2 tháng 5 (Thứ bảy) 00:11
Tôi tỉnh giấc vì tiếng cái bàn rung ầm ầm.
Tôi bật dậy khỏi giường, với tay cầm lấy chiếc điện thoại đang tạo ra âm thanh đó rồi nhìn vào màn hình LCD.
<>
Otonashi Maria? Tại sao cô ấy lại gọi điện cho tôi? Cô ấy gọi điện cho tôi ngay cả trong tình trạng hiện tại, vậy có nghĩa là <> vẫn chưa nói cho cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra với hắn?…không, tôi nghĩ rằng hắn không thể nói cho người yêu của hắn biết câu chuyện ngu xuẩn về ‘chiếc hộp’ này. Nhưng tôi nghĩ đáng lẽ cô ấy phải chú ý đến sự thay đổi của hắn, ngay cả khi hắn không nói gì cả…thôi sao cũng được.
Tôi không vắt óc suy nghĩ nữa và nhận cuộc gọi.
Ý của tôi là làm sao tôi có thể chống lại khát khao nói chuyện với người con gái tôi ngưỡng mộ?
“Alô.”
<
Ái chà. Lúc nào cô ấy cũng như thế này với Hoshino Kazuki à?
Vậy rồi mình nên trả lời thế nào đây?
Tôi xác nhận lại tình hình của tôi.
Bằng cách sử dụng ‘chiếc hộp’, tôi có thể chiếm hữu hoàn toàn cơ thể của <> trong vòng một tuần. Để hoàn thành nhiệm vụ đó, tốt nhất là không nên làm gì cả. Dĩ nhiên rằng không có dính líu gì với Otonashi Maria thì còn tốt hơn.
Nhưng tôi không được phép hiểu nhầm. Đây không phải là mục tiêu của tôi.
Thứ mà tôi muốn là --- rằng tôi muốn tra tấn Hoshino Kazuki nhiều đến nỗi hắn phải cấu xé chính cái cần cổ của mình, bắt hắn chịu đòn nặng nề đến nỗi hắn phải quỳ gối xuống thừa nhận bằng chính cơ của mình ‘Hãy làm những gì ngài muốn’, để hoàn toàn cướp lấy cơ thể của hắn bằng cách biến hắn thành một cái vỏ rỗng ruột vào ngày 5 tháng 5, điều đó chỉ có thể xảy ra khi hắn chịu từ bỏ cơ thể của hắn cho tôi. Đó là khát khao của tôi.
Tại sao tôi lại có khát khao này? Đó là, bởi vì chỉ có làm vậy tôi mới có cảm giác rằng tôi thật sự trở thành Hoshino Kazuki.
Nếu tôi không có cảm giác tôi là Hoshino Kazuki, vậy điều đó giống như thể tôi ăn nhờ ở đậu cơ thể của hắn. Hoàn toàn vô nghĩa.
Tôi nghĩ rằng tôi phải chia sẻ cơ thể này với [Hoshino Kazuki] trong một thời gian cũng vì tôi không thể có cảm giác mình là Hoshino Kazuki ngay lập tức. Trời ơi, đúng là ‘chiếc hộp’ này tốt thật.
<>
Ra là thế. Vậy, tôi không có gì phải nao núng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Otonashi Maria là một người vô cùng quan trọng với Hoshino Kazuki. Nếu hắn mất cô ấy, hắn sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng.
Vì thế, [Ishihara Yuuhei] sẽ cướp Otonashi Maria từ [Hoshino Kazuki].
Điều này hoàn toàn cần thiết để hoàn thành khát khao duy nhất của tôi.
“À, anh xin lỗi. Anh đang suy nghĩ chút.”
Khi tôi nhớ lại cách nói chuyện của [Hoshino Kazuki], tôi mở miệng ra.
“Rồi, phòng của em. Được thôi, nếu em đến đón anh.”
Dựa vào cách diễn đạt của Otonashi Maria, tôi suy đoán rằng Hoshino Kazuki đến phòng của cô ấy như một thói quen hàng ngày.
<>
“Xe đạp của anh bây giờ bị hư mấy chỗ rồi mà.”
Tôi cố gắng dựng chuyện để đánh lừa cô ấy. Tôi không biết cô ấy sống ở đâu. Vì vậy tôi sẽ gặp rắc rối nếu cô ấy không đến đón tôi.
<>
“Ý của em xe máy là…xe máy à?”
<
Chết tiệt! Không đời nào mà Hoshino Kazuki lại không biết đến chiếc xe máy của Otonashi Maria.
<
“À, rồi...rồi.”
Hết cả hồn!…không, không cần phải lo lắng, nói gì thì nói, cô ấy cũng không nhìn thấu được tôi chỉ với điều này. Nhưng tôi lại hoảng lên chỉ vì Otonashi Maria ở phe đối địch.
<
Cậu chưa có bằng lái sao!? Vậy thành ra đây là một quyết định chính xác khi giả vờ không biết về điều đó.
<
Cuộc gọi chấm dứt trước khi tôi kịp trả lời.
“…Kazu-chan, ai gọi vậy? Theo những gì chị nghe thấy thì đó là con gái, đúng không? À nè, sao em không ra ngoài mái hiên?”
Một cô gái đang mặc đồ lót đang nói --- chắc chắn là chị gái của Hoshino Kazuki. Ra là vậy. Hoshino Kazuki không nghe điện thoại trong phòng khi có chị gái của hắn ở đây. Từ giờ trở đi tôi sẽ ghi nhớ điều đó.
“Vào giờ này thì chị không nghĩ đó là Mogi Kasumi-san…”
Mogi Kasumi? Đó là ai?
2 tháng 5 (Thứ bảy) 00:31
Chính xác mười lăm phút sau, Otonashi Maria đến nơi trên chiếc môtô đơn giản, thô kệch.
“Lên nào.”
Otonashi Maria quẳng chiếc nón bảo hiểm cho tôi. Tôi chụp được, nhưng tôi không biết phải làm gì. Bởi vì cô ấy cứ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi, tốt nhất tôi nên đội chiếc nón đó vào.
“Anh đội nón rồi đứng thảnh thơi ở đó làm gì? Lên đây nhanh lên.”
Tôi ngồi vào chỗ phía sau theo lời cô ấy. Sau vài chốc do dự, tôi ôm chặt lấy eo của cô ấy. Otonashi Maria không nói gì cả. Một cái eo thon thả. Phần eo của người tôi ngưỡng mộ, Otonashi Maria.
Chưa tới mười phút sau cô ấy dừng xe trước một tòa nhà năm tầng. Lúc đầu tôi cũng không sẵn lòng buông cô ấy ra, nhưng dù sao tôi cũng phải đứng dậy và dò xét tòa nhà sau khi cởi nón bảo hiểm. Tòa nhà đồ sộ trông cũng khá sang trọng. Và còn có cả ổ khóa cá nhân nữa. Tiền thuê nhà có lẽ cao lắm.
Chắc không có việc cô ấy lại mang người yêu của mình giữa đêm giữa hôm vào nhà, nơi gia đình cô ấy đang ở. Nhất định cô ấy sống một mình. Và bây giờ cô ấy đang dẫn người yêu vào phòng của cô ấy. Nói cách khác…là chuyện đó. Chắc chắn như thế.
Tim tôi đập như muốn nhảy tung ra ngoài. Tuy thế, trông cô ấy có vẻ như không hề đếm xỉa tới và cứ bước lên thang máy. Cuối cùng, khi thang máy ngừng lại, cô ấy mở cửa phòng số <<403>>.
Ngay khoảnh khắc tôi bước vào phòng, tôi ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng. Đó là một căn hộ rộng khoảng bằng mười tấm thảm tatami. Có lẽ vì gần như không có đồ đạc gì nhiều trong đây, trông căn phòng vô cùng rộng rãi.
“Sao anh cứ nhìn láo liên vậy? Không có gì thay đổi kể từ lần cuối anh đến đây.”
“…Ừ.”
Tôi cố gắng ra vẻ bình tĩnh và ngồi lên một chiếc đệm. Khi Otonashi Maria liếc nhìn sang và thấy điều này, cô ấy mở cửa tủ ra và tìm một thứ gì đó.
“Này Kazuki, anh giơ tay ra nhanh lên.”
Giơ tay ra…? Cô ấy định hôn lên tay tôi hay sao?
“Anh chần chừ gì thế? Như thế này này.”
Otonashi giơ hai tay của cô ấy ra. Tôi làm theo giống như cô ấy.
cách
Tiếng gì thế? – đúng ngay lúc tôi suy nghĩ xem thứ tiếng đó là gì, tôi thấy một cảm giác chật cứng quanh cổ tay trái. Tôi nhìn xuống dưới.
Còng tay.
“…em đùa gì thế, Otonashi-san?”
“Đùa ư? Bây giờ em hỏi lại anh: anh đùa gì thế? Chúng ta làm chuyện này suốt ngày, không đúng sao?”
Suốt ngày…? Còng tay tôi ư?
“Gì thế? Vậy ra hôm nay anh có tâm trạng để phản kháng à? Hừ…hết nói nổi anh rồi.”
“Đ-đau!”
Otonashi Maria bẻ tay tôi một cách mạnh bạo ra phía sau lưng tôi với cử động tay uyển chuyển và nụ cười hút hồn, rồi tiếp tục còng thêm tay phải của tôi. Sau đó cô ấy còng hai đôi chân của tôi và khiến tôi nằm trên sàn. Tôi cố gắng di chuyển từng chút. Chắc chắn tôi vẫn có thể đứng dậy, chỉ ngoài trừ việc tôi không thể tự do di chuyển.
“Hôm nay chúng ta cũng dùng thứ đó nhé?”
Otonashi Maria sử dụng một miếng vải đen để bịt mắt tôi lại. Tầm nhìn của tôi biến mất.
Thật đúng là hấp dẫn. Cả cơ thể tôi đang bị trói chặt, tầm nhìn của tôi bị bịt kín và tôi đang lăn trên sàn như một con sâu. Gần giống như thể tôi đang bị đối phương bắt giữ.
…Hử? A, thì ra là thế.
“Có lẽ chúng ta đã chuẩn bị xong rồi. Bắt đầu thôi.”
Otonashi Maria chắc hẳn đã nhận ra chuyện gì đó đang xảy đến với Hoshino Kazuki.
Không đời nào cô ấy tiếp tục làm những chuyện như thế với người không phải là người yêu của mình.
Vậy cứ cho điều đó là chính xác thì --- hiện giờ Otonashi Maria đang xem tôi là ai?
“Này ---”
Cô ấy tiếp tục nói.
“---ngươi không phải là Hoshino Kazuki, vậy ngươi là ai?”
Thì ra là như vậy.
Điều này có nghĩa rằng mọi chuyện từ nãy đến giờ chỉ là một vở kịch để khống chế [tôi].
“Haha…”
Xuất sắc. Đúng là Otonashi Maria. Đây là lí do tôi ngưỡng mộ cô ấy. Tôi thật sự vui mừng vì tôi không từ bỏ ảo tưởng này.
“Ngươi cười cái gì? Hình như ngươi không biết ngươi đang ở trong tình cảnh thế nào à?”
Tôi cố gắng phản kháng trong tuyệt vọng.
“Không, không…Otonashi-san. Em hiểu lầm rồi.”
“Đừng diễn trò vô ích.”
Cuối cùng cũng vô dụng. Nhưng chắc hẳn vì lí do này, tôi không thể nhịn được cười.
“Ngươi đúng là khó hiểu. Tại sao ngươi lại mừng rỡ, dù ta vừa mới đánh lừa rồi trói chặt ngươi?”
“Ta có thể hỏi ngược lại cô không? Tại sao cô nghĩ ta không phải là Hoshino Kazuki?”
Tôi không diễn kịch nữa và hỏi ngược lại cô ấy.
“Ta đã nghe thấy tiếng thu âm của ngươi và ta biết về ‘chiếc hộp’.”
Tôi hiểu ra lời khẳng định thẳng thắn của cô ấy. Giờ thì tôi đã biết lí do tại sao cô ấy nhìn thấu tôi, cũng như tại sao cô ấy là một người đặc biệt.
“Nhưng ngay cả khi cô có biết đến ‘chiếc hộp’ và nghe thấy lời nhắn này, không phải có quá ít manh mối để biết rằng Hoshino Kazuki là [ta] hay [Hoshino Kazuki] không? Cô nhận ra ta từ khi nào?”
“Kể từ lúc ngươi nói ‘Alô’ qua điện thoại.”
“…cô đang đùa à?”
Không thể phân biệt một người với cùng một giọng nói chỉ với chi tiết đó.
“Kazuki trả lời điện thoại bằng từ <>. Anh ấy không nói <
“Đúng là hay thật.”
Bởi vì thật không thể tha thứ nổi cho một người đáng khinh như Hoshino Kazuki bước vào thăm phòng của một tiểu thư quý tộc như Otonashi Maria thường xuyên.
“Nói đúng hơn, cô đánh lừa [ta] để xác nhận rằng ta có thật sự tồn tại hay không.”
“Không cần phải xác nhận chuyện vặt vãnh như thế. Điều mà ta muốn xác nhận là ngươi có cùng chung kí ức với Kazuki không. Haha, có vẻ như ngươi không có kí ức của Kazuki.”
“………”
Vậy là cô ấy đã tính trước một bước rồi.
Tôi thừa nhận rằng đây là một thời điểm quan trọng. Nếu [Ishihara Yuuhei] và [Hoshino Kazuki] có cùng một kí ức, thì tất cả mọi thông tin sẽ bị rò rỉ khi cô ấy cô gắng lên kế hoạch với [Hoshino Kazuki]. Cô ấy sẽ không thể hợp tác với [Hoshino Kazuki].
“Thôi, bây giờ ta hỏi ngươi: ngươi là ai?”
“Cô không thấy sao? Ta là Hoshino Kazuki!”
“Đừng giỡn mặt với ta và hãy trả lời đi.”
Tôi nhún vai, dù vẫn còn đang nằm trên sàn.
“Ta không đùa giỡn với cô. Ta là Hoshino Kazuki. Một thứ đã được định đoạt sẵn nhờ ‘chiếc hộp’.”
“…Ý của ngươi là sao?”
“Hoàn toàn đúng theo nghĩa đen. ‘Ước muốn’ của ta là <
>. ‘Chiếc hộp’ ban bất kì điều ước gì, không phải chứ? Vì thế, ta là Hoshino Kazuki. Ta không thể chỉ ra bất kì điều khác biệt nào.”Nghe thấy lời nói của tôi, Otonashi Maria vẫn im lặng.
“…ngươi nói là <
> sao? Đúng là kì quặc…Bộ ngươi hết người hay sao mà lại chọn Kazuki? Ta không nghĩ cơ thể của <> đáng thèm muốn đến thế.”“Bởi vì cô luôn kề bên hắn.”
Tôi trả lời ngay lập tức.
“----- là ta sao?”
