Tôi sắp phải chết.
Tôi bị chiếc xe tải hất tung và tôi cứ nghĩ như thế trong khi thời gian của tôi được kéo dài đến một mức khó tin. Tôi sẽ không sống sót nổi qua vụ va chạm đó. Tôi sắp chết. Cuộc sống của tôi sẽ chấm dứt tại đây.
K-không, tôi không muốn---
Đó là những lời ngu ngốc của một người chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về cái chết, dù rằng tôi đã có ý định tự sát vài lần rồi.
Chết. Chấm dứt. Không còn gì phía trước nữa. Tôi nhận ra sự thật thật quá tàn nhẫn, vì bây giờ tôi sắp chết.
Nếu chuyện này là không thể tránh khỏi, vậy tôi muốn nó diễn ra trước khi thế giới của tôi đổi thay vì tình yêu!
Dù bây giờ tôi biết tình yêu là gì,
Dù tôi đã có mục tiêu,
Dù tôi vẫn chưa tiến thêm được bước nào đến mục tiêu đó,
--- thật quá tàn nhẫn.
“Hừm, một tình huống khiến ta quan tâm.”
Người đàn ông này (hay phụ nữ?) đột ngột xuất hiện. Tôi không biết làm sao hắn lại xuất hiện. Chưa kể, tại sao người này lại có thể nói chuyện một cách bình thường với tôi? Tôi cũng không hề nhận biết rõ ràng hắn đang đứng ở đâu. Cả cơ thể tôi đều xiên vẹo đến nỗi tôi không biết tôi đang nhìn về hướng nào. Dù thế, hắn vẫn không rời ánh mắt khỏi tôi. Không thể nào. À, không, không đúng. Tôi đang ở một nơi khác, một nơi mà tôi không biết. Người này đang đứng trước mặt tôi. Tôi không biết tôi đang ở đâu. Nơi này không để lại ấn tượng gì, nhưng đó là một nơi đặc biệt.
“Đừng hiểu lầm ta, ta không nói về tình huống cô gặp tai nạn. Những sự kiện như thế rất bình thường và diễn ra khắp mọi nơi trên thế giới. Thứ khiến ta hứng thú chính là vụ tai nạn này xảy ra gần nơi của người mà ta quan tâm.”
Người này đang nói gì vậy?
Tôi nghe người ta nói rằng bạn sẽ thấy cả cuộc đời của mình được tua lại khi bạn chết, nhưng tôi chưa từng nghe đến việc bị thổi đến nơi này và nói chuyện với người đó.
Người này là thần chết hay gì đó sao?
Người này trông không giống ai hết nhưng cũng trông giống bất kì ai.
Nhưng có một điều chắc chắn. Người này thật kì quái. Ngoại hình của hắn, giọng nói của hắn, mùi hương của hắn như thôi miên tôi.
“Ta muốn thấy cậu ấy sẽ phản ứng thế nào khi có một ‘chiếc hộp’ được sử dụng ở gần cậu ấy. À, nhưng đương nhiên ta cũng quan tâm đến việc cô sử dụng ‘chiếc hộp’ của mình như thế nào. Dù gì thì ta cũng quan tâm đến toàn nhân loại. Thôi, nhưng thực ra ta chỉ quan tâm <>.”
Sau khi nói những thứ khó hiểu đó xong, người này mỉm cười.
“Cô có ước muốn gì không?”
Ước muốn?
Đương nhiên là tôi có.
“Đây là ‘chiếc hộp’ sẽ ban bất kì điều ước nào.”
Tôi nhận lấy nó.
Tôi lập tức nhận ra đây là sự thật. Vì thế, tôi cương quyết không rời bỏ ‘chiếc hộp’ này.
Tôi cầu xin, nếu cái kết thúc này không thể thay đổi, thì hãy để tôi làm lại một chút. Chỉ cần ngày hôm qua là đủ. Vẫn còn chuyện mà tôi phải làm. Chỉ cần có ngày hôm qua, tôi có thể bày tỏ tình cảm của mình. Nếu tôi có thể làm được điều đó, tôi không còn gì phải hối hận. Dù hậu quả có thể nào đi nữa, tôi sẽ không hối hận. Xin thời gian hãy quay về một ít. Tôi biết rằng điều đó là không thể. Nhưng ngay cả như thế, tôi vẫn cầu mong điều này xảy ra.
Khi tôi cầu ước xong, nắp ‘chiếc hộp’ mở ra như miệng của cây ăn thịt. Nó hòa vào không gian rồi biến mất.
Đúng, đúng vậy. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Haha---”
Người đó nhận xét lời ước của tôi chỉ bằng một câu nói ngắn gọn với nụ cười như thôi miên.
“---vậy ra cô tự cản trở chính mình rồi.”
Và rồi hắn biết mất.
Tôi văng ra khỏi cái nơi đặc biệt nhưng không để lại chút ấn tượng nào đó.
Tôi đáp xuống một căn phòng tối tăm bao phủ, ở đó, cái mùi thối rữa xộc vào mũi tôi như thể vô số xác chết được đặt ở đây. Một căn phòng kinh tởm, một phòng giam còn giống như thiên đường nếu so với ở đây. Aaa, nếu tôi ở đây chỉ trong một giờ, tôi sẽ đổ gục mất. Nhưng nơi này bắt đầu trở nên trắng toát, trông giống như màu sơn. Tôi không thấy những góc cạnh của căn phòng nữa bởi vì tất cả đã toàn màu trắng. Một mùi hương có vẻ ngọt ngào xóa sổ cái mùi thối rữa kia. Mỗi lần tôi chớp mắt, bảng đen, phấn trắng, bàn ghế và những vật dụng cần thiết khác càng xuất hiện nhiều thêm. Tất cả mọi vật dụng đều đã ở đó, nên thứ cần thiết còn lại là nhân vật. Thêm vào những người đã bước vào lớp học ngày hôm qua. Nếu hoàn tất, tôi có thể làm lại mọi việc. Tôi có thể làm lại ngày hôm qua.
Nhưng dù nơi này có được trang trí sạch sẽ đến mức nào đi nữa, đây vẫn là một căn phòng, một căn phòng còn tồi tệ hơn cả nhà tù.
Thế giới của tôi sau khi chết, tràn ngập những nỗi tuyệt vọng màu trắng, màu trắng, màu trắng.
Ừ, đúng rồi. Nếu tôi dường như không thể đạt được mục tiêu của mình ---
--- Tôi sẽ phải tự tay phá hủy chiếc hộp này, trước khi những vật trang trí dồn tôi vào bế tắc và trước khi tôi thấy được khung cảnh đáng buồn đang xảy ra.