ tự đọc dòng chữ trên màn hình và cố gắng hiểu ý nghĩa của nó.
Tôi cũng lấy hết sức nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng không hiểu mình phải làm gì cả. Tôi chỉ hiểu đơn giản những từ như [Sát hại] và [Ám sát] là bằng chứng cho việc [Tử chiến Hoàng gia] đúng là một trò chơi giết người.
“Này, Gấu xấu xí. Làm sao bọn ta có thể thực hiện mấy thứ như [Ma thuật] hay [Ám sát] được?”
Chủ tịch hỏi.
<>
Mọi người, ngoại trừ tôi, đều tái mặt đi khi nghe những lời đó. Tôi không hiểu tại sao ai cũng có phản ứng như vậy rồi tôi quay sang Maria.
“…Maria, ừm…”
“Anh không thấy chuyện này nguy hiểm đến mức nào ư?”
Tôi lắc đầu chầm chậm. Thấy việc này, Daiya phá ra cười một cách kinh ngạc…Tôi không biết, nên biết sao hơn!
“Được rồi, cứ coi như là cậu đang gặp nguy hiểm…không, thế vẫn còn nhẹ nhàng quá. Cứ coi như cậu vừa nhận ra rằng chắc chắn cái mạng của cậu sẽ đi đời. Để thoát khỏi tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này thì cậu cần phải giết một ai đó. Cậu có thể cầm dao giết một ai đó này không, Kazuki?”
“L-làm sao tớ có thể làm thế được!”
“Vậy nếu cậu chỉ cần ấn một nút thôi thì sao?”
“Hả…?”
Chỉ cần nhấn một nút tôi có thể bảo vệ mạng sống của tôi. Bằng cách cướp đi mạng sống của người khác.
“…….T-tớ vẫn không thể! Việc gì chứ giết người…”
“Thôi, tôi nghĩ cậu thì đúng vậy rồi. Tuy vậy, cậu có nghĩ rằng tất cả mọi người ở đây đều đi đến kết luận đó không?”
Tôi bất chợt nhìn xung quanh.
Chủ tịch Hội học sinh năng động. Yuuri trông luôn lo âu. Kamiuchi vô tư một cách lạ lùng. Cuối cùng, ‘chủ nhân’ – Daiya.
“Cậu có bằng chứng tích cực nào cho thấy tất cả sáu người chơi ở đây, kể cả cậu, sẽ không cướp mạng sống của người khác nếu mạng sống của họ gặp nguy hiểm?...Nói thật nhé, tôi thì không.”
Điều này nhất định cũng giống với những người khác.
“Chắc chắn mọi người đang cho rằng có lẽ ai đó sẽ giết họ. Và tôi cũng không nhất thiết phải nói rằng sự nghi kị này còn làm tình hình của chúng ta càng trở nên tồi tệ, đúng không?”
“N-nhưng chỉ bởi vì cậu có thể giết người khác bằng cách ấn nút không có nghĩa là cậu đã chuẩn bị tinh thần làm như thế!”
“Nếu thời gian giới hạn đến gần thì sao?”
“…Thời gian giới hạn?”
“Không phải con gấu xanh lá đã nói rồi sao? Ở đây có một khoảng thời gian giới hạn toàn cục; nói cách khác chúng ta sẽ chết ngay khi nguồn cung cấp thực phẩm của chúng ta cạn kiệt. Điều này có nghĩa là mọi người đều sẽ thua mà không có ai chiến thắng…nói cách khác, chúng ta chết hết cả.”
Tôi nín thở.
“Mục tiêu của chúng ta không phải là trở thành người chiến thắng. Mục tiêu của chúng ta là thoát ra khỏi trò chơi này. Nhưng khi thời gian dần cạn, mục tiêu này sẽ bắt đầu lung lay. Sẽ có một người từ bỏ đạt được mục tiêu ấy. Có thể họ ưu tiên sống sót trước đã. Có thể họ bắt đầu nghĩ rằng đạt được điều kiện chiến thắng của mình sẽ tốt hơn là chết chung cùng mọi người. Và khi xác chết đầu tiên xuất hiện---đó là lúc kết thúc.”
“……tại sao?”
“Có một xác chết. Những người chơi khác biết được rằng có ai đó đang chủ động chơi trò chơi này. Nếu họ không làm gì cả, nhiều khi tất cả họ đều sẽ chết. Vì thế, tất cả người chơi khác không còn cách nào khác ngoài việc tham gia một cách nghiêm túc. Trong trường hợp đó, trò chơi sẽ tiếp diễn cho đến khi nào có một người thắng cuộc.”
Maria giải thích một cách rõ ràng – không ai phản đối. Những người khác chắc hẳn đều đồng ý với cô ấy.
“Khi xác chết đầu tiên xuất hiện, đó là lúc kết thúc…”
Nói ngắn gọn, chúng tôi phải tìm ra cách thoát khỏi trò chơi này trước khi có ai đó phạm sai lầm.
<>
Màn hình được xóa trắng và một thời khóa biểu hiện lên.
~12
- Nghỉ ngơi, chờ trong phòng của mình
12~14
- Tập trung tại phòng lớn
14~18
- Lựa chọn nhân vật để [Họp kín] cho đến 14:40. Dành ba mươi phút trong phòng của nhân vật được chọn.
- [Vua] có thể chọn mục tiêu để [Sát hại].
- [Pháp sư] có thể sử dụng [Ma thuật] ([Hiệp sĩ] có thể sử dụng [Kết liễu]).
(Nhân vật bị làm mục tiêu cho [Ma thuật] hay [Kết liễu] sẽ chết vào lúc 17:55)
18~20
- Tập trung tại phòng lớn.
20~22
- Ăn tối trong phòng của mình.
(Nếu không còn đồ ăn, chết và biến thành xác ướp)
- [Nhà cách mạng] có thể sử dụng [Ám sát].
(Nhân vật bị làm mục tiêu của [Ám sát] sẽ chết ngay lập tức)
22~
- Nghỉ ngơi, ngủ
<>
“Hử, cuộc nói chuyện nãy giờ được ghi âm trên vật này à?”
“Cậu nói rằng có thứ không nên được ghi âm hay sao!?”
Chủ tịch thúc ép Kamiuchi ngay sau khi cậu ấy phát biểu.
“Không, không có gì, chị muốn nói bóng gió gì vậy…?”
“Không phải cậu không nghĩ rằng cậu phải cẩn trọng khi nói một điều gì đó làm người khác đoán được [trường phái] của cậu sao? Tôi thấy cậu rất háo hức khi tham gia vào trò chơi này!”
Kamiuchi cười gượng gạo.
“Haha, đúng rồi, không ai lại muốn phơi bày điểm yếu của mình trong tình hình như thế.”
Kamiuchi cảnh giác cũng là điều dễ hiểu. Ngay cả tôi cũng muốn biết [trường phái] của những người khác, dù tôi không hề muốn tham gia vào trò chơi. Đặc biệt những người đối nghịch với tôi và [Nhà cách mạng] nguy hiểm.
Vì mục đích đó mà rất có khả năng chúng tôi sẽ đọc đoạn thoại ấy.
Nhưng ngay chính hành động này cũng nguy hiểm. Tôi có linh cảm rằng nếu chúng tôi quá lo âu và đọc những đoạn thoại trong khi đang chịu sự dằn vặt của các mối nghi ngờ, ngay cả những lời nhận xét vớ vẩn nhất sẽ gây chú ý và làm chúng tôi ngờ vực nhau hơn nữa.
Cuối cùng, một ai đó không chịu nổi sự nghi kị ấy nữa sẽ ấn nút và---
…Đúng thế, tôi dám chắc rằng cả đoạn thoại được ghi lại chỉ là một cách để bắt chúng tôi tham gia vào trò chơi.
<
>Sau đó, Noitan biến mất khỏi màn hình.
“Gấu xấu xí chết tiệt…”
Chủ tịch rủa thầm.
Cái giọng nói máy móc khó nhọc đó mất đi và căn phòng trở nên im lặng. Mọi người đều không nói gì cả và còn không hề mở miệng ra. Có lẽ đây là bởi vì mọi người biết cuộc nói chuyện của chúng tôi đều bị thu âm, nên thật khó để phát biểu.
Chủ tịch là người phá vỡ sự im lặng.
“Otonashi-san?”
“Vâng?”
“Lúc nãy em vừa vô tình thốt lên rằng <> là mục tiêu của chúng ta. Nhưng em có nghĩ chuyện đó là có thể không?”
“Đương nhiên là có. Chị không nghĩ vậy sao?”
“Tôi…thật tình, tôi nghĩ sẽ rất khó. Dù sao tôi cũng đã kết hợp logic và cảm giác của tôi rồi kết luận rằng môi trường ở đây là <>. Tôi cho rằng đây không phải là ý kiến của riêng tôi, nhưng cũng là ý kiến chung của mọi người, mọi người thấy sao?”
Yuuri và Kamiuchi gật đầu. Tôi cũng nhanh nhẩu gật đầu theo.
“Em nghĩ rằng có một lối thoát dành cho chúng ta ở nơi [kì bí] như thế này à? Nếu em nghĩ vậy thật, em hãy nói em dựa vào cơ sở nào.”