“Đúng, ta ngưỡng mộ cô. Otonashi Maria mà ta ngưỡng mộ sẽ ở cạnh bên ta. Chỉ lí do này thôi đã khiến ta muốn biến trở thành hắn.”
Tôi nghe thấy tiếng Otonashi Maria thở dài.
“…Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ta là lí do chính khiến ngươi muốn đoạt lấy Kazuki.”
Cô ấy chợt than vãn như thế, nhưng rồi lấy lại được sự điềm tĩnh ngay lập tức. Rồi cô ấy nói với tôi.
“Ta hiểu rằng ngươi quyết tâm trở thành Hoshino Kazuki. Tuy nhiên, ta không thể gọi ngươi là Kazuki.”
“Vậy thì chỉ cần gọi ta là [Ishihara Yuuhei].”
“[Ishihara Yuuhei]? Chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó. Đây không phải là tên thật của ngươi, đúng không?”
“Ai mà biết được?”
“Hừ, tùy ngươi. Nhưng ngươi hãy trả lời ta một câu hỏi này thôi: làm sao ngươi có thể hoán đổi với Kazuki?”
“Cô hỏi thế là có ý gì?”
“Ta không cần phải trả lời câu hỏi của ngươi.”
“Vậy thì ta cũng không cần trả lời câu hỏi của cô.”
“Ta rất ngạc nhiên khi ngươi vẫn còn nói được như thế trong tình trạng tay và chân của ngươi đang cùng bị trói chặt.”
“Cô không thể đánh lừa được ta đâu! Cô không làm gì được ta cả. Dù gì thì sử dụng vũ lực lên người ta thật ra chính là sử dụng vũ lực lên cơ thể của Hoshino Kazuki.”
“Có vô số cách để tra tấn mà không gây ảnh hưởng lên cơ thể…nhưng, dù sao thì ta cũng không sử dụng vũ lực…”
Otonashi Maria vừa thì thầm một điều gì đó.
“Cô nói gì à?”
“Không, không có gì. …Quay lại vấn đề chính, ngươi không có ý định nói cho ta biết, phải không?”
“Hừm, để xem nào. Thật tình, ta không để tâm lắm, nhưng ta sẽ không nói cho cô biết.”
“Ngươi không để tâm lắm?”
“À, đúng. Dù gì thì cô đang bị ép buộc phải làm một điều gì đó với ‘chiếc hộp’ nếu không [Hoshino Kazuki] sẽ biến mất vào ngày 6 tháng 5. Cô có thể làm giảm nhẹ tình hình hiện tại bằng bất cứ cách nào khi ta nói cho cô biết chuyện nhỏ nhặt như thế không? Cô biết đấy, ta sẽ không nói cho cô biết bất kì điều gì để lấy ‘chiếc hộp’ ra. Hay là cô sẽ giết ta chăng? Hoshino Kazuki cũng sẽ chết theo đấy!”
Tôi cười với một giọng giả tạo.
Thế nào, Otonashi Maria? Tình hình này còn vô vọng hơn những gì cô đã tưởng tượng, đúng không?
“Hahaha…”
Không hiểu vì sao, cô ấy lại cười thầm.
“…tại sao cô lại cười? Cô không thể nhịn được cười khi cô thấy mọi chuyện quá vô vọng rồi sao?”
“Vô vọng? Đây ư? Haha…Lời đe dọa này chỉ giống như con muỗi bay vo ve thôi, so với sự loại bỏ mà bọn ta đã từng chống lại. Mối hiểm họa duy nhất mà ta phải đối mặt lúc này là ngươi sẽ không nói cho ta biết ngươi chuyển chỗ với Kazuki như thế nào, đúng không? Làm sao gọi đây là vô vọng được?”
“Giải pháp duy nhất là phải giết Hoshino Kazuki – đây là cách mà ta muốn giải thích cho cô, nhưng có lẽ cô không hiểu chăng?”
“Đó là lí do mà ta cười suốt từ nãy đến giờ. Cuối cùng --- tất cả đều là dối trá.”
Tôi không nói nên lời.
“Ta hiểu rằng ngươi muốn làm ta kiệt sức, nhưng ta e rằng ta không thể bị đánh lừa bởi một lời nói dối tệ hại thế đâu.”
“…tại sao cô nghĩ ta đang nói dối?”
“Chính ngươi nói ra còn gì. Ngươi nói rằng ngươi là Hoshino Kazuki. Nhưng Hoshino Kazuki không có ‘chiếc hộp’. Nói ngắn gọn, anh ấy không thể là ‘chủ nhân’.”
“Cô đang chơi chữ đấy à? Chỉ có vậy thôi thì cô không thể thoát khỏi thực tế đâu!”
“Ngươi vẫn không hiểu à? Được rồi, để ta hỏi một câu.”
Otonashi Maria nói với giọng chắc nịch.
“Ngươi có thật sự tin rằng một linh hồn có thể trú ngụ bên trong cơ thể của một người khác không?”
“A---”
Chuyện này ----
“Ngươi không thể trả lời ngay lập tức sao?”
A…chết tiệt.
Tôi không biết tại sao. Tôi không biết tại sao, nhưng dường như tôi đã phạm phải một sai lầm tệ hại khiến tôi không thể nói nên lời vào thời điểm này.
“‘Chiếc hộp’ hoàn toàn ‘ban cho’ điều ước. Một người có lí trí dù ít hay nhiều cũng không thể tin tưởng tuyệt đối rằng ‘điều ước’ của mình sẽ trở thành hiện thực. Và giống như ngươi nghĩ, nhìn phản ứng của ngươi trước câu hỏi của ta, thật lòng ngươi cũng không thật sự tin tưởng. ‘Chiếc hộp’ liên kết chặt chẽ với sự hoài nghi khi nó ban cho ‘điều ước’. Vì thế, ‘chủ nhân’ sẽ không thể hoàn toàn trở thành Hoshino Kazuki.”
“……”
“Có nghĩa là ‘chủ nhân’ tồn tại vẫn như trước đây nhưng vẫn không chiếm được cơ thể của Hoshino Kazuki. --- tách biệt hoàn toàn với ngươi.”
Cô ấy hỏi tôi, không thèm để tâm trong khi tôi vẫn đang giữ im lặng.
“Vậy ngươi là ai, khi ngươi không phải là ‘chủ nhân’?”
Tôi không thể trả lời.
“Nếu ngươi không biết, ta sẽ nói cho ngươi nghe. Ngươi là một thứ được tạo ra ở đây bởi một ‘ước muốn’ đã bị méo mó. Ngươi chỉ là thứ mô phỏng giả mạo của ‘chủ nhân’. Đúng thế, một món <>.”
Cô ấy khẽ cười và tiếp tục nói.
“Và bởi vì ngươi chỉ là một thứ <>, ngươi không phải là ‘chủ nhân’ mà ta đang tìm kiếm.”
Thì ra là như thế. Vậy đó là lí do --- tôi không có ‘chiếc hộp’.
“Hahaha.”
Nhưng vậy thì rồi sao?
Ngay từ đầu, tôi đặt ‘ước muốn’ này vào ‘chiếc hộp’ bởi vì dù gì tôi đã muốn ném bỏ một kẻ khốn nạn như mình đi chỗ khác. Tôi còn không phải là ‘chủ nhân’ ư? Tôi là đồ giả mạo? Thế này thì tôi còn mừng hơn!
Bởi vì tôi hoàn toàn không là một ai, nên tôi chắc chắn có thể trở thành Hoshino Kazuki.
“…ngươi cười là có ý gì vậy, [Ishihara Yuuhei]?”
“Haha, có quan trọng không? Tuy nhiên, vẫn còn thứ ta muốn hỏi. Ta đúng là đồ giả mạo. Ta thừa nhận điều đó! Nhưng cô là ai khi cô là người nhìn thấu được chuyện này?”
“Ngươi hỏi ta là ai ư…?”
Không hiểu vì sao Otonashi Maria không nói được lời nào cả.
“……ngươi là một món giả mạo. Còn ta là ---”
“Sao cô cứ nghiền ngẫm như thế chứ? Thật ra, ta chỉ hỏi là vì ta muốn biết tại sao cô lại hiểu biết nhiều về ‘chiếc hộp’ vậy.”
“…À. Sao, chỉ có thế thôi à?”
Khi cô ấy hiểu ra ý định của tôi, cô ấy trở lại với giọng nói cứng rắn thường thấy.
“Chính ta là một ‘chiếc hộp’. Và bởi vì chính ta là ‘chiếc hộp’, tất nhiên là ta hiểu thấu những tính chất của ‘chiếc hộp’.”
“…cô là một ‘chiếc hộp’? Cô đang có ẩn ý gì à?”
“Ngươi muốn hiểu sao thì hiểu.”
Một ‘chiếc hộp’ ư? Nếu cô ấy nói thật, thì điều này thật sự phù hợp một cách hoàn hảo.
“À mà này, ta còn vài chuyện phải nói với cô, đúng chứ?”
“…ngươi đang nói gì vậy?”
“Hử? Ta chưa nói rõ cho cô sao? Tối hôm qua, ta nói rằng ta sẽ nói cho cô vào ngày mai. Bởi vì một ngày mới đã đến, ta sẽ nói vào lúc này!”
Và rồi tôi nói với một nụ cười thật lớn đến nỗi tôi cảm thấy tiếc vì chỉ có thể cho cô ấy thấy một nửa gương mặt không bị bịt kín của tôi.
“Tôi yêu em, Otonashi Maria.”
Cô ấy tự nhận mình là ‘chiếc hộp’.
Tôi nghĩ điều đó hoàn toàn phù hợp. Tôi thật sự nghĩ rằng điều này hoàn toàn phù hợp; vì là một vật để chiếm lấy và là một kẻ thù của tôi.
2 tháng 5 (Thứ bảy) 07:06
Tôi ngủ trong một căn phòng xa lạ với còng tay trên tay của mình.
“……a…ư…”
Đầu của tôi vẫn chưa hoạt động bình thường vì tôi mới vừa ngủ dậy. Một căn phòng màu trắng. Tôi ngửi thấy một mùi hương dễ chịu. Tôi nghe thấy tiếng vòi sen. Lưng tôi đau. Chăn gối được xếp gọn gàng. Nhưng cả chân của tôi cũng bị còng.
Khoan đã.
Đây là đâu?
Cơn buồn ngủ của tôi biến mất ngay tức khắc. Tôi cố nhanh chóng đứng dậy, nhưng rồi lại bị vấp té.
Tôi ngồi dậy nhìn quanh trong khi vẫn đang lấy hai tay che lấy cái mũi đau. Ở đây có một chiếc giường nửa đôi, một chiếc bàn, một quyển tập và những chiếc loa trên bàn, một quyển sách dày cộm khó hiểu. Nhìn chung, không có nhiều vật dụng lắm. Thấy một bộ đồng phục thủy thủ trong cạnh tủ, tôi nhận ra chắc chắn nơi này là căn phòng của một nữ sinh.
Đây là hành động của [Ishihara Yuuhei]? Đúng vậy, chắc chắn là thế.
Tiếng vòi sen ngưng lại. Sau đó một lúc tôi nghe thấy tiếng máy sấy tóc. Cứ cho rằng chủ nhân của căn phòng này đang ở trong phòng thay đồ. Có nghĩa là một đứa con gái…?
Một đứa con gái không mặc quần áo đang ở phía bên kia bức tường sao…? Chuyện gì đây…Và còn nữa, tôi, không đúng, [Ishihara Yuuhei] đã làm chuyện quái quỷ gì với cô gái này rồi!?
Tiếng máy sấy tóc ngưng lại và cánh cửa phòng tắm mở ra.
“O-oái!!”
Thấy cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng, tôi nhanh chóng quay mắt nhìn sang chỗ khác.
“A, anh dậy rồi à?”
Đầu óc của tôi chợt dừng hoạt động ngay lập tức khi nghe thấy giọng nói cực kì quen thuộc này.
“Hả?”
Gương mặt quen thuộc đang chờ tôi khi tôi ngẩng đầu lên theo phản xạ.
“A, Otonashi-san…”
“Chứ anh nhìn em ra ai?”
Nghe nói vậy, tôi nhìn cô ấy từ đầu xuống chân. Đúng thế, dĩ nhiên đây là Otonashi Maria rồi.
Và rồi tôi nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy trong khi cô ấy chỉ mặc mỗi đồ lót và chiếc áo sơmi mỏng trên người, tôi quay mặt đi chỗ khác thật nhanh.
“E-em đã biết anh ở đây rồi thì xin em giữ ý tứ một chút!”
“Anh hốt hoảng cái gì thế? Anh đâu cần phải cáu kỉnh vậy đâu, đúng không nào?”
…con gái phát biểu như thế là sai hết rồi. Đó là câu nói mà Haruaki rất có khả năng sẽ thốt ra khi cậu ấy quấy rối Kokone.
Khi tôi định tiết lộ điều này, cô ấy bất thần nói chặn đầu tôi.
“Ngay từ đầu, không phải anh đã thấy em không chỉ với đồ lót rồi sao, ngày hôm qua ấy? Mới thế này thôi thì anh có cần phải hoảng hốt vậy không?”
“……Sao?”
“Em chưa từng nghĩ rằng anh sẽ làm chuyện đó ngay khi anh vừa bước vào phòng em dù lúc đầu anh khoác cái gương mặt dễ bảo lên. Hừ, anh thật sự đánh lừa được em đấy.”
“E-em đang nói gì vậy…?”
Nhưng tình hình hiện tại ám chỉ rằng cô ấy đang nói sự thật. Dù gì thì đây là phòng của cô ấy, cô ấy vừa mới tắm xong và đi vòng vòng xung quanh với bộ đồ thiếu vải trên người ---
“E-em đang đùa phải không?”
Tôi hỏi một cách rụt rè.
“Ừ, em đùa đấy.”
Otonashi thành thật trả lời.
“Hả?”
“…ừ hử, được rồi. Vậy ra anh là [Hoshino Kazuki]. Dù gì thì cái phản ứng ngây ngô của anh khi anh há hốc miệng ra cũng hơi khó làm giả lắm.”
Tại sao bất chợt tôi lại có cảm giác không thể chịu nổi dù đây đúng chỉ là một trò đùa như tôi đã thầm ước…?
“……Otonashi-san. Này, chuyện anh đến đây mà anh không hề biết mình đã làm vậy có nghĩa rằng em đã nói chuyện với [Ishihara Yuuhei], đúng --- hả?”
Trong khi tôi đang nói, Otonashi đã tiến lại gần tôi lúc tôi vẫn còn đang nằm chỏng queo trên sàn. Cô ấy lại gần đến nỗi tôi có thể ngửi thấy một mùi hương dễ chịu từ mái tóc dài của cô ấy…chắc hẳn là dầu gội hay thứ gì gì đó rồi.
“G-gì thế?”
Một tiếng cách vang lên khiến tôi nhận ra Otonashi đang mở còng chân của tôi ra. …ừ, thế là tốt rồi, nhưng ít nhất cô ấy cũng phải báo cho tôi biết trước chứ.
