đừng giết tôi!”
Tôi không thèm nghe cậu ấy nói.
Tôi sẽ giết Usui Haruaki.
Dù gì thì chính cậu ấy là người đề nghị chuyện này!
Tôi đã ** Usui Haruaki.
Và rồi tôi tan biến. Cô gái đã từng có tên là Mogi Kasumi tan biến. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không tìm được ‘tôi’ nữa, cái ‘tôi’ đã bị vò nát trong đau khổ, rơi thành bụi cát và bị cuốn bay đi mất ở phương trời nào đó. Tuy vậy, cơ thể của tôi vẫn tiếp tục hồi sinh. Nó sẽ hồi sinh, dù bên trong có trống rỗng thế nào đi chăng nữa.
Tôi cảm thấy có một thứ gì đó bước vào cơ thể trống rỗng của tôi.
Một thứ gì đó được sinh ra bên trong ‘chiếc hộp’ nhơ nhuốc này. Một thứ gì đó lố bịch đến khó tin, bốc mùi kinh tởm như thể một đống xác côn trùng chết. Tôi cự tuyệt nó. Tôi liên tục cự tuyệt nó. Ngay cả khi tôi cự tuyệt nó vô số lần, thứ này vẫn dần dần bước vào cơ thể của tôi qua những lỗ hổng. Nó đánh hơi những phần yếu đuối của tôi như bọn linh cẩu và bắt đầu bao phủ lên tôi một màu đen bằng cách ăn mất những phần yếu đuối đó. Tôi bắt đầu trở nên tăm tối và mất nhận thức được mình là ai. Tôi trở thành một tôi giả tạo mà vẫn là không ai khác ngoài tôi.
Thế nhưng, tôi không thể chấm dứt nó được.
Dù gì thì tôi đã ước muốn về ngày hôm nay một cách không hối tiếc.
--- không hối tiếc ư?
“Hahaha.”
Không phải tôi ngu ngốc lắm sao? Làm gì một việc như thế lại có thể xảy ra chứ. Đây là thế giới của tôi sau khi chết. Làm gì có chuyện những điều hối tiếc của tôi lại có thể biến mất bằng cách thực hiện một điều gì đó trong thế giới sau khi chết. Ngay cả khi Kazuki tỏ tình với tôi trong thế giới này, điều đó không có ý nghĩa gì cả. Làm sao mà tôi có thể trở nên thỏa mãn trong cái ngày hôm nay tách biệt, không có mối liên hệ với bất kì thời gian, không gian nào? …nhìn xem, không có gì cả.
Tôi mong chờ --- đến một kết thúc.
Để theo đuổi kết thúc đó, tôi cố gắng hết sức cho đến lúc bây giờ trong sự bế tắc hoàn toàn.
Nhưng tôi còn không biết cái kết thúc tôi đang mong chờ là gì.
Tôi trân trọng nó mà còn không biết nó là cái gì.
Và rồi tôi đi đến kết luận rằng không hề có một cái kết thúc như vậy.
“Mình không muốn chết!”
Aaa --- gì đây, cuối cùng tôi nhận ra.
Thì ra đó là ‘mơ ước’ của tôi.
Thì ra đó là lí do tại sao ‘mơ ước’ của tôi không được ban thưởng mãi mãi.
Tôi đã làm ‘chiếc hộp’ sai lệch vô cùng bởi vì tôi không biết điều đó. ‘Ước muốn’ sai lệch của tôi đã trở thành một thứ <> và sẽ không biến mất nữa. Nó ở trong ‘chiếc hộp’, vì thế nó sẽ không biến mất.
Thứ <> này vẫn tiếp tục tồn tại và là thứ di chuyển tôi giả tạo này.
Vì thế tôi chắc chắn rằng, ngay cả khi tôi mất đi, ‘chiếc hộp’ này sẽ không bao giờ biến mất.