Dù giọng nói nhỏ nhẹ nhưng nó rất kiên quyết, như thể đang truy hỏi.
Ngay cả những người khác cũng nhìn Maria như một ban xét xử.
…Maria có căn cứ cho lời khẳng định của cô ấy. Maria biết rằng người ta có thể bằng một cách nào đó thoát ra khỏi ‘chiếc hộp’ này, dù nơi đó có khác thường đến mức nào đi nữa.
Cô ấy lén nhìn tôi chỉ trong giây chốc và nói.
“…đúng là có khó khăn thật. Nhưng đó là mục tiêu duy nhất chúng ta có. Nên tôi nghĩ chúng ta phải tin vào nó, dù trông nó có vẻ vô vọng đến mức nào đi nữa…tôi nói có sai không?”
Đúng như dự đoán, cô ấy che giấu sự thật về ‘chiếc hộp’.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Em nói đúng.”
Có vẻ như Chủ tịch đã chấp nhận lời chứng minh nhất quyết của Maria.
“Chủ tịch. Lời khẳng định <> của chị mới vừa rồi là lời tuyên bố chị sẽ tham gia vào trò chơi giết người này, đúng không?”
Daiya mỉa mai hỏi cũng với gương mặt đắc thắng.
“Lại cố gắng vạch lá tìm sâu à? Cậu sai rồi! Tôi sẽ không giết một ai cả. Ngay cả khi vì lí do tranh luận và giết người không phải là một tội ác ở đây cũng như ai đó có thể giết người chỉ bằng cách ấn nút, sự thật rằng người đó đã giết người sẽ không biến mất. Rút cuộc, tôi sẽ không thể gánh nổi tội lỗi này trên vai và hủy hoại cuộc đời của mình. Vì thế chỉ cần tưởng tượng thế thôi là đủ để tôi không làm vậy.”
Daiya chậc lưỡi trước câu trả lời trông rất hoàn hảo này.
“Mình…cũng như thế.”
“Mọi người đều biết chị không thể mà, Yuuri-chan~! A, đúng rồi, câu trả lời thế cũng hợp ý em.”
“Nhìn lại mình đi, đừng có a dua theo…Ngoài Yuuri ra, tôi không thể tin lời khẳng định của cậu, Kamiuchi-kun.”
“Hư…đừng thế mà, Chủ tịch!”
“À, dù sao Daiya là người tôi ít tin tưởng nhất.”
Daiya đáp lại phản ứng của Chủ tịch trước lời mỉa mai của hắn bằng một nụ cười giễu cợt.
Rồi hắn nói.
“Đúng thế. Bởi vì tôi sẽ giết người vì chính tôi.”
Hắn phát biểu lời tuyên bố khiến tất cả mọi người là kẻ thù của hắn một cách lãnh đạm.
►Ngày thứ nhất Phòng của [Hoshino Kazuki]
<<[Trường phái] của bạn là [Pháp sư].>>
Tôi nhận ra lời nhắn này trên màn hình ngay khi tôi trở về phòng của tôi.
Chắc hẳn [Pháp sư] là [trường phái] duy nhất không có kẻ thù trong số sáu người.
“…phù.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mục tiêu của chúng tôi tránh cho [Tử chiến Hoàng gia] bắt đầu. Nhưng tôi vẫn thấy an tâm hơn rất nhiều khi biết rằng tôi không có kẻ thù thật sự nào cả.
“…hử?”
Một tin báo hiện lên phía dưới màn hình.
<
---[Sát hại]. Mệnh lệnh mà trong đó [Vua] có thể chọn lựa một người mà hắn muốn giết.
Tôi đoán rằng nếu [Vua] chọn mục tiêu để [Sát hại], nút ra lệnh sử dụng [Ma thuật]---nói cách khác, nút ra lệnh để giết một ai đó---sẽ xuất hiện ở đây.
Tôi không muốn nghĩ về nó. Kể cả trong tình thế một người cố gắng giết một ai khác, kể cả tình huống tôi bắt buộc phải ấn nút.
“……Sẽ không sao, sẽ không sao đâu.”
Tôi tự trấn an mình khi tự nhủ như thế. Không phải chúng tôi sẽ bắt đầu giết nhau ngay. Bởi vì những người khác cũng không mong muốn điều đó xảy ra.
Ít nhất trong những giây phút đầu tiên chúng tôi vẫn không gặp vấn đề gì với thời gian giới hạn, không có chuyện gì có thể xảy ra được.
“……”
Có thật thế không?
Tôi không được phép quên rằng Daiya là một trong số sáu người đó.
<>
Noitan bất chợt hiện lên như mọi khi.
Bởi vì tôi đã quen với chuyện này, tôi không giật mình lắm và ngẩng đầu lên nhìn màn hình. Như mọi khi, đó là một con gấu màu xanh lá xấu xí với cái miệng mở ra rồi đóng vào.
<>
Noitan biến mất khỏi màn hình và sáu cái tên cùng xuất hiện với những bức ảnh tương ứng.
“…Chuyện gì sẽ xảy ra nếu người tôi chọn cũng chọn tôi?”
<>
Noitan chỉ lên tiếng trả lời câu hỏi duy nhất của tôi.
Tôi hỏi trong khi nhìn vào máy tính cầm tay để trên bàn.
“…ừm, những người khác có thể thấy đoạn đối thoại của chúng tôi trong [Họp kín] không?”
<>
Tôi nên chọn ai đây…à, chỉ có một người thôi.
Dĩ nhiên tôi ấn vào nút <>.
<<Đã xOng – Xin hãy cHờ - cHo đến khi mỌi nGười – cHọn xong – nGười nÓi chuyện của hỌ>>
Tôi tự hỏi không biết người khác sẽ chọn ai…?
…chỉ là linh cảm thôi, nhưng tôi nghĩ Maria sẽ không chọn tôi. Tôi chắc rằng cô ấy đã đoán được rằng tôi sẽ chọn cô ấy.
Vì thế, cô ấy sẽ chọn---Daiya.
<>
Noitan lại biến mất và những cái tên hiện lên màn hình.
[Shindou Iroha]->[Kamiuchi Koudai]16:20~16:50
[Yanagi Yuuri]->[Shindou Iroha]15:40~16:10
[Oomine Daiya]->[Hoshino Kazuki]15:40~16:10
[Hoshino Kazuki]->[Otonashi Maria]15:00~15:30
[Kamiuchi Koudai]->[Yanagi Yuuri]15:00~15:30
[Otonashi Maria]->[Oomine Daiya]16:20~16:50
Đúng như dự đoán, Maria chọn Daiya.
Và Daiya---
“…Aa!”
Daiya chỉ định…tôi?
“Tại sao…?”
Tôi không thể nắm được ý định của hắn…Ngay từ đầu tôi đã không biết âm mưu của hắn là gì, nên không đời nào tôi có thể hiểu được.
Nhưng may mắn thay, cuộc họp với Maria đến trước tiên.
Tôi mừng là thứ tự không quay ngược lại. Nếu cuộc [Họp kín] với Daiya trước Maria, nhiều khả năng tôi sẽ hành động theo ý hắn muốn. Nhưng bây giờ tôi có thể vạch ra kế hoạch cùng với Maria.
Tôi xác nhận lại những người khác đã chọn ai. Người chọn lựa của Yuuri và Kamiuchi là hợp lí, nhưng cũng hơi ngạc nhiên khi Chủ tịch chọn Kamiuchi.
<>
►Ngày thứ nhất [Họp kín] với [Otonashi Maria], phòng của [Otonashi Maria]
Tôi sợ rằng tôi sẽ rơi vào hư vô khi tôi bước vào màn đêm, nhưng rồi tôi đến một căn phòng trông giống hệt phòng của tôi. Bề ngoài của nó giống đến nỗi tôi có cảm giác nó là phòng của tôi chỉ mới vừa xoay ngược lại.
“Anh đến rồi à?”
Maria đang ngồi trên giường với ánh mắt dán chặt vào tôi và vỗ vào khoảng trống kế bên, thúc giục tôi ngồi xuống cạnh cô ấy.
“Chúng ta không có thời gian để tán dóc, bây giờ em sẽ đi vào vấn đề chính ngay.”
“…ừm, vấn đề chính của chúng ta là…?”
“Đương nhiên là chúng ta đoạt được ‘chiếc hộp’ từ Oomine như thế nào. À, lần này thì anh có thể xem chuyện này là dễ dàng vì chúng ta biết được danh tính của ‘chủ nhân’.”
“…Nhưng anh không biết liệu Daiya có tình nguyện giao ‘chiếc hộp’ cho ta không…”
Maria cau mày khi nghe lời nói của tôi.
“…đúng thế. Chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc thuyết phục anh ta, tuy nhiên…”
“…đây không phải là chuyện dễ dàng?”
“Anh có nghĩ nó dễ không?”
Tôi lại lắc đầu.
Không thể thuyết phục hắn cũng có nghĩa là chúng tôi không thể đến gần và lấy ‘chiếc hộp’ của hắn.