Khi cô ấy mở còng chân của tôi ra xong, Otonashi quỳ xuống trước mặt tôi.
“Ừm…”
Tôi cũng quỳ xuống theo cô ấy.
Rồi cô ấy chầm chậm mở miệng nói.
“Kazuki, em là ai?”
Tại sao bỗng dưng cô ấy lại nói vậy?
Cô ấy là Otonashi Maria. Tôi có thể không hề do dự mà trả lời thế. Nhưng tại sao cô ấy hỏi một câu hỏi như vậy trong tình hình này?
“Anh hãy nhớ lại ‘Lớp học Loại bỏ’ đi.”
“Sao?...a!”
Nhờ cô ấy nhắc lại, tôi có thể nhớ ra khung cảnh khi cô ấy để tôi viết tên của cô ấy ra cũng tương tự như lúc này.
Vào lúc đó, Otonashi hỏi mọi người tên của cô ấy để có người có thể viết ra <> - một cái tên chỉ có người giữ lại được kí ức mới biết được.
Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại hỏi tôi làm việc này?
Để nhận biết tôi. Otonashi hỏi việc này là để phân biệt [tôi] với [Ishihara Yuuhei]. Bởi vì nếu tôi nói ra tên của cô ấy mà chỉ có [tôi] mới biết, cô ấy có thể nhận biết tôi là [tôi].
“--- Otonashi Aya.”
Vì thế tôi thốt ra cái tên đó. Cái tên cô ấy đã từng nói ra trong ‘Lớp học Loại bỏ’ mà chỉ mình [tôi] mới biết.
Nhưng phải chăng cô ấy hỏi có nghĩa là cô ấy không biết tôi là ai ngay lúc này sao? Tôi phải đi xa đến thế để làm cô ấy nhận ra đây là [tôi] ư?
Tôi thấy có một điều gì đó --- rất gượng gạo.
“Otonashi Aya ư?”
Không hiểu vì sao cô ấy thì thầm như thế, lòng nặng trĩu.
“…câu trả lời của anh có sai không?”
“Không, anh nói đúng. Chỉ là em không trông đợi anh lại có một câu trả lời rõ ràng như vậy. Thế thôi.”
“……Không sao. Nhưng em đã biết anh là [anh] chưa?”
“Đến giờ phút này thì câu trả lời là có. Em nghĩ anh đã biết rằng hiện giờ em đã nắm bắt được tình hình chung. Em cũng đã nghe file ghi âm của [Ishihara Yuuhei].”
“Vậy à.”
“Em cũng đã nói chuyện với [Ishihara Yuuhei].”
“…Hắn thế nào? Hắn có nói gì với em không?”
“Ưm, em không chắc chắn lắm.”
Otonashi thẳng thừng trả lời.
“À, không phải hắn dữ tợn lắm sao? Cuối cùng thì em phải khóa chân hắn lại mà.”
“Dĩ nhiên rằng em cũng đã xem xét tình huống đó rồi quyết định sử dụng chúng. Không, nói đúng hơn em muốn khóa chân anh lại kìa, Kazuki.”
“…sao?”
“Anh phản ứng thế nào khi anh nhận ra anh đang bị khóa chặt? Anh làm những gì?”
“À, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra…rồi còn ngã lăn quay nữa.”
“Em muốn nhìn thấy cái phản ứng đó.”
“……em muốn bắt nạt anh à?”
“Không. Em nghĩ em có thể quan sát ngay giây phút khi [Ishihara Yuuhei] chuyển thành [Hoshino Kazuki] bằng cách chờ đợi cái phản ứng hoang mang ấy. Dù vậy cuối cùng em lại bỏ lỡ cảnh tượng đó, vì em đang tắm. Thật đáng tiếc em không thể thấy phản ứng hài hước này của anh.”
Vậy ra thật sự cô ấy muốn bắt nạt tôi!
“Được rồi, chỉ có thế thôi. Đi nào, Kazuki.”
“…hả?”
Không hiểu vì sao Otonashi lại làm vẻ mặt ngạc nhiên.
“Dĩ nhiên là về nhà anh rồi. Anh nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi hả!?”
Tôi nhìn quanh trong phòng và tìm thấy chiếc đồng hồ. Bây giờ là 07:15 sáng.
“Hay là anh muốn đi học trễ? Đến giờ đi học rồi còn gì.”
“Ha…”
Trường chúng tôi chỉ được nghỉ vào ngày thứ bảy tuần thứ hai và tuần thứ tư.
“‘Ha’ cái gì? Anh định tay không đến trường à?”
…Cô ấy nói cũng có lí. Chúng tôi phải đi về nhà của tôi.
“……ừm, anh đi một mình được không?”
“Anh nói cái gì vậy? Anh còn không biết từ nhà anh đến đây bằng đường nào nữa, đúng không? Anh có về một mình được không? Chưa kể, anh đi bộ thì sẽ không kịp đâu. Em sẽ chở anh trên xe của em.”
“Đ-được thôi.”
Tôi phải làm gì đây…?
Ý của tôi là tôi không cố tình ngủ ngoài đường mà không xin phép. Không biết mẹ tôi sẽ như thế nào nếu nhìn thấy tôi về nhà vào sáng sớm đây? Tôi thử kiểm tra điện thoại và đúng như dự đoán, tôi thấy vài cuộc gọi đến từ mẹ của tôi trong phần lưu cuộc gọi. Tệ thật. Chưa kể còn có một cô gái trạc tuổi tôi ở gần bên ---
“Ừm, Otonashi-san. Em có thể tránh đi đâu một chút khi em đến nhà anh không…?”
“Tại sao?”
Otonashi nhìn chằm chằm vào tôi một cách khó xử. Chắc hẳn rằng ý định của tôi không đến được với cô ấy…
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc lẻn vào nhà chuẩn bị mà không để cho mẹ phát hiện.
2 tháng 5 (Thứ bảy) 07:34
Cố gắng trở về nhà mà không bị ai phát hiện của tôi rút cuộc lại hoàn toàn thất bại.
“Đúng là thất bại rồi.”
Otonashi lẩm nhẩm trong khi đi bộ đến nhà ga sau khi đậu chiếc môtô ở gần nhà tôi.
“……đúng thế.”
Tôi đồng ý với tiếng thở dài.
Mẹ của tôi phát hiện ra tôi ngay khi tôi vừa bước chân lên cầu thang.
Dĩ nhiên sau đó là một tràng la mắng.
Cũng dễ hiểu thôi. Tôi hoàn toàn hiểu rằng mẹ giận dữ bởi vì tôi ở ngoài qua đêm mà không báo cho ai biết. Tôi không thể làm gì hơn, nhưng ----
Thời gian trôi qua, và Otonashi tự nhiên cảm thấy chán việc phải đứng đợi trước cửa nhà.
Đúng như dự đoán, mẹ kết luận rằng sự xuất hiện đột ngột của Otonashi là nguyên nhân khiến tôi ở ngoài và mẹ nhìn chằm chằm vào cô ấy. Thật đáng ngạc nhiên, Otonashi phản ứng với ánh mắt này bằng một nụ cười nhẹ nhàng rồi nói.
“Không phải Kazuki ở ngoài đường suốt đêm đâu. Anh ấy ở với cháu suốt, đến tận sáng. Cháu cũng không gọi ai khác vào phòng. Bọn cháu hoàn toàn ở một mình, nên bác đừng lo lắng.”
…không, đây không phải là thứ mà em nên nói trong tình hình này, đúng không?
Mẹ của tôi chết đứng ngay lập tức, trông vô cùng đáng thương, như thể cái kiểu mà người ta hay nói người mẹ chưa muốn để con mình rời khỏi vòng tay. Otonashi không hiểu ra thái độ đó và cau mày tiếp tục.
“…? Như cháu vừa nói, Kazuki không đi đâu hết và chỉ ngủ ở trong phòng của cháu. Không có vấn đề gì chứ nhỉ? A, dù vậy đôi lúc cháu lại hơi mạnh bạo.”
Mẹ lặng lẽ nhìn cổ tay của tôi. Vẫn còn vết đỏ của chiếc còng tay.
Mẹ tôi đổ gục ngay lúc đó.
Khi Otonashi giữ mẹ tôi lại theo phản xạ, cô ấy cuối cùng cũng hiểu ra và thốt lên “Àà!”
“Giờ em mới để ý. Anh với em là con trai với con gái tuổi mới lớn nhỉ?”
“Làm sao anh dám gặp mẹ nữa đây…?”
Nhớ lại cảnh đó, tôi thở một hơi dài.
“Anh đang nói gì vậy?”
“Hả? Không phải em vừa nói ‘Đúng là thất bại rồi’ mới lúc nãy sao?”
“Đúng, em có nói. Em đang nói về chiếc xe mà.”
“Chiếc xe?”
Đến lúc này tôi hiểu ra cô ấy chẳng chia sẻ mối bận tâm của tôi chút nào.
“Em chở anh trên xe, đúng không? Kể cả [Ishihara Yuuhei], chẵn hai lần. Em gọi đây là thất bại.”
“…? Sao vậy?”
“Thử tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu [Hoshino Kazuki] và [Ishihara Yuuhei] chuyển đổi cho nhau khi em đang lái xe. Sẽ không đáng ngạc nhiên nếu anh buông em ra và té xuống giống như khi anh bất ngờ vì chiếc còng lúc trước.”
“A…”
Vậy ra đó là lí do cô ấy dừng xe trước cửa nhà tôi.
“Đúng là bất cẩn, đặc biệt với một người như em…Kể từ giờ em sẽ cẩn thận hơn.”
“Ừ. …À này, Otonashi-san. Em nói cho anh biết chuyện gì xảy ra khi em ở cùng với [Ishihara Yuuhei] được không?”
Ngay lúc tôi hỏi câu hỏi đó ---
“-----”
Otonashi không nói lời nào.
Và nhìn tôi.
Vô cảm.
“Sao…?”
Tại sao lại là gương mặt này?
Cô ấy mở miệng ra, vẫn vô cảm.
“Em không thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.”
“T-tại---”
“Tại sao ư? Bộ em chưa nói với anh sao?”
Rồi cô ấy thốt ra những lời nói lạnh lùng.
“Em sẽ không tin tưởng anh nữa.”
Cô ấy đã nói với tôi điều này. Tôi hiểu những lời nói đó trước đây. Không đời nào tôi quên được. Nhưng ---
“Không phải em đã rút lại lời nói đó rồi sao…?”
Dù gì đây không phải là khi chúng tôi chẳng biết gì về tình trạng hiện tại nữa. Otonashi đã hiểu ra lí do cho những hành động khó giải thích của tôi.
“Đừng tự tiện rút lại lời nói đó của em. Anh vẫn chưa hiểu gì hết sao? Ngay từ đầu, chúng ta không biết những gì [Ishihara Yuuhei] nói có tính xác thực đến mức nào. Có thể hắn có kí ức của [Hoshino Kazuki] và sử dụng cả hai nhân cách để phục vụ cho mục đích của hắn.”
“T-thật vô lí!”
“Đúng thế, có lẽ em suy nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng cũng không có gì chứng minh rằng em sai.”
“Nhưng ---”
“Cứ cho là tính chất của ‘chiếc hộp’ đúng như những gì [Ishihara Yuuhei] nói với chúng ta. Ngay cả như thế ---”
Đột nhiên, Otonashi vỗ tay.
Tôi nhắm mắt lại theo phản xạ với âm thanh đó.
“Cứ cho rằng việc chuyển đổi xảy ra trong khoảnh khắc vừa rồi. Em không có cách nào để xác định được điều đó. Vì vậy em sẽ vẫn nói chuyện với anh như đối với [Hoshino Kazuki], chứ vẫn chưa để ý rằng anh đã chuyển thành [Ishihara Yuuhei]. Chúng ta không biết khi nào thì anh chuyển đổi. Một kế hoạch quan trọng có thể bị rò rỉ cho [Ishihara Yuuhei]. Vì thế, điều này rất nguy hiểm. Về cơ bản, nó giống như trường hợp với chiếc xe.”
Đúng thế, không có gì sai cả. …Nhưng tôi là [Hoshino Kazuki].
“Đây là một ví dụ --- anh tự xem anh là [Hoshino Kazuki], đúng không?”
“Đương nhiên là đúng!”
“Nhưng nếu anh là người đang cố thuyết phục người khác anh là [Hoshino Kazuki] thì sao?”
“Không thể n---”
‘Không thể nào’ là điều tôi muốn nói, nhưng rồi tôi giữ im lặng.
Vậy có cách nào để chứng minh tôi thật sự là [Hoshino Kazuki] không? Ngoại hình của tôi? Tính cách của tôi? Kí ức của tôi? Nhưng vậy thì điều gì khiến [Ishihara Yuuhei] là [Ishihara Yuuhei]? Cuối cùng thì hắn vẫn ở trong cùng một cơ thể với tôi.
Không, như thế không đúng.
Tôi là [Hoshino Kazuki]. Tôi sẽ không nhầm lẫn chuyện này. Chắc chắn không chút hoài nghi.
“Em chỉ ví dụ thôi. Anh đừng suy nghĩ nhiều quá. Nhưng Kazuki này, anh hiểu tại sao em không tin anh, phải không? Em vẫn chưa hiểu thấu được ‘chiếc hộp’ này – ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’. Đến lúc đó, em không thể tin tưởng cái nhân cách lẩn trốn bên trong Hoshino Kazuki.”
Vậy khi nào thì cái thứ ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ này được sáng tỏ và tôi lại được tin tưởng? Không phải chuyện đó vẫn sẽ kéo dài nếu như [Ishihara Yuuhei] vẫn còn ở trong tôi?
Tôi không được tin tưởng.
Dù đáng ra Otonashi là đồng minh của tôi, tôi không được đồng minh này tin tưởng.
Nhà ga gần đây đã xuất hiện trước mắt.
Tôi ngừng bước.
“Anh đứng đó làm gì? Không còn nhiều thời gian nữa đâu, xe lửa sắp đến rồi.”
“…tại sao anh phải đi học?”
Tôi quên mất bởi vì tôi ở cùng với Otonashi. Nếu đây là cuộc sống hàng ngày, tôi sẽ tự động đến trường. Không, ngay cả khi không phải, tôi vẫn sẽ đi chỉ để ra sức phản kháng. Nhưng nếu tôi đi bây giờ, tôi sẽ phá hủy hoàn toàn nơi chốn của tôi, dù có thể nói rằng tôi đã mất nơi này rồi.
“Để thu thập thông tin thêm về [Ishihara Yuuhei]. Chắc chắn rằng hắn là một người nào đó gần gũi với chúng ta. Ngay từ đầu, chỉ có học sinh trường này là có mối liên hệ với cả anh lẫn em. Thu thập thông tin ở trong trường rõ ràng là vô cùng quan trọng.”
“Nhưng anh không còn việc gì ở đó nữa, đúng không…?”
“Điều kiện thay đổi vô cùng liên quan đến việc anh có ở trường hay không. Hôm nay là ngày cuối cùng trước kì nghỉ dài ngày. Chúng ta không được phép bỏ lỡ cơ hội này.”
