Chương 2: Mở đầu

Tập 1

Mở đầu

Không phải là tôi đã quên. Tôi chắc chắn mình có thể nhớ được nơi này là đâu, và ngay cả bây giờ tôi cũng có thể mơ thấy khung cảnh ấy, chính hiện tại.

Tuy vậy, tôi không thể nhớ được khung cảnh đó ra sao bên ngoài giấc mơ của tôi.

Không phải là tôi đã quên. Không, chỉ là tôi không có cách nào để lấy những kí ức này ra. Tôi cũng không có cơ hội nào trong cuộc sống thực tại để mà nhớ. Nếu tôi cố gắng, chắc chắn tôi sẽ nhớ ra, nhưng tôi không tự cho mình một khoảng thời gian nào để nhìn lại.

Đột nhiên, một người nào đó đứng trước mặt tôi không hề xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của tôi bắt đầu hỏi.

“Cậu có điều ước gì không?”

Gương mặt của một người đàn ông (hay là phụ nữ?) thay đổi, biến dạng thành những gương mặt khác nhau một cách liên tục, nói với giọng điềm tĩnh. Trong cơn mơ, tôi không thể nào nhận dạng được gương mặt của hắn. Nhưng tôi chắc chắn rằng, tôi đã từng thấy gương mặt của hắn , hay có thể là tôi nghĩ như thế, nhưng ngay đúng lúc hắn trông giống như một người nào đó, thì một lúc sau hắn trông khác hoàn toàn so với bất kì ai.

Tôi nghĩ tôi đã trả lời hắn một cách qua loa, như thể tôi chỉ muốn cho qua đi việc này . Vì vậy tôi không thể nào nhớ tôi đã nói những gì với hắn. Tuy nhiên, khi nghe xong câu trả lời của tôi, hắn tặng tôi một thứ gì đó.

“Đây là ‘chiếc hộp’ có thể ban bất kì điều ước nào mà cậu muốn.”

Tôi nheo mắt lại và nhìn vào cái hộp. Mắt của tôi cũng không đến nổi tệ lắm. Thế nhưng tôi không thể thấy rõ cái hộp đó. Không có gì trong chiếc hộp ấy. Điều này làm tôi có cảm giác rất lạ. Cứ như là lúc được tặng một hộp bánh được gói kín phát tiếng động khi lắc lên, nhưng khoảnh khắc mở nó ra, lại không có gì bên trong cả.

Rồi tôi nghĩ tôi đã hỏi hắn vài câu ngớ ngẩn nào đó như “Tại sao ông lại đưa tôi vật này?”

“Bởi vì cậu thực sự rất thú vị! Ta không thể phân biệt loài người các ngươi khi các ngươi không khác nhau là mấy. Ta không thể nhận diện được người này với người kia. Dù vậy ta rất thích giống loài của ngươi. Thật trớ trêu, không phải sao?”

Tôi không thể hiểu được câu trả lời đó của hắn , nhưng cũng đành gật đầu cho qua chuyện.

“Nhưng ta có thể nhận ra cậu. Cậu có thể tự hỏi rằng điều này đặc biệt thế nào đối với cậu, nhưng đó là quá đủ để thu hút sự chú ý của ta!”

Tôi nhìn vào đáy của chiếc hộp. Dù không có gì ở trong đó, tôi bị một cái cảm giác rất khó chịu tấn công, như muốn hút cả thân thể tôi vào đáy của nó. Tôi thôi nhìn vào nó ngay lập tức.

“Bất kì điều ước nào đều có thể trở thành hiện thực khi cậu sử dụng ‘chiếc hộp’ này. Ta không quan tâm cậu ước gì.Và ta cũng sẽ không ngăn cản cậu dù điều đó có thể hủy diệt cả nhân loại. Ta thực sự thích thú khi thấy cậu, hoặc giống loài của cậu, mơ ước điều gì.”

Sau đó tôi nói một điều gì đó với hắn, hắn liền mỉm cười và đáp.

“Hehe…không, không. Đó không phải là năng lực đặc biệt. Loài người có khả năng ban điều ước, chỉ cần những hình ảnh thật rõ ràng. Ta chỉ thúc đẩy năng lực này một chút thôi.”

Tôi nhận lấy chiếc hộp.

Đương nhiên là tôi sẽ không còn nhớ khung cảnh này khi tôi tỉnh giấc.

Nhưng tôi có thể nhớ rõ ràng tôi nghĩ về hắn như thế nào. Và ấn tượng của tôi về hắn cũng không hề thay đổi trong giấc mơ ấy.

Tự dưng tôi có cảm giác rằng…không phải người này---

---rất đáng sợ sao?