Nếu trường hợp đó phát sinh, chúng tôi sẽ phải phá nát ‘chiếc hộp’---cùng với Daiya.
“…Này, Maria. Nếu Daiya thua [Tử chiến Hoàng gia], em có nghĩ điều này cũng đồng nghĩa với việc đánh dấu ‘Trò chơi Tiêu khiển’ chấm dứt không?”
“Chuyện ấy phụ thuộc vào bản chất của ‘Trò chơi Tiêu khiển’, nên em không dám nói chắc điều gì…nhưng em đã có nhiều cơ hội để tìm hiểu về tính cách của Daiya nhờ ‘Lớp học Loại bỏ’. Em quan sát anh ta đã lâu, và em nghĩ rằng vì sự thất bại của mọi người đồng nghĩa với cái chết, sự thất bại của Daiya ở trong chính trò chơi của anh ta cũng có kết cuộc tương tự. Anh không nghĩ vậy sao?”
Tôi gật đầu. Chúng tôi không thể chắc chắn một khi chúng tôi vẫn chưa biết mục tiêu của hắn là gì…nhưng cũng hơi khó hợp lí khi một người kiêu hãnh như Daiya lại không tuân theo luật lệ.
“……Này.”
Maria nhìn vào mắt tôi trong khi tôi vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ.
“Anh có muốn…Oomine chết không?”
“Hả?”
Maria nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt trông vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng trong nét mặt ấy có chút gì đó lo âu hòa lẫn vào.
…Câu hỏi của tôi lúc nãy không có gì khác hơn một lời đề nghị giết chết Daiya.
“Không! Anh không hề muốn Daiya chết!”
“…Vậy à.”
Nụ cười theo sau những lời nói đó chắc hẳn là do cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
…đúng thế. Không đời nào Maria lại mong muốn sử dụng một biện pháp như vậy.
“Thoát khỏi đây bằng cái chết của Daiya; đó không phải là lời giải đáp!”
“Đúng thế. Đúng như anh nói.”
“Dù anh nói vậy, nhưng anh vẫn không biết anh phải làm gì…”
Khi tôi lẩm bẩm như thế, Maria bắt đầu nói với vẻ mặt cau có.
“……Bất đắc dĩ lắm em mới làm điều này, nhưng anh hãy nghe đây. Có lẽ chúng ta cần phải…kêu gọi sự giúp đỡ từ những người khác, đặc biệt là Shindou và dĩ nhiên ngoại trừ Oomine ra. Nếu chúng ta đều có cùng ý kiến, chúng ta không có gì phải sợ [Tử chiến Hoàng gia].”
“…Ý của em là sao?”
“Nếu chúng ta khiến họ hiểu ra khái niệm về ‘chiếc hộp’ và sự thật Oomine là ‘chủ nhân’, chúng ta có thể chỉ rõ ai là kẻ thù của mọi người. Sau đó, chúng ta có thể tránh được trường hợp tồi tệ nhất khi không ai biết ai sẽ giết ai. [Tử chiến Hoàng gia] là một trò chơi sẽ không bắt đầu nếu như chúng ta không ngờ vực lẫn nhau.”
“…Nhưng sẽ rất khó để làm họ biết về ‘chiếc hộp’, đúng không?”
“Đúng, chính xác. Chỉ với việc nói với họ về ‘chiếc hộp’ trong tình hình này đã vô cùng khó khăn rồi, mọi hành động gây chú ý đều có liên hệ trực tiếp với hiểm họa.”
“Ừ…anh hiểu rõ tại sao em lại bất đắc dĩ thế mà!”
“…Em không miễn cưỡng vì nó khó thực thi.”
“Sao?”
“Anh không hiểu ư? Nói với bọn họ ‘chủ nhân’ là ai. Nói với bọn họ kẻ thù của họ là Oomine Daiya. Nhưng nếu anh làm thế, mọi người sẽ biết rằng họ sẽ được giải thoát khi Oomine chết. Và đừng quên rằng ở đây chúng ta có thể giết người khác bằng cách ấn vào một nút.”
Tôi nín thở.
“Oomine không phải là loại người dễ bị thuyết phục. Em không nghĩ anh ta sẽ dừng ‘Trò chơi Tiêu khiển’ ngay cả khi Shindou và những người khác phát hiện sự thật. Nhưng những người khác sẽ phản ứng lại hành động đó như thế nào? Mọi người sẽ kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi anh ta thay đổi ý định, trong một nơi mà thời gian là có hạn, trong một nơi mà họ có thể bị giết bất cứ lúc nào? Em nghĩ họ sẽ không chờ đợi. Nếu chúng ta đi vào ngõ cụt, nhất định---”
Maria rít lên với giọng cay đắng.
“---Shindou sẽ giết Oomine.”
“Không t---”
Tôi hít một hơi sâu và tiếp tục.
“Không thể nào…Không phải chính Chủ tịch đã nói rồi sao? Chị ấy sẽ không thể giết người.”
“Lời nhận xét ấy có làm anh bình tĩnh hơn không?”
“…Em nghĩ đó là lời nói dối sao, Maria?”
“Em không biết đó có phải là lời nói dối hay không. Tuy vậy, Shindou càng trở nên nguy hiểm hơn nếu chị ta đang nói sự thật.”
“T-tại sao…?”
Maria lặng lẽ đứng lên, lấy máy tính cầm tay trên bàn và bắt đầu điều khiển nó. Sau đó cô ấy cho chạy đoạn thu âm.
<
“Anh có thấy mối nguy hiểm trong lời phát biểu này không?”
Tôi lắc đầu.
“Shindou đang nói rằng---chị ta có thể giết người nếu chị ta sẵn sàng hủy hoại cuộc đời của chính chị.”
Nghe có vẻ hơi phóng đại, nhưng…đúng là có thể hiểu theo ý nghĩa này, phải chứ?
“N-nhưng không dễ dàng gì để em hủy hoại chính cuộc đời của mình trừ khi có một lí do hết sức chính đáng!”
“Anh nghĩ không có lí do chính đáng thật à? Em có thể gọi ra vài cái ngay đây. Để xem…ví dụ nhé, cứu Yanagi có phải là lí do chính đáng không?”
Cô ấy thẳng thừng nói, làm tôi im miệng ngay lập tức. Đây đúng là một động cơ khiến Chủ tịch vượt qua khỏi giới hạn.
Đúng thế, dù sao thì đây cũng không phải là cuộc sống hàng ngày. Đây là một nơi bất thường bị ‘chiếc hộp’ bóp méo. Lí do chính đáng thì lúc nào cũng có sẵn.
“Kazuki, có lẽ anh đã biết rồi, nhưng em không thể giết ai cả, dù với bất cứ lí do nào.”
“Ừ, anh biết.”
“Em nghĩ anh cũng thế. Anh có thể lập tức nói cho em nguyên nhân anh không giết người như Shindou đã làm không?”
Tôi bắt đầu suy nghĩ khi cô ấy nói thế.
Tại sao tôi không thể giết người?
---Bởi vì sẽ cực kì ngạo mạn nếu cho rằng giết những người khác cũng không sao?
---Bởi vì tôi thương hại người khác?
---Bởi vì đạo đức của tôi không cho phép?
Tôi có thể nghĩ ra vài nguyên nhân, nhưng trong số có tôi không cảm giác nó đúng lắm. Tôi nghĩ nó không hề sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Đó đều là những lí do theo sau bào chữa cho cái sự thật rằng tôi không thể giết người.
“Không nghĩ ra gì à…?”
“…ừ.”
Tôi cúi đầu trả lời.
“Thế là đúng rồi.”
“Sao?”
“Những gì Shindou nói kiểu như tưởng tượng này nọ là không đúng. Một người thật sự không thể giết người khác thì không có lí do rõ ràng. Anh và em---nói một cách đơn giản, chúng ta không thể giết người.”
…Đúng thế. Chính xác. Cảm giác ấy là tự nhiên nhất.
“Sẽ rất thiếu tự nhiên nếu anh tìm ra được lí do tại sao anh không giết người và có thể nói cho người khác một cách mạch lạc. Shindou chỉ đơn thuần cố gắng khiến cho chúng ta tin rằng chị ta không nguy hiểm. À, nhưng cách này vẫn còn thiện chí hơn nhiều so với cái cách Oomine phơi bày sự thù hằn của anh ta.”
“Anh tự hỏi không biết sao Daiya cư xử như thế, dù nó sẽ khiến cậu ấy rơi vào tình thế nguy hiểm…”
“À, xét theo tính cách của anh ta, có lẽ sẽ khá thiếu thuyết phục nếu anh ta nói <> như Shindou và những người khác. Nhìn từ góc độ đó, tính cách của anh ta có thể sẽ trở nên bất lợi một cách đáng ngạc nhiên trong [Tử chiến Hoàng gia].”
…đúng thế, theo những gì đã diễn ra lúc này, mạng sống của hắn đang bị đe dọa nhất.
Mặt khác, thật đáng ngạc nhiên khi Yuuri lại là người an toàn.
“À đúng rồi. Không biết ‘Trò chơi Tiêu khiển’ này là loại bên trong hay loại bên ngoài nhỉ?”