Cô ấy nói.
Cô ấy nói rằng cô ấy không hề quan tâm liệu cuộc sống hàng ngày của tôi có bị phá hủy hay không để đoạt được ‘chiếc hộp’.
Tôi là hiểu nhầm cô ấy. Tôi đã xem cô ấy là một đồng minh vô điều kiện của mình.
Nhưng điều đó là không đúng. Ý của tôi ở đây là Otonashi không phải ở cạnh bên tôi là để cứu giúp tôi, mà là để gặp ‘0’ và chiếm lấy ‘chiếc hộp’.
Vậy tôi là gì đối với cô ấy? Chắc hẳn là ---
--- mồi nhử để bắt ‘0’.
“…Kazuki, em hiểu rằng việc anh đến trường chắc hẳn làm anh tuyệt vọng lắm. Nhưng anh cũng biết đây là điều tốt nhất anh cần làm, đúng chứ? Không hành động trong khi biết mọi việc đang xảy ra thật không giống anh chút nào.”
Otonashi nói với vẻ quở trách tôi.
Chắc chắn là để hoàn thành mục tiêu của chính cô ấy.
Otonashi không tin tôi.
Tuy nhiên, bởi vì tôi vừa không thể gặp [Ishihara Yuuhei], cũng không thể đối đầu trực tiếp với hắn, tôi phải dựa vào một người nào đó hỗ trợ cho tôi. Và tôi không thể nghĩ ra ai khác ngoài cô ấy.
Tin tưởng người hỗ trợ trong tình hình này cũng như là đặt niềm tin cả tính mạng của tôi vào người ấy. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng một cách mù quáng lời nói của người hỗ trợ cho tôi. Nếu Otonashi muốn phá hỏng tôi, cô ấy có thể dễ dàng gài bẫy.
“…Anh nên làm gì ở trường đây?”
Tuy thế, cô ấy là người hỗ trợ duy nhất mà tôi có.
“Để xem, ví dụ ---”
Cô ấy đề nghị vô số thứ mà điều nào tôi cũng đồng ý. Cô ấy dễ dàng đoán trước được tính hiệu quả của kế hoạch đó, nhưng cũng vì điều này mà tôi lo sợ nếu có ngày cô ấy…phản bội tôi.
“Anh có ý kiến gì không?”
Một thứ chợt lóe lên trong đầu tôi.
“Anh với em đổi cách xưng hô được không?”
“…Ý anh là sao?”
“Thay vì gọi là <>, từ giờ trở đi anh sẽ gọi em là <>. [Ishihara Yuuhei] không biết cái tên đó, cho nên chắc chắn hắn sẽ không gọi em như thế. Vì thế, gọi em là <> chứng tỏ đó là [anh]. Em thấy sao?”
Otonashi im lặng.
“Kế hoạch này không được sao?”
“……không, em nghĩ nó cũng có hiệu quả đấy. Cứ vậy đi.”
Cô ấy đồng ý. Nhưng không hiểu vì sao trông cô ấy có vẻ hơi không vừa ý.
Nhưng mà…<> sao?
<> là tên của một bóng ma không tồn tại trong cuộc sống hàng ngày của chúng tôi.
Hơn nữa --- nó đã từng là cái tên của kẻ thù của tôi.
Những ý nghĩ đó chợt thoáng qua trong đầu tôi.
2 tháng 5 (Thứ bảy) 08:11
Tôi nhận ra không khí dường như đóng băng lại khi tôi bước vào lớp học cùng với Otonashi.
Dĩ nhiên là không ai chào đón tôi.
Daiya thì không cần phải nói, nhưng ngay cả Haruaki cũng không. Chỗ ngồi của Kokone vẫn còn trống. Có lẽ hôm nay cô ấy nghỉ học…Bởi vì tôi sao? --- Chắc chắn là thế rồi.
Tôi nghĩ rằng ngay cả Otonashi cũng không đoán trước được tình hình lại tồi tệ thế này. Cô ấy phóng ánh mắt buồn bã về phía tôi. Nhưng rồi cô ấy tự lấy lại tinh thần, tập trung vào những người trong lớp học và vỗ tay hai lần.
“Mọi người chú ý!”
Ánh mắt của họ tập trung vào cô ấy ngay lập tức, chắc hẳn là vì dù gì bọn họ cũng đang chú ý đến chúng tôi.
“Ở đây có ai biết người nào tên là ‘Ishihara Yuuhei’ không?”
Nghe xong, một vài học sinh liếc nhìn nhau một cách ngờ vực.
Otonashi nói rằng xác suất một học sinh ở lớp tôi là ‘chủ nhân’ là rất cao. Bởi vì tìm kiếm cơ thể của một người nào đó không quen biết chúng tôi mà đã sử dụng ‘chiếc hộp’ thì thật là thiếu xác đáng, nên tôi cho rằng về điểm này, ý kiến của cô ấy khá hợp lí.
Nhưng không phải ‘chủ nhân’ [Ishihara Yuuhei] đang ở trong tôi sao? Hay ý của cô ấy là có tồn tại một thực thể hoàn toàn tách rời khỏi hắn?
Tôi thật sự không hiểu.
Tuy vậy, đến lúc này, tôi nghĩ rằng chỉ cần hỏi cả lớp về cái tên <> cũng mang lại tác dụng.
“Này, mấy người, đang âm mưu gì vậy?”
Miyazawa gọi chúng tôi với ánh mắt cực kì khinh miệt tập trung về phía tôi.
“Lại là anh sao? Gì hả? Anh có biết Ishihara Yuuhei không?”
Miyazawa nhếch mép cười chúng tôi và trả lời những thứ chẳng liên quan gì đến câu hỏi của cô ấy.
“Làm sao mà hai người vẫn có thể ở cùng nhau thế chứ, sau <
Cậu ta nói vậy là muốn ám chỉ điều gì?
Tôi nhìn những người trong lớp khác. Sự giận dữ dồn nén trong đôi mắt của họ. Sự giận dữ này chắc hẳn đến từ sự phẫn nộ chính đáng chống lại tôi.
Nói cách khác, những người trong lớp không thể tha thứ cho tôi vì tôi đang đi cùng Otonashi?
“Cậu có gì để bào chữa không, Hoshino?”
Câu trả lời cứ nghẹn trong miệng tôi vì tôi không biết tại sao họ lại không thể tha thứ cho tôi. Và tôi cũng không được phép hỏi về <> mà [Ishihara Yuuhei] đã làm.
Vì thế, tôi không còn cách nào khác ngoài việc giữ im lặng.
Miyazawa phản ứng bằng một cái thở dài ngao ngán trước sự im lặng của tôi.
“Tùy cậu. Tôi sẽ không đào bới chủ đề đó nữa! --- Bây giờ là chuyện cá nhân.”
Miyazawa tiếp tục một cách miễn cưỡng.
“Chồng trên thực tế của mẹ tôi…à, có lẽ lạc đề rồi. Ishihara Yuuhei là chồng trên thực tế của mẹ tôi.”
Một sự xác nhận bất ngờ.
“…Miyazawa. Anh có thể nói cho chúng tôi biết nhiều hơn về Ishihara Yuuhei không?”
“Không, không…chỉ cần nghe thấy quan hệ của chúng tôi thôi là đủ để em biết được rằng chuyện này khó nói đến mức nào.”
“Chúng tôi có lí do riêng. Không phải việc tôi nói ra cái tên ‘Ishihara Yuuhei’ đã đủ lí do để nói cho tôi biết nhiều hơn sao?”
Miyazawa cau mày, nhưng rồi cũng đồng ý một cách miễn cưỡng “…thôi, được rồi.”
Bởi vì đây là một chủ đề nhạy cảm, cậu ấy hối thúc chúng tôi chuyển chỗ ra ngoài hành lang.
“À, không phải tôi muốn giấu giếm chuyện gì cả ---”
Miyazawa bắt đầu nói.
Cha mẹ của cậu ấy li dị khi cậu ấy học năm đầu tiên ở cấp hai. Nguyên nhân là do sự thay đổi tình cảm trong mối quan hệ của vợ chồng. Cả hai người đều tìm được người tình mới và quyết định sống cùng với họ. Và trong trường hợp mẹ của cậu ấy, người tình mới của bà là Ishihara Yuuhei.
Cả cha của Miyazawa lẫn mẹ của cậu đều không muốn nhận cậu vào sống cùng bởi vì cậu là minh chứng cho cuộc sống gia đình cũ. Họ không phô diễn trước mặt, nhưng điều này không phải là một thứ mà người ta có thể che giấu, và Miyazawa cảm nhận được.
Cậu ấy không biết lí do tại sao chuyện này lại xảy ra với cha mẹ của cậu. Nhưng đối với cậu, là con trai của họ, những nguyên nhân đều chẳng có nghĩa lí gì cả. Chắc chắn đây là một sự phản bội, và là một điều không thể tha thứ được.
Rốt cuộc, sau vài trận cãi vả, cha của cậu nhận nuôi cậu. Nhưng đối với cậu, chuyện xây dựng một gia đình mới cùng cha cậu và mẹ mới là không thể chấp nhận được. Khi cậu từ chối sống cùng với họ, cậu bắt đầu sống một mình trong một căn hộ vào năm hai của cấp hai, chỉ nhận được tiền để tiêu dùng từ cha của cậu.
Và dường như --- trong những năm cấp hai, cậu tự xem mình là người kém may mắn nhất trên trái đất, khi ở trong một gia đình không hạnh phúc người ta chỉ thường thấy trên màn ảnh, hiếm khi xuất hiện trong thời thực, mà giờ lại xảy đến trước mắt cậu.
Vì thế, một lẽ đương nhiên rằng cậu mang một nỗi căm thù. Chống đối lại cha mẹ của cậu, những người chịu trách nhiệm về tình cảnh này, chống đối lại mẹ mới, và chống đối lại Ishihara Yuuhei.
“Nên tôi nghĩ bọn họ nên chết đi.”
Miyazawa nguyền rủa họ, giọng nói của cậu không có chút cảm xúc nào trong đó.
“Tôi hiểu những cảm giác của anh, nhưng anh không nên nói những điều như thế.”
“Cảm ơn em rất nhiều vì lời khuyên ngây thơ.”
Miyazawa đáp lại với giọng cười mỉa mai.
“Nói vậy đủ chưa?”
“…Rồi. Tôi rất cảm ơn vì anh đã nói cho chúng tôi vấn đề nhạy cảm này.”
“Ủa? Thật không giống em chút nào.”
“Cũng đáng ngạc nhiên là anh cũng có những rắc rối của mình nhỉ?”
“Cảm ơn sự quan tâm của em.”
Ngay lúc này, tiếng chuông reo lên.
“Rồi, tôi về chỗ đây. À, còn Hoshino nữa ---”
Trong khi quay về lớp học, Miyazawa liếc mắt nhìn tôi lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi thảo luận về Ishihara Yuuhei.
“Đừng hiểu nhầm. Tôi trả lời Otonashi không có nghĩa là tôi tha thứ cho những gì cậu đã làm. Tôi không thể tha thứ cho cậu được.”
Thốt ra những lời đó xong, cậu ấy trở về chỗ ngồi của mình.
Những người khác trong lớp mỉm cười lại với cậu để bày tỏ sự kính phục khi cậu ấy nói thẳng vào mặt tôi.
Dù thế, chắc hẳn cậu ta cố tình nói trong khi đang quay về để mọi người đều nghe thấy.
……Thật là hiểm độc.
Tôi nằm trên bàn, lấy hai tay che đầu mình lại.
“Kazuki, em về lớp đây. Anh chưa quên những gì em nói với anh trên đường tới đây chứ? Anh thử làm xem nào.”
Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lấy điện thoại ra và gửi cho Otonashi một tin nhắn rỗng.
Otonashi kiểm tra tin nhắn và gật đầu. Sau đó tôi xóa tin nhắn này khỏi hộp thư đi.
“Đừng quên gửi tin này trong lúc anh đang học!”
Gửi tin nhắn cho em sau mỗi mười phút. Đó là chỉ thị của Otonashi.
Bằng cách đó, cô ấy có thể theo dõi sự hoán đổi giữa [Ishihara Yuuhei] và [tôi].
Đó là vì [Ishihara Yuuhei] không biết chỉ thị đó và nhờ vậy, hắn sẽ không gửi tin nhắn rỗng.
Nhưng thôi, bởi vì tất cả chúng tôi đều chưa biết tính chất của ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’, chúng tôi không thể gọi đây là một phương pháp đáng tin cậy.
“Anh còn cần gì nữa không?”
“Không, Aya.”
Có vẻ như Otonashi kinh ngạc trong giây lát, nhưng cuối cùng cô ấy không nói thêm gì cả và rời khỏi lớp học.
Tôi thở dài.
…Ishihara Yuuhei là tên của chồng hiện tại của mẹ Miyazawa? Con người đó là [hắn] trong cơ thể của tôi? Không hiểu sao vì sao lí do một người trưởng thành lạ mặt lại ham muốn cơ thể của <> lại vô cùng thiếu thuyết phục.
Đột nhiên, điện thoại di động của tôi rung lên trong túi của tôi. Tôi lập tức lôi nó ra và mở nắp. Một tin nhắn mới được chuyển vào. Tôi mở hộp thư đến.
Cái tên <> hiện lên trên màn hình.
Hừ, phải chăng cô ấy quên nói chuyện gì sao? À, hay là đây là một thứ mà cô ấy không thể để cho người khác nghe thấy?
Tin nhắn chỉ có một dòng. Một dòng rất đơn giản, chắc hẳn được viết với khả năng tôi trở thành [Ishihara Yuuhei] trong đầu.
<<Đừng tin.>>
À, điều đó.
Tại sao Miyazawa can thiệp vào chuyện của chúng tôi từ hôm qua? Chỉ có một lí do duy nhất thoáng qua trong đầu tôi.
Đó là vì --- Miyazawa là đồng minh của [Ishihara Yuuhei].
Bởi vì thế, cậu ta tiếp cận chúng tôi một cách gượng gạo. Để báo với [Ishihara Yuuhei] về chúng tôi.
Tôi không được tin những lời nói của Miyazawa, vì có thể cậu ta nắm giữ vai trò này. Tôi đoán đây là thứ cô ấy muốn truyền đạt qua tin nhắn đó.
Đủ rồi, tôi không thật sự tin rằng Ishihara Yuuhei cùng là một [Ishihara Yuuhei] trong người tôi. Nhưng mặt khác, tôi không nghĩ rằng tất cả những gì cậu ta nói cho chúng tôi là điều bịa đặt. Những cảm xúc cậu ta thể hiện trong lúc nói về chuyện gia đình của mình không thể là giả được.
Tôi xoay mặt lại nhìn vào điện thoại của tôi. Tôi đọc tin nhắn đơn giản của cô ấy một lần nữa.
<<Đừng tin.>>
…A, có lẽ cô ấy có ý khác. Cũng có thể cô ấy không nói về việc <<đừng tin>> <>.