Ánh mắt của Maria trở nên sắc bén hơn khi nghe câu hỏi này.
“X-xin lỗi. Anh nói mà không nghĩ. Đ-đúng rồi, một ‘chiếc hộp’ điên khùng thế này chắc hẳn là loại bên trong---”
“Nó là loại bên ngoài.”
“…Hả?”
“‘Trò chơi Tiêu khiển’ là một ‘chiếc hộp’ bên ngoài. Mức độ bên ngoài của nó có thể đạt đến mức năm.”
Nếu tôi nhớ chính xác, ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ có mức độ bên ngoài là bốn. Cao hơn hẳn ‘chiếc hộp’ sắp khiến tôi hoán đổi thân xác với người khác.
Nhưng nếu nó thuộc loại bên ngoài---
“Điều này có nghĩa anh ta tin tưởng vào tình hình đến một mức độ nào đó…có lẽ, ‘chủ nhân’ đã điều khiển được ‘chiếc hộp’.”
Tôi nín thở. Chuyện ấy…cũng đáng kinh ngạc nhỉ?
“Thuyết phục anh ta là điều khó khăn chính là vì vậy. Những ‘chủ nhân’ mà chúng ta gặp từ trước đến nay vẫn còn chút ý thức bình thường tại thời điểm họ sử dụng ‘chiếc hộp’ của họ. Vì điều này, những ‘điều ước’ của họ gặp sai sót và thiếu chính xác. Chúng ta có thể khiến họ giao lại ‘chiếc hộp’ bằng cách lợi dụng sự sai sót đó.”
“…nhưng lần này thì không còn nữa.”
Thật tình, tôi không thể tin rằng Daiya có thể điều khiển được ‘chiếc hộp’. Dù gì thì hắn cũng là một tên thực dụng đến tàn nhẫn. Hắn không phù hợp khi sử dụng một ‘chiếc hộp’ khiến ‘điều ước’ trở thành sự thật với những suy nghĩ nghi ngờ trong đó.
“Dù sao điều này có nghĩa rằng việc nó gây ảnh hưởng lên thực tại là không thể tránh khỏi. Vì thế kí ức về những gì chúng ta đã trải qua trong [Tử chiến Hoàng gia] này rất có khả năng sẽ vẫn còn nguyên và hậu quả xảy đến cũng là thật.”
“Thế thì nếu chúng ta chết trong trò chơi, chúng ta cũng chết thật ư…?”
“Đúng, anh cứ nghĩ như thế…chỉ là chút thông tin thêm, không chỉ loại bên ngoài, mà ngay cả những ‘chiếc hộp’ loại bên trong cũng gây tác động mạnh khi <>! Em được đứng đây lành lặn, dù em đã chết vài lần trong ‘Lớp học Loại bỏ’, chỉ nhờ tính chất đặc biệt của ‘chiếc hộp’ khiến chính <> trở thành hư vô. Nếu em chết trong lần ‘Chuyển trường’ cuối cùng, lần thứ 27 756, có khả năng em đã chết thật hay ít nhất em cũng sẽ phải chịu hậu quả tương đương với cái chết.”
“…Anh hiểu rồi.”
Tóm lại.
<> ở đây đồng nghĩa với <> trong hiện thực.
“Vì thế, nhất định chúng ta không thể để [Tử chiến Hoàng gia] bắt đầu.”
Nói thật, có lẽ tôi không có đủ cảm nhận về sự nguy hiểm. Một từ ‘trò chơi’ nghe thật nhẹ nhàng và <> có vẻ sẽ đến khi ấn một nút---rút cuộc tôi nghĩ ‘chiếc hộp’ trông không quá ảo tưởng này như là một trò chơi.
Nhưng điều này là sai lầm.
Nếu tôi chết vì có ai đó ấn nút hay tôi giết một ai đó, <> này không thể được quay lại như trong trò chơi.
“…chúng ta không có nhiều thời gian. Đầu tiên anh với em hãy xem xét anh nên làm gì khi [Họp kín] với Oomine.”
“Ừ.”
Trong thời điểm hiện tại, khi mà chúng tôi không thấy chút dấu hiệu nào của một lời giải đáp, chúng tôi phải làm những gì chúng tôi có thể làm được.
“Ừm, anh nghĩ đầu tiên Daiya sẽ hỏi [trường phái] của anh là gì trước. Em nghĩ sao?”
“Em cũng thấy vậy…à, trong trường hợp đó, nếu như anh không có lí do gì đặc biệt, anh không được nói cho ai biết [trường phái] của anh.”
“Được thôi.”
Tôi hiểu rõ nguy cơ đó. Nhưng---
“Nhưng anh sẽ nói cho em, Maria. Anh là [Pháp sư].”
“…Anh sẽ làm gì nếu [trường phái] của em đối nghịch với anh?”
“Chẳng làm gì cả. Anh vẫn sẽ nói.”
“…Thế à. Anh nói có lí. Chuyện vớ vẩn thế này không phải là thứ chúng ta giấu giếm lẫn nhau.”
Maria nói thế và mỉm cười. Đôi má của tôi vô tình thư giãn hơn khi thấy nụ cười ấy.
Maria chỉ gọi cái việc sẽ vô cùng nguy hiểm đến tính mạng nếu bị người khác phát hiện là ‘vớ vẩn’.
“Mà này, [trường phái] của em là [Hoàng tử]. Dù sao em thích [Nhà cách mạng] hơn.”
Cũng hợp lí. [Nhà cách mạng] là kẻ có khả năng giết người nhất, bởi vì hắn có thể tự mình thực hiện. Nhưng Maria sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm này ngay cả khi thời gian giới hạn sắp đến.
Maria chắc chắn sẽ không giết một ai.
“……Aa.”
Tôi chợt nhận ra một điều khi suy nghĩ đến đó.
“Sao thế?”
“A, ừ…”
Tôi liếc nhìn sang bên Maria trong khi cô ấy đang chăm chú nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi, tôi nghĩ.
---Maria hoàn toàn không còn sức mạnh trong ‘chiếc hộp’ này.
Dù sao, [Tử chiến Hoàng gia] là một trò chơi đòi hỏi giết chóc và lừa gạt. Maria đều không thể làm cả hai, và không có cơ hội chiến thắng.
Đến lúc này tôi vẫn dựa dẫm vào Maria trong một trận chiến xoay quanh những ‘chiếc hộp’. Và ngay cả lần này nhất định tôi cũng sẽ dựa vào cô ấy.
Tuy vậy---nhất định sẽ đến lúc tôi phải thực hiện một điều gì đó bằng chính sức mạnh của tôi.
“……Không có gì đâu!”
Maria vẫn cau có nhìn tôi sau khi tôi đáp lại.
Cô ấy tin tưởng rằng tôi sẽ không giết bất kì ai. Nhưng nếu tôi nhận ra Maria sắp phải chết, và tôi biết rằng tôi có thể ngăn chặn việc này bằng cách giết kẻ khác---
---Lúc đó tôi sẽ làm gì?
►Ngày thứ nhất [Họp kín] với [Oomine Daiya], phòng của [Hoshino Kazuki]
Phải làm gì để chống lại Daiya; cuối cùng, chúng tôi đi đến kết luận rằng tôi nên giữ im lặng.
Daiya nhất định sẽ cố gắng làm tôi rối trí, thế nên chỉ cần cho hắn thấy một phản ứng nhỏ là đã nguy hiểm rồi. Bởi vì tôi không có cách nào tốt để né tránh kế hoạch của hắn, tôi không còn cách nào khác ngoài việc bịt tai lại.
Tôi ngồi trên giường, giơ tay chào hắn khi hắn bước vào phòng. Daiya nhìn nhanh xung quanh rồi ngồi lên bàn.
“Kazu, tôi hỏi cậu---”
“Daiya.”
Tôi ngắt lời hắn ngay lập tức.
“Tớ biết rằng tớ đang ở trong ‘chiếc hộp’ của cậu. Tớ chỉ có thể kết luận rằng cậu xem tớ là một người dễ biến thành đồng minh và vì thế, cậu tiếp cận tớ với mục tiêu lừa gạt tớ về phe cậu. Do đó, kể từ lúc này, tớ sẽ không nói chuyện nữa.”
Trông Daiya có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi ngậm chặt miệng trong chốc lát, nhưng vẻ mặt của hắn nhanh chóng biến đổi thành một nụ cười tự mãn.
“Cậu đang nói gì vậy, Kazu?”
“……”
“Im lặng có ích lợi gì? Không phải cậu háo hức muốn hỏi tôi về ‘chiếc hộp’ sao? Cậu có việc phải giải quyết với ‘chiếc hộp’ mà, đúng chứ!”
“……”
Tôi sẽ không thốt nên lời nào. Đó là điều mà chúng tôi đã quyết định. Nếu tôi tự ý trả lời với lí do ‘chỉ nhiêu thế thôi thì có hại ai’, hắn sẽ lợi dụng sơ hở này. Hắn sẽ khôn khéo gợi ý rằng ‘nói chuyện không sao đâu’ rồi cuối cùng khiến tôi phải nói.
Vì thế tôi không nói nữa.