Hơn thế nữa, tôi không được tin vào --- bất cứ điều gì.
Tôi chỉ có thể tìm ra những gì mà [Ishihara Yuuhei] đã làm khi hắn điều khiển cơ thể của tôi bằng cách nghe lại từ những người khác. Nhưng tôi không có đồng minh nào trong số đó. Ngay cả Miyazawa, Haruaki, Kokone, Daiya và Otonashi Aya đều không phải là đồng minh của tôi.
Tôi xóa tin nhắn. Tôi được chỉ dẫn là phải xóa ngay lập tức bất kì tin nào từ Otonashi.
Tôi siết chặt nắm đấm.
“---tại sao”
Tại sao tôi không có đồng minh nào trong khi ngay cả [Ishihara Yuuhei] còn có một người?
2 tháng 5 (Thứ bảy) 09:05
Thật đáng ngạc nhiên rằng [Hoshino Kazuki] đang ở trong lớp học. Tôi đã tin chắc hắn vẫn đang bị trói chặt bằng còng trong phòng của Otonashi. Thú thật tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ khi [Hoshino Kazuki] vẫn đến trường dù tình hình khủng khiếp lúc này.
Chẳng lẽ Otonashi Maria bắt hắn làm điều đó? Bởi vì cô ấy muốn thu thập thêm thông tin? Nếu thế, cô ấy đúng là kẻ nhẫn tâm.
Thôi, sao cũng được.
Dù gì thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Dù gì thì cuộc sống hàng ngày của Hoshino Kazuki sẽ bị phá hủy.
Dù gì tôi cũng đã sắp xếp mọi chuyện sao cho cuộc sống hàng ngày của Hoshino Kazuki bị phá hủy chỉ với việc hắn ở cùng với Otonashi Maria.
Tại sao tôi tỏ tình với Kirino Kokone? Dĩ nhiên là để phá hủy cuộc sống hàng ngày của Hoshino Kazuki.
Nhưng lí do tôi cố tình chọn phương án này chỉ là một ý tưởng trả thù bất chợt. Ý của tôi là có thể tha thứ cho hắn không? Thân mật với một bạn gái khác trong khi hắn đã may mắn có được người yêu như Otonashi Maria?
Vì thế tôi chọn cách phá hủy mối quan hệ này bằng một lời tỏ tình.
Và chuyện này có kết quả ngay tắp lự. Chưa kể, âm vang cũng thật khủng khiếp. Lời tỏ tình với Kirino còn giống một quả bom hạng nặng hơn hẳn những gì tôi đã mong đợi.
Tôi bị Oomine đánh tan tành. Nói thật, câu nói của tôi trong tình huống đó không có ý làm tổn thương cảm xúc của cô ấy.
Câu nói của tôi đơn thuần chỉ là:
<
>Tôi nói đơn giản chỉ để khẳng định chuyện tình cảm của chúng tôi.
Nhưng không hiểu sao Kirino bị sốc rồi khóc òa, rồi tiếp theo sau đó Oomine phản ứng thái quá, đánh tôi bầm dập.
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Lúc đó tôi không hiểu, nhưng giờ nghĩ lại thì thật là đơn giản. [Hoshino Kazuki] và [Ishihara Yuuhei] không có cùng kí ức. Ví dụ rằng Kirino đã trả lời lời tỏ tình cho [Hoshino Kazuki]. Bây giờ, tôi lại hỏi cô ấy lại một lần nữa. Cô ấy sẽ hiểu những lời nói đó thế nào? Tôi không dám chắc, nhưng tôi tin rằng điều đó sẽ gây tổn thương cho Kirino.
Dù thế, tôi vẫn không hiểu tại sao Oomine lại phản ứng thái quá. Tôi có nghe tin đồn rằng hắn có tình cảm đặc biệt với Kirino. Tôi không thể xác nhận được chuyện gì về điều này khi quan sát thái độ của hắn, nhưng những lời đồn ấy có vẻ đúng.
Tôi không còn biết mình đã làm gì sau đây, nhưng tôi nhận ra ngay sau khi nghe những lời nói của Usui Haruaki.
Có vẻ như ngay tại thời điểm tôi bị Oomine tấn công, hầu hết những người trong lớp 2-3 đều cho rằng đây là một vụ cãi vả bắt nguồn từ việc Kazuki tỏ tình với Kirino.
Vấn đề là Otonashi Maria xuất hiện sau đó.
Kazuki đi theo cô ấy không chút do dự. Như thể dính chặt vào cô ấy. Hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của Kirino Kokone đang khóc – đứa con gái rõ ràng hắn mới vừa tỏ tình.
Và ngay cả sau đó, Hoshino Kazuki cứ đi cùng với Otonashi Maria như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Những người trong lớp của hắn nổi điên lên với hắn cũng là điều tự nhiên khi hắn bỏ rơi một Kirino Kokone được mọi người yêu quý như thế. Tuy vậy, bởi vì Hoshino không còn cách nào khác ngoài việc phải dựa dẫm vào cô ấy, hắn không thể hành động theo ý mình được.
Cứ thế này, cuộc sống hàng ngày của Hoshino Kazuki đang dần dần mất đi.
Không phải vì tôi, mà vì chính hành vi của [Hoshino Kazuki].
Ha, đúng là tuyệt hết chỗ nói.
Tôi báo cho giáo viên biết tôi cần đi vệ sinh và bước ra ngoài hành lang. Khi tôi vừa bước ra xong, Otonashi Maria đã chờ tôi sẵn. Cô ấy mở miệng ra với nét mặt cau có.
“Tại sao anh lại cười?”
Hình như tôi đang há hốc mồm ra mà tôi không hay biết.
“Anh đoán chắc là em đang chờ anh, Otonashi-san.”
“Hừ, cố gắng ra vẻ mình là [Hoshino Kazuki] sao, [Ishihara Yuuhei]?”
Cô ấy có thể phân biệt tôi là [Ishihara Yuuhei] chỉ từ việc này thôi ư?
Không, đó không phải là điều khiến tôi ngạc nhiên. Cô ấy nhanh chóng đến lớp học 2-3 ngay sau khi tôi chuyển đổi.
Tôi cho rằng họ đã thỏa thuận gì đó để phân biệt hai chúng tôi.
“Đi theo ta.”
Cô ấy chỉ dẫn tôi.
“Em định dẫn tôi đi đâu?”
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng trước câu hỏi của tôi.
“Ngươi nói cái gì thế? Không phải lúc nãy ngươi tự nói ra đích đến rồi sao?”
“Hả?”
“Ngươi đang định đi vào nhà vệ sinh, không phải à?”
2 tháng 5 (Thứ bảy) 09:24
“Em thật sự không quan tâm sao? Nếu người ta tìm thấy em ở đây cùng với Hoshino Kazuki, không phải đây sẽ là vấn đề nghiêm trọng cho cả hai người ư?”
Cô ấy dẫn tôi đến một phòng trong nhà thay đồ nữ.
“…ha”
Otonashi Maria cười khẩy khi cô ấy thấy tôi lơ đãng bước vào.
Cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy? Một điều chắc chắn là phòng thay đồ trên lầu ba ở tòa nhà thứ hai hiếm có người sử dụng bởi vì chỉ có những lớp học đặc biệt mới ở đó. Trong giờ học chính thức thì còn ít hơn nữa. Nhưng ngay cả thế, tôi không hiểu lí do tại sao cô ấy lại cố tình dẫn tôi đến chỗ như thế này.
“Chắc vậy. Bọn ta sẽ bị đình chỉ học tập. Bọn ta sẽ bị bạn bè trong lớp chỉ trỏ.”
“Em đã tuyệt vọng rồi ư? Nếu thế, tôi sẽ gây tiếng động như em mong muốn nhé?”
“Cứ việc.”
Cô ấy nói một cách thoải mái và vẫn cứ cười khẩy tôi…Rõ ràng cô ấy biết rằng tôi không có ý định làm điều đó.
Tình trạng hiện giờ của Hoshino Kazuki rồi sẽ trở thành của tôi. Có lẽ tôi đã gây hại cho cuộc sống hàng ngày của hắn hơn những gì tôi dự định, nhưng không đời nào tôi muốn dây vào những chuyện vướng víu hơn nữa.
“Được rồi [Ishihara Yuuhei], mở điện thoại của Kazuki ra.”
“…sao đột ngột vậy?”
“Mở ảnh ra. Bức thứ ba bên trên trong thư mục dữ liệu.”
Điều này khiêu khích tôi phải phản kháng, nhưng cãi vả ở đây chả tốt lành gì, nên tôi thật tình làm theo lời của cô ấy.
Tôi mở ảnh ra. Đó là bức ảnh của một cô gái đáng yêu trong bộ đồ ngủ, chắc là tự chụp hình.
“Nói cho ta nghe, đó là ai?”
“…hỏi như vậy là có ý gì?”
“Ta sẽ không trả lời vì nó sẽ làm tình hình của ta tệ hại hơn.”
Đúng là một câu trả lời thành thật.
Tôi nhìn lại lần nữa. Một cô gái không quen không biết. Tôi cho rằng trung thực nói cho cô ấy biết tôi không biết cô gái này chắc chắn sẽ là bất lợi cho chính tôi.
Tôi chú ý đến khung cảnh xung quanh. Đây chắc hẳn là bệnh viện. Giờ mới nhớ, tôi nghe người ta nói rằng khoảng hai tháng trước có một vụ tai nạn lớn xảy ra trong vùng này. Có lẽ cô ấy là nạn nhân chăng? Tên của nạn nhân là…tôi không nhớ.
…Dù sao tôi cũng không biết. Cứ thử mạo hiểm đoán đại xem.
“Mogi Kasumi.”
Tôi thử nói ra cái tên mà trước đây tôi nghe được từ cô gái mặc đồ lót, Hoshino Ruka.
“Ta nghĩ là ngươi sai rồi.”
Không có tác dụng sao? Tôi lơ đãng mỉm cười cay đắng.
“Ừ, tôi không biết tên của cô ấy đó --- rồi sao?”
“Ta nói dối đấy.”
“Hả?”
“Ta nói dối rằng ngươi đã sai. Đây đúng là Mogi Kasumi. Nhưng dường như ngươi chưa bao giờ gặp chị ta.”
Otonashi Maria nói thế nhưng không hề thay đổi nét mặt chút nào.
“……em có thấy rằng em không công bằng không?”
“Không công bằng là gì? Ngươi quá ngây thơ khi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ yên ổn bằng cách nào đó nếu ngươi đoán đúng. Tốt thôi, ta sẽ hỏi câu khác. Hoshino Kazuki và Mogi Kasumi quan hệ với nhau thế nào?”
Tôi không có chút suy nghĩ nào về mục đích của những câu hỏi đó. Thôi, tôi nghĩ việc tôi không hiểu ra ý định của cô ấy cũng là có chủ đích.
Tôi nặn óc trả lời một cách mơ hồ.
“……họ là bạn.”
“Còn nữa không?”
Đúng là Otonashi Maria sẽ không buông tha cho tôi với một câu trả lời kiểu như vậy.
“Làm sao tôi có thể cho em câu trả lời tốt hơn khi tôi không biết Mogi Kasumi?”
Đây là một kết quả xác đáng. Một câu trả lời rõ ràng bởi vì tôi đã nói với cô ấy rằng tôi không biết cô gái trong bức hình. Trả lời kiểu này chắc không có vấn đề gì.
“Ngươi không biết Mogi Kasumi?”
Tuy vậy, Otonashi Maria nói như thể tôi đã phạm phải một sai lầm chết người.
“…Không phải tôi đã nói từ lúc đầu sao? Tôi chưa từng thấy cô gái trong tấm hình.”
“Ừ, ngươi chưa bao giờ gặp cô ấy. Chính ngươi nói thế. Nhưng ‘chưa từng gặp’ tương đương thế nào với ‘không hề biết’?”
“…Em đúng là khó hiểu. Tôi chưa từng gặp cô ấy, thì làm sao tôi biết ---”
--- khoan đã, không đúng.
“Thì ra là vậy. Với điều này, ta đã nắm được khá rõ về danh tính của ngươi. Ngươi không phải là học sinh lớp 2-3.”
……đó là những gì cô ấy đã dự tính từ trước.
<> chắc hẳn không đến trường là vì cô ấy phải nhập viện. Vì thế tôi chưa từng gặp cô ấy. Tuy vậy, học sinh lớp 2-3 biết cô ấy ngay cả khi họ chưa gặp. Đây cũng là điều tự nhiên khi họ sẽ để ý đến tên của một người khi chỗ ngồi của người ấy lúc nào cũng trống, và rõ ràng là họ sẽ bắt gặp cái tên này ở đâu đó khi có ai nhắc đến.
Đúng thế, chủ ý của những câu hỏi này là --- để thu hẹp số lượng nghi phạm.
“Hừ, nói thật, lúc đầu ta nghĩ Miyazawa Ryuu là người có khả năng trở thành ‘chủ nhân’. Nhưng bởi vì ngươi không phải là học sinh lớp 2-3, có vẻ như ta đã sai.”
Miyazawa Ryuu?
Tại sao cô ấy lại nhắc đến cái tên này?
Đừng nói là hắn tự tiện hành động bởi vì tôi không thể đưa lời chỉ dẫn cho hắn, vì tôi bị Otonashi bắt giữ?
“Ngươi…không, chính xác hơn, ‘chủ nhân’ chắc chắn là một người không phải trong lớp nhưng lại biết rất rõ về bọn ta. Ta không nghĩ có nhiều người biết về bọn ta. Hắn là một người mà Kazuki và ta đều có thể dễ dàng nghĩ ra, đúng không?”
Dĩ nhiên là tôi không đáp lại lời nào.
“Hơn nữa, ta nghĩ ra một chuyện. Đó là về Ishihara Yuuhei. Miyazawa Ryuu gọi Ishihara Yuuhei là chồng hiện tại của mẹ anh ta. Khi tìm kiếm lí do tại sao anh ta lại nói cho bọn ta nghe, ta chợt nghĩ ra một lí do sau. Đúng thế ---”
Otonashi Maria tuyên bố.
“--- Ishihara Yuuhei không hề tồn tại.”
Tôi nín thở.
“Cái tên này ngay từ đầu đã là bịa đặt rồi. Nhưng một trong hai người là ngươi hay Miyazawa Ryuu cố tình sử dụng việc này để tạo thuận lợi. Ngươi dự định tiết lộ danh tính ‘chủ nhân’ bằng cách làm cho bọn ta nghĩ rằng <> thật sự tồn tại, đúng không? Và ngươi chọn mối quan hệ phức tạp như chồng hiện tại bởi vì sẽ rất khó để điều tra rõ ràng, phải chứ?”
Hắn không tồn tại, bởi thế chúng tôi tiết lộ về hắn sao? Vậy sao. Cô ấy nói gần đúng rồi.