“…a, vậy ra cậu đùn đẩy mọi chuyện cho Otonashi, hử. Dù sao cô ta cũng chính là người bảo cậu giữ im lặng, đúng không? Cậu đúng là không bằng cả mấy con chim. Nếu chỉ có cậu giữ im lặng, thế thì cậu còn thua cả côn trùng vì ít nhất chúng còn biết kêu.”
Tôi lấy cả hai tay bị tai lại.
“Dù sao cậu vẫn còn nghe tôi nói thôi mà. Hừm, để tôi nói cậu nghe chuyện này hay lắm, Kazu!”
Daiya đứng dậy, tiến về phía tôi rồi ghé sát vào tai tôi.
“‘Chiếc hộp’ này không bắt nguồn từ ‘điều ước’ của tôi.”
Nghe thấy điều ấy, tôi bất chợt mở to mắt ra và nhìn Daiya.
Daiya lăn ra cười.
“Thấy chưa! Cậu thua côn trùng rồi.”
“Hư…”
Tôi ơi hãy cứng rắn lên! Nếu không tôi sẽ không giữ im lặng được nữa.
Sau khi cười một hồi, hắn ngưng lại và quay trở về bàn rồi tập trung ánh mắt về phía tôi và tuyên bố.
“Nhưng những gì tôi nói là sự thật.”
…Tôi sẽ không bị lừa. Không đời nào tôi tin hắn. Ngay cả khi tôi thuộc loại dễ tin người.
“Thôi, tôi nghĩ ép cậu tin tôi là điều không thể. Thứ trong đầu cậu có thể là một vườn hoa to đùng, nhưng không đời nào cái gì cậu cũng tin như một thằng khờ. Nhưng cậu biết tại sao tôi lại cất công thuyết phục cậu không?”
Daiya nâng khóe môi của hắn lên.
“Bởi vì đó là sự thật.”
…Tôi không tin cậu đâu. Nhất định không tin.
“Cậu nên biết rằng tôi không hề làm gì sau khoảng thời gian nhận được ‘chiếc hộp’. Nói cách khác, tôi chỉ sở hữu ‘chiếc hộp’ và vẫn không sử dụng nó. Nói tôi nghe, Kazu, làm sao cậu chắc chắn rằng tôi không tiếp tục làm thế ngay cả trong tình trạng lúc này?”
…không thể…tôi chắc rằng điều này là không thể.
“Cậu không cần phải tin tôi. Ngay từ đầu tin tưởng thôi là một điều không thể rồi. Nhưng Kazu này, dù sao vừa lúc nãy cậu không nghĩ như thế à? Chắc là tôi đang nói dối đấy, nhưng lỡ tôi nói thật thì sao? Nếu vậy, không phải cậu cần xem xét khả năng có những ‘chủ nhân’ khác, dù tôi có nói thật hay không?...hừ, không phải là điều mà tôi nên nói, hử.”
…Chết tiệt. Đúng như những gì hắn nói.
Tôi không thể nghĩ rằng nó là điều hoàn toàn nhảm nhí. Thật ra, việc Daiya có thể điều khiển được ‘chiếc hộp’ trông khá lạ lùng đối với tôi. Sự nghi ngờ này sẽ được giải quyết nếu hắn không phải là ‘chủ nhân’.
Nếu có một ‘chủ nhân’ nào đó ngoài Daiya ra thì hắn có thể dễ dàng giết chúng tôi.
Daiya không cần tốn chút công sức mà đã làm tôi lung lay thế này.
Dĩ nhiên hắn không hề bỏ lỡ sự lo âu này của tôi, một khoảng trống nhỏ nhoi trong tâm trí.
“Kazu, cậu là [Pháp sư], đúng không?”
“……Sao?”
Bất chợt tôi kêu lên.
“L-làm sao…?”
Làm sao hắn phát hiện ra? Tôi không làm gì để lộ----
Nghĩ đến mức này, tôi nhận ra một điều.
Tôi đã phạm sai lầm---ngay lúc vừa rồi.
Daiya cười một cách thỏa mãn, nhất định là do cái nhăn mặt bất thình lình của tôi.
“Hahaha! Ngay từ đầu tôi đã biết rồi, nhưng đúng là cậu chả có gì quan trọng trong trò chơi này cả!”
Trong khi lắng nghe tràng cười của hắn, tôi cắn chặt môi.
Mặc dù Maria đã ân cần dặn dò tôi, thế nhưng tôi lại làm mọi chuyện trở nên vô nghĩa. Tôi giống như một con chó cưng của Daiya vậy.
“……Cậu may mắn quá nhỉ, Daiya…”
Daiya chỉ nói [Pháp sư] một cách ngẫu nhiên. Xác suất là 1:6---không, 1:5, bởi vì hắn biết [trường phái] của hắn. Hắn chỉ gọi bất kì cái tên [Pháp sư] mà lại thành ra [trường phái] thật của tôi…Nếu chỉ cần tôi có [trường phái] khác, sự thật tôi là [Pháp sư] có lẽ đã không bị phơi bày…
“Tôi may mắn á? Cậu không hiểu tại sao tôi lại đặc biệt hỏi cậu rằng cậu có phải là [Pháp sư] không sao?”
“…Ý của cậu là gì?”
Daiya im lặng trong phút chốc rồi gãi đầu.
“Thôi, lúc này cứ coi như tôi không phải là ‘chủ nhân’ của ‘chiếc hộp’ này.”
“Tớ không nghĩ vậy.”
“Câm miệng lại và nghe đây. Nếu nó không phải là của tôi, điều này cũng có nghĩa là tôi không hề mong ước <
> này xảy ra. Còn nữa, tôi không muốn một người quen của tôi là cậu phải chết.”“…Ừ.”
“Vì thế, tôi muốn hỏi xem [trường phái] của cậu có phải là [Pháp sư] hay không.”
“…không phải hai lời tuyên bố đó chả ăn nhập gì với nhau sao?”
Daiya nhìn tôi với ánh mắt cực kì khinh thường.
“Đừng nói là cậu nghĩ cậu là người an toàn nhất vì [Pháp sư] không có kẻ thù? Nếu cậu nghĩ thế thật, thì trong đầu cậu chả có chút não nào mà toàn là bã đậu.”
Tôi không nói nên lời vì hắn đã đoán đúng.
“Tôi sẽ giải thích cho cậu một cách hết sức từ tốn đến nỗi một con khỉ cũng có thể hiểu ra! Đầu tiên, [Pháp sư] là kẻ khó sống sót nhất.”
“…Tại sao? Sự sống hay cái chết của [Pháp sư] đâu có liên quan đến đều kiện chiến thắng của những [trường phái] khác.”
“Ngay cả cậu cũng hiểu [Nhà cách mạng] là mối hiểm họa lớn nhất, đúng không?”
Tôi gật đầu. Không cần nói cũng biết [Nhà cách mạng] là kẻ nguy hiểm nhất khi có khả năng giết người khác bằng chính sức của mình.
“Người mà [Nhà cách mạng] muốn loại bỏ nhất là [Pháp sư]. Cậu thấy không? Chỉ có [Hiệp sĩ] mới có thể quyết định giết hay là không ngoài [Pháp sư] ra. Tuy vậy, điều kiện chiến thắng của [Hiệp sĩ] và [Nhà cách mạng] khá tương tự, vì thế rất có khả năng chúng cấu kết với nhau. Nếu [Pháp sư] chết, mối nguy hiểm đối với [Nhà cách mạng] sẽ giảm xuống đáng kể.”
Tôi lấy chiếc máy tính cầm tay trên bàn và đọc lại giải thích về [trường phái].
…Đúng vậy. Ngay cả khi [Nhà cách mạng] giết kẻ trực tiếp mâu thuẫn với mình là [Vua], [Hoàng tử] và [Kẻ thế mạng] chỉ việc thế vào chỗ của hắn; vì vậy, tình thế của [Nhà cách mạng] sẽ không thay đổi nhiều. Tuy nhiên, nếu [Pháp sư] biến mất, [Nhà cách mạng] sẽ đạt được một vị trí có lợi ngay lập tức.
“Này, nhưng điều đó…không phải có nghĩa rằng [Nhà cách mạng] gần như chắc chắn sẽ thắng nếu [Pháp sư] chết…?”
“Cũng không đơn giản thế đâu. Ví dụ, một vài người sẽ đoán sai [trường phái] và không ai chuẩn bị sẵn sàng để trở thành đồng minh của [Nhà cách mạng]. Còn nữa---”
Daiya lục lọi chiếc túi của tôi và lôi con dao thô cứng đó ra.
“Dù cậu có gặp thuận lợi hay bất lợi thế nào chăng nữa, trong trường hợp xấu nhất, cậu có thứ này. Ha, cậu có thể sống sót qua [Tử chiến Hoàng gia] bất cứ lúc nào, cậu chỉ cần có quyết tâm trực tiếp giết người khác là đủ!”
Tôi nín thở.
…Tôi đã bị thuyết phục. ‘Chủ nhân’ của ‘Trò chơi Tiêu khiển’ điên loạn thật rồi.
“…Kazu, tôi nói thế này thôi.”