Nhưng cô ấy đã sai. Ishihara Yuuhei đúng là chồng hiện tại của mẹ Miyazawa Ryuu. Tuy nhiên, chúng ta có thể nói rằng hắn không còn tồn tại nữa.
Dù gì thì Ishihara Yuuhei đã chết rồi.
“Đã hết chưa? Nếu vậy thì đến lượt của tôi rồi nhỉ?”
Tôi nghĩ cô ấy trở nên thận trọng vì câu hỏi đột ngột của tôi. Otonashi Maria cau có.
“…Ngươi muốn thảo luận chuyện gì?”
“Tôi nghĩ điều này sẽ gây hứng thú cho em! Có lẽ đây là thứ mà em đã tìm kiếm bằng tất cả sức lực của mình.”
Tôi mở miệng ra với một nụ cười.
“Tôi sẽ giải thích cho em. Cái cách ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ hoạt động.”
2 tháng 5 (Thứ bảy) 10:00
Nhìn khung cảnh lọt vào tầm mắt tôi, tôi thu thập lại thông tin và trở về là Hoshino Kazuki. Bầu trời. Tường gạch. Mặt đất. Cát. Otonashi Maria. Tay tôi. Hoshino Kazuki. Nơi này là sân sau của ngôi trường. Tôi là --- tôi.
Tôi đã quen với việc này, vì đến thời điểm hiện tại tôi đã chuyển đổi vài lần. Nhưng cũng bởi vì tôi đã quen, tôi chợt nhận ra:
Đây rõ ràng là cái chết.
Tôi hoàn toàn tan biến trong khoảng thời gian tôi không là chính tôi. Tôi còn không có những giấc mơ. Đây là <> kề cận tôi từng bước một. Nếu tôi không phá hủy ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ trước ngày 5 tháng 5, tôi sẽ biến mất mãi mãi. Nói cách khác, tôi sẽ <>.
“Kazuki?”
Người con gái trước mặt tôi lên tiếng. Tôi lặng lẽ gật đầu, nhưng tôi nhận ra điều này là không đủ và vì thế thêm vào “Ừ, Aya.”
Otonashi cau mày nhìn vào đồng hồ.
Tôi để ý chiếc guitar điện đã cũ sờn dưới chân cô ấy.
“Cái này hả? Em lấy từ câu lạc bộ âm nhạc đấy.”
Trông nó khá cũ, nhưng bởi vì dây đàn được thay mới một cách kĩ càng, tôi nghĩ cây đàn đó vẫn còn được sử dụng thường xuyên.
…Tôi dám cá rằng cô ấy mang nó lại đây mà không thèm xin phép.
“Anh biết đấy, em chơi với nó một chút trong ‘Lớp học Loại bỏ’ để giết thời gian.”
Otonashi kéo chiếc guitar điện lên và bắt đầu chơi. Cô ấy thực hiện một cách thuần thục, hơn hẳn một người đến hợp âm Fa còn khó giữ như tôi. Cô ấy lập tức ngưng cuộc trình diễn của mình và giơ cây guitar cho tôi.
“Sao?”
“Chơi đi. Em biết là anh thừa hưởng guitar từ chị của anh.”
“À, không…Chắc em cũng biết anh chơi không hay lắm mà.”
“Em không quan tâm. Cứ chơi guitar khi em đang nói chuyện. Nếu anh làm vậy, em sẽ biết khi nào anh chuyển sang [Ishihara Yuuhei].”
Thì ra là vậy. Thì ra đây là lí do cô ấy mang theo đàn guitar.
Tôi là một người chơi guitar cực tệ, nên cũng rất đáng xấu hổ, nhưng tôi vẫn bắt đầu chơi một bài nhạc nổi tiếng của một ban nhạc từ hồi xa xưa trong quyển sách tập đàn.
“Anh ngạc nhiên khi em biết anh có một cây đàn từ chị gái của anh đấy.”
“Không có gì về anh mà em không biết.”
Cô ấy bạo dạn nói.
“…Em không quên những chuyện từ ‘Lớp học Loại bỏ’ à, Aya?”
Câu hỏi này chợt xuất hiện trong đầu tôi, nên tôi hỏi cô ấy trong khi vẫn đang chơi đàn một cách vụng về.
“Ừm, em nhớ tất cả…không, nói đúng hơn, chắc hẳn em đã quên một vài thứ bởi vì đó là một khoảng thời gian dài đến thế trong lúc mọi chuyện cứ xảy ra tương tự nhau. Nhưng về cơ bản là em nhớ gần như là tất cả.”
Otonashi cau mày nhìn tôi.
“Chẳng lẽ với anh thì khác sao?”
“Ừ, anh không còn nhớ nhiều nữa. Anh không còn những cảm giác đi theo những kí ức đó, nên anh hơi mù tịt. Kiểu như là em không thể nhớ gương mặt của mỗi người em đi ngang qua trong thành phố vậy.”
Nghe những lời nói của tôi, Otonashi mở to mắt, hoàn toàn đứng yên tại chỗ.
“Hả? Sao thế?”
“À, không ---”
Thấy sự bối rối rõ ràng của cô ấy, tôi còn lúng túng hơn nữa.
“Vậy ra anh gần như chẳng nhớ gì về những chuyện anh với em đã làm cùng nhau trong ‘chiếc hộp’?”
“A-ừ, đúng.”
“Vậy…sao…”
Không hiểu sao Otonashi giữ im lặng. Trong khi chờ đợi cô ấy tiếp tục, tôi nhìn cô ấy, nhưng cô ấy nhanh chóng quay ánh mắt sang chỗ khác.
“Giờ anh nói ra thì chuyện này mới có ý nghĩa. Anh không thể nhớ được như em. Bởi vì anh không phải là ‘chủ nhân’. Em hiểu rồi, cuối cùng cũng hợp lí. Đó là lí do tại sao ---”
Rồi cô ấy tiếp tục thì thầm trong khi mắt vẫn hướng nhìn sang chỗ khác.
“--- lí do tại sao anh gọi em là Aya.”
“Sao?”
“Thôi không có gì.”
Otonashi lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh của cô ấy rồi cau có với tôi.
“Này, Kazuki. Anh ngừng chơi guitar rồi kìa.”
Tôi nhanh chóng chơi lại một lần nữa. Bởi vì tôi quên tôi đã chơi đến đâu, tôi bắt đầu lại từ đầu.
“Hừ, bởi vì anh cứ lảm nhảm mấy thứ vớ vẩn nên làm em không thể vào chủ đề chính được này.”
“Xin lỗi em. Vậy chủ đề chính là gì?”
“…ừm, để xem. Bởi vì em không biết em có thể tin tưởng lời nói của [Ishihara Yuuhei] được không, nên giờ em sẽ để yên chuyện đó. Em muốn nói chuyện với anh về ‘chiếc hộp’ lần này trong khi em vẫn tin tưởng anh là [Hoshino Kazuki].”
Tôi gật đầu, đề nghị cô ấy tiếp tục.
“Thật ra, có nhiều loại ‘chiếc hộp’. Diễn đạt thế này thì không chính xác cho lắm, nhưng giải thích đơn giản thì như sau, có những ‘chiếc hộp’ hoạt động bên trong và những ‘chiếc hộp’ hoạt động bên ngoài. Trong khi ‘Lớp học Loại bỏ’ là loại bên trong, thì ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ này là một loại bên ngoài hơn.”
“…? Khác nhau chỗ nào?”
“‘Chiếc hộp’ loại bên trong là trong trường hợp ‘chủ nhân’ cho rằng ‘điều ước’ của hắn là không thể trong thế giới thật. Ví dụ, Mogi Kasumi, ‘chủ nhân’ của ‘Lớp học Loại bỏ’, không tin rằng việc quay trở về quá khứ là có thể xảy ra. Vì thế chị ấy tạo ra một không gian tách biệt hẳn với thế giới thật, nơi mà chị ấy có thể tin vào ‘điều ước’ của mình. Mogi nhét chính chị và những bạn học khác vào ‘chiếc hộp’ đó, nơi mà chị tin rằng ‘điều ước’ của mình sẽ trở thành hiện thực.”
Tôi gật đầu trong khi vẫn đang chơi guitar.
“Và rồi, ‘chiếc hộp’ loại bên ngoài là trong trường hợp ‘chủ nhân’ cho rằng ‘điều ước’ của hắn là có thể trong thế giới thật. ‘Chủ nhân’ của ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ lần này dường như thấu hiểu được ‘điều ước’ của hắn sẽ có thể được ban nếu hắn có sức mạnh của ‘chiếc hộp’. Đúng thế, chiếm lấy một cơ thể có thể hợp lí trong thế giới thật. Có nghĩa là không cần phải tạo ra một không gian ảo. Lí do mà em vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được ‘chiếc hộp’ có thể nằm đâu đó ở điểm này.”
“Anh không hiểu cho lắm, nhưng nếu một người không thể tin rằng phép màu của ‘chiếc hộp’ có thể xảy ra trong thực tại, nó sẽ trở thành loại bên trong, và nếu một người có thể tin vào nó, nó trở thành loại bên ngoài?”
“Ừ, cũng đúng. Nếu chúng ta tính bằng điểm số với điểm tối đa là 10, ‘Lớp học Loại bỏ’ sẽ đạt mức độ bên trong là 9 và ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ đạt mức độ bên ngoài là 4. Mức độ bên ngoài càng cao, nó càng ảnh hưởng mạnh đến thực tại.”
Rõ ràng rằng sự ảnh hưởng của ‘Lớp học Loại bỏ’ lần trước gần như là không tồn tại, vì những học sinh liên quan đều không thể nhớ ra điều gì.
Nhưng, vậy có nghĩa rằng ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ không giống như thế sao? “A---”
Tôi nhận ra sự nghiệt ngã về tình hình của tôi trong những lời nói đó.
Hiện tại tôi bị những bạn cùng lớp khinh bỉ. Hơn thế nữa, mối quan hệ của tôi với Daiya, Kokone và Haruaki đều đã bị phá hủy.
“Vậy---vậy--, cuộc sống hàng ngày của anh---”
“Ừ, nó không quay trở lại đâu.”
Bàn tay đang chơi guitar của tôi ngưng lại.
Tiếng đàn tan biến.
Nó sẽ không trở lại? Cuộc sống hàng ngày của tôi sẽ không trở lại? Cuộc sống hàng ngày bây giờ của tôi đã bị ăn mòn và không thể cứu chữa được nữa?
Vậy thì --- nó không còn tồn tại nữa rồi.
Thứ tôi muốn có trở lại đã không còn tồn tại.
Ngay giây phút tôi nhận ra điều này, mắt của tôi tối lại như thể mọi công tắc điện trên thế giới đều bị ngắt trong tích tắc. Ý của tôi là tôi không còn mục tiêu nào nữa. Phá hủy ‘chiếc hộp’ cũng không còn ý nghĩa. Tôi hoàn toàn mất phương hướng về mọi thứ.
Tôi không còn quan tâm.
Tôi lảo đảo bước đi. Otonashi nói gì đó, và tôi đáp lại bằng một thứ gì đó. Tôi không biết cô ấy vừa nói gì, cũng không biết mình vừa trả lời ra sao, nhưng tôi không quan tâm.
Tôi muốn thét lên.
Nhưng ngay cả khi tôi thét lên, không ai đến cứu giúp tôi.
2 tháng 5 (Thứ bảy) 11:00
Không hiểu vì sao tôi đang ở trong tiệm tạp hóa. Trên tay tôi đang cầm một quyển tạp chí manga tuần san. Tôi kiểm tra thời gian trên điện thoại di động của Hoshino Kazuki. Đúng ra bây giờ đang là tiết thứ ba…vậy tại sao tôi lại ở trong tiệm tạp hóa?
Tôi nhìn quanh, không thấy Otonashi Maria đâu cả.
Chuyện này nghĩa là sao? Đừng nói là bọn họ đã cãi nhau?
Tôi nghi ngờ đây có thể là một cái bẫy, nhưng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này để liên lạc với Miyazawa Ryuu.
Tôi nằm thuộc lòng số điện thoại của hắn. Tiếng chuông vang lên trong giây lát. Ừ, chắc hẳn hắn đang ở trong lớp học, nên hắn không thể nghe điện thoại được ngay.
“Alô? Miyazawa Ryuu?”
<<…này, tại sao cậu lại gọi tên đầy đủ của tôi?>>
Miyazawa Ryuu hỏi thế, dường như hơi khó chịu.
“Tôi không là ai cả. <
<<…Thật vậy sao. Vậy cậu cần gì phải không? Là gì?>>
“Tôi nghĩ anh đang học vào lúc này, anh không phiền chứ?”
<<…Không có gì quan trọng hơn cậu.>>
“Tôi không biết là một lớp trưởng nói thế thì có sao không? Nhưng tôi vui vì anh nói thế. Được thôi, tôi muốn thảo luận về việc chúng ta sẽ tiếp tục thế nào…”
<>
“Tôi không phiền…Nhưng anh biết là tôi không dám chắc 12:00 có phải là giờ của tôi hay không chứ?”
<<Đó là lí do tại sao tôi đề nghị căn hộ của tôi. Chúng ta chỉ cần trói chặt [Hoshino Kazuki] ở chỗ tôi trước 12:00. 13:00 lại là giờ của cậu, không phải sao?>>
“Được thôi. Để tôi chỉ cho anh một cách trói tuyệt vời! Thật ra đó là cách Otonashi Maria chơi khăm tôi, anh biết đấy---”
Tôi giải thích cho hắn về những chiếc còng tay và còng chân.
<>
“Được.”
<>
“Ừ. Gặp lại sau.”
Tôi ngắt cuộc gọi và xóa lịch sử cuộc gọi bằng thao tác nhanh nhạy.
Căn hộ của Miyazawa Ryuu à?
Giờ nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tôi đến đó. Đến bây giờ tôi vẫn luôn hạn chế đến căn hộ của Miyazawa Ryuu. Trớ trêu thay lần đầu tiên tôi đến lại ở trong cơ thể này.
2 tháng 5 (Thứ bảy) 11:47
Căn hộ của Miyazawa Ryuu là một căn nhà bằng gỗ hai tầng, thấp hơn hai tầng so với tòa nhà mà Otonashi Maria đang sống. Cũng không có khóa cá nhân. Tôi bước đến cánh cửa ở trên lầu hai và ấn chuông.
Miyazawa nhanh chóng lộ diện.
“Đây --- quà đây.”
Nói xong, tôi đưa hắn một túi giấy màu nâu. Một cặp còng tay và còng chân ở trong đó. Miyazawa Ryuu nhận lấy mà nét mặt không chút thay đổi.
Tôi cởi giày ra và bước vào phòng. Căn phòng rộng cỡ sáu tấm thảm tatami. Căn phòng rất nhỏ, nhưng hắn giữ mọi thứ sạch sẽ và gọn gàng. Trong khi vẫn còn đang ngạc nhiên về diện tích một chiếc máy tính chiếm, tôi ngồi trên sàn.
“À đúng rồi, tôi muốn than phiền về anh. Anh hành động theo ý của anh và nói với Otonashi Maria những thứ không cần thiết, đúng không?”