Daiya nói sau khi cất con dao gọn gàng đi.
“Cậu không thể thuyết phục ‘chủ nhân’ cho đến khi cuộc chém giết bắt đầu. Nếu cậu muốn giữ thiệt hại ở mức tối thiểu, cậu phải giết ‘chủ nhân’. Cho nên---”
Daiya nhìn tôi. Hắn tuyên bố với bộ mặt thật thà, không hề có chút sai sót.
“Dù cậu cố gắng phản kháng đến mức nào đi nữa, việc có ít nhất một người sẽ chết vì ‘chiếc hộp’ này là điều đã được định đoạt sẵn.”
Tôi khẽ gật đầu và thì thầm.
“Không…đúng…”
Daiya không nói gì cả.
Thật ra, ngay cả tôi cũng đã nhận ra từ lâu.
Rằng đây là sự thật. Từ lâu rồi.
►Ngày thứ nhất Phòng lớn
Khi tôi đến, vẫn chưa có ai ở đó.
Tôi nhớ lại cuộc [Họp kín] với Daiya. Cuối cùng, tôi để lộ ra tôi là [Pháp sư] và tôi còn mất tự tin rằng hắn là ‘chủ nhân’.
Cần phải xem xét lại với Maria kể từ giờ chúng tôi phải tiếp tục như thế nào dựa trên điều đó. Thật ra tôi nhanh chân đến đây để gặp cô ấy sớm nhất có thể, nhưng---và ngay khi tôi nghĩ thế, cô ấy xuất hiện từ cánh cửa của cô ấy.
“Maria!”
Maria nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng khi tôi gọi cô ấy và cô ấy ngồi xuống trước mặt tôi.
Maria có một cuộc [Họp kín] với Daiya sau khi hắn [Họp kín] xong với tôi. Phán đoán từ vẻ mặt của cô ấy, có lẽ cô ấy cũng bị lung lay giống như tôi.
“…Em với Daiya có chuyện gì à?”
“…Nhất định cũng giống như anh thôi. Đầu tiên, chủ yếu em xem Daiya là ‘chủ nhân’, nhưng bây giờ em bắt đầu chấp nhận một khả năng nhỏ có một ai đó mới là ‘chủ nhân’. Thế nên sẽ còn thiếu khôn ngoan hơn nữa nếu dễ dàng nói chuyện về ‘chiếc hộp’ cho những người khác.”
“Dù chúng ta không có thời gian…”
“Ừ, đó chính là điều khiến em bận tâm. Em muốn tận dụng thời gian này để nói chuyện với những người khác nhằm mục đích hiểu rõ tính cách của họ, nhưng…em không thể tự nói về chính mình. Dù sao thì em cũng không thể nói về tình cảnh của em mà không đề cập đến ‘chiếc hộp’.”
Tình cảnh của Maria à…
Ngay cả tôi cũng gần như không biết gì về hoàn cảnh của cô ấy. Cô ấy không hề nói về mình và sau khi nhìn thấy ‘Hạnh phúc Rạn vỡ’, tôi càng không thể hỏi cô ấy gì hơn.
“Maria này---”
“Chào!”
Kamiuchi tiến vào phòng lớn và giơ tay vẫy chúng tôi. Tôi cười gượng và vẫy tay lại.
Tôi lấy tay che miệng mình lại rồi ghé sát tai của Maria để cậu ta không thể nghe những lời nói tiếp theo của tôi.
“Kazuki, anh không được thì thầm. Cho người khác thấy chúng ta có bí mật giấu kín khỏi họ trong tình trạng hiện tại sẽ khuấy động họ ngờ vực.”
“À, anh hiểu rồi…”
“Đừng lo lắng quá, Maricchi. Hai người yêu nhau mà, nên có vài bí mật với nhau cũng là điều bình thường, đúng không?”
“Cậu có thể nói thế, nhưng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ vậy.”
“Cậu thấy thế à? Mà nói đến mới nhớ, bọn họ đáng sợ quá nhỉ? Đặc biệt là Chủ tịch và Oomine-senpai.”
“…Maria, hình như em có quen với Kamiuchi-kun hả?”
Tôi hỏi thế vì cái giọng thân mật của cậu ta làm tôi khó chịu.
“Không, không hẳn.”
“Oa, ‘không hẳn’ là hơi tàn nhẫn đấy? Không phải chúng ta đã nói chuyện vài lần trước đây rồi sao?”
“Cậu tự tiện nói chuyện với tôi vài lần, đúng thế, nhưng chưa bao giờ gọi là đối thoại cả.”
Kamiuchi nhún vai với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tớ chỉ muốn được chữa lành vết thương bằng cách nói chuyện với một cô gái cực kì xinh đẹp thôi, nên không cần phải cảnh giác thế đâu…Tớ cũng không có ý định cướp cậu từ tay Hoshino-senpai, thật đấy!”
“…Nghe này Kamiuchi-kun. Nói cho em biết, Maria và anh không có hẹn hò gì với nhau cả.”
“Không, cố gắng phủ nhận hay e thẹn hay gì gì đó lúc này là quá trễ rồi.”
Đúng như dự đoán, cậu ta không hề tin tôi.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, mọi người tập trung vào phòng lớn. Chúng tôi ngồi vào chỗ theo hướng dẫn của Chủ tịch.
“Rồi, có ai nghĩ ra cách nào để thoát ra khỏi [Tử chiến Hoàng gia] chưa?”
Sau khi bắt đầu như thế, Chủ tịch khoanh tay và chờ ý kiến với một nụ cười.
Tôi lén nhìn Daiya; hắn đang nhìn sang hướng khác như thể hắn không thèm lắng tai nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Nếu ba người biết về ‘chiếc hộp’ không nói gì cả, thì cũng không ai lên tiếng---đó là điều tôi nghĩ, nhưng một người tôi không ngờ đến rụt rè giơ tay lên.
“À, Yuuri, cậu biết gì rồi à?”
“Ừm, đây không phải là cách để thoát ra, nhưng là cách để kiềm chế nó lại…cậu…cậu không phiền chứ?”
“Ồ, tuyệt quá! Cậu cứ nói ý kiến của cậu đi, đừng lo lắng gì cả!”
Yuuri khẽ gật đầu khi Chủ tịch thúc giục.
“Ừm…mình nghĩ mọi người đều đồng ý rằng sự nghi ngờ sẽ làm tình trạng của bọn mình tồi tệ thêm. Mình không…đoán sai chứ?”
Sau khi xác nhận rằng tất cả chúng tôi đều đồng ý, Yuuri tiếp tục.
“Bọn mình không biết ai có [trường phái] nào. Bọn mình không biết kẻ thù của bọn mình trong trò chơi này là ai. Mình tin rằng điều này dẫn đến sự lo âu. Không ai muốn trò chơi này tiếp diễn chứ, đúng không, mọi người? Vậy tại sao bọn mình không cùng đếm đến ba và tiết lộ [trường phái] của mình?”
Mọi người có vẻ hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị táo bạo ấy, trái ngược với giọng nói nhỏ nhẹ của chị ấy.
Yuuri ấp úng một chút khi thấy phản ứng này của chúng tôi, nhưng lại dũng cảm mở miệng ra tiếp tục nói.
“Nếu bọn mình làm vậy, sẽ không có ai có thể hành động bất chợt được. Mình nghĩ bọn mình sẽ có thể tin tưởng lẫn nhau. Bởi vì bọn mình sẽ nói cùng một lúc nên cũng không thể nói dối. Nếu hai người cùng gọi tên một [trường phái], bọn mình sẽ biết một trong số họ đang nói dối. Mọi người…nghĩ thế nào?”
“Aa, Yuuri-chan, chị xuất sắc lắm! Đây đúng là cách cần làm!”
Khi nghe lời tán dương của Kamiuchi, Yuuri cười một cách rụt rè và gương mặt ửng đỏ lên.
“Hơn nữa, bọn mình chỉ có thể làm việc này khi tất cả sáu người đều có mặt. Bởi vì vẫn có thể nói dối nếu chỉ cần một người đã mất tích…a, ‘mất tích’ nghe không hay cho lắm, mình xin lỗi.”
Ừ, cũng đáng để thử lắm…đó là điều tôi nghĩ. Nhưng tôi không thể tùy tiện chấp nhận được. Có lẽ còn điều gì đó tôi còn bỏ sót.
Chắc hẳn Maria cũng nghĩ như thế. Sau khi ngồi khoanh tay suy nghĩ trong một lúc, cô ấy mở miệng ra và nói.
“Tôi đồng ý.”
Ngay cả Maria cũng không thấy thiếu sót nào sao? Thế thì không còn vấn đề gì nữa rồi.
Ngay khi tôi sắp hưởng ứng, đúng lúc đó---
“Hừ.”
Daiya nhếch mép cười.
Yuuri tỏ vẻ vừa bối rối vừa sợ hãi khi thấy phản ứng của hắn.
“…bạn không đồng ý à, Daiya-san?”
“Tôi chả đồng ý chỗ nào được.”
“Mình xin lỗi nếu lời đề nghị của mình vẫn chưa hợp lí…tuy vậy, mình có thể biết lí do không?”
“Tôi không thích cái cách chị ra vẻ ngoan ngoãn.”
Yuuri mở to mắt và gồng chặt mình lại khi nghe những lời nói không thể báo trước được đó.
“Chị nhăn mặt cái gì? Có phải cái lỗ tai chị sinh ra chỉ để nghe những gì có lợi cho chị hay sao? Tôi chỉ nói với chị rằng tôi không muốn vâng lời chị vì tôi ghét chị, đồ hồ li chết tiệt.”
Yuuri rơm rớm nước mắt.
“Oomine-senpai. Anh đừng quá kích động thế chứ? Xin anh hãy xin lỗi Yuuri-chan.”
“Hả? Tôi phải xin lỗi sao? Tôi đang trông đợi mọi người cảm ơn tôi đấy! Này, tôi đang vạch trần cho mọi người thấy chị ta là một kẻ nhát gan. Đúng không, Yanagi?”
Đôi vai của Yuuri giật bắn lên. Chị ấy sắp phát khóc đến nơi rồi.
“N-nhát gan? Mình à? Sao lại thế…?”
“Vậy để tôi hỏi chị: chị là [Nhà cách mạng] hay [Pháp sư]?”
Gương mặt của Yuuri tái xanh ngay lập tức.
“Không, chị không phải, đúng chứ?”
“…T-tại sao…bạn…”
“Rõ ràng là chị biết quá rõ rồi. Chị biết nguy cơ khi khai ra hết sẽ gây biến động to lớn giữa những [trường phái] riêng lẻ ra làm sao. Vì thế, chị không nằm trong số hai [trường phái] đang gặp nguy hiểm tương đương nhau. Tôi phán đoán rằng chị là [trường phái] đang ở trong tình trạng an toàn một cách nhất định nào đó. Thế nào?”
Gương mặt tái xanh của chị ấy vắt không ra hột máu nào đến nỗi trông vô cùng đáng thương.
“Một đứa con gái hiểm độc như chị đề nghị việc này chỉ vì chính mình chứ không phải để làm tình hình có bước tiến triển, đúng không?”
Cuối cùng chị ấy bắt đầu bật khóc khi nghe lời nói ác ý ấy.
“Này này, chị nghĩ chúng tôi sẽ tha thứ cho sự xảo trá của chị khi chị khóc à? Oa, nước mắt của con gái tiện lợi thật đấy nhỉ? Dù sao chị cũng là một con hồ li tinh, chị có thể làm nó chảy như vòi nước thế nào cũng được, đúng không?”
“Ác độc…bạn thật ác độc…”
“Đơn giản chị chỉ muốn nhanh chóng biết được ai là [trường phái] nguy hiểm – để được sống sót.”
“Không…chỉ là…mình…mình không muốn cuộc tàn sát bắt đầu, nên, ưưưư…”
Yuuri không thể ngăn lại dòng nước mắt tuôn chảy của mình và cúi đầu xuống.
…đúng thế, trông Yuuri rất rụt rè, nên có lẽ chị ấy sẽ không nêu lên lời đề nghị nguy hiểm này nếu chị ấy là [Nhà cách mạng] hay [Pháp sư].
Thế nhưng, chị ấy đưa ra việc đó sau khi suy nghĩ hết sức để cải thiện tình hình. Những lời nhận xét quả thật hết sức nhẫn tâm. Có vẻ như Kamiuchi cũng có cùng suy nghĩ, cậu ấy đang cau có nhìn chằm chằm vào Daiya đến nỗi sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu cậu ấy nhảy bổ vào tấn công hắn.
“Hay là anh không muốn nói chỉ đơn thuần vì anh là [Nhà cách mạng]? Xin lỗi nhé, nhưng nếu anh là [Nhà cách mạng] thật, tôi sẽ không để anh muốn làm gì thì làm đâu, rõ chứ?”
“Hử, thế ra tôi là [Nhà cách mạng] cơ đấy. Tôi sẽ [Ám sát] cậu trong khoảng tiếp theo vậy.”
Trông Kamiuchi như đã bị Daiya lấn át hoàn toàn bởi những lời nói ác ý của hắn, rồi cậu ấy không thể thốt nên lời nào hơn. Cậu ấy không còn ý chí để phản công lại và miệng cậu chỉ run lên lập bập.
“Ngay từ đầu tôi đã không cần phải phản đối! Đúng không, thưa chị Chủ tịch?”
Yuuri ngước đầu nhìn Chủ tịch với gương mặt thấm đẫm nước mắt. Chủ tịch cười gượng với chị ấy và nói rõ.
“…à, ừ. Xin lỗi Yuuri, nhưng tóm lại, mình phản đối.”
“T…tại sao?”
“Đúng là có những ích lợi như cậu đã nhắc đến thật. Tuy vậy, khuyết điểm của nó còn to lớn hơn. Ví dụ, chúng ta có thể giữ bình tĩnh khi chúng ta biết rằng Oomine-kun, người đang ra vẻ như một tên khốn từ nãy đến giờ, là [Nhà cách mạng]? Không phải trong trường hợp tệ nhất, sự nghi ngờ còn tăng lên thêm sao?”
“Aa…”
“Mình cũng chắc rằng Oomine-kun sẽ bắt đầu hành động nếu chuyện đó diễn ra. Có khả năng cậu ta sẽ bắt chúng ta dưới sự điều khiển bằng cách phô trương sức mạnh? Mình có thể kể ra thêm vài khuyết điểm nữa. Vì thế, về nguyên tắc mình không đồng ý.”
“……Mình hiểu rồi.”
Yuuri cúi đầu xuống khi lời đề nghị của chị ấy còn bị bạn của mình phủ nhận.
“Đúng vậy, một đứa ngốc như mình nên giữ im lặng thì hơn…mình xin lỗi vì đã làm mọi người khó chịu.”
Một giọt nước mắt nữa rơi xuống từ mắt của chị ấy.
“Y-Yuuri-san, đừng nói vậy! Em nghĩ đó là một ý kiến hay đấy. Chị nhìn kìa, không phải ngay cả Maria cũng đồng tình sao?”
“…Hoshino-san.”
Tôi phải thừa nhận rằng đó là một lời khích lệ vụng về, nhưng Yuuri cũng nhẹ nhàng mỉm cười với tôi.
“Giờ thì tôi mới nhớ, tại sao em lại đồng tình với lời đề nghị đó, Otonashi-san?”
Chủ tịch hỏi Maria.
“Bởi vì tôi tin rằng sự thấu hiểu lẫn nhau quan trọng hơn bất kì điều gì. Một khi chúng ta còn chưa tiết lộ [trường phái] của mình cho những người khác, không ai có thể hoàn toàn thành tâm cả, tôi nói có sai không? Tôi không nghĩ rằng chuyện như thế sẽ không khiến chúng ta đến mức phải tấn công lẫn nhau. Vậy chị có đồng ý chứ?”
“Không phải đây là vì em không biết sợ hãi sao? Tất cả chúng tôi không mạnh mẽ như em, em biết đấy. Nói thật, tôi cảm thấy hoảng sợ.”
“Trông không giống chút nào.”
“Bởi vì tôi đảm bảo rằng tôi trông không giống thế. Mọi người sẽ lợi dụng điểm yếu bất cứ điểm yếu nào tôi để phơi bày…ôi, nếu tôi buột miệng nói ra thì ra vẻ điềm tĩnh cũng chẳng có ích lợi gì nhỉ?”
Chị ấy nói một cách từ tốn…ừ, tôi cũng tin rằng việc chị ấy sợ hãi là một lời nói dối.
“Nhưng em cũng có lí khi cho rằng việc tiết lộ [trường phái] của chúng ta là cần thiết để thấu hiểu nhau. Tuy nhiên việc đó vẫn còn quá sớm trong khi tình hình lúc này là chưa có gì chắc chắn.”
“Nhưng sẽ quá muộn nếu cái xác đầu tiên xuất hiện.”
“Đúng thế. Chúng ta phải làm rõ vấn đề càng sớm càng tốt…”
Chị ấy thì thầm và bĩu môi. Thói quen của Chủ tịch khi chị ấy suy nghĩ.
“Thôi, hôm nay chúng ta nói đến đây là đủ rồi. Dù sao tôi cũng nghĩ rằng không ai sẽ phải chết trong ngày đầu tiên.”
Cuối cùng, không ai có lời đề nghị nào tốt hơn Yuuri.
Dĩ nhiên chúng tôi nói chuyện với nhau để hiểu rõ nhau hơn, nhưng thời gian cứ trôi qua mà chúng tôi vẫn không tìm được cách để cải thiện tình hình.
<<Đã đếN giỜ! Nếu cÔ cẬu – kHông tRở về - cÔ cẬu – sẼ cHết!>>
Sau khi nghe thông báo của Noitan, tôi nhìn đồng hồ và bây giờ là đúng <<20:00>>. Kết thúc khoảng .
Daiya nhanh chóng quay về phòng của hắn, trong khi Chủ tịch và Kamiuchi đang bước về phòng.
Thôi, có lẽ tôi cũng nên sớm quay về.
Trong khi tôi sắp bước qua cánh cửa, ai đó nắm lấy tay áo của tôi.