Miyazawa cười nhăn nhở, “‘Cậu’ này không được tử tế lắm nhỉ.”
“Con bé đó phát hiện ra trò che đậy của anh rồi. Dường như cô ấy nhận ra rằng tôi và anh đang hợp tác với nhau.”
“Đúng như tôi đã dự tính.”
Tôi nâng mày bởi vì hắn nói một cách rất dễ chịu.
“…Tôi không hiểu. Vậy ra anh cố tình để lộ ra anh là người trợ giúp của tôi?”
“Đúng, rồi sao?”
Này…nghe giống như một cái cớ dở hơi vô cùng.
“Otonashi Maria nghi ngờ tôi chỉ vì tôi cố gắng liên lạc với Hoshino Kazuki. Chúng ta đang đối đầu với một con bé thế đấy. Vì thế tôi đi đến kết luận rằng tôi không thể đánh lừa cô ta.”
“Nhưng không cần phải cố tình nói cho cô ấy biết!”
“…Mục tiêu của cậu là làm cho [Hoshino Kazuki] tự quy phục, đúng không?”
“Đúng vậy, --- rồi sao?”
“Chắc chắn là Otonashi sẽ cản đường cậu trước khi cậu có thể làm thế, bởi vì cậu không thể trực tiếp tấn công [Hoshino Kazuki]. Nói cách khác, cậu chỉ có thể tấn công [Hoshino Kazuki] thông qua Otonashi. Nhưng cậu biết đấy, cô ấy thông minh. Cho nên những đòn tấn công của cậu qua Otonashi sẽ bị chặn đứng một cách dễ dàng.”
“Anh nói có lí…”
“Vì thế tôi có ý tưởng rằng cậu chỉ cần một người có thể trực tiếp tấn công [Hoshino Kazuki], thay vì thực hiện thông qua Otonashi. Dĩ nhiên tôi là người duy nhất có thể.”
“…Vậy à.”
“Vì lí do đó, sẽ tốt nhất nếu tôi làm rõ tôi là người hỗ trợ cho cậu. Nhưng nếu tôi tiết lộ cho cô ta một cách lộ liễu, cô ta sẽ cảnh giác. Đó là lí do tại sao tôi lại làm thế này!”
Hắn nói một cách lãnh đạm.
Một nụ cười nhăn nhở tự nhiên nở trên gương mặt của tôi. Tôi không nghĩ rằng hắn lại xem xét mọi chuyện đến mức này. Tôi đã xem hắn là một người đáng tin tưởng, nhưng hắn còn hơn những gì tôi nghĩ về hắn.
“Tôi đã có kế hoạch!”
“Nói tôi nghe xem.”
“Chúng ta sẽ cho hắn thấy xác chết.”
Miyazawa Ryuu nói thế.
“Có thật anh nghĩ rằng hắn sẽ trở nên tuyệt vọng bằng việc đó sao? Ừ, dĩ nhiên rằng hắn sẽ bị sốc nếu hắn thấy một xác chết, nhưng mà…”
Miyazawa bĩu môi nói khi nghe câu hỏi của tôi.
“‘Cậu vừa mới giết người này.’ Nói với hắn như thế thì sao?”
Điều này --- là điều thú vị nhất.
Miệng tôi cũng cong lên theo bản năng.
“Tôi sẽ làm cho [Hoshino Kazuki] rơi xuống đáy tuyệt vọng. Đừng lo.”
Miyazawa tuyên bố thế, lục lọi chiếc túi và quẳng những chiếc còng cho tôi.
2 tháng 5 (Thứ bảy) 12:00
Người trước mặt tôi là ai? Tôi nhìn chằm chằm vào hắn và phát hiện ra ánh mắt sắc bén của Miyazawa Ryuu, chỉ khác ở chi tiết không có mắt kính.
Tại sao lại là Miyazawa…?
Tôi đang bị còng tay và còng chân trong một căn phòng nhỏ tôi chưa hề biết đến. Tình trạng nghiêm trọng rõ ràng đối với tôi.
Tôi đã làm gì, trước khi tôi chuyển đổi? …Tôi không thể nhớ ra. Khi tôi nghe rằng cuộc sống trước đây của tôi sẽ không quay trở về, cảnh tượng trước mắt tôi trở nên đen kịt --- và rồi tôi đến đây mà tôi không hề hay biết.
“Đây là phòng của tôi. Tôi đã trói cậu lại.”
“…Tại sao?”
“Tại sao ư? Không phải [Ishihara Yuuhei] đã giải thích cho cậu nghe rồi sao? Bắt cậu đầu hàng.”
Nói cách khác, Miyazawa không hành động vì chính cậu ta, mà là vì [Ishihara Yuuhei]?
“Hoshino. Otonashi đã nói cho cậu biết chi tiết về ‘chiếc hộp’ này chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy ra cô ta giữ bí mật, hử. À, phải thú thật rằng đó là một quyết định phù hợp. [Ishihara Yuuhei] đã nói với cô ta với sự mong đợi rằng cô ta sẽ thông báo cho cậu, cậu biết đấy.”
Giờ tôi mới nhớ, tôi nghĩ cô ấy sắp nói cho tôi biết những gì cô ấy nghe được từ [Ishihara Yuuhei].
“Tôi sẽ giải thích cho cậu giúp cô ta!…haha! Bây giờ thật sự ít rắc rối hơn khi tôi đã có thể cho thấy sự thù địch của tôi.”
“…thù địch? Cái gì?”
“Không có gì. …vậy, cậu biết rằng chiếc hộp này sẽ xóa sổ sự tồn tại của cậu trong một tuần, đúng không?”
“Đúng…nhưng tôi hỏi một câu trước được không?”
“Gì hả?”
“Tôi không thể tin lời của cậu. Dù gì cậu cũng là kẻ thù của tôi, phải chứ? Tôi không thể tin vào lời giải thích của cậu bởi vì trong thực tế, cậu luôn cố gắng đánh lừa tôi.”
“Cũng khá đúng.”
Miyazawa chấp nhận lời nói của tôi một cách nhanh chóng và không hề tỏ ra một chút bất an nào.
“Chính tôi đã bắt đầu tự hỏi mình rằng nếu tôi có tài làm một kẻ bịp bợm. Đó là một phát hiện mới của tôi. Nhưng bây giờ tôi chỉ nói sự thật cho cậu. Việc cậu có xem điều đó có thật hay không là chuyện của cậu. Nếu cậu không muốn nghe, chỉ cần bịt tai lại. …à, nhưng cậu không thể làm điều đó vì cậu đã bị còng tay mất rồi.”
Miyazawa nói một cách vô cảm rồi tiến về phía tôi, đưa tôi một mảnh giấy được xé từ một quyển tập.
00-01 01-02 23-24 Ngày thứ nhất
02-03 03-04 04-05 Ngày thứ hai
11-12 13-14 15-16 Ngày thứ ba
09-10 Ngày thứ tư
Ngày thứ năm
Ngày thứ sáu
Ngày thứ bảy Kết thúc
Đây là một bản ghi chép [Ishihara Yuuhei] đưa tôi.”
Có nghĩa là [Ishihara Yuuhei] đã viết nên. Chữ viết tròn của hắn lại gọn gàng một cách đáng ngạc nhiên.
“Hôm nay là ngày thứ tư.”
<<09-10>> là những gì được ghi trên hàng thứ tư. Dù lúc nào cũng có ba cặp số, hàng này chỉ có một. Mấy dòng sau cũng không có ghi gì cả.
“Những con số có ý nghĩa quái quỷ gì vậy…?”
“Hoshino, cậu chưa nhận ra rằng thời gian của cậu giảm sau từng ngày à?”
“…Sao?”
“Thời gian của [Hoshino Kazuki] đang bị cướp từng chút bởi [Ishihara Yuuhei] qua từng ngày! Đoạn ghi chép này là danh sách thời gian đã cướp từ cậu. Ví dụ, <<00-01>> nghĩa là khoảng thời gian từ 00:00 đến 01:00 đã bị cướp từ [Hoshino Kazuki] bởi [Ishihara Yuuhei].”
Tôi nhìn lại bản ghi chép. Cặp số <<09-10>> được đánh dấu vào ngày hôm nay. Có nghĩa là [Ishihara Yuuhei] đã điều khiển cơ thể này ngày hôm nay từ chín giờ đến mười giờ. Quả đúng thế, tôi không có nhận thức vào thời gian đó.
“Nếu vậy thì hắn chỉ cướp ba giờ một ngày của tôi? Hắn đâu có được gì hơn!”
“…này, cậu nên suy nghĩ một chút trước khi nói. Tôi nói là ‘thời gian đã bị cướp’. Thời gian không chỉ bị cướp chỉ trong ngày hôm đó. Những khoảng thời gian đó nằm trong sự sở hữu của [Ishihara Yuuhei] cả về sau. Ví dụ, một giờ bị cướp từ cậu giữa 00:00 và 01:00 sẽ không trở lại là của [Hoshino Kazuki] nữa.”
Tôi vẫn gặp vấn đề về nghe hiểu.
“Trời đất, cậu vẫn chưa hiểu sao? Hừ…có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu cậu chia một ngày thành hai mươi bốn khoảng và tưởng tượng ba khoảng bị cướp mỗi ngày. Khoảng của cậu bị giảm còn hai mươi mốt vào ngày đầu tiên. Mười tám vào ngày thứ hai. Mười lăm vào ngày thứ ba. Và vào ngày thứ bảy, chỉ còn lại ba khoảng. Vào giây phút chuyển giao sang ngày thứ tám, không còn lại khoảng nào cả. Nói cách khác: Game Over.”
Cuối cùng tôi đã hiểu ra.
Tôi cũng hiểu ra tại sao cậu ta giải thích điều này cho tôi. Để chỉ cho tôi ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ trở thành một bất lợi cho [Ishihara Yuuhei]. Dù gì thì lí do cậu ta chỉ cho tôi là ---
“À, hình như cậu đã nhận ra rồi nhỉ. Cậu hiểu mà, phải không? Vì thế, điều này không phải là dối trá. Một lời dối trá mang lại hi vọng khi cậu nhận ra đó là dối trá. Mặt khác, khi cậu cảm thấy thực tại quá phũ phàng, cậu sẽ còn tuyệt vọng hơn. Và nếu cậu để ý, khi cậu nghĩ lại một chút, đây là thực tại đang xảy đến với cậu, đúng không?”
Đúng thế. Cơ thể tôi cũng mách bảo rằng đây là sự thật.
“Để tôi tính cho cậu nhé? Tính luôn thời điểm hiện tại, [Hoshino Kazuki] còn lại bảy khoảng trong ngày hôm nay. Chín vào ngày mai, 3 tháng 5. Sáu vào ngày 4 tháng 5. Ba vào ngày 5 tháng 5. Tổng cộng là hai mươi bốn. Cậu hiểu chưa? Cậu còn không có đủ một ngày nữa!”
Miyazawa nói như đang dồn ép tôi.
“Dồn ép cậu bằng cách nói cho cậu sự thật. Đó là lí do tại sao [Ishihara Yuuhei] tiết lộ sự thật này. Vì thế, đây không có gì khác hơn ngoài sự thật.”
‘Mình vẫn còn bốn ngày nữa’. Chắc hẳn tôi đã nghĩ như thế. Nhưng đó là một sai lầm lớn. Diễn biến của trận chiến đã rõ ràng nghiêng về phía [Ishihara Yuuhei].
Chỉ cần xem xét thời gian mà tôi trải qua trong cơ thể này, [Hoshino Kazuki] đã trở thành một vật thể bất thường trong cơ thể này.
Hơn nữa, hắn có đồng minh là Miyazawa Ryuu.
Ôi. Đúng thật là không thể cứu vãn được nữa rồi.
“Tôi rất ngạc nhiên rằng cậu vẫn còn bình tĩnh thế.”
Giờ cậu ta nhắc lại…tôi nhận ra tôi vẫn bình tĩnh, dù trong tình trạng vô vọng này.
Thật là…hợp lí.
Dù gì thì không cần biết điều này, tôi cũng đã tuyệt vọng sẵn rồi.
“Này, Miyazawa-kun. Tôi hỏi cậu một câu được không?”
“Gì vậy?”
“Tại sao cậu lại hỗ trợ cho [Ishihara Yuuhei]?”
Dường như đó là một câu hỏi không mong đợi --- Miyazawa giữ im lặng.
“Cậu sẽ không hỗ trợ hắn nếu không phải vì một lí do khá quan trọng, đúng không? Hơn nữa, nếu [Ishihara Yuuhei] nói với cậu rằng hắn ở trong cơ thể của tôi, cậu không thể tin ngay được. Phải chứ?”
…ừm, đúng rồi. Hãy thử đánh lừa cậu ta.
“Còn lí do này nữa thì sao? Ví dụ nhé --- chính cậu là [Ishihara Yuuhei].”
Một lí lẽ phi lí sẽ gây một tràng cười lớn trong trường hợp nó sai bét.
Nhưng Miyazawa vẫn giữ ánh mắt sắc bén và giữ im lặng.
“……Chính tôi thật sự là [Ishihara Yuuhei] sao? À thì ---”
Miyazawa mỉm cười cay đắng rồi tiếp tục.
“Đúng thế.”
“---Sao?”
Những lời nói không mong đợi khiến tôi không thốt nên lời.
“Nói thật, tôi đã mệt quá rồi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng giấu giếm chuyện này lại khiến tôi kiệt sức đến thế. Nên tôi muốn nói cho cậu biết hoàn cảnh của tôi để tìm chút sự khuây khỏa.”
Miyazawa thở dài, trông hết sức mệt mỏi.
“Hoshino. Cậu có điều gì rất quan trọng với cậu không?”
“……Có.”
Có lẽ <<Đã từng có>> sẽ chính xác hơn. Dù gì thì cuộc sống hàng ngày của tôi đã bị phá hủy.
“Vậy cậu có thể hiểu được cảm giác của tôi. Theo ý kiến của tôi, một điều thật sự quan trọng không phải là một thứ cậu quan tâm hết lòng hết sức hay một thứ cậu tập trung cho người cậu yêu quý mến yêu gì gì đó. Tôi nghĩ một điều thật sự quan trọng là một điều đã trở thành gốc rễ của cậu. Vì thế nếu nó bị hủy hoại, cậu cũng sẽ vỡ ra như thể cột sống của cậu bị lấy mất và cậu trở thành một cái vỏ rỗng ruột. Vì thế, một điều thật sự quan trọng là --- mình là mình.”
“Câu nói ‘Đúng thế’ cậu mới vừa nói lúc nãy không có nghĩa là chính cậu là [Ishihara Yuuhei] hả?”
“Dĩ nhiên là không. Nếu tôi là hắn, tôi sẽ không bao giờ cho phép tiến hành một điều đáng ghê tởm như thế.”
Nhưng cậu ta đang hỗ trợ [Ishihara Yuuhei], người đang làm những việc đó. Bởi vì [Ishihara Yuuhei] thật sự quan trọng với cậu ta.