“Gì thế, Maria?”
Tôi quay lại.
Không phải Maria, nhưng Yuuri mới là người đang mở to mắt đứng đó. Tôi nhận ra sự hiểu lầm của tôi và ngượng chín mặt. Chị ấy thu đôi mắt mình lại và nở một nụ cười dịu dàng khi thấy tôi thế này.
“Ơ-à…chuyện gì thế, Yuuri-san?”
“Mh. Mình muốn cảm ơn bạn.”
“…? Cảm ơn vì điều gì…?”
Trông Yuuri còn thích thú hơn khi tôi nghiêng đầu thắc mắc.
“Bạn không hiểu ngay lập tức, thế có nghĩa là…bạn không cố tình tử tế với mình để kéo mình làm đồng minh của bạn…”
“…Sao?”
“A không, không có gì…bạn thật sự không hiểu à? Nè, không phải bạn làm mình vui lên khi mình khóc sao?”
“…A…chuyện đó.”
“Vì thế cho nên…cảm ơn bạn một lần nữa.”
Yuuri cúi đầu thật sâu. Tôi lập tức đáp lại ngay.
“Đ-đừng…thật sự em không làm gì to tát cả.”
“Nhưng bạn biết không, nó giúp mình nhiều lắm.”
“Thế…thế thì tốt quá rồi…”
Được cảm ơn một cách trân trọng như vậy cũng khiến tôi ngượng ngùng.
Không hiểu sao Yuuri mỉm cười trước gương mặt đỏ ửng của tôi.
“…Mình có cảm giác rằng tin tưởng bạn cũng là điều tốt ngay cả trong trò chơi này.”
“Sao?”
Trông chị ấy có vẻ hơi ngập ngừng đôi chút, nhưng rồi chị ấy chuẩn bị sẵn sàng và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Nếu chúng ta tin tưởng lẫn nhau, không ai sẽ giết ai cả. Mình tin như thế…Hoshino-san, bạn có nghĩ mình ngây thơ quá không?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy trước ánh mắt của cô ấy dán chặt vào tôi.
“Không hề! Em cũng tin tưởng vậy.”
“Thật không?”
Chị ấy vô tình lấy hai bàn tay của mình nắm lấy tay phải của tôi trong niềm vui mừng tột cùng, hay đối với tôi trông như thế. Mặt của tôi càng nóng bừng lên khi tôi cảm thấy cảm giác ấm áp đó.
“Mình nghĩ chúng ta nhất định sẽ không sao nếu tất cả chúng ta nắm lấy tay nhau và tin tưởng. Vì thế, đầu tiên bạn với mình hãy cùng đặt niềm tin vào nhau.”
“Ư-ừm…”
Tôi không thể ngắm nhìn trực tiếp vào nụ cười vô tư của chị ấy rồi vô tình cúi đầu xuống.
Dù là một học sinh khối trên, Yuuri…ừm…thật sự dễ thương.
“Kazuki.”
Tôi ngước nhìn lên khi có ai đó gọi tôi. Maria đang nhìn chúng tôi với gương mặt vô cảm…Gần đây tôi mới nhận ra cô ấy thường có gương mặt này khi cô ấy có tâm trạng không tốt.
“Thời gian sắp hết rồi. Về nhanh lên.”
“A, đúng rồi…”
Yuuri hiểu ý tôi muốn nói khi tôi nhìn chị ấy và buông tay tôi ra. Vẻ mặt của chị ấy có vẻ hơi cô đơn đối với tôi.
“Yanagi, chị cũng nên chú ý đến thời gian.”
“V-vâng…”
Yuuri vẫn còn sợ Maria.
“…ừm, Yuuri-san, không sao đâu, chị có thể tin tưởng Maria!”
“A, được rồi. Nếu bạn nói thế, Hoshino-san…”
“Vậy chúng ta cần phải đi về phòng của mình thôi.”
“ừm, bạn nói đúng…a, còn một việc nữa.”
Nói xong, chị ấy ghé môi sát tai của tôi.
“Ngày mai mình sẽ đến chỗ của bạn để [Họp kín].”
Chị ấy thì thầm vào tai tôi. Hơi thở của chị chạm vào tai tôi.
Yuuri bước đi bằng những bước chân nhỏ và biến mất sau cánh cửa phòng với nụ cười tinh nghịch.
Tôi cứ đứng trân nhìn chằm chằm theo hướng chị ấy biến mất.
“…hừm.”
Maria khịt mũi cáu kỉnh và cũng biến mất đằng sau cánh cửa phòng của cô ấy.
Một mình giữa căn phòng, tôi nhớ lại tên của chị ấy.
<> <>
“……họ giống nhau thật.”
Gương mặt thì không. Nhưng tôi có cảm giác nụ cười tinh nghịch phút cuối đó trông giống---cô ấy.
Giống với <> khác tôi biết.
Cô ấy, người mà tôi không chắc là sẽ được gặp lại.
►Ngày thứ nhất Phòng của [Hoshino Kazuki]
<<[Yuuri Yanagi] đã bị siết cổ bởi [Ám sát]>>
Những dòng chữ đó hiện lên trên màn hình trong phòng của tôi.
Tôi không thể hiểu những lời ấy nên tôi cũng không có phản ứng gì. Tôi chỉ đọc đi rồi đọc lại lời nhắn đó.
Chị ấy đã chết?
Yuuri…đã chết…?
“……Chuyện nhảm nhí gì thế này?”
Tôi bất chợt thốt lên và không thể kìm nén một tràng cười nhỏ.
Ý của tôi là không phải mọi người nói rồi sao?
Rằng sẽ không có ai chết vào ngày đầu tiên. Rằng mọi chuyện sẽ ổn. Họ nói vậy.
Đúng thế, họ nói vậy mà! Ai đó nói cho tôi…rằng họ có nói thế, phải không!?
<>
Những dòng chữ khó hiểu biến mất khỏi màn hình và con gấu màu xanh lá cây xuất hiện thế vào đó.
<
>“Đừng dối trá!!”
Tôi thét thẳng vào Noitan theo phản xạ.
<< - Dối trá?>>
Đúng lúc đó---
Hình ảnh của Noitan biến thành thứ tôi chưa từng bao giờ thấy trước đó. Nó mở rộng miệng ra đến mức gần như rách toác.
<>
Tôi luôn nghĩ nó rất đáng kinh tởm.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy căm thù nó.
<>
Tôi bịt tai lại trước tràng cười hô hố của nó.
Nhất định tôi không thừa nhận ‘điều ước’ như thế. Tình cảnh của ‘chủ nhân’ không liên quan gì đến tôi. Tôi không quan tâm nếu nó có lỗ hổng hay không. Nhất định tôi không thừa nhận nó, dù hắn có lí do gì đi chăng nữa.
<>
Vì thế, hắn là kẻ thù của tôi.
“……cho ta thấy bằng chứng!”
<>
Miệng của Noitan trở về bình thường.
<
<
<<Đúng thế! Toàn là đặt điều, nên ngươi không thể---”
<<Được thôi!>>
Noitan biến mất. Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra.
“…cái gì…!”
Bóng tối thường lệ treo lơ lửng đằng sau cánh cửa.
Tôi đứng trước bóng tối và nuốt nước bọt. Tôi bắt đầu hoài nghi. Lỡ như Noitan không nói gì khác hơn là sự thật và <> đang chờ đón tôi ở đó là---
Ngay cả như thế, tôi phải bước qua cánh cửa---bước qua bóng đêm.
Tôi nhảy qua bóng tối.
Nằm giữa căn phòng nhà tù giống như phản chiếu lại trong gương là---thứ ấy.
“Aaa.”
<> --- của Yanagi Yuuri.
“A, aaaa.”
Đây là bằng chứng đầy đủ nhất.
Nó làm tôi nhận ra. Nhận ra sự thật.
Dù tôi hiểu nó là gì, tôi không thể thấy có gì kết nối cả. Tôi không thấy nó có gì liên quan đến ngoại hình của cô gái đáng yêu đó.
Có lẽ tôi không thể nối kết những gì còn sót lại của chị ấy, nhưng quang cảnh kinh khủng này khiến tim tôi vỡ tan.
Tôi mất tự chủ trong khi thét lớn lên và sụp đổ xuống. Khi tôi sụp đổ xuống, khoảng cách giữa tôi và <> thu hẹp lại. Thứ trước đây đúng ra là gương mặt của chị ấy bây giờ---
“---hư, hự.”
Một gương mặt tím tái đáng sợ đến nỗi khiến tôi suýt quên đi sự cảm thông.
Đúng thế, lời giải thích của Noitan không có gì là phóng đại cả. Chị ấy ở đó trong tình trạng chính xác như những gì Noitan đã nói.
Thế rồi, cuối cùng tôi cũng rõ ràng nhận ra.
Yanagi Yuuri đã chết.
Tôi không thể cứu được <>.
---cứ như thế, [Tử chiến Hoàng gia] bắt đầu bằng cái chết của cô gái cho rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa chỉ cần chúng tôi nắm chặt tay nhau
- [Yanagi Yuuri], chết bởi [Ám sát]