“Nếu hắn thật sự muốn điều này, tôi sẽ làm. Nếu là để bảo vệ hắn, tôi sẽ làm mọi việc. Ngay cả khi điều đó không đúng.”
Thái độ này không phải là niềm tự hào, cũng không phải là ngoan cố. Cậu ta đang cắn chặt môi của mình và đâu đó trong đôi mắt của cậu hiện lên sự bất lực, nhưng không có chút đắn đo.
“…Tôi hiểu cậu đang nói gì! Nhưng tại sao [Ishihara Yuuhei] lại quan trọng với cậu đến thế?”
Miyazawa thì thầm “…hừm” và tiếp tục.
“Chắc hẳn…không, không phải chắc hẳn. Tôi chắc chắn một điều. Lí do tại sao hắn quan trọng với tôi đến thế, đó là ---”
Cậu ta thốt ra những lời nói sau, trông không được thoải mái.
“---bởi vì tôi là anh trai của nó.”
“Anh trai? Hả?” – Tôi không thể hiểu lời nói đó ngay lập tức – “Vậy ra mối quan hệ giữa cậu và Ishihara Yuuhei là dối trá? …hả? Nhưng…sao…”
“Ishihara Yuuhei là tên của chồng hiện tại của mẹ tôi. Điều này là chính xác.”
“…ừm, vậy là ngay từ đầu, Ishihara Yuuhei và [Ishihara Yuuhei] là hai người hoàn toàn khác nhau?”
“Đúng. Sử dụng tên của tên khốn này khiến mọi việc hơi phức tạp một chút, nhưng đúng như cậu nói.”
“Vậy không phải Ishihara Yuuhei mà em trai của cậu đang trong cơ thể của tôi…”
Liệu [Ishihara Yuuhei] quan trọng với Miyazawa đến nỗi bắt cậu ấy gọi là [Ishihara Yuuhei], chỉ vì họ có quan hệ huyết thống với nhau? …không, tôi không thật sự hiểu nổi tình cảm này của họ. Tôi có một chị gái. Dĩ nhiên rằng chị ấy quan trọng với tôi. Nhưng tôi không làm điều gì cho chị Ruu cả.
“Tôi chưa nói cho cậu sao? Hoàn cảnh gia đình tôi.”
Miyazawa nói mà không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi.
“Tất cả đều là sự thật, ngoài trừ việc tôi che giấu nó là em của tôi. Cuộc đời tôi đến lúc đó bị phá hủy bởi chuyện li dị. Trẻ con phải phụ thuộc vào cha mẹ, đúng không? Nhưng những cha mẹ đó lại nói rằng <>. Rằng tôi là một trở ngại. Rằng tôi là rác rưởi. Rằng tôi là lỗi lầm trong quá khứ của họ. Mọi thứ bị phá hủy với tôi. Nghe có vẻ bình thường, nhưng tất cả là tuyệt vọng. Vào lúc đó tôi không còn là con người nữa.”
Cậu ta tự cười nhạo báng mình và tiếp tục.
“Nhưng tôi không phải là người duy nhất không phải là người vào lúc ấy. Nó đi theo mẹ. Một con người không phải là người khác này đã cứu tôi. Tôi nghĩ tôi đã sai lầm khi sống tự lập. Nhưng tôi được sống lại nhờ sự tự lập này. Nó trở thành gốc rễ của tôi, như cột sống của tôi, tôi không thể sống thiếu nó.”
Và rồi cậu ấy cau mày với tôi.
“Tôi không muốn trở về khi tôi không phải là người. Tôi muốn bảo vệ --- tôi.”
Tôi thấu hiểu rằng em trai của Miyazawa là một thứ không thể thay thế được đối với cậu ấy.
“…Nhưng tôi không hiểu.”
Miyazawa thúc giục tôi tiếp tục mà không cần diễn đạt bằng lời.
“Làm sao đó lại là hạnh phúc thật sự khi [nó] trở thành Hoshino Kazuki chứ? Tôi cũng không nghĩ rằng điều này có nghĩa là đang bảo vệ nó. Tôi nghĩ nó phải tự tìm con đường đúng để trở thành chính mình.”
“Tôi cho rằng cậu nói đúng.”
Thật đáng ngạc nhiên, Miyazawa đồng ý không chút do dự.
“Vậy---”
“Đừng nói ra! Tôi biết. Tôi biết tất cả. Nhưng đã quá trễ rồi!”
“…Sao?”
2 tháng 5 (Thứ bảy) 14:00
Tôi tìm thấy lí do tại sao điều này lại <
Dù tôi không thể hiểu được ngay tình hình khi tôi đột ngột được cho xem thứ đó, tôi nhận ra đúng là mọi việc đã quá muộn rồi.
“Đây là xác của Ishihara Yuuhei và mẹ của tôi.”
Một lần nữa tôi ở trong một căn nhà mà tôi không quen biết. Một căn phòng khách bình thường không có vật dụng gì đáng chú ý.
Nếu không phải là vì chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe.
Tôi nhìn xuống những cái xác.
Cái xác của một phụ nữ trung niên. Với đầu bị mở ra. Những thứ trong não vung vãi khắp nơi và hình dạng của đầu đã biến thành hình lưỡi liềm.
Cái xác của một người đàn ông trung niên. Chắc hẳn đây là Ishihara Yuuhei thật.
Đầu của ông ta cũng bị mở tung như cái xác của người phụ nữ. Nhưng không chỉ có thế. Tay chân của ông ta bị bẻ theo những hướng vô cùng bất thường như thể các khớp hoàn toàn không còn gì cả. Một khung cảnh khủng khiếp, làm cho người ta có cảm giác rằng người đó có mối thù oán gì vô cùng sâu sắc.
Nhưng dù gì thì nơi này thật sự hôi hám.
“Aaa---”
Mùi hôi thối khiến tôi quan sát những cái xác một cách bình tĩnh, trong khi đó suy nghĩ của tôi đã bước một bước dài. Tại sao --- nó lại ở đây?
“Đây là đòn tấn công của nó chống lại cậu!”
Một cây đèn huỳnh quang rọi hai xác chết xanh xao.
“Vụ giết người này được thực hiện bằng việc sử dụng cơ thể của Hoshino Kazuki. Cậu hiểu điều đó có nghĩa là gì, đúng không? Khi tôi đã nói với cậu, nỗi tuyệt vọng được hình thành từ dối trá sẽ trở thành hi vọng khi sự thật sáng tỏ. Những cái xác này là nguyên nhân. Nguyên nhân khiến nó muốn cơ thể của cậu.”
“Nguyên nhân…?”
Giết hai người này là chìa khóa khiến hắn muốn cướp cơ thể của tôi thì sao?
Dựa vào khẳng định của Miyazawa, tôi cho rằng [hắn] cho rằng hắn là một người bất hạnh. [Hắn] sẽ ước gì nếu hắn có được ‘chiếc hộp’ sau khi gây ra một chuyện như thế này? Tôi không nghĩ hắn muốn lấy lại cuộc sống bình thường của hắn.
Hắn không còn muốn chính mình. Vì thế hắn muốn cướp lấy cơ thể của người khác.
“…Tôi hiểu vì sao ‘chủ nhân’ lại có ‘ước muốn’ như thế! Nhưng…tôi không hiểu vì sao cậu hỗ trợ nó khi biết ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’. Không phải sẽ tốt hơn nếu cậu khuyên nó phá hủy ‘chiếc hộp’ và tự đi đầu thú…?”
“Nếu nó vào tù, tôi sẽ không ở bên cạnh nó được nữa, phải không?”
Đúng thế. Tuy vậy, vào tù hay trở thành một người khác. Không phải lựa chọn đầu tiên vẫn tốt hơn sao…?
“Có vẻ như cậu không thể hiểu nổi tôi. …a, thì ra là thế. Chắc chắn cậu sẽ không biết đâu. Này, cậu có bao giờ tự hỏi về chuyện này chưa? Nếu nó đang ở trong người cậu, vậy thì cơ thể thật của nó bây giờ ở đâu rồi?”
Giờ nhắc tôi mới để ý, tôi chưa từng nghĩ đến việc này. Tôi cho rằng hắn tan biến bởi vì hắn ở trong cơ thể của tôi.
“Tôi sẽ cho cậu câu trả lời cho câu hỏi này! Lấy điện thoại ra.”
Chỉ thế thôi tôi đã hiểu ra. Tôi lấy điện thoại, mở thư mục dữ liệu và kiểm tra tập tin âm thanh. Có một tập tin mới.
Tôi chạy tập tin đó.
<>
Tôi ngừng thở.
Vậy [hắn] tự tử sau khi giết Ishihara Yuuhei và mẹ của hắn sao? Tại sao hành động ngu ngốc…!?
<<Ý của ta là không phải đó là trở ngại sao? Ta không cần cơ thể đó nữa – Ta không còn là thằng nhóc đó!>>
……Khoan đã! Vậy nói cách khác ----
“Đã quá muộn rồi, hiểu chưa? Tôi không thể bảo vệ người tôi muốn bảo vệ nữa.”
--- Đúng vậy, đã quá trễ.
Không chỉ đối với Miyazawa, mà còn đối với tôi.
Cuối cùng thì cơ thể của [hắn] đã chết. Có nghĩa là ‘chủ nhân’ đã chết. Xa hơn nữa là không còn cách nào để phá hủy ‘chiếc hộp’ được nữa.
Nói ngắn gọn --- không thể ngăn chặn ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ được nữa.
Đã quá trễ. Chúng tôi đã hoàn toàn quá trễ.
“Tôi không còn cách nào khác ngoài việc biến ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ trở thành hiện thực.”
Cậu ta nói những lời đó một cách đơn giản đến nỗi tôi nhận ra ngay lập tức cậu ta đang dồn nén cảm xúc của mình. Cậu ta nói rõ ràng.
“Vì thế, Hoshino --- tôi nghĩ tôi sẽ xóa sổ cậu.”
Cậu ta từ từ ngẩng gương mặt xanh xao của mình lên, đôi mắt của cậu ấy --- vô hồn.
“Tôi sẽ hoàn toàn dập tắt ý chí phản kháng của cậu.”
Miyazawa tiếp tục mà không nhìn vào mắt của tôi.
“Nhưng tôi không thể yên tâm chỉ với thế thôi. Bởi vì vẫn còn Otonashi Maria. Nên tôi đã suy nghĩ. Khiến cậu đầu hàng và ngăn chặn Otonashi Maria. Tôi đang nghĩ làm sao để hoàn thành cả hai nhiệm vụ ngay cùng một lúc.”
Miệng của Miyazawa khẽ cong lên , rồi cậu ta tiếp tục.
“Bắt giữ Otonashi. Nhưng ép cậu phải làm điều đó.”
“…Và điều này khiến tôi đầu hàng?”
“Đúng. Cứ nghĩ đi: nếu chúng tôi bắt được Otonashi và giam giữ cô ta cho đến ngày 6 tháng 5, rõ ràng chúng tôi sẽ không còn bị cô ta đe dọa. Nếu Otonashi không hành động, ‘Bảy đêm trong Bùn lầy’ sẽ không bị thay đổi.”
Vậy, phản bội Otonashi cũng đồng nghĩa với việc chính mình từ bỏ cứu cánh cuối cùng của tôi.
Vì thế, điều đó có nghĩa rằng tôi đã đầu hàng.
“Hãy bắt đầu cuộc hành hình nào --- Hoshino, tôi sẽ giam cậu vào phòng của tôi và tôi sẽ sử dụng cậu làm cái bẫy để bắt Otonashi. Tôi sẽ mang cậu theo, dù cậu có phản kháng thế nào đi nữa. Tôi sẽ không ngần ngại sử dụng vũ lực. Mà thôi, dù gì thì tôi cũng không cần sử dụng vũ lực nếu cậu chuyển đổi một lần nữa.”
“Vậy…tại sao không đợi cho đến khi tôi chuyển đổi?”
“Nếu tôi làm vậy, có thể cậu sẽ cố gắng tự nhủ rằng cậu không tự nguyện bị giam giữ. Sẽ không còn ý nghĩa gì nếu cậu không tự mình phản bội Otonashi Maria. Cuối cùng thì mục đích của chúng tôi là khiến cậu đầu hàng.”
……Ra là vậy.
“Vậy cậu sẽ làm gì đây? Muốn thử phản kháng không?”
Miyazawa lấy găng tay từ trong túi ra và mang vào. Đôi mắt của cậu ta nói rằng đây rõ ràng không phải là trò đùa.
Tôi có nên phản bội không?
Cô ấy, Otonashi Maria --- không, Otonashi Aya.
Cần gì phải phản bội? Ngay từ đầu chúng tôi đã không tin tưởng nhau. Hơn nữa, có lẽ Miyazawa vẫn chưa nhận ra, nhưng tôi không còn muốn phản kháng, bởi vì tôi biết rằng cuộc sống hàng ngày của tôi sẽ không quay trở lại.
Tôi có nên đánh trả lại Miyazawa không? Không đời nào. Tại sao tôi phải chọn con đường gian nan mà lại không dẫn đến kết quả tốt đẹp nào?
“-----”
Tuy thế, tôi không thể nói ra.
Tôi không thể nói ra một câu đơn giản như ‘Tôi sẽ phản bội Otonashi-san.”
Tại sao lại không? Tôi không hiểu. Không có gì thay đổi nếu tôi không nói. Tôi đã đầu hàng và khi tôi chuyển đổi một lần nữa, tôi sẽ bị giam giữ. Cái kết quả đó sẽ không thay đổi. Tuy nhiên, khi tôi cố gắng thốt ra những lời phản bội, ngực của tôi đau nhói như có lửa đốt.
“M-Miyazawa-kun, này---”
Rầm.
“---hự!”
Miyazawa sử dụng vũ lực. Tôi mất hết cả sức lực không còn nói ra hơi.
Vẻ mặt của Miyazawa vẫn vô cảm khi cậu ta cúi nhìn tôi. Cậu ta chắc chắn sẽ không thèm để tai đến lời nói của tôi. Cậu ta sẽ tấn công tôi không chút nhân nhượng nếu tôi có bất kì dấu hiệu phản kháng nào.
Tôi biết. Tôi chỉ có thể quyết định phản bội.
Không được sao? Dù gì thì Otonashi Aya cũng là một kẻ thù.
Cậu ta nắm lấy vai tôi và bắt tôi đứng lên. Cậu ta giữ nắm đấm của mình trước vùng bụng không tự vệ của tôi.
“Nhanh lên, hãy để tôi nghe lời phản bội của cậu!”
“Cậu có thể ---”
Không có gì thay đổi, nên không có lí do gì để do dự.
Vậy tại sao ---
“Cậu có thể --- giam giữ tôi.”
Tại sao trái tim tôi như vỡ tan chỉ bởi tôi thốt những lời nói đó ra?
2 tháng 5 (Thứ bảy) 23:10
Tôi đang mơ.
Tôi đang mơ cùng một giấc mơ.